Tướng quân nô
Chương 34:

Trong Thịnh Vinh Cung, Lâm Lâm đang nằm ngã vào trong lòng một nam tử anh tuấn cường tráng, đang xem một quyển sách, mà dưới váy, một nam tử tuấn tú khác đang ra sức liếm láp chơi đùa tiểu huyệt của bà ta.

Lúc Mạc Tiệp thất hồn lạc phách bước vào, ba người đều cực kỳ sợ hãi.

“Sao hoàng hậu lại không thông báo một tiếng liền tự ý xông vào rồi, quá thất lễ rồi đó!” Lâm Lâm ngồi dậy, phất phất tay bảo hai người kia đi xuống, lại nghĩ đến: Trong cung của bà ta cao thủ thị vệ như mây, thế nhưng ở trước mặt Mạc Tiệp lại là thùng rỗng kêu to. An nguy của bà ta… thật đúng là mạng treo sợi chỉ.

“Bà cứu Bùi Ngọc đi, hắn…” Mạc Tiệp đột nhiên nghẹn ngào.

“Hoàng hậu, hắn là đứa con ai gia mang thai mười tháng rồi sinh ra, là nhi tử mà ai gia sủng ái nhất. Nếu như có thể cứu, còn đợi đến bây giờ sao?” Vẻ mặt Lâm Lâm ưu buồn, dường như đã biết rõ Bùi Ngọc đã ly thế.

“Hắn… rốt cuộc là mắc bệnh gì?” Mạc Tiệp luống cuống hỏi, “Không phải truyền thuyết nói, ngay cả người chết bà cũng có thể chữa cho sống lại sao…”

“Ngọc Nhi không muốn để cô biết.” Lâm Lâm vừa nói xong câu này, liền cảm thấy phần cổ chợt lạnh — một thanh kiếm sắc bén đã vắt ngang đầu vai của bà ta.

Lâm Lâm đón nhận đôi mắt sát khí bốn phía của Mạc Tiệp, nói: “Hắn không mắc bệnh, mà là bị cổ của bản thân hạ phản phệ, mà cái này… ít ra ai gia phá giải không được. Giải cổ vốn dĩ là một chuyện lớn, cần phải cẩn thận chặt chẽ, hơi có sai lầm thì sẽ gây ra phản phệ, ai gia không biết ngày đó ngươi làm ra những cái gì với hắn. Nói cách khác, Ngọc Nhi chính là bị ngươi tự tay giết chết.” Ánh mắt Lâm Lâm lạnh lùng nhìn Mạc Tiệp, “Nếu như không có ngươi, giờ phút này làm sao hắn có thể rơi vào kết cục thế này? Bị cổ độc phản phệ, hằng đêm đều chịu nỗi đau xuyên gan nứt gan, sự tra tấn mà con người vô cùng phi thường mới có thể chịu đựng.”


“Không thể nào…” Mạc Tiệp nghĩ đến ngày đó hắn thật sự vô cùng suy yếu, nhưng mà sau đó hoàn toàn lại là dáng vẻ bình thường, còn có thể… còn có thể cùng nàng…

“Thế nào? Thế nhưng hoàng hậu không hề phát hiện sao?” Lâm Lâm cười lạnh một tiếng, “Hắn mỗi lần gặp ngươi thì sẽ dùng thuốc nhất thời làm tê liệt cảm giác đau đớn của bản thân, lại vì lấy lòng ngươi, mỗi ngày ăn ‘ngâm hương’, một loại thôi tình dược hiếm thấy, để khôi phục lại trạng thái lúc hắn chưa bị phản phệ, nhưng mà, tổn hại thân thể. Hắn có thể sống đến bây giờ đều là kết quả của y thuật cao siêu của hắn, đổi lại là người bình thường, thì đã sớm chết rồi.”

“Ta…” Mạc tiệp chỉ cảm thấy ngực có thứ gì đó bị người khác móc ra rồi, vô ý thức lẩm bẩm nói, “Vậy… Bây giờ ta phải làm thế nào…”

“Ngọc Nhi đã viết xong di chiếu, để lại ở chỗ ta…” Lâm Lâm đứng dậy nói.

“Di chiếu?” Mạc Tiệp cười lạnh một tiếng, trong lòng Lâm Lâm đương nhiên sớm đã tính kế tất cả, Bùi Ngọc với bà ta mà nói đã là một người chết rồi, “Thái hậu chắc là biết, bịa đặt giả di chiếu là tội gì.”

Lâm Lâm vừa muốn nói gì đó, liền nhìn thấy Mạc Tiệp lập tức xoay người, mất hồn mất vía đi ra khỏi cửa điện.

Mạc Tiệp không biết kế tiếp nên như thế nào, đi đi lại đi trở về Mạc phủ.

Nguyễn Thị đang ngủ, nghe tiếng thì bèn khoác quần áo vào vội vàng đứng dậy, liền nhìn thấy bộ dạng uể oải suy sụp tinh thần của nàng, trong lòng giật mình, còn chưa kịp mở miệng thì đã nghe thấy nàng hoang mang rối loạn hỏi:


“Nương… không phải người nói, mệnh số của hắn tốt sao? Như thế nào vừa mới qua năm nhược quán thì đã…”

Nguyễn Thị sửng sốt trong chốc lát rồi liền hiểu rõ nói: “Đương kim thiên tử trong năm nay quả thật là có một kiếp nạn lớn, chịu đựng qua thì mọi chuyện mới có thể vừa ý.”

“Chịu đựng? Nhưng mà hắn đã chết rồi, đã chết rồi!” Mạc Tiệp đột nhiên phát điên gào lên.

“Tiểu Tiệp, trước tiên con hãy bình tĩnh lại. Nương chắc chắn, mạng của hắn không đứt tại đây.” Nguyễn Thị thương tiếc một trận, ôm Mạc Tiệp vào trong lòng, “Không cần đau buồn, tin tưởng nương, từ trước đến nay nương chưa bao giờ sai lầm.”

“Nhưng… người chết không thể sống lại…”Mạc Tiệp đột nhiên nhớ đến những lời của Lâm Lâm, bà ta nói ít ra bà ta giải không được… Trên đời này nếu như bà ta giải không được, có thể giải được thì chỉ có bản thân Bùi Ngọc.

Nàng đột nhiên đứng dậy, nói một câu con trở về xem hắn rồi vội vàng hồi cung.

Ngọc Lâm Điện vẫn hoang vu như cũ, khi đến đêm khuya, xung quanh khó tránh khỏi có chút âm trầm đáng sợ.


Mạc Tiệp bước vào trong điện, lúc đẩy cửa thì do dự một chút, giờ phút này nàng chỉ hy vọng Bùi Ngọc có thể cười khanh khách đứng sau cánh cửa, dù bận tối mắt mà vẫn ung dung xem nàng chê cười, xem nàng khóc đến xấu xí như vậy, sau đó cười nhạo nàng.

Nhưng mà không có, Bùi Ngọc vẫn nằm ở chỗ cũ như cũ, giống như với lúc nàng rời đi, chỉ là cơ thể đã không có độ ấm.

Mạc Tiệp đột nhiên sụp đổ nghĩ đến, cơ thể từng tấc da tản ra mùi thơm này của hắn cũng sẽ dần dần thối rữa trở nên hôi thối… nghĩ nghĩ liền tê liệt ngồi ở trên giường.

Tỷ tỷ cùng ta đi câu cá đi?

Trong lúc hoảng hốt Mạc Tiệp nhớ đến câu nói mà hắn luôn treo bên khóe miệng, đột nhiên lại muốn đi câu cá. Nàng còn nhớ Bùi Ngọc cất giữ bao nhiêu đồ câu cá tốt, đặt ở trong Đa Bảo Cách cỡ lớn do hắn thiết kế, chiếm hết một mặt vách tường trong Ngọc Lâm Điện, Đa Bảo Cách kia vô cùng tinh xảo, quanh co phức tạp — Trong tủ có ngăn vách, giữa vách khảm hộp, trong hộp có cất chứa ngăn kéo.

Mạc Tiệp không biết bản thân mình còn có thể làm cái gì, liền ở trong Đa Bảo Cách xới tung lên tìm kiếm cần câu cá, một cái túi gấm màu vàng sáng đập vào trong mắt, động tác của nàng đột nhiên dừng lại, tim đập bắt đầu tăng tốc — Cái này chắc chắn là của Bùi Ngọc để lại, hắn có lẽ sẽ nói cho nàng biết giờ phút này nàng nên làm gì…

Giống như cuối cùng cũng bắt được cọng rơm cứu mạng, nàng nắm lấy cái túi gấm qua, lúc mở ra đôi tay đều run lên nhè nhẹ, trong túi gấm là một cái khăn tay tơ lụa màu trắng, trên cái khăn là nét chữ xinh đẹp quen thuộc:

Nếu như tỷ tỷ có thể tìm thấy cái này, nhất định là muốn câu cá với ta rồi.


Lúc Mạc Tiệp nhìn thấy câu nói mở đầu thì cảm thấy vừa tức giận vừa buồn cười.

Nếu như tỷ tỷ muốn câu cá với ta, vậy thì trên đời này còn có thứ đáng giá để ta lưu luyến. Phía sau Đa Bảo Cách có một cái mật thất, trong mật thất có phương pháp để ta khởi tử hồi sinh. Ta để lại cái này, chẳng qua là để đề phòng tỷ tỷ bởi vì sinh ly tử biệt mà đau khổ, không có ý khác. Đem mạng giao cho tỷ tỷ, tỷ tỷ có thể cảm nhận được ta là người đáng tín nhiệm?

Mạc Tiệp che miệng lại, qua một khoảng thời gian mới bình thường trở lại. Giống như hy vọng mất đi được tìm lại, sau khi thay đổi nhanh chóng nàng chỉ cảm thấy sức lực của cơ thể đều bị rút sạch, lại mạnh mẽ chống đỡ tìm kiếm cơ quan của Đa Bảo Cách, sau khi ấn xuống, vách tủ chạm gỗ mở rộng ra hai bên, sau cánh cửa là một gian mật thất nhỏ hẹp.

Trong mật thất có một cái bàn án kỷ, trên án kỷ thước chặn giấy màu hoàng kim đang đè lên hai tờ giấy tuyên thành.

Mạc Tiệp cầm lên, nhìn thấy phía trên viết:

Cẩn thận đặt cổ trùng vào cổ tay của ta, đợi cổ trung chui vào trong cơ thể, nếu như không có chuyển biến tốt, thì thử lấy máu, bốn mươi chín ngày sau, hàng đêm giao hợp là được.

Mạc Tiệp cầm giấy chăm chú nhìn thật lâu, trong đầu chậm rãi nổi lên hai chữ: Gian thi*?

*Gian thi: làm chuyện ấy ấy với thi thể… mấy nàng tự nghĩ tiếp đi :))


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương