Khi Bùi Cảnh Minh xin thành thân với Bùi lão phu nhân, hắn ta đã thông báo cho vị tỷ tỷ ruột này biết.


Làm sao lại có thể có chuyện trùng hợp như vậy?

Vừa xin thành thân xong, cô nương kia đã bị người trong viện đệ ấy đẩy xuống nước.


Mọi chuyện dường như đã được tính toán từ trước.


Xe ngựa vừa dừng trước cửa Thừa Bình Hầu phủ, có một người tới đón họ.


Dưới mái hiên là một nam nhân đang chắp tay sau lưng, dáng vẻ rất điềm đạm, nho nhã, người đó không ai khác chính là Bùi Tông Chi, chàng ấy vừa mới về.


Khi thấy các cô nương ngồi trong xe ngựa, chàng mỉm cười ấm áp, đích thân đi tới đỡ họ xuống xe.


Thẩm Thanh Đường đi sau Bùi Tử Thê.


Nàng nhẹ nhàng nắm tay Bùi Tông Chi, từ từ bước xuống.



Đôi chân mang giày thêu ẩn trong chiếc váy dài, rõ ràng nàng đã nhìn rõ bệ đỡ, nhưng không hiểu sao lúc bước xuống lại trượt chân.


May mắn thay, Bùi Tông Chi đã đỡ được nàng, còn ôm chặt nàng vào lòng.


“Muội muội, cẩn thận chút.



Trên khuôn mặt chàng vẫn là vẻ bình tĩnh, nhã nhặn.


Cô nương có chút hoảng sợ, sau đó vội vàng tránh ra khỏi vòng tay của Bùi Tông Chi, nàng đỏ mặt cúi đầu cảm ơn.


“Cảm ơn Tông Chi ca ca.



Bùi Tông Chi cụp mắt xuống nhìn chiếc tai đã hồng lên của nàng, chàng ấy khẽ cong môi, trong lòng cảm thấy rất hạnh phúc.


Bùi Tông Chi đã đặc biệt đứng đây đợi họ.


Ba ngày sau, trong cung tổ chức tiệc Trung thu, mời tất cả các đại thần và gia quyến của họ cùng tới tham dự.


Mấy năm nay sức khỏe của Bùi lão phu nhân không được tốt.

Bùi lão phu nhân cũng đã chuyển tới Phật đường sống, không quản chuyện bên ngoài.

Vậy nên Bùi Tông Chi đã tới hỏi hai muội muội của mình.


“Muội đi, muội đi!” Bùi Tử Thê rất thích náo nhiệt nên rất muốn đi, “Muội với Thanh Đường sẽ đi.



Thẩm Thanh Đường chưa từng vào cung.


Địa vị của nàng khác với Bùi Tử Thê.


Bùi Tử Thê là con gái của Thừa Bình Hầu phủ nên từ nhỏ đã thường xuyên ra vào cung chơi, đến cả mấy vị hoàng tử, nàng ta cũng gọi là “Hoàng tử ca ca”.



Còn nàng chỉ là một người được nuôi dưỡng trong phủ nhờ sự thương xót của Bùi lão phu nhân.


Vậy nên nàng luôn sống rất kín kẽ, không dám lộ mặt.


Mấy chuyện này cũng thường xuyên xảy ra nhưng nàng toàn tìm cớ trốn tránh.


Nhưng lần này lại khác, nàng im lặng để Bùi Tử Thê nói thay.


Sau khi trở về phòng, Thái Vi không khỏi tò mò hỏi nàng: “Ba ngày nữa cô nương sẽ vào cung dự tiệc Trung thu sao?”

Thẩm Thanh Đường cau mày gật đầu.


Tất nhiên là phải đi rồi.


Cái gọi là yến tiệc trong cung không phải chính là cuộc gặp mặt của các gia tộc lớn sao?

Trước đây nàng chưa từng tham gia mấy buổi tiệc như này, vì trước đây nàng nghĩ Bùi lão phu nhân thực sự quan tâm và coi nàng là cháu ruột trong nhà.


Ban đầu, nàng nghĩ rằng Bùi lão phu nhân sẽ đối xử với nàng như cách đối xử với Bùi Lăng, sẽ cẩn thận chọn cho nàng một gia đình tốt để kết hôn.



Mãi cho đến sự việc lần này, nàng mới tỉnh ra.


Mọi yêu thương, mọi quan tâm, thật ra cũng chỉ là giả dối.


Một minh chứng rõ ràng chính là đây.


Cho dù Hành Lộ có thật sự đẩy nàng xuống nước thì đã sao? Trong bụng nàng ta còn có một đứa nhỏ để dựa vào, chỉ cần quỳ mấy canh giờ ở từ đường thì mọi chuyện đều bỏ qua hết thôi.


Trong cái phủ này, bề ngoài nàng là người được yêu thương, chăm sóc nhưng thực tế nàng thậm chí còn không bằng nha hoàn hầu hạ bên cạnh Bùi Cảnh Minh.


Nàng phải tự lên kế hoạch cho bản thân sau này thôi.


Ngày hôm sau, Bùi Tông Chi đã không đến Hàn Lâm Viện làm việc mà ở trong viện nghỉ ngơi.


Trời đã liên tục mưa trong suốt nhiều ngày qua, hôm nay quả là ngày đẹp trời.




Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương