Từng Bước Nhỏ Thích Em - Giản Ngôn Chi
-
Chương 7
Cầm bưu phẩm lên lắc lắc thử, bên trong không có tiếng động.
Mở ra phát hiện là một hộp trang sức vô cùng bắt mắt, bên trong là một vòng cổ kim cương hồng.
Lần trước đến nhà Tần Yên, cô ấy còn đặc biệt lấy tạp chí cho Quý Từ xem, đôi mắt tỏa sáng chỉ vào vòng cổ này nói rằng đây là một nghệ nhân nổi tiếng nước Pháp chế tác, hiện tại đang được bán đấu giá.
Tên tiếng Anh: Fall in love
Tên tiếng Trung: Phải lòng
Khi ấy Tần Yên cực kỳ thích thú và muốn có nó.
Quý Từ nghĩ đến sau đó, một loạt số không làm cô chói mắt, không dám chạm vào.
Cô lập tức đóng hộp trang sức, trân trọng khóa ở trong rương nhỏ yêu quý, đặt chung một chỗ với ảnh của cha.
Tháng Sáu đến, Danh Khê bắt đầu mùa mưa dầm.
Khương Hình không đi học, Quý Từ liền thích nhìn ngoài cửa sổ đến phát ngốc.
Lúc Khương Hình ở đây, cô không dám quay đầu, bởi vì mỗi lần nghiêng qua đều thấy Khương Hình đang nhìn cô.
Từ khi nào Khương Hình bắt đầu ít ngủ hơn trong giờ học, Quý Từ cũng không rõ lắm.
Trong nhà không có ai, sau Quý Từ trực nhật rồi làm xong bài tập, thì đi đến tiệm internet tìm Tần Yên cùng cô ấy ăn cơm ở bên ngoài rồi mới về nhà.
Đi tới đi lui đã 9 giờ tối.
Trên đường về nhà rất ít người qua lại, Quý Từ đi đến chỗ hồ nước lần trước thì thấy trên ghế bên đường có người ngồi hút thuốc.
Chàng trai cúi người, điếu thuốc trên tay đã đốt nhưng không hút mà nhìn ánh đèn xa xôi đến ngẩn ngơ.
Đến gần mới thấy, trên mặt đối phương bị rách một đường, vẫn đang chảy máu, đông lại trên trán.
“Tại sao cậu lại ở đây?” Quý Từ đứng trước mặt Khương Hình, cản trở tầm mắt cậu.
Khương Hình nghe thấy tiếng nói, nhíu mày ngẩng đầu nhìn Quý Từ hỏi: “Sao muộn thế này mới về nhà?”
Ông nói gà, bà nói vịt.
Quý Từ nắm quai cặp sách, ngồi bên canh Khương Hình, ngữ khí quen thuộc: “Cậu lại ra ngoài đánh nhau.”
Quý Từ không hiểu nổi sao có người lại thích đánh nhau như vậy.
Khương Hình dập điếu thuốc, dựa lưng vào ghế, giọng nói giống như từ phương xa bay tới.
“Không phải.”
Sau đó không khí yên tĩnh bao phủ hai người, một lúc lâu Khương Hình mới mở miệng nói chuyện, hỏi: “ Thích không?”
Quý Từ sửng sốt trong giây lát rồi mới biết cậu hỏi cái gì.
Quý Từ nhìn chằm chằm mũi chân, chân trái cọ chân phải, nghĩ đến hành vi đè lên miệng vết thương ác liệt của Khương Hình, rầu rĩ nói một câu: “Thích.”
Khương Hình nhìn động tác rối rắm của cô, có chút buồn cười.
Sau một lúc, Khương Hình lại không đầu không đuôi nói một câu: “Hôm nay là sinh nhật tôi.”
Hai chân Quý Từ dừng lại.
Cô không biết nên dùng biểu cảm nào để đối diện với Khương Hình, vào ngày sinh nhật, đi ra ngoài đánh nhau vỡ đầu chảy máu.
Quý Từ cảm thấy Khương Hình thật sự bá đạo.
Cô đặt cặp sách xuống, thò tay tìm kiếm bên trong, sau đó xoay người nói với Khương Hình: “Cậu giúp mình trông cặp sách, ở đây chờ mình nửa tiếng.”
Chạy được hai bước, cô lại quay đầu, đứng lại, nghiêm túc dò hỏi: “Có thể chứ?”
Khương Hình nhìn cô chớp chớp đôi mắt to, đầu lưỡi liếm qua răng cấm, nói: “Tôi chờ cậu.”
Thời gian gấp gáp, Quý Từ chạy ngược chạy xuôi, cho dù vậy, lúc trở về vẫn trễ.
Quý Từ thở hồng hộc, trong tay mang theo đồ chạy như bay đến chỗ Khương Hình, hổn hển nói xin lỗi.
“Xin…. xin lỗi, mình về trễ.”
Khương Hình buông cặp sách hồng nhạt đang ôm trong lòng xuống, rất rộng lượng đáp lại: “Không sao.”
Quý Từ đem bánh kem đặt một bên, lấy ra cồn i-ốt, băng gạc, tăm bông xử lý vết thương cho Khương Hình.
Miệng vết thương đã khô lại, không biết có để lại sẹo hay không.
Quý Từ vừa kiên nhẫn cẩn thận xử lý vết thương, vừa nhẹ nhàng thổi thổi.
Xử lý xong xuôi, Quý Từ cúi đầu, trông thấy sâu trong đôi mắt Khương Hình là hình ảnh phản chiếu nho nhỏ của hai người.
Quý Từ nghĩ đến ngày đó Khương Hình cưỡng hôn mình, chàng trai nhắm chặt hai mắt, lông mi hơi rung, hô hấp chậm rãi, lẳng lặng chịu đựng.
Ngực trái Quý Từ lại không thoải mái.
Vì Quý Từ chạy quá nhanh, con bò sữa nhỏ đáng yêu đã bị biến dạng hoàn toàn, muốn cắm nến lên nhưng xấu hổ không dám.
Cuối cùng vẫn là Khương Hình cầm tay trái của cô cắm nến lên.
Quý Từ hát chúc mừng sinh nhật, khuôn mặt nghiêm túc, giọng hát nhẹ nhàng du dương, giống như miếng bơ mềm mại, đáng yêu.
Hát xong, Khương Hình vốn định thổi nến, Quý Từ lấy tay cản lại, mặt mày nghiêm túc nói: “Cậu còn chưa cầu nguyện.”
Khương Hình sửng sốt, nhìn về phía Quý Từ, buột miệng nói ra: “Thổi bánh sinh nhật còn phải cầu nguyện sao?”
Quý Từ mặt đầy nghi hoặc, không nghĩ cậu sẽ hỏi vấn đề như vậy.
Khương Hình nhìn ánh nến đối diện Quý Từ, thấp giọng trả lời: “Ừm, cầu nguyện.”
Lúc sau Khương Hình nhìn Quý Từ chỉ chỉ cằm, ý bảo cô sát lại đây.
Quý Từ hỏi: “Gì vậy?”
Khương Hình đáp: “Nói cho cậu biết vừa rồi tôi ước điều gì, cậu nghe một chút xem có thể thành hiện thực hay không.”
Quý Từ đi lại, Khương Hình cúi người, cụp mi, hôn lên môi của cô một cái, rồi lùi về phía sau.
Nhìn Quý Từ gần trong gang tấc đang ngây người, vui vẻ nói: “Thì ra có thể thực hiện được.”
Quý Từ rụt về, đem con dao nhỏ cắt bánh kem bẻ đôi.
Hai người ăn xong bánh kem, vì bốn điều thanh niên có*, cho nên Quý Từ dọn dẹp sạch chỗ ngồi, đeo cặp sách lên, hỏi Khương Hình: “Cậu không về nhà sao?”
*Bốn điều thanh niên có: Có lý tưởng, có đạo đức, có văn hóa, có kỷ luật.
Khương Hình trả lời: “Ngồi thêm một lát nữa.”
Đi được hai bước, Quý Từ nhớ ra chưa nói chúc mừng sinh nhật Khương Hình.
Cách hai hàng gạch, Quý Từ mở miệng nói.
“Khương Hình”.
“Ừ?”
“Sinh nhật vui vẻ”.
Hôm sau đi học, Khương Hình vừa đến thì thấy Quý Từ không sức sống úp mặt trên bàn, nghĩ rằng cô vì chuyện tối qua mà tức giận.
Nguyên nhân thật sự là Quý Từ vì một cây bút mà cảm thấy buồn bực.
Ngày hôm qua Quý Từ không mang theo di động, không ngờ buổi tối gặp Khương Hình.
Trên người có tiền, tổng cộng không đến 200 đồng, không đủ mua.
Quý Từ liền mang cây bút cá voi vừa mới mua trả lại, đây là cây bút cuối cùng trong cửa hàng.
Trước khi đi cô còn dặn dò ông chủ, xin đừng bán nó đi, sáng mai cô sẽ quay lại lấy.
Ông chủ ngoài miệng đáp ứng nhưng mà buổi sáng cô trở lại thì nói quên rồi, đã bán cho người khác.
Bây giờ cây bút xuất hiện trên tay Khương Hình, Quý Từ hai mắt không rời khỏi, Khương Hình vừa nhìn cô, Quý Từ liền chuyển hướng nhìn chỗ khác.
Khương Hình tùy tiện cầm bút viết hai chữ, nhìn bên mặt Quý Từ hỏi: “Thích à?”
Quý Từ lần này không do dự, lập tức trả lời.
“Thích.”
Khương Hình đưa tay giống như đang khen thưởng mèo con, ngữ khí tùy ý: “Cầm lấy đi.”
Quý Từ vui vẻ đón nhận, sự tức giận bị thay bởi sự vui mừng.
“Cảm ơn.”
Khương Hình nâng tay chống cằm, âm thanh không hề hối thúc hỏi: “Cái gì?”
Quý Từ nói một lần nữa: “Cảm ơn Khương Hình.”
“Ừm.”
Khương Hình bắt đầu đi học bình thường, thi thoảng còn sửa bài sai cho Quý Từ.
Lớp trưởng phát hiện Khương Hình có điểm thay đổi, tuy rằng vẫn hay nóng giận.
“Lớp trưởng, lớp trưởng?”
Triệu Thu Nguyệt cầm một tờ đề, chọc chọc lớp trưởng.
“À, làm sao vậy?” Lớp trưởng lấy lại tinh thần, cười cười xin lỗi Triệu Thu Nguyệt.
“Đề này mình không biết làm, phiền cậu có thể giảng giúp mình chứ?” Khóe miệng cô cong lên, má lúm đồng tiền đáng yêu.
Sợ rằng lớp trưởng không thấy nên trực tiếp lấy đề qua. Lớp trưởng bắt đầu giảng bài, trên mặt Triệu Thu Nguyệt đều là tươi cười.
Mở ra phát hiện là một hộp trang sức vô cùng bắt mắt, bên trong là một vòng cổ kim cương hồng.
Lần trước đến nhà Tần Yên, cô ấy còn đặc biệt lấy tạp chí cho Quý Từ xem, đôi mắt tỏa sáng chỉ vào vòng cổ này nói rằng đây là một nghệ nhân nổi tiếng nước Pháp chế tác, hiện tại đang được bán đấu giá.
Tên tiếng Anh: Fall in love
Tên tiếng Trung: Phải lòng
Khi ấy Tần Yên cực kỳ thích thú và muốn có nó.
Quý Từ nghĩ đến sau đó, một loạt số không làm cô chói mắt, không dám chạm vào.
Cô lập tức đóng hộp trang sức, trân trọng khóa ở trong rương nhỏ yêu quý, đặt chung một chỗ với ảnh của cha.
Tháng Sáu đến, Danh Khê bắt đầu mùa mưa dầm.
Khương Hình không đi học, Quý Từ liền thích nhìn ngoài cửa sổ đến phát ngốc.
Lúc Khương Hình ở đây, cô không dám quay đầu, bởi vì mỗi lần nghiêng qua đều thấy Khương Hình đang nhìn cô.
Từ khi nào Khương Hình bắt đầu ít ngủ hơn trong giờ học, Quý Từ cũng không rõ lắm.
Trong nhà không có ai, sau Quý Từ trực nhật rồi làm xong bài tập, thì đi đến tiệm internet tìm Tần Yên cùng cô ấy ăn cơm ở bên ngoài rồi mới về nhà.
Đi tới đi lui đã 9 giờ tối.
Trên đường về nhà rất ít người qua lại, Quý Từ đi đến chỗ hồ nước lần trước thì thấy trên ghế bên đường có người ngồi hút thuốc.
Chàng trai cúi người, điếu thuốc trên tay đã đốt nhưng không hút mà nhìn ánh đèn xa xôi đến ngẩn ngơ.
Đến gần mới thấy, trên mặt đối phương bị rách một đường, vẫn đang chảy máu, đông lại trên trán.
“Tại sao cậu lại ở đây?” Quý Từ đứng trước mặt Khương Hình, cản trở tầm mắt cậu.
Khương Hình nghe thấy tiếng nói, nhíu mày ngẩng đầu nhìn Quý Từ hỏi: “Sao muộn thế này mới về nhà?”
Ông nói gà, bà nói vịt.
Quý Từ nắm quai cặp sách, ngồi bên canh Khương Hình, ngữ khí quen thuộc: “Cậu lại ra ngoài đánh nhau.”
Quý Từ không hiểu nổi sao có người lại thích đánh nhau như vậy.
Khương Hình dập điếu thuốc, dựa lưng vào ghế, giọng nói giống như từ phương xa bay tới.
“Không phải.”
Sau đó không khí yên tĩnh bao phủ hai người, một lúc lâu Khương Hình mới mở miệng nói chuyện, hỏi: “ Thích không?”
Quý Từ sửng sốt trong giây lát rồi mới biết cậu hỏi cái gì.
Quý Từ nhìn chằm chằm mũi chân, chân trái cọ chân phải, nghĩ đến hành vi đè lên miệng vết thương ác liệt của Khương Hình, rầu rĩ nói một câu: “Thích.”
Khương Hình nhìn động tác rối rắm của cô, có chút buồn cười.
Sau một lúc, Khương Hình lại không đầu không đuôi nói một câu: “Hôm nay là sinh nhật tôi.”
Hai chân Quý Từ dừng lại.
Cô không biết nên dùng biểu cảm nào để đối diện với Khương Hình, vào ngày sinh nhật, đi ra ngoài đánh nhau vỡ đầu chảy máu.
Quý Từ cảm thấy Khương Hình thật sự bá đạo.
Cô đặt cặp sách xuống, thò tay tìm kiếm bên trong, sau đó xoay người nói với Khương Hình: “Cậu giúp mình trông cặp sách, ở đây chờ mình nửa tiếng.”
Chạy được hai bước, cô lại quay đầu, đứng lại, nghiêm túc dò hỏi: “Có thể chứ?”
Khương Hình nhìn cô chớp chớp đôi mắt to, đầu lưỡi liếm qua răng cấm, nói: “Tôi chờ cậu.”
Thời gian gấp gáp, Quý Từ chạy ngược chạy xuôi, cho dù vậy, lúc trở về vẫn trễ.
Quý Từ thở hồng hộc, trong tay mang theo đồ chạy như bay đến chỗ Khương Hình, hổn hển nói xin lỗi.
“Xin…. xin lỗi, mình về trễ.”
Khương Hình buông cặp sách hồng nhạt đang ôm trong lòng xuống, rất rộng lượng đáp lại: “Không sao.”
Quý Từ đem bánh kem đặt một bên, lấy ra cồn i-ốt, băng gạc, tăm bông xử lý vết thương cho Khương Hình.
Miệng vết thương đã khô lại, không biết có để lại sẹo hay không.
Quý Từ vừa kiên nhẫn cẩn thận xử lý vết thương, vừa nhẹ nhàng thổi thổi.
Xử lý xong xuôi, Quý Từ cúi đầu, trông thấy sâu trong đôi mắt Khương Hình là hình ảnh phản chiếu nho nhỏ của hai người.
Quý Từ nghĩ đến ngày đó Khương Hình cưỡng hôn mình, chàng trai nhắm chặt hai mắt, lông mi hơi rung, hô hấp chậm rãi, lẳng lặng chịu đựng.
Ngực trái Quý Từ lại không thoải mái.
Vì Quý Từ chạy quá nhanh, con bò sữa nhỏ đáng yêu đã bị biến dạng hoàn toàn, muốn cắm nến lên nhưng xấu hổ không dám.
Cuối cùng vẫn là Khương Hình cầm tay trái của cô cắm nến lên.
Quý Từ hát chúc mừng sinh nhật, khuôn mặt nghiêm túc, giọng hát nhẹ nhàng du dương, giống như miếng bơ mềm mại, đáng yêu.
Hát xong, Khương Hình vốn định thổi nến, Quý Từ lấy tay cản lại, mặt mày nghiêm túc nói: “Cậu còn chưa cầu nguyện.”
Khương Hình sửng sốt, nhìn về phía Quý Từ, buột miệng nói ra: “Thổi bánh sinh nhật còn phải cầu nguyện sao?”
Quý Từ mặt đầy nghi hoặc, không nghĩ cậu sẽ hỏi vấn đề như vậy.
Khương Hình nhìn ánh nến đối diện Quý Từ, thấp giọng trả lời: “Ừm, cầu nguyện.”
Lúc sau Khương Hình nhìn Quý Từ chỉ chỉ cằm, ý bảo cô sát lại đây.
Quý Từ hỏi: “Gì vậy?”
Khương Hình đáp: “Nói cho cậu biết vừa rồi tôi ước điều gì, cậu nghe một chút xem có thể thành hiện thực hay không.”
Quý Từ đi lại, Khương Hình cúi người, cụp mi, hôn lên môi của cô một cái, rồi lùi về phía sau.
Nhìn Quý Từ gần trong gang tấc đang ngây người, vui vẻ nói: “Thì ra có thể thực hiện được.”
Quý Từ rụt về, đem con dao nhỏ cắt bánh kem bẻ đôi.
Hai người ăn xong bánh kem, vì bốn điều thanh niên có*, cho nên Quý Từ dọn dẹp sạch chỗ ngồi, đeo cặp sách lên, hỏi Khương Hình: “Cậu không về nhà sao?”
*Bốn điều thanh niên có: Có lý tưởng, có đạo đức, có văn hóa, có kỷ luật.
Khương Hình trả lời: “Ngồi thêm một lát nữa.”
Đi được hai bước, Quý Từ nhớ ra chưa nói chúc mừng sinh nhật Khương Hình.
Cách hai hàng gạch, Quý Từ mở miệng nói.
“Khương Hình”.
“Ừ?”
“Sinh nhật vui vẻ”.
Hôm sau đi học, Khương Hình vừa đến thì thấy Quý Từ không sức sống úp mặt trên bàn, nghĩ rằng cô vì chuyện tối qua mà tức giận.
Nguyên nhân thật sự là Quý Từ vì một cây bút mà cảm thấy buồn bực.
Ngày hôm qua Quý Từ không mang theo di động, không ngờ buổi tối gặp Khương Hình.
Trên người có tiền, tổng cộng không đến 200 đồng, không đủ mua.
Quý Từ liền mang cây bút cá voi vừa mới mua trả lại, đây là cây bút cuối cùng trong cửa hàng.
Trước khi đi cô còn dặn dò ông chủ, xin đừng bán nó đi, sáng mai cô sẽ quay lại lấy.
Ông chủ ngoài miệng đáp ứng nhưng mà buổi sáng cô trở lại thì nói quên rồi, đã bán cho người khác.
Bây giờ cây bút xuất hiện trên tay Khương Hình, Quý Từ hai mắt không rời khỏi, Khương Hình vừa nhìn cô, Quý Từ liền chuyển hướng nhìn chỗ khác.
Khương Hình tùy tiện cầm bút viết hai chữ, nhìn bên mặt Quý Từ hỏi: “Thích à?”
Quý Từ lần này không do dự, lập tức trả lời.
“Thích.”
Khương Hình đưa tay giống như đang khen thưởng mèo con, ngữ khí tùy ý: “Cầm lấy đi.”
Quý Từ vui vẻ đón nhận, sự tức giận bị thay bởi sự vui mừng.
“Cảm ơn.”
Khương Hình nâng tay chống cằm, âm thanh không hề hối thúc hỏi: “Cái gì?”
Quý Từ nói một lần nữa: “Cảm ơn Khương Hình.”
“Ừm.”
Khương Hình bắt đầu đi học bình thường, thi thoảng còn sửa bài sai cho Quý Từ.
Lớp trưởng phát hiện Khương Hình có điểm thay đổi, tuy rằng vẫn hay nóng giận.
“Lớp trưởng, lớp trưởng?”
Triệu Thu Nguyệt cầm một tờ đề, chọc chọc lớp trưởng.
“À, làm sao vậy?” Lớp trưởng lấy lại tinh thần, cười cười xin lỗi Triệu Thu Nguyệt.
“Đề này mình không biết làm, phiền cậu có thể giảng giúp mình chứ?” Khóe miệng cô cong lên, má lúm đồng tiền đáng yêu.
Sợ rằng lớp trưởng không thấy nên trực tiếp lấy đề qua. Lớp trưởng bắt đầu giảng bài, trên mặt Triệu Thu Nguyệt đều là tươi cười.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook