Tướng quân nô
Chương 33:

Bùi Ngọc dường như thật sự bị bệnh rồi, cả người đều bắt đầu giống như hoa hạnh hương trong mùa thu điêu tàn, dần dần gầy ốm xuống.

Mạc Tiệp chỉ cho rằng hắn ta uống chút thuốc thì sẽ tốt lên, hàng đêm vẫn cứ đòi hỏi hoan lạc, lại càng không được sướng, thường xuyên ngay trước mặt hắn, lôi kéo tay hắn thủ dâm cho mình, sau đó lại vui vẻ nhìn vẻ mặt vừa tổn thương vừa xấu hổ bực tức của hắn. Sau đó thì, nàng liền bị nghiện, cùng với hắn càng thêm suy yếu, đã hoàn toàn không có sức lực giao hoan, ở mỗi bộ phận trên cơ thể hắn nàng đều có thể vừa hưởng thụ ánh mắt khuất nhục của hắn vừa cọ xát đến nỗi cao trào một đợt nhỏ… Cơ thể của hắn đẹp đẽ như vậy, mỗi một tấc nàng đều cảm thấy lãng phí thì thật đáng tiếc.

Khi đến chiều thu, gió đêm hiu quạnh, cô nhạn bay về phía nam.

Trước Ngọc Lâm Điện lá khô rơi xuống đầy đất, Mạc Tiệp giẫm đi lên xào xạc lay động.

Nàng đi đến trước giường của Bùi Ngọc, nhìn thấy hắn đang nằm yên ổn, trên mặt không hề có huyết sắc, sắc mặt trắng bệch khiến cho khuôn mặt của hắn vốn dĩ chính là trời sinh đã kiêu ngạo nay càng thêm lạnh lẽo giống như băng tuyết, giống như người hư ảo trong tranh.

“Bùi Ngọc.” Mạc Tiệp nhéo cằm hắn muốn kêu hắn thức dậy.

Trong phòng đốt trầm hương yếu ớt, ngoài ra là một mảnh yên lặng.


Trong một khoảng khắc ngắn ngủi như vậy, Mạc Tiệp thậm chí cảm thấy hắn sẽ không tỉnh lại nữa.

“Bùi Ngọc, Tề Hải đã bị ta lưu đày đến Biện Châu. Nghe nói hắn cùng ngươi lớn lên, không có ai dám động đến hắn, nhưng hôm nay ta đã động đến rồi, hình như cũng không có hậu quả gì…” Mạc Tiệp dứt khoát ngồi xuống bên cạnh giường của hắn, nhẹ nhàng nắm bàn tay lạnh lẽo của hắn lên, chậm rãi vuốt ve.

Bùi Ngọc chầm chậm mở mắt ra, giống như băng tuyết mới tan ra, con ngươi đen nhánh nhuốm vẻ mệt mỏi, nhưng lại không hề giảm mất ánh sáng sáng sủa.

Hắn đương nhiên nghe hiểu ý ngoài lời nói của nàng, giống như ở trong lòng nhàn nhạt hiểu rõ mà cong khóe môi lên.

“Bùi Ngọc, rốt cuộc ngươi đang nghĩ cái gì? Ngươi giả vờ bệnh thế này lại không phải là thầy thuốc, rốt cuộc là vì cái gì? Ta đoán là ngươi đã hạ độc gì đó cho bản thân mình rồi.” Mạc Tiệp không hiểu vì sao đến cái lúc này rồi mà hắn vẫn có thể bày ra cái bộ dạng vẫn thấy rõ như cũ, hắn rõ ràng đã nằm trên giường mấy tháng không hỏi chuyện triều chính, “Nhưng mà ngươi có biết hay không, bên ngoài đã muốn thay đổi xã hội rồi.”

“Tỷ tỷ, ta chưa từng hối hận vì bất cứ chuyện gì.”


Giọng nói của Bùi Ngọc khàn khàn lại dịu dàng: “Bất cứ chuyện gì cũng đều không hối hận. Mỗi chuyện ta đều suy nghĩ rất cặn kẽ, với tình huống và tâm trạng tương ứng đều là lựa chọn tốt nhất… Nếu vẫn có chuyện chưa hết thì chẳng qua vận mệnh là như vậy. Thiên địa xa vời, lòng người thất vọng… Nhắc đến làm chi.”

“Bùi Ngọc, ngươi cho rằng ngươi chết rồi thì ta sẽ không hận ngươi sao?” Mạc Tiệp cười vuốt ve cái tay thon dài và mảnh khảnh của hắn, thấp giọng nói: “Ngươi hoàn toàn hủy hoại vinh quang bao đời của Mạc gia, hoàn toàn hủy hoại người ta yêu mười năm, hủy hoại giang sơn công lao sự nghiệp của hắn, hủy hoại phong thái tài hoa đã từng của hắn khiến hắn nuốt hận mà chết, nếu như ngươi chết đi như vậy… cũng quá dễ dàng cho ngươi rồi!”

Ý cười bên khóe miệng của Bùi Ngọc lộ ra vẻ chua sót, nhẹ giọng ho vài cái rồi mới nói: “Cuối cùng thì tỷ tỷ cũng chính miệng nói ra những lời thật lòng với ta rồi.” Hắn hít sâu một hơi, lại vô lực mà nói: “Ta yêu tỷ tỷ. Bắt đầu từ ánh mắt đầu tiên thì đã thích tỷ tỷ, cho nên mới vô cùng muốn chinh phục từ cơ thể cho đến trái tim của tỷ tỷ. Tỷ tỷ và ta yêu thích sạch sẽ, nếu như ta không thích thì chính là không có hứng thú chạm vào một sợi tóc của tỷ tỷ… Chỉ là lúc đó ta cứ cho rằng cái loại yêu thích đơn giản này không có đáng để nhắc đến. Sau này… sau này ta mới biết cảm giác thật sự yêu một người là như thế nào… Nhưng mà, dù ta lại động lòng, cũng là tình cảm riêng tư của mình mà thôi… Tất cả việc làm của ta với tỷ tỷ, đã là điều ta có thể nghĩ đến, thủ đoạn dịu dàng nhất.”

Mạc Tiệp nghe vậy thì cười nhạo thành tiếng: “Chẳng qua ngươi vì để có được ta, chinh chiến mấy năm, sinh linh đồ thán, lúc này vẫn nói với ta cái gì mà không quan tâm đến tình cảm riêng tư của bản thân? Bùi Ngọc, ngươi không cảm thấy buồn cười sao?”

“Thống nhất thiên hạ là nguyện vọng mà từ trước đến nay mẫu hậu vẫn luôn gửi gắm vào ta, ta vốn dĩ không có ý định này. Sau khi phụ hoàng băng hà, đại thần trong triều cũng khiển trách mẫu hậu không ngừng, cho rằng người đã vượt qua dã tâm nên có của một nữ nhân, thậm chí có tin đồn là người dùng rượu độc giết chết phụ hoàng. Ta cần phải có một lý do để chinh phạt các nước, mượn dã tâm này của mẫu hậu biến thành của ta, mới có bảo vệ mẫu hậu.” Bùi Ngọc nhẹ nhàng thở dài, nói tiếp, “Kỳ thật những năm gần đây chiến sự của các nước mấy năm liên tục không ngừng, lưu dân giặc cỏ làm xằng làm bậy, bá tánh dân chúng lầm than, thống nhất vốn dĩ chính là xu thế tất yếu, chẳng qua ta cũng là thuận theo thời thế mà thôi… Ta vốn dĩ không muốn tỷ tỷ mang cái danh họa thủy này, nhưng mà tỷ tỷ tuyệt tình như vậy…”

Bùi Ngọc đột nhiên lại bật cười, giống như đứa trẻ hồn nhiên: “Tỷ tỷ chắc chắn là hiểu ta. Quả thật nếu như vừa nãy tỷ tỷ nói với ta, tỷ hận ta là bởi vì ta đã lừa gạt tỷ, nhục nhã tỷ, vấy bẩn sự trong sạch của tỷ, vậy thì ta liền không còn lời nào để nói… Ta không có yêu lầm người, tỷ tỷ và ta là người như nhau, đổi lại tỷ tỷ là ta, cũng sẽ làm việc như vậy, cho nên thiên hạ này giao lại cho tỷ tỷ, ta cũng yên tâm rồi. Chỉ là hy vọng tỷ tỷ… Mai sau đừng làm khó mẫu thân của ta, dù cho người muôn vàn không đúng thì cũng là mẫu thân của ta. Tỷ tỷ xem ban đầu ta cũng không có làm khó Mạc gia, đồng ý cái yêu cầu này của ta có được không?”


Mạc Tiệp trầm mặc hồi lâu, nói: “Bùi Ngọc, ngươi… ngươi thật sự sẽ chết sao?”

“Ừm.” Bùi Ngọc nhẹ nhàng đáp lại một tiếng.

Giọng nói của hắn nhẹ nhàng tựa như lông ngỗng, lại nặng nề mà nện xuống.

“Được.” Mạc Tiệp suy sụp gật gật đầu, “Được… Bùi Ngọc, ngươi lại thắng rồi… Ngươi muốn ta làm cái gì, ngươi nói đi.”

“Đừng làm khó mẫu thân của ta.” Bùi Ngọc lại chân thành nói lại một lần nữa.

“Làm thế nào mới có thể cứu ngươi?” Mạc Tiệp vừa nói vừa buồn bực đánh lư hương đổ xuống mặt đất, “Ngươi… Ngươi mỗi lần đều có thể ép ta đến bước này, rõ ràng là ta hận ngươi như vậy, rõ ràng là ta hận ngươi như vậy!”

“Tỷ tỷ rất nhanh đã có thể từ trong khó xử như vậy mà giải thoát rồi.” Bùi Ngọc nhẹ nhàng cười nói.

“Ngươi muốn ta làm cái gì, ngươi nói cho ta biết đi…” Cuối cùng Mạc Tiệp suy sụp ngồi trở lại bên giường, “Ngươi còn muốn ta như thế nào thì ngươi mới nói?”


“Vậy… tỷ tỷ đi câu cá với ta nha?” Bùi Ngọc cố hết sức nâng tay lên, nhẹ nhàng vuốt phẳng nếp nhăn giữa mày của nàng.

“Rốt cuộc ngươi làm sao vậy? Ngươi… trước đó không phải là vẫn còn tốt lắm sao?” Mạc Tiệp nhanh chóng suy ngẫm một lát, lại nói, “Không phải ngươi tinh thông y thuật sao? Ngươi… không phải ngươi còn biết tà thuật lung tung gì đó sao? Bùi Ngọc, nếu như ngươi chết rồi, ta nhất định sẽ ném thi thể của ngươi vào trong chuồng heo!”

“Tỷ tỷ đừng khóc,” Bùi Ngọc vuốt ve gương mặt của nàng, suy yếu nói, “Để ta nghĩ lại…”

“Được… ngươi mau nghĩ đi.” Mạc Tiệp vừa dứt lời, liền cảm thấy cái tay trên mặt không còn sức lực trượt xuống, thân thể nàng cứng đờ, sau đó đè bả vai của hắn lại lay lay, “Bùi Ngọc! Bùi Ngọc?”

Ánh mắt của hắn gắt gao nhắm chặt, khóe miệng vẫn treo một nụ cười nhàn nhạt như cũ, giống như chỉ là đang nghỉ ngơi.

Mạc Tiệp thăm dò đưa tay qua, cho dù là như thế nào cũng đều không cảm nhận được hơi thở.


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương