“Muội nghe Nghiễn Thư nói dạo gần đây huynh rất bận, cơm nước không tử tế.
Đây là bánh hoa quế và bánh hạt dẻ do chính tay muội làm.
Hoa quế là sáng nay muội đi hái, muội nhớ Tông Chi ca ca thích đồ ngọt nên muội đặc biệt làm cho huynh.
Muội còn thay đường bằng mật hoa nên nó có vị ngọt thanh, huynh ăn thử xem có hợp khẩu vị không.”
“Chuyện này muội muội không cần bận tâm đâu.” Bùi Tông Chi kêu Nghiễn Thư nhận lấy, sau đó nhìn nàng, “Cơ thể của muội rất yếu, phải chăm sóc bản thân nhiều hơn, mấy việc này hãy để cho mấy người hầu làm, muội không cần vất vả như vậy, phải nghĩ cho bản thân.”
“Muội sợ người hầu làm vụng về, không làm được vị huynh muốn nên muội phải tự mình làm mới yên tâm.”
Nụ cười của nàng vẫn rất ngọt ngào, vẫn rất dễ gần như trước đây.
Nàng nghịch nghịch chiếc khăn tay và hỏi Bùi Tông Chi với ánh mắt mong đợi: “Mấy ngày nữa sẽ tới sinh thần của muội, Tử Thê tỷ tỷ nói sẽ tổ chức sinh thần cho muội, hôm đó các huynh đệ tỷ muội trong phủ đều tới, Tông Chi ca ca cũng tới chứ?”
“Đương nhiên rồi.
Tiệc mừng sinh thần của Thanh Đường muội muội, dù bận thế nào ta cũng sẽ tới.”
Sau khi nhận được câu trả lời mình muốn nghe, Thẩm Thanh Đường vô cùng vui mừng, trong mắt cũng hiện lên sự vui vẻ: “Được, hôm đó muội sẽ đợi huynh, huynh không được thất hứa đâu đó.”
Bùi Tông Chi nhìn nàng với ánh mắt dịu dàng, nụ cười yêu thương, chàng nhẹ nhàng gật đầu.
Hai người trò chuyện một lúc dưới mái hiên hành lang, nhắc lại mấy chuyện cũ mà lẽ ra mấy chuyện này nên nói vào hôm Bùi Tông Chi trở về.
Cũng tốt, dù hỏi thăm có chút muộn nhưng có thể thấy tình cảm của huynh muội hai người vẫn tốt như xưa.
Khi Thẩm Thanh Đường miễn cưỡng rời đi vì trời đã khuya, Bùi Tông Chi thu lại nụ cười, bình tĩnh đứng nhìn bóng dáng của nàng đi qua các dãy hành lang rồi biến mất.
Sau đó quay người mở hộp đồ ăn trong tay Nghiễn Thư.
Bên trong có vài chiếc bánh ngọt và một đĩa hoa quả.
Đôi tay của nàng ấy rất khéo léo, làm ra những món bánh rất đẹp, tinh xảo và có chút dễ thương.
Bùi Tông Chi cầm một miếng bánh cho vào miệng, mùi thơm ngọt ngào như mùi hương của người con gái ấy.
Bùi Tông Chi nhai chậm để thưởng thức vị ngon ngọt và nghĩ về cô nương làm ra nó.
Chẳng mấy chốc đã tới tiệc sinh thần của Thẩm Thanh Đường.
Bùi Tông Chi sai Nghiễn Thư mang món quà đến tặng cho Thẩm Thanh Đường từ sáng sớm.
Đó là một hộp mực được sản xuất ở Phương Doãn Châu, vô cùng giá trị.
Thẩm Thanh Đường rất thích đọc và viết thư pháp nên món quà này nàng ấy rất thích.
Thẩm Thanh Đường cầm hộp mực trên tay ngắm mãi không thôi, nàng nhẹ nhàng chạm vào các hình hoa, chim độc đáo trên nắp hộp, khẽ hỏi: “Tông Chi ca ca có nói khi nào sẽ tới đây không?”
“Công tử hôm nay phải đi trực ở Hàn Lâm Viện, nên tầm giờ trưa sẽ tới.”
Nghiễn Thư trả lời, sau đó lại nhìn vào khuôn mặt có chút buồn của nàng, lại nói: “Công tử bảo cô nương đừng lo lắng.
Hôm nay là sinh thần của người, dù có bận đến mấy công tử cũng sẽ tới chúc mừng.”
Vẻ mặt có chút buồn bã của Thẩm Thanh Đường đã dần vui lên sau khi nghe.
Bùi Tông Chi là người ở Kinh Phủ Nha Môn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook