Túy Kiếm Dạ Hành
Chapter 25 Mối kỳ duyên với kiếm vũ

Mối kỳ duyên với múa kiếm.

Sáng sớm tinh mơ.

Phía sau Huyền Nguyệt Đoàn 5 đao khách của Quỷ Đạo Môn bao gồm cả Thu Tử Hách đang nằm rải rác trên một khoảng đất rộng.

Chân Chiêu Hãn tay cầm một thanh kiếm bình thường đứng giữa trung tâm, kết quả lần nào cũng đều như vậy hết.

Sáng nào cũng diễn ra buổi tỉ võ như thế này.

Hôm nay tình trạng của Thu Tử Hách là tốt nhất, còn những đao khách còn lại đang nằm quằn quại trên mặt đất người thì mặt sưng húp lên người thì ôm bụng kêu. Có ai đó vừa đập bình bịch xuống đất như thể đang rất tức giận, vừa la hét với nỗi đau thấu trời.

Chân Chiêu Hãn cứ lặng lẽ đứng nhìn bộ dạng đó của đám người kia.

Chỉ có mình Hy Tử đao của Thu Tử Hách là nguyên vẹn, toàn bộ số binh trường khí còn lại đều gãy vụn hết.

Chân Chiêu Hãn cũng cầm trên tay cây trực đao mà lưỡi đao rơi rớt khắp nơi, rồi ném nó xuống đất. Không phải dùng Song Nguyệt đao mà là một thanh kiếm bình thường, Y đã có thể đối đầu với 5 người và đánh gãy vụn tới bốn món binh khí.

Chân Chiêu Hãn phát biểu cảm nghĩ ngắn gọn.

“Tiến bộ chậm quá.”

Sáng nào Chân Chiêu Hãn cũng khiến cho đám đao khách thành ra bộ dạng bi thảm thế kia. Dù vậy cũng không có tên nào bị gãy xương hoặc nội thương. Tất cả chỉ thở không ra hơi vì kiệt sức hoặc vật lộn với cơn đau do những cú đánh.

Chân Chiêu Hãn nhìn Thu Tử Hách mặt đang lã chã mồ hôi nói.

 “Tử Hách.”

“Dạ.”

 “Dù ta không có ở đây các ngươi cũng phải tiến hành tỉ võ vào cùng khung giờ như hôm nay đấy nhé.”

 “Sao cơ ạ? Mỗi ngày luôn á?”

Vừa nói, Thu Tử Hách vừa quay sang đám đồng bọn bị đánh.

Tên thì bầm mắt, tên thì chảy máu mũi, có tên thì toét cả môi. Cứ mỗi lúc có kẽ hở, Chân Chiêu Hãn lại đấm, dùng cán kiếm đạp, đạp, rồi còn cố tình đi qua giẫm chân lên mấy kẻ bị ngã. Có thể nói đây là lần đầu tiên chúng thấy những hành động bạo lực như thế.

Thấy Thu Tử Hách không trả lời, Chân Chiêu Hãn liền mỉm cười hỏi.

 “Không muốn à?”

 “Như vậy chẳng phải sẽ khiến cơ thể bị kiệt sức sao?”

Trước câu nói của Thu Tử Hách, Chân Chiêu Hãn lắc đầu nói.

 “Chút nữa ta sẽ đưa cho các ngươi mỗi người một chút linh dược ta lấy ở hắc điếm. Nó sẽ giúp những vết bầm tím hồi phục nhanh chóng. Đừng có vờ vịt nữa.”

“Tiểu nhân biết rồi.”

Thu Tử Hách chợt nhớ đến câu nói vừa đấm vừa xoa. Những tên khác cũng nhìn chằm chằm Chân Chiêu Hãn trong tư thế vẫn nằm dài dưới đất. Tự nhiên hôm nay Chân Chiêu Hãn lại trở nên điên cuồng hơn, khiến Thu Tử Hách bụng sôi lên sùng sục. Ngoại trừ Thu Tử Hách ra, thì chúng đều là những người chưa nói chuyện với Chân Chiêu Hãn nên tâm trạng càng như thế.

Chân Chiêu Hãn nhìn chăm chăm vào ánh mắt đầy oán hận của đám đao khách, chậc lưỡi nói.

“Tử Hách.”

Thu Tử Hách đám lại đầy khiêm tốn trước giọng điệu nhẹ nhàng của Chân Chiêu Hãn.

“Dạ.”

 “Ngươi từng kể người ở hắc đạo chỉ sống được tới tầm 30 tuổi thôi đúng không?”

 “Vâng, tính tuổi trung bình ra là như thế.”

 “Sau khi thấy thực lực của ngươi, đừng nói là 30 tuổi, ta e là ngươi sẽ chết trước đó luôn đấy. Cái thứ nội công tâm pháp ghê gớm theo như lời ngươi nói thật ra chẳng là gì, ngươi cũng chẳng thành thục một loại đao pháp nổi danh nào, thì ít nhất ngươi cũng nên tăng thêm kinh nghiệm thực chiến của bản thân chứ. Thay vì cứ đi lang thang khắp hắc đạo để học mấy cái thứ đao pháp rác rưởi đó, ngươi nên tham chiến nhiều hơn sẽ giúp ích cho ngươi đấy. Nó sẽ có ích trong việc phát triển võ công của các ngươi. Còn nếu ngươi cứ nhất quyết sống đại khái qua ngày rồi chờ bị ăn phát kiếm mà chết trước 30 tuổi thì ta cũng không còn gì để nói thêm. Ngươi cứ tự mà lo liệu.”

Một tên đao khách nhìn có vẻ ngây ngô, chất phát, hỏi với giọng có chút xấc xược.

 “Đoàn chủ, chắc không phải ngài muốn đánh bọn ta nên mới làm như thế đấy chứ?”

Trước câu nói đó, Chân Chiêu Hãn cười nhạt một cái rồi lên tiếng.

 “Ngày nào cũng bỏ thời gian ra đánh các ngươi là chuyện vô cùng phiền phức với ta. Ai không thích thì có thể rút. Không cần phải gượng ép. À, Tử Hách, ngươi xem có binh trường khí nào vẫn còn tốt trong cái đống ở hắc điếm thì lấy đem cho bọn chúng.”

Thu Tử Hách đáp lại.

“Tiểu nhân biết rồi.”

Chân Chiêu Hãn gật đầu.

“Các ngươi cứ nghỉ ngơi thoải mái từ giờ đến chiều.”

Đám đao khách đứng dậy một cách khó khăn, một vài tên thở dài như thể không tài nào hiểu nổi cách làm của Chân Chiêu Hãn, rồi bước vào trong Huyền Nguyệt Đoàn.

Thấy dáng vẻ đó, Chân Chiêu Hãn vừa ngước lên nhìn tấm bảng hiệu của Huyền Nguyệt Đoàn vừa nghĩ.

‘Đám người này không nhận ra ta đang cho chúng cơ hội để trở nên mạnh hơn bây giờ!’

Thu Tử Hách nán lại một chút, hỏi Chân Chiêu Hãn.

“Đoàn chủ.”

 “Ừ.”

 “Nếu làm như vậy thì tiểu nhân sẽ mạnh lên chứ? Thực ra thì chuyện này sẽ giúp ích cho ta rất nhiều, nhưng những người còn lại thì có lẽ là không. Trước mắt là thái độ của đoàn chủ quá cứng nhắc, có thể sẽ khiến họ hiểu lầm. Vì vốn dĩ ngay từ đầu họ đã rất sợ đoàn chủ rồi.”

Chân Chiêu Hãn bật cười.

“Đúng là một đám nực cười. Cái thái độ kia là đang sợ ta đó hả?”

 “Sáng nào cũng bị đánh nên có lẽ họ mới vậy thôi.”

Trước những lời chân thật ấy của Thu Tử Hách, Chân Chiêu Hãn nhìn chằm chằm vào hắn. Thu Tử Hách là người có rất nhiều cơ hội để leo lên đỉnh cao. Vì hắn liên tục đặt ra câu hỏi, và những câu hỏi ấy xuất phát từ chính những suy tư, lo lắng của bản thân.

Chân Chiêu Hãn gật đầu nói.

 “Ngươi cứ tin rồi làm theo ta. Ngươi sẽ trở nên mạnh nhanh hơn ngươi nghĩ đấy. Đặc biệt ngươi điều chỉnh động tác cho nhanh hơn chút sẽ giúp ích rất nhiều.”

 “Tiểu nhân hiểu rồi.”

 “Nói thì hơi mơ hồ nhưng mà càng không muốn bị đánh động tác sẽ càng được điều chỉnh. Sẽ thật ngu ngốc nếu có suy nghĩ lần nào mình cũng bị đánh. Ta sẽ đánh mỗi lần tìm thấy tật xấu. Vậy nên, Thu Tử Hách, ngươi là ngươi bị đánh ít nhất. Những tên còn lại tuy là có nhiều bất mãn, nhưng cũng đang dần dần bỏ được thói xấu của mình. Hơn nữa nếu không thể chịu được việc huấn luyện ở mức độ này, thì cũng không cần phải nghĩ tới việc học đao pháp kĩ thuật cao. Các ngươi cũng đã quá nhiều tuổi để có thể học một loại đao pháp mới.”

Trước những lời đó, Thu Tử Hách đáp lại như thể ấm ức lắm.

 “Ngài cũng hơn chúng ta chỉ có vài tuổi thôi. Trong số mấy tên bị đánh có tên bằng tuổi ngài đấy.”

Chân Chiêu Hãn bật cười trước câu nói đó.

“Tuổi tác thì có tác dụng gì hả?”

Chân Chiêu Hãn vừa nhìn Tây Hắc Lộ vừa quay sang nói với Thu Tử Hách.

 “Ta cầm kiếm chơi ngay từ khi mới chập chững bước đi. Ta cứ vung kiếm như thế mà không có một ý nghĩa gì suốt 8-9 năm. Vì nó không phải đao pháp mà nó thực sự là một điệu múa kiếm.”

 “Kiếm Vũ Đoàn cho dùng kiếm sớm như vậy sao?”

Chân Chiêu Hãn lắc đầu.

 “Ta thấy thú vị nên cầm chơi thôi. Ai ở đó cũng đều múa kiếm hết, với tâm hồn trẻ thơ hồi đó thấy nó thú vị nên ta bắt chước các tỷ tỷ. Sau đó ta mất hơn một thập kỷ để học lại đao pháp. Như vậy có thể so sánh với các ngươi không?”

 “Nghe ngài kể thì có vẻ sự khác biệt khá lớn.”

 “Thời gian cũng khác nhau, như ta nghĩ những lần vung vẩy kiếm một cách vô nghĩa ở Kiếm Vũ Đoàn lại là một mối kì duyên.”

 “Cái đó mà gọi là kỳ duyên sao ạ?”

Chân Chiêu Hãn gật đầu với nét mặt nghiêm túc.

 “Ta vung vẩy kiếm một cách vô nghĩa khoảng mười năm, sau đó ta có tìm hiểu và học đao pháp có ý nghĩa riêng biệt, những kiếm thuật và múa kiếm vô nghĩa ta từng học trước đó cũng đem lại những lợi ích đáng kể. Đó không phải là một khoảng thời gian vô ích.”

Có một cảnh giới gọi là vô chiêu thắng hữu chiêu. Ý nói đến cảnh giới thắng kiếm có dùng chiêu thức bằng chính loại kiếm vô chiêu, vì ngay từ đầu Chân Chiêu Hãn đã luyện tập bằng những đường múa kiếm vô nghĩa nên đã đánh thức sự khác biệt như thế theo bản năng. Mặc dù có học đao pháp, nhưng Y vẫn sử dụng múa kiếm không chiêu thức một cách tự nhiên trong các trận đấu.

Vậy nên có thể gọi Chân Chiêu Hãn là một đao khách mạnh lên theo cách vô cùng đặc biệt.

Thế nhưng, cho dù Chân Chiêu Hãn có giải thích tỉ mỉ như thế nào, thì đây vẫn là một lĩnh vực mà Thu Tử Hách không thể nào hiểu ngay được. Vì trình độ của Chân Chiêu Hãn rất cao.

Dẫu thế, Thu Tử Hách vẫn suy ngẫm để hiểu được những lời nói của Chân Chiêu Hãn.

“Hừm ~…”

Chân Chiêu Hãn nói.

 “Trong số các ngươi nếu có ai sẵn sàng chịu để nhốt trong núi và tu luyện ở đó khoảng 10 năm, ta sẽ bỏ tiền để cử đi. Để tiếp tục sống ở hắc đạo thì nên tu luyện như thế. Tất cả các ngươi ngộ tính cũng không tồi chút nào. Trừ cái tên thở hổn hà hổn hển nãy ra, hắn kiểu gì cũng tự biết đường mà rút lui thôi. Năng lực của hắn cũng kém nhất trong cả đám.”

Thu Tử Hách gật đầu.

 “Dạ, giờ tiểu nhân đã hiểu được một chút những gì đoàn chủ nói rồi.”

Thấy Chân Chiêu Hãn cứ liên tục nhìn lên tấm bảng hiệu của Huyền Nguyệt Đoàn, Thu Tử Hách liền hỏi.

“Ngài chờ những người còn sống sót của Huyền Nguyệt Đoàn sao ạ?”

“Ừ.”

 “Nếu như họ không đến thì sao ạ?”

 “Dẫu thế thì trong lòng ta cũng… thôi bỏ đi. Ta cứ thử chờ một thời gian xem sao.”

 “Vậy sau này ngài sẽ rời đi sao?”

 “Ta cũng chưa biết.”

 “Ngài có nguyện vọng gì không? Với năng lực của ngài mà chỉ dừng chân tại Tây Hắc Lộ thì quả thực rất đáng tiếc.”

Trước câu nói đó, Chân Chiêu Hãn quay lại nhìn Thu Tử Hách.

“Ngươi nghĩ ta mạnh đến cỡ nào?”

Thu Tử Hách nói như thể đang bắt chước giọng điệu của Chân Chiêu Hãn.

 “Tiểu nhân không rõ. Vì bản thân cũng chỉ là hạng nhì nên không biết được.”

 “Ngươi thuộc kiểu thích giữ bí mật nhỉ.”

“Đúng là như vậy ạ.”

Chân Chiêu Hãn và Thu Tử Hách nhìn nhau rồi cười.

Chân Chiêu Hãn lập tức nhớ đến tứ đại ma đầu ngang tài ngang sức với các sư phụ y. Những người đó dù có nhận ra Chân Chiêu Hãn của Độc Ma, ắt hắn họ vẫn sẽ coi thường y.

Nhưng suy nghĩ của Chân Chiêu Hãn lại khác.

‘Phải đánh thì mới biết được chứ.’’

Y rất muốn được xác minh.

Cái thân thể như quái vật được Độc Ma và Y Tiên tạo ra.

Ẩn phía sau là sự tò mò nếu cạnh tranh với tứ đại ma đầu khác ngoại trừ sư phụ, thì liệu bản thân có thể vượt qua được các sư phụ của mình hay không.

Chân Chiêu Hãn lên tiếng.

“Ngươi vào trước đi. Ta đi dạo chút rồi về.”

“Dạ.”

Còn lại một mình, Chân Chiêu Hãn quay lại, bước đi chậm rãi trong mắt Y, phong cảnh của Tây Hắc Lộ nơi Y từng ao ước hồi nhỏ hiện lên thật mới mẻ.

Nếu còn ai đó sống sót, Y rất muốn gặp họ.

Chân Chiêu Hãn muốn gặp Thi Nguyệt, muốn gặp cả xú diện quỷ người từng giúp đỡ Kiếm Vũ Đoàn. Hơn tất thảy, Y thực sự rất muốn gặp lại các tỷ tỷ từng dạy y múa kiếm. Bởi Chân Chiêu Hãn không có nhiều ký ức về cuộc sống hạnh phúc. Tu luyện, trúng độc, giải độc, cuộc sống của Y cứ lặp lại như thế thì liệu có hạnh phúc nổi không? Không những thế Y còn phải lăn lộn mỗi ngày để không phải trở thành nạn nhân của những lần thí nghiệm.

Sau đó, Chân Chiêu Hãn đột nhiên nhớ đến câu nói của Chu Duệ Nhân của Tây Kim tiêu cục.

Nàng ta nói sẽ thu thập thông tin cho Chân Chiêu Hãn.

 ‘Chắc ta sẽ phải nhờ nàng ta tìm hiểu giúp.’

Mặc dù đã báo thù được Hôi Huyết Môn, nhưng trong lòng Chân Chiêu Hãn vẫn không thấy thoải mái. Y phải chia tay phụ thân phụ mẫu mà không có một lời từ biệt đàng hoàng, rồi về sau lại tiếp tục phải chia tay với Kiếm Vũ Đoàn. Vậy nên có những thiếu thốn về mặt tinh thần mà Chân Chiêu Hãn vẫn chưa thể tự mình hiểu ra.

Lúc yếu đuối thì không có cơ hội bảo vệ hạnh phúc, khi mạnh hơn quay trở về thì lại không có người để sẻ chia niềm hạnh phúc.

Đó là hoàn cảnh của Chân Chiêu Hãn lúc này.

Lưỡi kiếm lang thang hướng tới Tây Kim tiêu cục rồi dừng bước. Một nam nhân bí ẩn đã chặn ngang con đường lớn ven đại lộ vào một buổi sáng sớm tinh mơ yên tĩnh.

Phục trang vô cùng ấn tượng.

Nó gần giống với phục trang Chân Chiêu Hãn từng mặc khi đặt chân đến Tây Hắc lộ. Hắn mặc hắc y và đội mũ trùm đầu. Đôi môi của nam nhân ẩn dưới lớp mũ đang chuyển động.

 “Xin được diện kiến ngài.”

Chân Chiêu Hãn quan sát nam nhân, không đáp lại ngay.

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương