Thấy cậu thừa nhận, ánh mắt Chu Nguyên Thanh tối đi trong chớp mắt, ra vẻ thoải mái tùy ý: "Lá gan của mày lớn thật đấy, không sợ bị anh của mày phát hiện à?"
Vừa nhắc đến là Khương Ý lại nhớ đến chuyện lúc trước mình lừa Khương Phỉ, thế là chẳng còn tâm trạng chơi game nữa.
Tắt điện thoại, Khương Ý liếc mắt nhìn Chu Nguyên Thanh: "Chúng ta gặp nhau mà mở miệng ra là nhắc Úc Khâm Xuyên, sao nào, mày cũng thích anh ta à?"
Các khía cạnh của Úc Khâm Xuyên đều bày ra đấy, có cậu Trương đi đầu khiến Khương Ý nghi ngờ có phải Chu Nguyên Thanh cũng nhắm vào chim hoàng yến của cậu không.
Sếp Khương vẫn rất có ý thức với nguy cơ, cậu quyết định nếu Chu Nguyên Thanh nói ra mấy câu tào lao như muốn bao Úc Khâm Xuyên, cậu sẽ đánh đối phương vỡ đầu.
Cũng may Chu Nguyên Thanh không có ý định ra tay với Úc Khâm Xuyên, nghe cậu nói còn thấy thật hoang đường, cậu ta ra vẻ tức giận vì không được tin tưởng: "Khương Ý, mày bị điên à? Trong lòng mày tao là loại người như thế sao?"
Khương Ý lơ đãng đáp: "Đâu phải mày chưa từng làm chuyện thế này."
Cậu đang nhắc đến chuyện trước đây Chu Nguyên Thanh trao đổi bạn giường với bọn cậu Trương và Tóc Vàng.
Chu Nguyên Thanh im lặng: "Mày nghĩ nhiều rồi, tao không thích kiểu như Úc Khâm Xuyên, trông mạnh quá, vừa nhìn đã biết là không phải loại người biết an phận."
Khương Ý: "Thành kiến của mày với anh ta rất sâu đấy."
Rõ ràng Úc Khâm Xuyên rất kính nghiệp, ngày nào cũng muốn đi làm, nếu không nhận lương sẽ thấy ngại.
"Nói thật." Chu Nguyên Thanh nghiêm túc nhìn Khương Ý: "Mày thích đàn ông khi nào vậy? Chúng ta làm bạn bè nhiều năm như vậy, thế mà tao cũng không biết."
"Hay là nói chẳng qua mày chỉ thấy thú vị, mới mẻ?"
Khương Ý nghĩ thầm 'Đừng nói là mày, trước kia tao còn không biết nữa đấy'.
Nhưng Khương Ý không cần phải báo cáo chi tiết với Chu Nguyên Thanh: "Mày quản nhiều như vậy làm gì? Lề mà lề mề."
"Không có lương tâm." Chu Nguyên Thanh lườm cậu một cái: "Chẳng phải tao đang quan tâm mày sao? Miễn cho ngày nào đó sự việc bại lộ, mày còn khóc lóc bảo tao cho mày ở nhờ."
Khương Ý: "Mày biến mẹ đi, mày có thể nghĩ tốt cho tao tý không hả?"
Chu Nguyên Thanh há miệng định nói gì đó, Khương Ý còn bảo cậu ta yên tâm đi, cho dù sau này cậu bị đuổi khỏi nhà thì cũng sẽ không đi tìm cậu ta đâu.
Chu Nguyên Thanh vừa tức vừa buồn cười: "Mày đúng là vịt chết còn mạnh miệng."
Khách mời dần nhiều hơn, Khương Phỉ gửi tin nhắn hỏi Khương Ý đang ở đâu, muốn tránh cũng không tránh được nên cậu đứng dậy vỗ quần áo chuẩn bị đi diễn màn anh em tình thâm với Khương Hoài.
"Khương Ý." Chu Nguyên Thanh gọi cậu lại, giọng điệu nghiêm túc: "Bất kể thế nào, sự xuất hiện của Úc Khâm Xuyên cũng có điều mờ ám. Tình huống nhà mày lại như thế, mày vừa tiếp quản công ty con thì anh ta lại xuất hiện, mày phải chú ý nhiều hơn, đừng để dính bẫy."
"Cho dù mày có muốn qua lại với đàn ông thì cũng phải tìm hiểu cho kỹ, loại không rõ lai lịch như này, mày chơi đùa là được, đừng cho là thật."
Chơi đùa là được... Khương Ý nhíu mày.
Có thể là do sự giáo dục nghiêm khắc từ gia đình, cậu rất phản cảm cái kiểu cao ngạo, xem người như đồ vật của Chu Nguyên Thanh.
Nhưng xuất phát điểm của đối phương là vì lợi ích của mình, thế là Khương Ý ném khó chịu vào lòng, không quay đầu mà chỉ vẫy tay với Chu Nguyên Thanh.
Gió thoảng qua, cánh hoa rì rào rơi xuống từ cành lá xum xuê, sợi tóc được chải chuốt tỉ mỉ của Khương Ý bay lên, có một cánh hoa xoay tròn rơi xuống đầu Khương Ý.
Người kia không hiểu lãng mạn giơ tay lên, quét cánh hoa trên đỉnh đầu của mình xuống.
Nhìn bóng lưng xa dần của Khương Ý, nét cười trên mặt Chu Nguyên Thanh gần như đã mất sạch, trong mắt tràn đầy không cam lòng và phẫn nộ.
Khương Ý là bạn từ nhỏ của Chu Nguyên Thanh, những năm này cậu ta cũng thăm dò vài lần nhưng biểu hiện của Khương Ý quá thẳng, đến mức Chu Nguyên Thanh vẫn luôn cho rằng đối phương là thẳng nam.
Chu Nguyên Thanh cố gắng đè ép vọng tưởng của mình, để khiến mình thành một người bạn đúng chuẩn bên cạnh Khương Ý, chỉ chờ cậu lấy vợ sinh con là hoàn toàn hết hy vọng.
Vừa nhắc đến là Khương Ý lại nhớ đến chuyện lúc trước mình lừa Khương Phỉ, thế là chẳng còn tâm trạng chơi game nữa.
Tắt điện thoại, Khương Ý liếc mắt nhìn Chu Nguyên Thanh: "Chúng ta gặp nhau mà mở miệng ra là nhắc Úc Khâm Xuyên, sao nào, mày cũng thích anh ta à?"
Các khía cạnh của Úc Khâm Xuyên đều bày ra đấy, có cậu Trương đi đầu khiến Khương Ý nghi ngờ có phải Chu Nguyên Thanh cũng nhắm vào chim hoàng yến của cậu không.
Sếp Khương vẫn rất có ý thức với nguy cơ, cậu quyết định nếu Chu Nguyên Thanh nói ra mấy câu tào lao như muốn bao Úc Khâm Xuyên, cậu sẽ đánh đối phương vỡ đầu.
Cũng may Chu Nguyên Thanh không có ý định ra tay với Úc Khâm Xuyên, nghe cậu nói còn thấy thật hoang đường, cậu ta ra vẻ tức giận vì không được tin tưởng: "Khương Ý, mày bị điên à? Trong lòng mày tao là loại người như thế sao?"
Khương Ý lơ đãng đáp: "Đâu phải mày chưa từng làm chuyện thế này."
Cậu đang nhắc đến chuyện trước đây Chu Nguyên Thanh trao đổi bạn giường với bọn cậu Trương và Tóc Vàng.
Chu Nguyên Thanh im lặng: "Mày nghĩ nhiều rồi, tao không thích kiểu như Úc Khâm Xuyên, trông mạnh quá, vừa nhìn đã biết là không phải loại người biết an phận."
Khương Ý: "Thành kiến của mày với anh ta rất sâu đấy."
Rõ ràng Úc Khâm Xuyên rất kính nghiệp, ngày nào cũng muốn đi làm, nếu không nhận lương sẽ thấy ngại.
"Nói thật." Chu Nguyên Thanh nghiêm túc nhìn Khương Ý: "Mày thích đàn ông khi nào vậy? Chúng ta làm bạn bè nhiều năm như vậy, thế mà tao cũng không biết."
"Hay là nói chẳng qua mày chỉ thấy thú vị, mới mẻ?"
Khương Ý nghĩ thầm 'Đừng nói là mày, trước kia tao còn không biết nữa đấy'.
Nhưng Khương Ý không cần phải báo cáo chi tiết với Chu Nguyên Thanh: "Mày quản nhiều như vậy làm gì? Lề mà lề mề."
"Không có lương tâm." Chu Nguyên Thanh lườm cậu một cái: "Chẳng phải tao đang quan tâm mày sao? Miễn cho ngày nào đó sự việc bại lộ, mày còn khóc lóc bảo tao cho mày ở nhờ."
Khương Ý: "Mày biến mẹ đi, mày có thể nghĩ tốt cho tao tý không hả?"
Chu Nguyên Thanh há miệng định nói gì đó, Khương Ý còn bảo cậu ta yên tâm đi, cho dù sau này cậu bị đuổi khỏi nhà thì cũng sẽ không đi tìm cậu ta đâu.
Chu Nguyên Thanh vừa tức vừa buồn cười: "Mày đúng là vịt chết còn mạnh miệng."
Khách mời dần nhiều hơn, Khương Phỉ gửi tin nhắn hỏi Khương Ý đang ở đâu, muốn tránh cũng không tránh được nên cậu đứng dậy vỗ quần áo chuẩn bị đi diễn màn anh em tình thâm với Khương Hoài.
"Khương Ý." Chu Nguyên Thanh gọi cậu lại, giọng điệu nghiêm túc: "Bất kể thế nào, sự xuất hiện của Úc Khâm Xuyên cũng có điều mờ ám. Tình huống nhà mày lại như thế, mày vừa tiếp quản công ty con thì anh ta lại xuất hiện, mày phải chú ý nhiều hơn, đừng để dính bẫy."
"Cho dù mày có muốn qua lại với đàn ông thì cũng phải tìm hiểu cho kỹ, loại không rõ lai lịch như này, mày chơi đùa là được, đừng cho là thật."
Chơi đùa là được... Khương Ý nhíu mày.
Có thể là do sự giáo dục nghiêm khắc từ gia đình, cậu rất phản cảm cái kiểu cao ngạo, xem người như đồ vật của Chu Nguyên Thanh.
Nhưng xuất phát điểm của đối phương là vì lợi ích của mình, thế là Khương Ý ném khó chịu vào lòng, không quay đầu mà chỉ vẫy tay với Chu Nguyên Thanh.
Gió thoảng qua, cánh hoa rì rào rơi xuống từ cành lá xum xuê, sợi tóc được chải chuốt tỉ mỉ của Khương Ý bay lên, có một cánh hoa xoay tròn rơi xuống đầu Khương Ý.
Người kia không hiểu lãng mạn giơ tay lên, quét cánh hoa trên đỉnh đầu của mình xuống.
Nhìn bóng lưng xa dần của Khương Ý, nét cười trên mặt Chu Nguyên Thanh gần như đã mất sạch, trong mắt tràn đầy không cam lòng và phẫn nộ.
Khương Ý là bạn từ nhỏ của Chu Nguyên Thanh, những năm này cậu ta cũng thăm dò vài lần nhưng biểu hiện của Khương Ý quá thẳng, đến mức Chu Nguyên Thanh vẫn luôn cho rằng đối phương là thẳng nam.
Chu Nguyên Thanh cố gắng đè ép vọng tưởng của mình, để khiến mình thành một người bạn đúng chuẩn bên cạnh Khương Ý, chỉ chờ cậu lấy vợ sinh con là hoàn toàn hết hy vọng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook