Tướng Phủ Ngốc Thê
-
Chương 99: Tình của Lan Thược, chấp nhân của Bách Lý Ưu
Đôi mắt Cảnh Gia Kỳ tối sầm lại, sau đó nhanh chóng tiếp lời.
“Buồn cười, lúc đó trẫm đã điều tra, nàng chẳng hề mang thai. Mà một tháng sau mới có, điều này nghĩa là, nàng mang thai con của ai đó.”
Lúc ấy biết rõ nàng mang thai, hơn nữa là mang thai con của người khác, hắn còn một chút hy vọng cũng dập tắt. Người phía dưới báo cáo, nàng chết cũng không muốn bỏ đứa bé, vào lúc đó trái tim hắn lạnh ngắt.
Bách Lý Hàn Băng nghe thấy lời Cảnh Gia Kỳ thì đột nhiên cảm thấy buồn cười: “Uổng cho ngươi thông minh một đời, nhưng lại hồ đồ nhất thời. Nàng là người thế nào, ngươi lại không hiểu rõ. Lan Thược yêu ngươi, yêu đến tận xương tủy. Đó là con của ngươi và nàng, làm sao nàng có thể bỏ đi được, cho dù là bị ngươi hiểu lầm.”
“Không thể nào…”
“Sao lại không thể, hoãn thời gian kiểm tra ra mang thai, việc này chính ngươi nên điều tra thêm là ai đã động tay động chân. Tin rằng trong lòng ngươi đã có đáp án.” Bách Lý Hàn Băng không nói tiếp, Cảnh Gia Kỳ đã hiểu ra.
Hoàng hậu…
“Nếu vẫn không tin, thì nhỏ máu nghiệm chứng đi.”
…
Một lúc lâu sau, một người vội vã tiến đến.
“Hoàng thượng, không biết hoàng thượng triệu lão nô gấp là có chuyện gù.”
“Nói, năm đó Lan hoàng phi kiểm tra mang thai được mấy tháng? Trẫm hỏi ngươi một lần cuối cùng, ngươi nên hiểu cho rõ.”
Thuộc hạ cả kinh, run rẩy, nhìn quanh đại điện, còn có một đoàn người. Cuối cùng hắn quỳ xuống: “Lão nô đáng chết, lão nô đáng chết, là mệnh lệnh của hoàng hậu, lúc ấy Lan hoàng phi đã mang thai hơn một tháng, lúc đó hoàng hậu giấu diếm, hơn một tháng sau mới cho lão nô bẩm báo hoàng thượng, lão nô biết tội, hoàng thượng tha mạng ——”
Cảnh Gia Kỳ lảo đảo, cả người lui về sau.
Hơn một tháng, hơn một tháng, hóa ra là lần đó.
Một tháng trước, bọn họ từng thề non hẹn biển, không xa rời. Trong lòng nàng mới là bi thương nhất, là hắn đã cô phụ nàng!
“Ha ha, thì ra là thế, đúng là đủ chuyện đáng cười.”
Lúc này Cảnh Tu cười phá lên, còn cười thờ ơ hơn cả lúc biết rõ nàng tằng tịu với người khác. Mấy chục năm tự nhận đã khiến hắn chẳng chờ mong gì ở Cảnh Gia Kỳ, bây giờ lại nghe thấy điều này, đáy lòng bi thương, lại cảm thấy buồn cười.
“Tu nhi.”
“Nguyên nghĩ rằng cha mình luôn nghĩ mình là do tiện nhân sinh ra, càng buồn cười hơn chính là bản thân cũng nghĩ rằng mình là người do mẹ tằng tịu với người khác sinh ra. Đúng là chuyện đáng cười, ha ha ha ha ——”
Quân Mạc Ly nhíu mày, nhìn Cảnh Tu như thế, trong lòng hắn lại cảm thấy bi thương và đau khổ. Người vẫn luôn là sư đệ mình, lại là đệ đệ cũng phụ cùng mẫu, người này khiến hắn không thể hận nổi.
Khác là hắn còn có thương tiếc với y.
Từ nhỏ y đã phải nhận lấy những điều này, chính mình giãy dụa sống sót trong hoàng cung, mà hắn lại hạnh phúc hơn.
“Cảnh Tu.” Quân Mạc Ly nhìn Cảnh Tu.
Cảnh Tu ngưng cười, nhìn Quân Mạc Ly: “Có lẽ lúc này ngươi đang cười nhạo ta, là một tên đần độn và ngu ngốc như thế. Lại không ngờ chuyện ta để ý mười năm nay lại có chân tướng như thế.”
“Cảnh Tu, chấp niệm trong lòng con quá sâu.” Bách Lý Hàn Băng thở dài, hai đồ đệ, đều là con của Lan Thược, lại lơn lên khác trong như thế, cũng khó trách được vẫn luôn có tính cách khác nhau.
Cảnh Tu dù được ăn sung mặc sướng nhưng trong lòng lại khổ sở hơn Quân Mạc Ly nhiều.
“Haiz, tất cả đều là nghiệt!”
Cả đại điện lâm vào yên tĩnh.
Cuối cùng, Cảnh Gia Kỳ nhìn Cảnh Tu và Quân Mạc Ly: “Trầm thực xin lỗi mẹ hai con.”
Năm đó, hắn tậm mắt nhìn thấy nàng tằng tịu với người khác, cảnh tượng như vậy, không phải đơn giản như việc hai người cùng nằm một chỗ. Những hình ảnh đầy mập mờ, âm thanh mập mờ, khiến hắn há hốc mồm. Thậm chí không dám tin nữ tử kia là Lan Thược, nhưng khi ngoái đầu nhìn thì hắn lại phẫn nộ.
Bây giờ nghĩ đến mới phát giác là nhiều chuyện trùng hợp như vậy. Hoàng hậu vừa vặn tìm hắn, đúng lúc đi dạo với tẩm cung Lan Thược, thậm chí người thông truyền cũng là người của nàng rồi, hắn đi vào đã thấy cảnh tượng như vậy.
Sau đó, Lan Thược ngồi ở đầu giường, quần áo không che người, kinh ngạc nhìn hắn.
“Ngươi tin những gì ngươi thấy, phải không?”
Hắn trầm mặc, vào lúc đó, hắn nhìn thấy đáy mắt nàng đầy tuyệt vọng.
Sau đó, hắn bỏ mặc nàng. Thậm chí hắn còn ra ám hiệu, chỉ cần nàng nhận sai thì tất cả chuyện cũ sẽ bỏ qua. Mà nàng, quật cường không chịu cúi đầu.
Cuối cùng nàng điên rồi, nhưng hắn biết rõ, sâu trong lòng nàng, không lúc nào không tỉnh táo.
Hòa thân Thương Lan, thần xui quỷ khiến, nàng là công chúa. Cảnh Lan, chính là lần cuối hắn nhìn thấy nàng, thân phận của nàng là muội muội của hắn, công chúa hòa thân.
Nàng đi không hề lưu luyến, ánh mắt nhìn hắn không mang chút tình cảm nào.
Lan Thược, ta sai rồi…
Cảnh Gia Kỳ vô cùng hối hận, cảm giác đó liên tục trào dâng, tràn đầy cả trái tim. Cảm giác đau nhức khó nói thành lời, cả người hắn lạnh như băng.
Quân Mạc Ly và Đường Mẫn đi lúc nào, hắn cũng không biết, Cảnh Tu nhìn qua hắn rồi cũng rời đi.
***
“Mạc Ly, vi sư xin lỗi. Con và Cảnh Tu, là do ta che giấu, nếu ta sớm nói cho hai con biết, sẽ không thành thế này.” Ông còn nhớ rõ lời Lan Thược nói..., đêm đó trước khi chết con bé gặp ông, nói với ông rằng hai người con trai vĩnh viễn đừng biết thân thế của mình, bởi vì đó là chuyện kinh khủng nhất/
Có lẽ khi đó con bé đau đớn, nhưng ông hiểu, con bé chẳng quên được Cảnh Gia Kỳ. Thương Lan đế tin một bề, thậm chí bao dung việc nàng mang thai, nhưng con bé lại không nhìn ra, không thể quên được.
Cuối cùng, lựa chọn kết thúc mình.
Một người vì yêu mà sinh, khi tình yêu tan biết thì tính mạng nàng cũng không có nơi dựa vào.
“Trong lòng Lan Thược khổ trăm bề, không ai hiểu được.” Bách Lý Hàn Băng đột nhiên cảm khái.
“Mẫn nhi, còn chính là con gái của Ưu nhi.” Bách Lý Hàn Băng nhìn Đường Mẫn, cảm xúc cũng rất sâu.
Đường Mẫn cũng không có tình cảm gì với ông ngoại mình.
“Mẫn nhi, Ưu nhi cũng thực sự không muốn thể, chỉ là khi con bé ăn bí dược thì lại phát hiện có con, khi đó thuốc kia đã thấm vào rồi, con vẫn bị ảnh hưởng.”
Trong lòng Đường Mẫn phát lạnh, nàng tự ăn bí dược. Vì sao, chẳng lẽ không biết sự lợi hại của thuốc này à, nàng muốn tự hại thân thể mình sao?”
“Mẫn nhi, có lẽ con nên đi gặp một người.” Bách Lý Hàn Băng nhìn trời, hơi hoảng hốt. Cảnh Tu và Cảnh Gia Kỳ xuất hiện đúng lúc nghe thấy câu đó.
“Mẫn nhi, Ưu nhi cũng không phải cố ý. Tất cả mọi chuyện đều là sai lầm, ta xin lỗi Lan Thược, mà nó thì đã bỏ lỡ Ưu nhi.” Trong lòng Cảnh Gia Kỳ thương cảm, năm đó bốn người bọn họ tốt như thế, Ưu nhi và Lan Thược là người tốt như vậy, cuối cùng…
Có lẽ lúc ấy ở Thương Lan, là lúc mà các nàng đau khổ nhất. Mà bọn họ lại hoàn toàn không biết, cũng đã phụ các nàng.
“có ý gì?”
Cảnh Gia Kỳ nhìn Bách Lý Hàn Băng, thấy ông cam chịu thì nói tiếp: “Chuyện năm đó, để nó tự nói cho con biết, nếu như nó còn đi ra. Phong bế mấy chục năm, cũng nên tỉnh táo lại rồi.”
“Chẳng lẽ là ông ấy?” Cảnh Tu kinh ngạc, những gì Cảnh Gia Kỳ nói đều nhằm vào một người, người kia chính là quốc sư của Hiên Viên Quốc, cũng là hoàng thúc trên danh nghĩa của hắn. Bởi vì công tích trác tuyệt nên được ban cho họ Cảnh, tên là Cảnh Ngoạt, tính được vận mệnh quốc gia nhưng lại không tính được vận mạng bản thân, mười mấy năm trước đột nhiên tự mình phong bế.
Dốc núi thẳng đứng, ông không hề xuống dưới.
Gần như không ai dám đi quấy rầy ông, bởi vì ông giống như là thần vậy.
Ông ấy là phụ thân của Đường Mẫn!
“Đây là duyên phận, ngươi vô tậm cũng sẽ động tình, thậm chí ở lúc hết sức căng thẳng lại không biết mình đã yêu một người…”
Cảnh Gia Kỳ nhớ đến những chuyện cũ, khi đó Bách Lý Ưu chỉ coi trọng Cảnh Ngoạt, mà hắn lại vô tình không thích. Cuối cùng hai người cùng một chỗ, nhưng mà người nào đó lại không biết yêu.
“Ưu nhi yêu hắn, không biết là may mắn hay không.”
Nhìn Quân Mạc ly và Đường Mẫn rời đi, cả Cảnh Tu nữa. Cảnh Gia Kỳ than một tiếng, Bách Lý Hàn Băng không lên tiếng, ánh mắt thâm thúy, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Cảnh Tu mang theo Đường Mẫn đi vào sườn núi, chỉ vào chỗ này nói: “Trên đây chính là nơi ở của Quốc Sư, ngươi muốn đi lên, không phải chuyện dễ dàng.”
Lúc này, Cảnh Tu tâm bình khí hoa, không có bất kỳ cảm tưởng. Hắn đột nhiên phát hiện lòng mình cũng thảnh thơi hơn, Quân Mạc Ly và Đường Mẫn dường như cũng không còn quan trọng nữa.
“Cảnh Tu, cảm ơn. Cảm ơn sự chân thành trong mắt ngươi.” Đường Mẫn cười cười, lúc này hắn đã bớt chút lệ khí, nhiều hơn chút lạnh mạc, nhưng hắn nhìn khá hơn trước nhiều.
Cảnh Tu hất đầu, không trả lời.
Quân Mạc Ly nhìn đỉnh núi cao không thể chạm, phía trên này sao. Bọn họ nên đi lên như thế nào?
“Có lẽ chính mình cố chấp, không nên cầu một đáp án. Nghe được chuyện của Lan Thược, ta mới phát giác, nữ tử này cả đời bi thống, mà chính mình lại cảm thấy sợ hãi, nếu là Bách Lý Ưu, nàng cũng như thế. Ta đây, không biết nên đối mặt thế nào.” Đường Mẫn khẽ nói, có lẽ nàng sợ hãi, không muốn tìm tòi nghiên cứu, nhưng nàng lại muốn biết, phụ nhân mình, tự phong bế cả chục năm, là người như thế nào.
Rốt cuộc ông ấy có tài đức gì để Bách Lý Ưu sinh con cho ông.
Phải biết rằng, Phượng Lăng hoàng đế hay cha đều là nhân tài vĩ đại, nhưng sao bà chỉ nghĩ đến người đó. Giống như Lan Thược, không cần Thương Lan đế, không làm Lan phi, lại lựa chọn…
“Cho mình một đáp án, giải quyết xong những chuyện này. Mẹ ngươi đã qua đời, những chuyện kia không cần phải tìm hiểu kỹ, có lẽ đó là vết sẹo trong lòng bọn họ, cũng có thể là một đoạn tình cảm không thể phai mờ.”
Đường Mẫn gật đầu, đúng thế, những thứ kia đều đã qua rồi.
Nàng chỉ muốn một đáp án, như vậy là được rồi.
“Ta phải nhắc ngươi một câu, nếu muốn bò lên núi này, phải chuẩn bị tốt để chết.” Cảnh Tu nghiêm túc nói, nhìn cỏ xỉ và rêu mọc đầy núi, không biết bao người muốn đi lên nhưng đều ngã chết.
Mà hắn cũng thử mấy lần đều không lên được. Chỉ một lần duy nhất suýt được thì lại bị Hoàng thúc đá xuống.
Cũng may công phu hắn không kém, nếu không đã đầu và thân hai nơi rồi.
“Hắn đã chuẩn bị xong hết rồi, các ngươi đi lên thì cẩn thận chút. Cho dù lên rồi thì hắn cũng không nể mặt mà hất hai ngươi xuống.”
“Buồn cười, lúc đó trẫm đã điều tra, nàng chẳng hề mang thai. Mà một tháng sau mới có, điều này nghĩa là, nàng mang thai con của ai đó.”
Lúc ấy biết rõ nàng mang thai, hơn nữa là mang thai con của người khác, hắn còn một chút hy vọng cũng dập tắt. Người phía dưới báo cáo, nàng chết cũng không muốn bỏ đứa bé, vào lúc đó trái tim hắn lạnh ngắt.
Bách Lý Hàn Băng nghe thấy lời Cảnh Gia Kỳ thì đột nhiên cảm thấy buồn cười: “Uổng cho ngươi thông minh một đời, nhưng lại hồ đồ nhất thời. Nàng là người thế nào, ngươi lại không hiểu rõ. Lan Thược yêu ngươi, yêu đến tận xương tủy. Đó là con của ngươi và nàng, làm sao nàng có thể bỏ đi được, cho dù là bị ngươi hiểu lầm.”
“Không thể nào…”
“Sao lại không thể, hoãn thời gian kiểm tra ra mang thai, việc này chính ngươi nên điều tra thêm là ai đã động tay động chân. Tin rằng trong lòng ngươi đã có đáp án.” Bách Lý Hàn Băng không nói tiếp, Cảnh Gia Kỳ đã hiểu ra.
Hoàng hậu…
“Nếu vẫn không tin, thì nhỏ máu nghiệm chứng đi.”
…
Một lúc lâu sau, một người vội vã tiến đến.
“Hoàng thượng, không biết hoàng thượng triệu lão nô gấp là có chuyện gù.”
“Nói, năm đó Lan hoàng phi kiểm tra mang thai được mấy tháng? Trẫm hỏi ngươi một lần cuối cùng, ngươi nên hiểu cho rõ.”
Thuộc hạ cả kinh, run rẩy, nhìn quanh đại điện, còn có một đoàn người. Cuối cùng hắn quỳ xuống: “Lão nô đáng chết, lão nô đáng chết, là mệnh lệnh của hoàng hậu, lúc ấy Lan hoàng phi đã mang thai hơn một tháng, lúc đó hoàng hậu giấu diếm, hơn một tháng sau mới cho lão nô bẩm báo hoàng thượng, lão nô biết tội, hoàng thượng tha mạng ——”
Cảnh Gia Kỳ lảo đảo, cả người lui về sau.
Hơn một tháng, hơn một tháng, hóa ra là lần đó.
Một tháng trước, bọn họ từng thề non hẹn biển, không xa rời. Trong lòng nàng mới là bi thương nhất, là hắn đã cô phụ nàng!
“Ha ha, thì ra là thế, đúng là đủ chuyện đáng cười.”
Lúc này Cảnh Tu cười phá lên, còn cười thờ ơ hơn cả lúc biết rõ nàng tằng tịu với người khác. Mấy chục năm tự nhận đã khiến hắn chẳng chờ mong gì ở Cảnh Gia Kỳ, bây giờ lại nghe thấy điều này, đáy lòng bi thương, lại cảm thấy buồn cười.
“Tu nhi.”
“Nguyên nghĩ rằng cha mình luôn nghĩ mình là do tiện nhân sinh ra, càng buồn cười hơn chính là bản thân cũng nghĩ rằng mình là người do mẹ tằng tịu với người khác sinh ra. Đúng là chuyện đáng cười, ha ha ha ha ——”
Quân Mạc Ly nhíu mày, nhìn Cảnh Tu như thế, trong lòng hắn lại cảm thấy bi thương và đau khổ. Người vẫn luôn là sư đệ mình, lại là đệ đệ cũng phụ cùng mẫu, người này khiến hắn không thể hận nổi.
Khác là hắn còn có thương tiếc với y.
Từ nhỏ y đã phải nhận lấy những điều này, chính mình giãy dụa sống sót trong hoàng cung, mà hắn lại hạnh phúc hơn.
“Cảnh Tu.” Quân Mạc Ly nhìn Cảnh Tu.
Cảnh Tu ngưng cười, nhìn Quân Mạc Ly: “Có lẽ lúc này ngươi đang cười nhạo ta, là một tên đần độn và ngu ngốc như thế. Lại không ngờ chuyện ta để ý mười năm nay lại có chân tướng như thế.”
“Cảnh Tu, chấp niệm trong lòng con quá sâu.” Bách Lý Hàn Băng thở dài, hai đồ đệ, đều là con của Lan Thược, lại lơn lên khác trong như thế, cũng khó trách được vẫn luôn có tính cách khác nhau.
Cảnh Tu dù được ăn sung mặc sướng nhưng trong lòng lại khổ sở hơn Quân Mạc Ly nhiều.
“Haiz, tất cả đều là nghiệt!”
Cả đại điện lâm vào yên tĩnh.
Cuối cùng, Cảnh Gia Kỳ nhìn Cảnh Tu và Quân Mạc Ly: “Trầm thực xin lỗi mẹ hai con.”
Năm đó, hắn tậm mắt nhìn thấy nàng tằng tịu với người khác, cảnh tượng như vậy, không phải đơn giản như việc hai người cùng nằm một chỗ. Những hình ảnh đầy mập mờ, âm thanh mập mờ, khiến hắn há hốc mồm. Thậm chí không dám tin nữ tử kia là Lan Thược, nhưng khi ngoái đầu nhìn thì hắn lại phẫn nộ.
Bây giờ nghĩ đến mới phát giác là nhiều chuyện trùng hợp như vậy. Hoàng hậu vừa vặn tìm hắn, đúng lúc đi dạo với tẩm cung Lan Thược, thậm chí người thông truyền cũng là người của nàng rồi, hắn đi vào đã thấy cảnh tượng như vậy.
Sau đó, Lan Thược ngồi ở đầu giường, quần áo không che người, kinh ngạc nhìn hắn.
“Ngươi tin những gì ngươi thấy, phải không?”
Hắn trầm mặc, vào lúc đó, hắn nhìn thấy đáy mắt nàng đầy tuyệt vọng.
Sau đó, hắn bỏ mặc nàng. Thậm chí hắn còn ra ám hiệu, chỉ cần nàng nhận sai thì tất cả chuyện cũ sẽ bỏ qua. Mà nàng, quật cường không chịu cúi đầu.
Cuối cùng nàng điên rồi, nhưng hắn biết rõ, sâu trong lòng nàng, không lúc nào không tỉnh táo.
Hòa thân Thương Lan, thần xui quỷ khiến, nàng là công chúa. Cảnh Lan, chính là lần cuối hắn nhìn thấy nàng, thân phận của nàng là muội muội của hắn, công chúa hòa thân.
Nàng đi không hề lưu luyến, ánh mắt nhìn hắn không mang chút tình cảm nào.
Lan Thược, ta sai rồi…
Cảnh Gia Kỳ vô cùng hối hận, cảm giác đó liên tục trào dâng, tràn đầy cả trái tim. Cảm giác đau nhức khó nói thành lời, cả người hắn lạnh như băng.
Quân Mạc Ly và Đường Mẫn đi lúc nào, hắn cũng không biết, Cảnh Tu nhìn qua hắn rồi cũng rời đi.
***
“Mạc Ly, vi sư xin lỗi. Con và Cảnh Tu, là do ta che giấu, nếu ta sớm nói cho hai con biết, sẽ không thành thế này.” Ông còn nhớ rõ lời Lan Thược nói..., đêm đó trước khi chết con bé gặp ông, nói với ông rằng hai người con trai vĩnh viễn đừng biết thân thế của mình, bởi vì đó là chuyện kinh khủng nhất/
Có lẽ khi đó con bé đau đớn, nhưng ông hiểu, con bé chẳng quên được Cảnh Gia Kỳ. Thương Lan đế tin một bề, thậm chí bao dung việc nàng mang thai, nhưng con bé lại không nhìn ra, không thể quên được.
Cuối cùng, lựa chọn kết thúc mình.
Một người vì yêu mà sinh, khi tình yêu tan biết thì tính mạng nàng cũng không có nơi dựa vào.
“Trong lòng Lan Thược khổ trăm bề, không ai hiểu được.” Bách Lý Hàn Băng đột nhiên cảm khái.
“Mẫn nhi, còn chính là con gái của Ưu nhi.” Bách Lý Hàn Băng nhìn Đường Mẫn, cảm xúc cũng rất sâu.
Đường Mẫn cũng không có tình cảm gì với ông ngoại mình.
“Mẫn nhi, Ưu nhi cũng thực sự không muốn thể, chỉ là khi con bé ăn bí dược thì lại phát hiện có con, khi đó thuốc kia đã thấm vào rồi, con vẫn bị ảnh hưởng.”
Trong lòng Đường Mẫn phát lạnh, nàng tự ăn bí dược. Vì sao, chẳng lẽ không biết sự lợi hại của thuốc này à, nàng muốn tự hại thân thể mình sao?”
“Mẫn nhi, có lẽ con nên đi gặp một người.” Bách Lý Hàn Băng nhìn trời, hơi hoảng hốt. Cảnh Tu và Cảnh Gia Kỳ xuất hiện đúng lúc nghe thấy câu đó.
“Mẫn nhi, Ưu nhi cũng không phải cố ý. Tất cả mọi chuyện đều là sai lầm, ta xin lỗi Lan Thược, mà nó thì đã bỏ lỡ Ưu nhi.” Trong lòng Cảnh Gia Kỳ thương cảm, năm đó bốn người bọn họ tốt như thế, Ưu nhi và Lan Thược là người tốt như vậy, cuối cùng…
Có lẽ lúc ấy ở Thương Lan, là lúc mà các nàng đau khổ nhất. Mà bọn họ lại hoàn toàn không biết, cũng đã phụ các nàng.
“có ý gì?”
Cảnh Gia Kỳ nhìn Bách Lý Hàn Băng, thấy ông cam chịu thì nói tiếp: “Chuyện năm đó, để nó tự nói cho con biết, nếu như nó còn đi ra. Phong bế mấy chục năm, cũng nên tỉnh táo lại rồi.”
“Chẳng lẽ là ông ấy?” Cảnh Tu kinh ngạc, những gì Cảnh Gia Kỳ nói đều nhằm vào một người, người kia chính là quốc sư của Hiên Viên Quốc, cũng là hoàng thúc trên danh nghĩa của hắn. Bởi vì công tích trác tuyệt nên được ban cho họ Cảnh, tên là Cảnh Ngoạt, tính được vận mệnh quốc gia nhưng lại không tính được vận mạng bản thân, mười mấy năm trước đột nhiên tự mình phong bế.
Dốc núi thẳng đứng, ông không hề xuống dưới.
Gần như không ai dám đi quấy rầy ông, bởi vì ông giống như là thần vậy.
Ông ấy là phụ thân của Đường Mẫn!
“Đây là duyên phận, ngươi vô tậm cũng sẽ động tình, thậm chí ở lúc hết sức căng thẳng lại không biết mình đã yêu một người…”
Cảnh Gia Kỳ nhớ đến những chuyện cũ, khi đó Bách Lý Ưu chỉ coi trọng Cảnh Ngoạt, mà hắn lại vô tình không thích. Cuối cùng hai người cùng một chỗ, nhưng mà người nào đó lại không biết yêu.
“Ưu nhi yêu hắn, không biết là may mắn hay không.”
Nhìn Quân Mạc ly và Đường Mẫn rời đi, cả Cảnh Tu nữa. Cảnh Gia Kỳ than một tiếng, Bách Lý Hàn Băng không lên tiếng, ánh mắt thâm thúy, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Cảnh Tu mang theo Đường Mẫn đi vào sườn núi, chỉ vào chỗ này nói: “Trên đây chính là nơi ở của Quốc Sư, ngươi muốn đi lên, không phải chuyện dễ dàng.”
Lúc này, Cảnh Tu tâm bình khí hoa, không có bất kỳ cảm tưởng. Hắn đột nhiên phát hiện lòng mình cũng thảnh thơi hơn, Quân Mạc Ly và Đường Mẫn dường như cũng không còn quan trọng nữa.
“Cảnh Tu, cảm ơn. Cảm ơn sự chân thành trong mắt ngươi.” Đường Mẫn cười cười, lúc này hắn đã bớt chút lệ khí, nhiều hơn chút lạnh mạc, nhưng hắn nhìn khá hơn trước nhiều.
Cảnh Tu hất đầu, không trả lời.
Quân Mạc Ly nhìn đỉnh núi cao không thể chạm, phía trên này sao. Bọn họ nên đi lên như thế nào?
“Có lẽ chính mình cố chấp, không nên cầu một đáp án. Nghe được chuyện của Lan Thược, ta mới phát giác, nữ tử này cả đời bi thống, mà chính mình lại cảm thấy sợ hãi, nếu là Bách Lý Ưu, nàng cũng như thế. Ta đây, không biết nên đối mặt thế nào.” Đường Mẫn khẽ nói, có lẽ nàng sợ hãi, không muốn tìm tòi nghiên cứu, nhưng nàng lại muốn biết, phụ nhân mình, tự phong bế cả chục năm, là người như thế nào.
Rốt cuộc ông ấy có tài đức gì để Bách Lý Ưu sinh con cho ông.
Phải biết rằng, Phượng Lăng hoàng đế hay cha đều là nhân tài vĩ đại, nhưng sao bà chỉ nghĩ đến người đó. Giống như Lan Thược, không cần Thương Lan đế, không làm Lan phi, lại lựa chọn…
“Cho mình một đáp án, giải quyết xong những chuyện này. Mẹ ngươi đã qua đời, những chuyện kia không cần phải tìm hiểu kỹ, có lẽ đó là vết sẹo trong lòng bọn họ, cũng có thể là một đoạn tình cảm không thể phai mờ.”
Đường Mẫn gật đầu, đúng thế, những thứ kia đều đã qua rồi.
Nàng chỉ muốn một đáp án, như vậy là được rồi.
“Ta phải nhắc ngươi một câu, nếu muốn bò lên núi này, phải chuẩn bị tốt để chết.” Cảnh Tu nghiêm túc nói, nhìn cỏ xỉ và rêu mọc đầy núi, không biết bao người muốn đi lên nhưng đều ngã chết.
Mà hắn cũng thử mấy lần đều không lên được. Chỉ một lần duy nhất suýt được thì lại bị Hoàng thúc đá xuống.
Cũng may công phu hắn không kém, nếu không đã đầu và thân hai nơi rồi.
“Hắn đã chuẩn bị xong hết rồi, các ngươi đi lên thì cẩn thận chút. Cho dù lên rồi thì hắn cũng không nể mặt mà hất hai ngươi xuống.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook