Từng Bước Nhỏ Thích Em - Giản Ngôn Chi
-
Chương 6
Quý Từ nhẹ nhàng vòng đến đằng trước Khương Hình ngồi xổm xuống, lần đầu tiên nhìn thẳng quan sát cậu.
Cô chăm chú nhìn rồi giơ tay sờ lên hàng lông mi dày rậm của cậu.
Quý Từ thấy hâm mộ cậu.
Triệu Thu Nguyệt nói rất đúng, trông cậu thật sự rất đẹp trai.
Nhiệt độ trên trán không còn cao như trước, chắc do thuốc phát huy tác dụng.
Quý Từ lấy cặp sách, tắt đèn, đóng cửa rời đi.
Khương Hình mở mắt, đáy mặt một mảnh trấn tĩnh.
Đến khi Khương Hình đi học lại đã là tuần sau rồi. Giữa chừng Tần Yên có rất nhiều lần muốn cùng Quý Từ tâm sự.
Cô cảm thấy hai người này hoàn toàn không thích hợp, Khương Hình quá mạnh mẽ lại lạnh lùng, Quý Từ cần một người ấm áp.
Trần Viễn thì vui vẻ hớn hở ra mặt.
Mỗi lần Tần Yên muốn đi tìm Quý Từ thì luôn cảm thấy khó nói. Hiện tại Khương Hình đã quay về thì khả năng nói chuyện càng nhỏ.
Tiết thể dục này học chung với lớp 2.
Khi Quý Từ chạy bộ bị ai đó đẩy ngã, không chảy máu chỉ bị xước da, bầm tím một mảnh.
Khi Quý Từ xin nghỉ về phòng học, học sinh xung quanh bắt đầu bàn tán sôi nổi. Bọn họ sớm nghe nói Quý Từ là hoa khôi mới của trường, hơn nữa tuần trước còn muốn quyến rũ học bá Khương Hình.
Khương Hình trước nay chưa từng có bạn gái. Ngầu thì rất ngầu, nhưng hư cũng rất hư. Các đàn chị khóa trên từng thảo luận rằng Khương Hình là nam sinh 10 năm mới có một ở trường Nhất Trung. Cho dù là ngoại hình, gia
thế, khí chất hay là thành tích toán học của cậu đều thuộc hàng cực phẩm. Hoa khôi trước đây cũng từng mạnh dạn theo đuổi cậu rất lâu, nhưng đến cả họ tên người ta Khương Hình cũng không nhớ, huống chi Quý Từ vẫn chưa làm gì, sao Khương Hình có thể can tâm chịu trói.
Hôm nay hai người cùng đến trường, nhất định sẽ có kịch hay xem. Quả nhiên vừa bắt đầu chạy thì Chu Tịch Nhan đã ra tay với Quý Từ.
Quý Từ xin giáo viên thể dục nghỉ, về lại lớp học.
Khi đi quay về lớp học liền thấy Khương Hình đáng lẽ đang chơi bóng rổ thì lại ngồi ở đây.
Quý Từ chậm rì rì đi trở về chỗ, ngồi xuống bên cạnh cậu.
Khương Hình dùng lực kéo cánh tay Quý Từ, ngay lập tức khiến cô ngồi lên đùi mình. Quý Từ bị dọa, tức giận muốn vùng ra. Khương Hình nhanh chóng kẹp lấy cô, ngang ngạnh quát lớn: “Đừng cử động, nếu cử động, tôi liền làm cậu ở ngay đây.”
Mấy ngày trước Quý Từ liên tiếp gặp ác mộng, ma cà rồng Khương Hình lập tức hiện ra ngay trước mắt.
Quý Từ ngoan ngoãn không cử động nữa, chỉ là một thứ giữa hai chân rất lớn, làm cô rất không thoải mái.
Làn da ở chỗ cẳng chân trắng mịn vô cùng, nơi bị trầy da bầm tím một mảng lớn, trông rất kinh hãi.
Khương Hình nhíu mày, không dám chạm vào, đè nặng âm thanh hỏi Quý Từ: “Có đau hay không?”
Quý Từ mặt không đổi sắc trả lời: “Không đau lắm.”
Đây là lời nói thật lòng.
Khi còn nhỏ luyện võ, thường xuyên bị thương, Quý Từ vẫn luôn chịu đựng được. Có đôi khi đau đến chảy nước mắt, Quý Từ cũng không kêu một tiếng.
Khương Hình đặt Quý Từ lên trên ghế, sau đó ngồi xổm trước mặt cô, quan sát vết thương một lần nữa.
“Không đau thật à?”
Quý Từ trả lời, “thật sự không đau”.
Ngay sau đó Khương Hình vô lại dùng sức đè lên vết thương. Lúc này đây, Quý Từ đau đến hai hốc mắt đều đỏ, giơ tay đánh lại.
Tay cô bị Khương Hình chặn ngay lại, khuôn mặt vui vẻ nhìn Quý Từ đang đau đến rớt nước mắt, nói: “Không phải nói không đau sao?”
Quý Từ chưa kịp phản bác, Khương Hình cúi người hôn lên chỗ bị thương của cô.
Đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm, một cảm giác ấm áp xa lạ làm trái tim Quý Từ loạn nhịp, hai tay cuộn tròn lại.
Sau đấy, Quý Từ không ra ngoài, Khương Hình cũng không, liền ngồi bên cạnh nhìn Quý Từ đang ngay ngắn làm bài tập.
Quý Từ đi lấy nước uống, Khương Hình muốn giúp nhưng cô không cho. Lôi lôi kéo kéo, Khương Hình liền nóng nảy kéo phăng cúc áo đồng phục Quý Từ.
Trước mắt Khương Hình hiện ra một cái áo ba lỗ màu trắng, cậu phản ứng nhanh, nhanh chóng ôm lấy Quý Từ.
Lần đầu tiên Quý Từ tức giận đến khí huyết dâng cao, cả người cứng đờ giống như khúc gỗ, miệng vết thương cũng đau, thậm chí cô còn cảm nhận được mạch máu đang đập “thịch thịch thịch”.
Hết tiết, học sinh chậm rãi quay về lớp, phát hiện ra Quý Từ mặc một áo sơ mi trắng đen, cúc áo được cài từ dưới lên cái cao nhất.
Mọi người vừa nhìn thấy thì trong lòng đã hiểu rõ, đây là áo khoác ngoài của Khương Hình.
Tiết toán, giáo viên hỏi riêng Quý Từ vì sao không mặc đồng phục. Quý Từ trả lời, gần đây do cô bị cảm cho nên bên ngoài mặc thêm một áo khác nữa. Sợ giáo viên không tin, còn kéo từ phía dưới vạt áo là áo đồng phục cho giáo viên xem.
Trên Tieba lại náo nhiệt.
#Tình nhân cũ và tình nhân mới trực tiếp đối đầu, tình nhân mới lập tức chiến thắng!#
Quý Từ mặc áo của Khương Hình.
Khương Hình đưa Quý Từ về nhà.
Ngày hôm sau Quý Từ tan học, cô bị Chu Tịch Nhan cùng một cô bé chặn lại.
Trời mưa phùn, Quý Từ kéo quai đeo cặp sách, nhìn đối phương có tới tận bảy tám người, mặt không đổi sắc.
Đứng yên một chỗ nghe đối phương tức giận chửi rủa, khi nghe thấy Chu Tịch Nhan chửi cô là hồ ly tinh không biết xấu hổ, Quý Từ chạy như bay tiến đến, “bộp bộp”, tát hai cái lên trên mặt Chu Tịch Nhan, sau đó nhanh chóng bỏ đi.
Đợi đến khi đối phương phản ứng đuổi theo, Quý Từ chạy còn nhanh hơn thỏ, đã không còn thấy bóng dáng.
Chạy qua chỗ rẽ, Quý Từ bị một người kéo vào trong lồng ngực, cô ngửi thấy mùi hoa dành dành nhàn nhạt.
Khương Hình dẫn Quý Từ trốn vào trong hẻm nhỏ, đè lên người cô cúi đầu hỏi: “Xảy ra bất hòa gì mà đánh nhau với người ta?”
Quý Từ cùng cậu bốn mắt nhìn nhau, không nói chuyện.
Nghe tiếng nói càng ngày càng gần, Quý Từ muốn đẩy Khương Hình ra, cậu lại bóp cái cằm xinh xắn của cô, thở dài một tiếng.
Cậu vừa hôn vừa mở cây dù che hai người lại.
Quý Từ hoàn toàn không biết nhóm người Chu Tịch Nhan rời đi lúc nào, chỉ nhớ rõ độ ấm trên môi liên tiếp kéo đến.
Đầu lưỡi của cậu cố cạy hàm răng cô, khống chế đầu của cô, đè lên người cô, càng hôn càng sâu. Môi cô bị cắn, vừa mới bắt đầu cảm thấy đau, rồi sau đó cô lại cảm giác được ai đó đang liếm môi cô rất dịu dàng.
Lưỡi trong khoang miệng cô cường thế càn quét từng chút ngóc ngách bên trong, còn cẩn thận liếm hàm răng, kéo đầu lưỡi nhỏ của Quý Từ trao đổi dung dịch.
Quý Từ không muốn nuốt.
Những thứ ấy liền theo khóe miệng cô từ từ chảy xuống.
Ý loạn tình mê, không biết từ khi nào đối phương đã cởi móc áo ngực của cô.
Ngực phải bị Khương Hình xoa nắn truyền đến cảm giác tê dại xa lạ, đánh thức Quý Từ. Ngay lập tức Quý Từ giống con cá chạch nóng nảy, muốn trốn thoát.
Để kiềm chế vật nhỏ dưới bụng càng lúc càng lớn, sắp thủ không được, Khương Hình đành buông Quý Từ ra.
Lòng bàn tay lau đi nước miếng ở khóe miệng cô, đem áo khoác trên khuỷu tay mặc thêm cho cô, dắt tay cô nói, “đi thôi”.
Buổi tối khi rửa mặt, Quý Từ sờ lên vết thương ở môi dưới, cảm giác rất kỳ quái.
Không rõ Khương Hình vì cái gì mà muốn hôn cô.
Rõ ràng lúc ấy Khương Hình nắm lấy ngực phải của cô, vì cái gì bây giờ ngực trái cảm giác cũng không thoải mái.
Quý Từ khá bảo thủ, biết nam nữ chỉ có thể làm chuyện như vậy khi là người yêu hoặc vợ chồng. Ngày hôm sau đi học, Khương Hình bị Quý Từ tát một cái mạnh đến choáng váng, nhưng Khương Hình cũng không lên tiếng.
Buổi chiều Tần Yên đến nói với Quý Từ, Chu Tịch Nhan bị cho thôi học.
Quý Từ lúc ấy đang làm bài tập, rõ ràng tính đúng đáp án nhưng khi viết lại bị sai.
Đầu tháng sinh nhật Quý Từ, Tần Yên tặng cô một cái vòng tay rất đẹp, Trần Viễn tặng ngay một bao lì xì.
Sáng sớm đến lớp, trong hộc bàn có một hộp Ferrero lớn.
Quý Từ nhìn về phía bên cạnh còn trống, trầm tư mím môi.
Lần trước Quý Từ khiến Khương Hình chịu một cái tát, Khương Hình lại không đi học.
Phùng Mộng Nhã cố ý gấp áp trở về chúc mừng sinh nhật Quý Từ, hôn lên mặt cô , cười nói: “Chúc mừng sinh nhật 18 tuổi công chúa nhỏ của mẹ, rốt cuộc cũng trưởng thành rồi. Ôi, qua mấy năm nữa công chúa nhỏ sẽ rời xa bà mẹ già này rồi.”
Quý Từ bất đắc dĩ, yêu chiều cười, kêu một tiếng: “Mẹ”.
Mẹ cô một bên làm bánh kem, một bên nói với Quý Từ: “Hôm nay mẹ giúp con nhận một bưu phẩm, đặt ở bàn học trong phòng con đó.”
Quý Từ mang cặp sách về phòng, trả lời mẹ, “con biết rồi”.
Cô chăm chú nhìn rồi giơ tay sờ lên hàng lông mi dày rậm của cậu.
Quý Từ thấy hâm mộ cậu.
Triệu Thu Nguyệt nói rất đúng, trông cậu thật sự rất đẹp trai.
Nhiệt độ trên trán không còn cao như trước, chắc do thuốc phát huy tác dụng.
Quý Từ lấy cặp sách, tắt đèn, đóng cửa rời đi.
Khương Hình mở mắt, đáy mặt một mảnh trấn tĩnh.
Đến khi Khương Hình đi học lại đã là tuần sau rồi. Giữa chừng Tần Yên có rất nhiều lần muốn cùng Quý Từ tâm sự.
Cô cảm thấy hai người này hoàn toàn không thích hợp, Khương Hình quá mạnh mẽ lại lạnh lùng, Quý Từ cần một người ấm áp.
Trần Viễn thì vui vẻ hớn hở ra mặt.
Mỗi lần Tần Yên muốn đi tìm Quý Từ thì luôn cảm thấy khó nói. Hiện tại Khương Hình đã quay về thì khả năng nói chuyện càng nhỏ.
Tiết thể dục này học chung với lớp 2.
Khi Quý Từ chạy bộ bị ai đó đẩy ngã, không chảy máu chỉ bị xước da, bầm tím một mảnh.
Khi Quý Từ xin nghỉ về phòng học, học sinh xung quanh bắt đầu bàn tán sôi nổi. Bọn họ sớm nghe nói Quý Từ là hoa khôi mới của trường, hơn nữa tuần trước còn muốn quyến rũ học bá Khương Hình.
Khương Hình trước nay chưa từng có bạn gái. Ngầu thì rất ngầu, nhưng hư cũng rất hư. Các đàn chị khóa trên từng thảo luận rằng Khương Hình là nam sinh 10 năm mới có một ở trường Nhất Trung. Cho dù là ngoại hình, gia
thế, khí chất hay là thành tích toán học của cậu đều thuộc hàng cực phẩm. Hoa khôi trước đây cũng từng mạnh dạn theo đuổi cậu rất lâu, nhưng đến cả họ tên người ta Khương Hình cũng không nhớ, huống chi Quý Từ vẫn chưa làm gì, sao Khương Hình có thể can tâm chịu trói.
Hôm nay hai người cùng đến trường, nhất định sẽ có kịch hay xem. Quả nhiên vừa bắt đầu chạy thì Chu Tịch Nhan đã ra tay với Quý Từ.
Quý Từ xin giáo viên thể dục nghỉ, về lại lớp học.
Khi đi quay về lớp học liền thấy Khương Hình đáng lẽ đang chơi bóng rổ thì lại ngồi ở đây.
Quý Từ chậm rì rì đi trở về chỗ, ngồi xuống bên cạnh cậu.
Khương Hình dùng lực kéo cánh tay Quý Từ, ngay lập tức khiến cô ngồi lên đùi mình. Quý Từ bị dọa, tức giận muốn vùng ra. Khương Hình nhanh chóng kẹp lấy cô, ngang ngạnh quát lớn: “Đừng cử động, nếu cử động, tôi liền làm cậu ở ngay đây.”
Mấy ngày trước Quý Từ liên tiếp gặp ác mộng, ma cà rồng Khương Hình lập tức hiện ra ngay trước mắt.
Quý Từ ngoan ngoãn không cử động nữa, chỉ là một thứ giữa hai chân rất lớn, làm cô rất không thoải mái.
Làn da ở chỗ cẳng chân trắng mịn vô cùng, nơi bị trầy da bầm tím một mảng lớn, trông rất kinh hãi.
Khương Hình nhíu mày, không dám chạm vào, đè nặng âm thanh hỏi Quý Từ: “Có đau hay không?”
Quý Từ mặt không đổi sắc trả lời: “Không đau lắm.”
Đây là lời nói thật lòng.
Khi còn nhỏ luyện võ, thường xuyên bị thương, Quý Từ vẫn luôn chịu đựng được. Có đôi khi đau đến chảy nước mắt, Quý Từ cũng không kêu một tiếng.
Khương Hình đặt Quý Từ lên trên ghế, sau đó ngồi xổm trước mặt cô, quan sát vết thương một lần nữa.
“Không đau thật à?”
Quý Từ trả lời, “thật sự không đau”.
Ngay sau đó Khương Hình vô lại dùng sức đè lên vết thương. Lúc này đây, Quý Từ đau đến hai hốc mắt đều đỏ, giơ tay đánh lại.
Tay cô bị Khương Hình chặn ngay lại, khuôn mặt vui vẻ nhìn Quý Từ đang đau đến rớt nước mắt, nói: “Không phải nói không đau sao?”
Quý Từ chưa kịp phản bác, Khương Hình cúi người hôn lên chỗ bị thương của cô.
Đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm, một cảm giác ấm áp xa lạ làm trái tim Quý Từ loạn nhịp, hai tay cuộn tròn lại.
Sau đấy, Quý Từ không ra ngoài, Khương Hình cũng không, liền ngồi bên cạnh nhìn Quý Từ đang ngay ngắn làm bài tập.
Quý Từ đi lấy nước uống, Khương Hình muốn giúp nhưng cô không cho. Lôi lôi kéo kéo, Khương Hình liền nóng nảy kéo phăng cúc áo đồng phục Quý Từ.
Trước mắt Khương Hình hiện ra một cái áo ba lỗ màu trắng, cậu phản ứng nhanh, nhanh chóng ôm lấy Quý Từ.
Lần đầu tiên Quý Từ tức giận đến khí huyết dâng cao, cả người cứng đờ giống như khúc gỗ, miệng vết thương cũng đau, thậm chí cô còn cảm nhận được mạch máu đang đập “thịch thịch thịch”.
Hết tiết, học sinh chậm rãi quay về lớp, phát hiện ra Quý Từ mặc một áo sơ mi trắng đen, cúc áo được cài từ dưới lên cái cao nhất.
Mọi người vừa nhìn thấy thì trong lòng đã hiểu rõ, đây là áo khoác ngoài của Khương Hình.
Tiết toán, giáo viên hỏi riêng Quý Từ vì sao không mặc đồng phục. Quý Từ trả lời, gần đây do cô bị cảm cho nên bên ngoài mặc thêm một áo khác nữa. Sợ giáo viên không tin, còn kéo từ phía dưới vạt áo là áo đồng phục cho giáo viên xem.
Trên Tieba lại náo nhiệt.
#Tình nhân cũ và tình nhân mới trực tiếp đối đầu, tình nhân mới lập tức chiến thắng!#
Quý Từ mặc áo của Khương Hình.
Khương Hình đưa Quý Từ về nhà.
Ngày hôm sau Quý Từ tan học, cô bị Chu Tịch Nhan cùng một cô bé chặn lại.
Trời mưa phùn, Quý Từ kéo quai đeo cặp sách, nhìn đối phương có tới tận bảy tám người, mặt không đổi sắc.
Đứng yên một chỗ nghe đối phương tức giận chửi rủa, khi nghe thấy Chu Tịch Nhan chửi cô là hồ ly tinh không biết xấu hổ, Quý Từ chạy như bay tiến đến, “bộp bộp”, tát hai cái lên trên mặt Chu Tịch Nhan, sau đó nhanh chóng bỏ đi.
Đợi đến khi đối phương phản ứng đuổi theo, Quý Từ chạy còn nhanh hơn thỏ, đã không còn thấy bóng dáng.
Chạy qua chỗ rẽ, Quý Từ bị một người kéo vào trong lồng ngực, cô ngửi thấy mùi hoa dành dành nhàn nhạt.
Khương Hình dẫn Quý Từ trốn vào trong hẻm nhỏ, đè lên người cô cúi đầu hỏi: “Xảy ra bất hòa gì mà đánh nhau với người ta?”
Quý Từ cùng cậu bốn mắt nhìn nhau, không nói chuyện.
Nghe tiếng nói càng ngày càng gần, Quý Từ muốn đẩy Khương Hình ra, cậu lại bóp cái cằm xinh xắn của cô, thở dài một tiếng.
Cậu vừa hôn vừa mở cây dù che hai người lại.
Quý Từ hoàn toàn không biết nhóm người Chu Tịch Nhan rời đi lúc nào, chỉ nhớ rõ độ ấm trên môi liên tiếp kéo đến.
Đầu lưỡi của cậu cố cạy hàm răng cô, khống chế đầu của cô, đè lên người cô, càng hôn càng sâu. Môi cô bị cắn, vừa mới bắt đầu cảm thấy đau, rồi sau đó cô lại cảm giác được ai đó đang liếm môi cô rất dịu dàng.
Lưỡi trong khoang miệng cô cường thế càn quét từng chút ngóc ngách bên trong, còn cẩn thận liếm hàm răng, kéo đầu lưỡi nhỏ của Quý Từ trao đổi dung dịch.
Quý Từ không muốn nuốt.
Những thứ ấy liền theo khóe miệng cô từ từ chảy xuống.
Ý loạn tình mê, không biết từ khi nào đối phương đã cởi móc áo ngực của cô.
Ngực phải bị Khương Hình xoa nắn truyền đến cảm giác tê dại xa lạ, đánh thức Quý Từ. Ngay lập tức Quý Từ giống con cá chạch nóng nảy, muốn trốn thoát.
Để kiềm chế vật nhỏ dưới bụng càng lúc càng lớn, sắp thủ không được, Khương Hình đành buông Quý Từ ra.
Lòng bàn tay lau đi nước miếng ở khóe miệng cô, đem áo khoác trên khuỷu tay mặc thêm cho cô, dắt tay cô nói, “đi thôi”.
Buổi tối khi rửa mặt, Quý Từ sờ lên vết thương ở môi dưới, cảm giác rất kỳ quái.
Không rõ Khương Hình vì cái gì mà muốn hôn cô.
Rõ ràng lúc ấy Khương Hình nắm lấy ngực phải của cô, vì cái gì bây giờ ngực trái cảm giác cũng không thoải mái.
Quý Từ khá bảo thủ, biết nam nữ chỉ có thể làm chuyện như vậy khi là người yêu hoặc vợ chồng. Ngày hôm sau đi học, Khương Hình bị Quý Từ tát một cái mạnh đến choáng váng, nhưng Khương Hình cũng không lên tiếng.
Buổi chiều Tần Yên đến nói với Quý Từ, Chu Tịch Nhan bị cho thôi học.
Quý Từ lúc ấy đang làm bài tập, rõ ràng tính đúng đáp án nhưng khi viết lại bị sai.
Đầu tháng sinh nhật Quý Từ, Tần Yên tặng cô một cái vòng tay rất đẹp, Trần Viễn tặng ngay một bao lì xì.
Sáng sớm đến lớp, trong hộc bàn có một hộp Ferrero lớn.
Quý Từ nhìn về phía bên cạnh còn trống, trầm tư mím môi.
Lần trước Quý Từ khiến Khương Hình chịu một cái tát, Khương Hình lại không đi học.
Phùng Mộng Nhã cố ý gấp áp trở về chúc mừng sinh nhật Quý Từ, hôn lên mặt cô , cười nói: “Chúc mừng sinh nhật 18 tuổi công chúa nhỏ của mẹ, rốt cuộc cũng trưởng thành rồi. Ôi, qua mấy năm nữa công chúa nhỏ sẽ rời xa bà mẹ già này rồi.”
Quý Từ bất đắc dĩ, yêu chiều cười, kêu một tiếng: “Mẹ”.
Mẹ cô một bên làm bánh kem, một bên nói với Quý Từ: “Hôm nay mẹ giúp con nhận một bưu phẩm, đặt ở bàn học trong phòng con đó.”
Quý Từ mang cặp sách về phòng, trả lời mẹ, “con biết rồi”.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook