Khương Ý vẫn luôn không thích cả nhà bác cả của mình, mỗi khi nhà cậu xảy ra chuyện gì là họ như con ruồi nghe mùi mà đến vậy.
Nhất là anh họ Khương Hoài, từ nhỏ đối phương luôn nói chuyện vòng vèo kỳ quái.
Khương Ý không kiên nhẫn nghe Khương Hoài vo ve bên tai, cậu cắt ngang lời anh ta: "Có việc thì nói."
Khương Hoài đang luyên thuyên thì bị cắt ngang, anh ta cũng không tức giận, nói cho cùng thì Khương Ý vẫn còn tính trẻ con.
Dùng giọng điệu của anh họ giảng đạo lý một lúc lâu, một giây trước khi Khương Ý cúp máy, cuối cùng Khương Hoài mới nói đến chuyện chính: "Thứ bảy tuần này là sinh nhật ba mươi tuổi của anh, tiệc sinh nhật được tổ chức ở nhà cũ, Tiểu Ý nhất định phải đến nhé."
Khương Hoài không cho Khương Ý cơ hội từ chối, nói đến lúc đó sẽ cho tài xế đến đón cậu.
Cho dù không thích Khương Hoài nhưng đó cũng là anh họ có quan hệ máu mủ với mình, cho dù Khương Hoài không đích thân gọi đến mời thì người trong nhà cũng sẽ gọi cậu về.
Nghĩ tới phải diễn tiết mục anh em tình thâm với Khương Hoài trước mặt mọi người, Khương Ý bực bội vò đầu.
Còn không bằng để cậu ở nhà luyện kỹ thuật hôn với Úc Khâm Xuyên.
...
Ngày sinh nhật của Khương Hoài, chân của Khương Ý cũng gần khỏi hẳn, sau khi cậu thay quần áo xong thì nói với Úc Khâm Xuyên: "Đêm nay tôi sẽ không về ngủ đâu."
Ông bà nội của cậu ở nhà cũ, cậu trở về một chuyến, không ở lại một đêm thì không được.
Úc Khâm Xuyên gật đầu: "Tôi đưa cậu đi?"
Khương Ý: "Không cần, tài xế đang chờ dưới lầu."
Úc Khâm Xuyên giơ tay chỉnh lại cổ áo cho cậu: "Vậy tôi ở nhà chờ cậu."
Mỗi lần như vậy, Khương Ý lại cảm thấy Úc Khâm Xuyên có dáng vẻ của chim hoàng yến.
Rất ngoan ngoãn, rất dịu dàng hiểu lòng người.
Sếp Khương không keo kiệt cho chim hoàng yến nhà mình một cái hôn tạm biệt, nói hoa mỹ là:
Phần thưởng.
Lúc thưởng xong Khương Ý ngồi lên xe về nhà họ Khương, cậu vỗ tay cho mình trong lòng.
Thưởng phạt rõ ràng, Khương Ý, lúc nãy mày rất có phong thái của kim chủ, tuyệt!
Sếp Khương rất hài lòng với biểu hiện khi nãy của minh, cảm thấy mình dần thoát khỏi thế bị động rồi, lúc về nhà còn mỉm cười.
Tiệc sinh nhật ba mươi tuổi của Khương Hoài được tổ chức rất xa hoa, trừ bạn bè người thân ra anh ta còn mời các ông chủ có quan hệ làm ăn với nhà họ Khương.
Vườn hoa nhà họ Khương được trang trí như một buổi tiệc, Khương Hoài thuê dàn nhạc, nghệ sĩ vĩ cầm đang đàn một bản nhạc du dương.
Tiệc bắt đầu lúc mười hai giờ đúng, Khương Ý đến sớm, khách mời còn chưa tới nhiều, cậu không thích xã giao nên sau khi nói chuyện với người trong nhà thì chạy đến đình nghỉ mát thư giãn.
"Khương Ý, thì ra mày ở đây."
Khương Ý đang cúi đầu chơi điện thoại thì bên cạnh có người gọi tên cậu, quay đầu nhìn lại, là Chu Nguyên Thanh mặc âu phục màu đen.
Lần trước sau chuyện ở quán bar Khinh Nhan, hai người đã không gặp một quãng thời gian.
Khương Ý nhìn Chu Nguyên Thanh: "Mày cũng đến à, hôm nay mày mặc đồ trông cũng ra dáng đấy."
Chu Nguyên Thanh cười cười, cậu ta bước đến ngồi xuống cạnh cậu, nhìn quanh: "Tình nhân nhỏ mày nuôi đâu rồi? Hôm nay không dẫn đến à?"
Khương Ý buồn cười nhìn cậu ta: "Mày biết rõ mà còn cố hỏi à?"
Cho cậu mười lá gan thì cậu cũng không dám dẫn Úc Khâm Xuyên về nhà.
Trừ phi cậu muốn uống canh móng heo.
"Cũng đúng." Chu Nguyên Thanh gật đầu, lạnh nhạt nói: "Với thân phận kia của anh ta, cậu thật sự không dẫn ra ngoài được."
Nghe câu này của cậu ta, bàn tay đang chơi game của Khương Ý chợt ngừng lại, cậu nhíu mày nhìn Chu Nguyên Thanh: "Mày bị Khương Hoài lây bệnh rồi à? Sao nói chuyện cứ dở dở ương ương thế?"
Biết Khương Ý không thích Khương Hoài, Chu Nguyên Thanh vội vàng giơ hai tay tỏ rõ lập trường: "Đừng có gặp ai cũng ghét, tao với mày chung một thuyền mà, tao cũng không thích Khương Hoài."
Khương Ý hài lòng: "Này còn tạm được."
Chu Nguyên Thanh nhìn cậu: "Nghe nói Úc Khâm Xuyên ở chỗ của mày?"
Dừng lại thao tác như mãnh hổ, thành công thao tác nhận vật giành chiến thắng, Khương Ý không kiên nhẫn 'chậc' một tiếng, cũng không ngẩng đầu lên: "Không thì anh ta ở đâu?"
Nhất là anh họ Khương Hoài, từ nhỏ đối phương luôn nói chuyện vòng vèo kỳ quái.
Khương Ý không kiên nhẫn nghe Khương Hoài vo ve bên tai, cậu cắt ngang lời anh ta: "Có việc thì nói."
Khương Hoài đang luyên thuyên thì bị cắt ngang, anh ta cũng không tức giận, nói cho cùng thì Khương Ý vẫn còn tính trẻ con.
Dùng giọng điệu của anh họ giảng đạo lý một lúc lâu, một giây trước khi Khương Ý cúp máy, cuối cùng Khương Hoài mới nói đến chuyện chính: "Thứ bảy tuần này là sinh nhật ba mươi tuổi của anh, tiệc sinh nhật được tổ chức ở nhà cũ, Tiểu Ý nhất định phải đến nhé."
Khương Hoài không cho Khương Ý cơ hội từ chối, nói đến lúc đó sẽ cho tài xế đến đón cậu.
Cho dù không thích Khương Hoài nhưng đó cũng là anh họ có quan hệ máu mủ với mình, cho dù Khương Hoài không đích thân gọi đến mời thì người trong nhà cũng sẽ gọi cậu về.
Nghĩ tới phải diễn tiết mục anh em tình thâm với Khương Hoài trước mặt mọi người, Khương Ý bực bội vò đầu.
Còn không bằng để cậu ở nhà luyện kỹ thuật hôn với Úc Khâm Xuyên.
...
Ngày sinh nhật của Khương Hoài, chân của Khương Ý cũng gần khỏi hẳn, sau khi cậu thay quần áo xong thì nói với Úc Khâm Xuyên: "Đêm nay tôi sẽ không về ngủ đâu."
Ông bà nội của cậu ở nhà cũ, cậu trở về một chuyến, không ở lại một đêm thì không được.
Úc Khâm Xuyên gật đầu: "Tôi đưa cậu đi?"
Khương Ý: "Không cần, tài xế đang chờ dưới lầu."
Úc Khâm Xuyên giơ tay chỉnh lại cổ áo cho cậu: "Vậy tôi ở nhà chờ cậu."
Mỗi lần như vậy, Khương Ý lại cảm thấy Úc Khâm Xuyên có dáng vẻ của chim hoàng yến.
Rất ngoan ngoãn, rất dịu dàng hiểu lòng người.
Sếp Khương không keo kiệt cho chim hoàng yến nhà mình một cái hôn tạm biệt, nói hoa mỹ là:
Phần thưởng.
Lúc thưởng xong Khương Ý ngồi lên xe về nhà họ Khương, cậu vỗ tay cho mình trong lòng.
Thưởng phạt rõ ràng, Khương Ý, lúc nãy mày rất có phong thái của kim chủ, tuyệt!
Sếp Khương rất hài lòng với biểu hiện khi nãy của minh, cảm thấy mình dần thoát khỏi thế bị động rồi, lúc về nhà còn mỉm cười.
Tiệc sinh nhật ba mươi tuổi của Khương Hoài được tổ chức rất xa hoa, trừ bạn bè người thân ra anh ta còn mời các ông chủ có quan hệ làm ăn với nhà họ Khương.
Vườn hoa nhà họ Khương được trang trí như một buổi tiệc, Khương Hoài thuê dàn nhạc, nghệ sĩ vĩ cầm đang đàn một bản nhạc du dương.
Tiệc bắt đầu lúc mười hai giờ đúng, Khương Ý đến sớm, khách mời còn chưa tới nhiều, cậu không thích xã giao nên sau khi nói chuyện với người trong nhà thì chạy đến đình nghỉ mát thư giãn.
"Khương Ý, thì ra mày ở đây."
Khương Ý đang cúi đầu chơi điện thoại thì bên cạnh có người gọi tên cậu, quay đầu nhìn lại, là Chu Nguyên Thanh mặc âu phục màu đen.
Lần trước sau chuyện ở quán bar Khinh Nhan, hai người đã không gặp một quãng thời gian.
Khương Ý nhìn Chu Nguyên Thanh: "Mày cũng đến à, hôm nay mày mặc đồ trông cũng ra dáng đấy."
Chu Nguyên Thanh cười cười, cậu ta bước đến ngồi xuống cạnh cậu, nhìn quanh: "Tình nhân nhỏ mày nuôi đâu rồi? Hôm nay không dẫn đến à?"
Khương Ý buồn cười nhìn cậu ta: "Mày biết rõ mà còn cố hỏi à?"
Cho cậu mười lá gan thì cậu cũng không dám dẫn Úc Khâm Xuyên về nhà.
Trừ phi cậu muốn uống canh móng heo.
"Cũng đúng." Chu Nguyên Thanh gật đầu, lạnh nhạt nói: "Với thân phận kia của anh ta, cậu thật sự không dẫn ra ngoài được."
Nghe câu này của cậu ta, bàn tay đang chơi game của Khương Ý chợt ngừng lại, cậu nhíu mày nhìn Chu Nguyên Thanh: "Mày bị Khương Hoài lây bệnh rồi à? Sao nói chuyện cứ dở dở ương ương thế?"
Biết Khương Ý không thích Khương Hoài, Chu Nguyên Thanh vội vàng giơ hai tay tỏ rõ lập trường: "Đừng có gặp ai cũng ghét, tao với mày chung một thuyền mà, tao cũng không thích Khương Hoài."
Khương Ý hài lòng: "Này còn tạm được."
Chu Nguyên Thanh nhìn cậu: "Nghe nói Úc Khâm Xuyên ở chỗ của mày?"
Dừng lại thao tác như mãnh hổ, thành công thao tác nhận vật giành chiến thắng, Khương Ý không kiên nhẫn 'chậc' một tiếng, cũng không ngẩng đầu lên: "Không thì anh ta ở đâu?"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook