Nửa phút sau, cuối cùng Khương Ý cũng hiểu chuyện bao nuôi là thế nào.

Theo như lời của Úc Khâm Xuyên, tối qua chính cậu uống say rồi kéo anh mãi không buông, nói muốn bao nuôi anh, còn đặt ra mấy điều kiện béo bở.

Trọng điểm là, Úc Khâm Xuyên cũng đồng ý.

Khương Ý nghe xong thì sợ ngây người, cậu nhớ mang máng tối qua mình uống nhiều quá, đã nói với ba người Tề Bân là sau khi làm bá tổng sẽ bao nuôi tình nhân.

Nhưng cậu không ngờ mình lại là người thuộc phái hành động.

Mà đối phương còn là một tên đàn ông!

Bị chính mình làm cho kinh ngạc, Khương Ý hỏi:

"Nói nhiều như vậy, anh có chứng cứ không?"

Khương Ý vẫn chưa tin mình uống say sẽ làm khùng làm điên đến mức này.

[Y]: Chứng cứ? Cậu Khương muốn thấy kiệt tác của mình tối qua à?

Không đợi Khương Ý trả lời, Úc Khâm Xuyên đã gửi một tấm hình và một đoạn video đến.

Khương Ý mở tấm ảnh ra rồi nhìn chăm chú, sau đó bỗng nhiên trợn trừng mắt, không nhịn được thốt lên hai chữ 'đậu má'.

Người trong ảnh mặc áo sơmi màu đen, tay phải cầm điện thoại chụp ảnh, chỉ lộ bờ môi và cái cằm, không nhìn rõ cả khuôn mặt.

Bàn tay của đối phương rất đẹp, mười ngón tay thon dài khớp xương rõ ràng, dùng để đánh đàn hoặc viết thư pháp thì đúng là cảnh đẹp ý vui.

Nhưng lúc này Khương Ý không có thời gian để ngắm bàn tay hoàn mỹ của đối phương.

Toàn bộ sự chú ý của Khương Ý đều đặt lên xương quai xanh và cổ chi chít dấu hôn trông rất kinh khủng của đối phương.



Thêm vào đó, vì muốn để cậu nhìn rõ hơn mà tay trái của anh còn cởi ba nút áo sơmi, lộ ra một vùng da lớn.

Bức ảnh không cần chút kỹ xảo nào nhưng da trắng với áo sơmi đen, sự kích thích thị giác đạt max điểm.

Nếu phóng to bức ảnh lên, còn có thể nhìn thấy đôi môi bị cắn rách của đối phương.

Khương Ý: "!"

Dù không nhớ gì hết nhưng chỉ dựa vào bức ảnh kia, Khương Ý có thể tưởng tượng ra tình hình chiến đấu hôm qua kịch liệt đến mức nào.

Khương Ý ngớ người hai giây, trong lòng chỉ có một câu hỏi...

Mẹ nó, cái này đều do mình gặm à?

Mình uống say đến mức này luôn sao?

Đáy lòng Khương Ý gào thét nói không tin, cậu ấn vào video kia với tia hy vọng cuối cùng.

Ngay sau đó, giọng nói của cậu vang lên rõ ràng trong điện thoại:

"Anh đẹp trai, anh... Hức, anh đi, đi theo tôi đi. Hầu hạ ông đây cho tốt, lương một năm một, một triệu tệ cũng không phải là mơ!"

"Cục cưng à, người của anh thơm quá, lại, lại đây ông đây hôn một cái nào, hêhê..."

Khương Ý rùng mình một cái, vội vàng thoát khỏi video như bị rắn cắn.

Thơm quá... Để tôi hôn...

Cậu đã hận đến mức không thể trốn khỏi hành tinh này ngay trong đêm, suýt nữa đã ném luôn điện thoại.



Đệt, thì ra là mình ra tay trước!

Không đúng, mình động miệng trước!

So với dấu hôn trên người Úc Khâm Xuyên, hai dấu hôn trên cổ của cậu chả thấm vào đâu.

...

Mấy phút sau, Khương Ý mới lấy lại tinh thần từ nỗi khiếp sợ to lớn, ngay sau đó cậu tìm người bạn thân nhất của mình là Thích Bạch để thảo luận xem nên làm gì với việc này.

Thích Bạch là bạn cùng trường, cùng chuyên ngành, cùng năm nhưng khác lớp với cậu, tối qua cậu ta có việc nên không đến ăn cơm.

Thích Bạch là gay, cậu ta đã come out với Khương Ý từ lâu, sau khi nghe xong thì cười ha hả, cười xong rồi lại bắt đầu trêu cậu:

"Bạn Ý đỉnh chóp của tao, thế mà mày lại đóng vai tổng giám đốc và chim hoàng yến thật này."

Sau đó cậu ta phấn khởi hỏi vẻ ngoài của Úc Khâm Xuyên thế nào.

Khương Ý ngẫm nghĩ rồi chuyển tiếp ảnh ID mà Úc Khâm Xuyên vừa gửi cho Thích Bạch.

Mười mấy giây sau, Thích Bạch hít sâu một hơi.

"Mẹ kiếp, mày tìm đâu ra thế?"

"Anh đẹp trai cỡ này chỉ có thể gặp mà không thể cầu, Tiểu Ý Ý mày còn do dự cái gì nữa?"

...

Thích Bạch: Để tao lên nhé!

Khương Ý: ?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương