Khoảng cách giữa hai người hẹp dần, ý cười trong mắt Úc Khâm Xuyên càng sâu: "Chút chuyện nhỏ này, cứ gieo cho tôi là được."

Khương Ý cảm thấy anh cười thật gian xảo, hai chân cậu chạm vào thành bồn tắm, lúc không thể lùi được nữa thì Úc Khâm Xuyên nghiêng người nhích lại gần.

Gần đến mức cậu có thể ngửi được mùi thơm nhàn nhạt trên người Úc Khâm Xuyên.

Tim Khương Ý đập thình thịch, cậu nhắm mắt lại theo bản năng, há mồm hét lên: "Lúc trước đã nói, tôi là..."

"Rào..."

Công...

Ủa?

Tiếng nước chợt vang lên át đi nửa câu sau của Khương Ý.

Khương Ý buồn bực mở mắt, đối diễn với ánh mắt trêu túc của Úc Khâm Xuyên: "A Ý, cậu là gì?"

Nhìn bồn tắm lớn rồi lại nhìn Úc Khâm Xuyên, Khương Ý ngốc nghếch mới kịp phản ứng rằng mình bị người ta trêu.

Khương Ý: "..."

Sếp Khương lạnh lùng nói lời tốt đẹp: "Tôi là kim chủ của anh."

Úc Khâm Xuyên bị đuổi ra ngoài, anh cười đến mức lồng ngực khẽ run lên.

Khương Ý đặt cái chân bị thương của mình lên thành bồn tắm với tư thế đầy khí phách, cậu thở dài thỏa mãn sau khi được ngâm mình trong nước.

Đối với sự hiểu lầm lúc nãy, cậu đổ cho việc gần đây mình đọc quá nhiều 'tài liệu học tập' do Thích Bạch gửi tới.



Dẫn đến đầu óc của cậu lúc nào cũng đầy thứ đen tối, dung lượng não với điện thoại cũng sắp hết luôn rồi.

Gần mình thì đen, gần Thích Bạch thì dăm.

Chậc, không thể tiếp tục nuông chiều Thích Bạch được nữa rồi!

Đêm khuya, thanh niên ế mốc meo Thích Bạch đang cặm cụi vẽ thì chợt ngửa đầu lên trời hắt xì hai cái.

Thích Bạch: Lại mắng mình, cái thằng nào lại mắng mình đấy?

...

Ngày hôm sau khi ngủ dậy, cổ chân của Khương Ý không đau như hôm qua nữa nhưng nó sưng lên như cái bánh bao.

Khương Ý gửi tin nhắn cho thư ký Tư Trạch của mình, quang minh chính đại tìm lý do bỏ bê công việc.

Sau khi phun thuốc lên cổ chân, Khương Ý lại muốn về ngủ nướng nhưng lại bị Úc Khâm Xuyên ấn xuống bàn ăn.

Nhìn canh móng heo đặt trước mặt mình, khóe môi của Khương Ý giật một cái, cậu giương mắt nhìn Úc Khâm Xuyên: "Tôi nghi ngờ anh đang ám chỉ tôi."

Đồng thời có chứng cứ.

Không thể nào không thể nào, đã thời đại nào rồi, chẳng lẽ còn có người tin ăn chỗ nào bổ chỗ đó nữa sao?

"Tôi không có ý này." Úc Khâm Xuyên múc cho cậu một chén: "Trước đó lúc cậu ăn cơm với bạn, chẳng phải cậu nói muốn ăn canh móng heo à?"

Khương Ý nhớ lại, hình như có chuyện này thật.

Nhưng lúc ấy cậu chỉ thuận miệng nhắc đến, một lát là quên, cậu không ngờ Úc Khâm Xuyên lại nhớ.

"Nhưng mà không có ai mới sáng sớm đã uống cái này cả."



Nói thì nói thế, Khương Ý vẫn ngoan ngoãn nhận lấy chén nhỏ rồi uống một ngụm.

Không có dầu mỡ như cậu nghĩ, có đậu được hầm mềm và hành lá, cảm giác ngon ngoài sức tưởng tượng, Khương Ý nhướng mày: "Mua à?"

Úc Khâm Xuyên: "Tôi hầm."

Khương Ý giơ ngón tay cái ra: "Lợi hại."

Ăn xong Úc Khâm Xuyên thu dọn đống bừa bộn, Khương Ý nhìn bóng lưng bận rộn của anh, nghiêm túc suy nghĩ có phải cậu nên đưa tiền lương của dì giúp việc cho anh luôn không.

Đau chân cần phải nghỉ ngơi, Khương Ý nằm liệt trên giường, rảnh rỗi không có gì làm nên cậu tìm phim hoạt hình mới nhất quý này.

Vất vả mãi mới tìm được một bộ phim online, phong cách vẽ mà cậu thích, kết quả mỗi tập là một đao, ba tập một đao lớn, đao nào cũng trí mạng.

Khương Ý thấy tim đau thắt, hận không thể chém đạo diễn lẫn biên kịch bằng đại đao bốn mươi mét của mình.

Cậu nhiệt tình đề cử bộ Anime này trên vòng bạn bè của mình, kèm theo...

'Bộ phim chữa lành tuyệt vời, nhân vật chính quá đẹp trai, tôi thích mê, đạo diễn và biên kịch quá đỉnh! Đừng bỏ lỡ! Sau khi xem xong tôi cảm thấy cả thế giới đều tươi đẹp!'

Một tiếng sau, Thích Bạch bị lừa hùng hổ tìm đến, đau đớn tố cậu không phải người!

[Tề Bạch Thạch phân bạch]: Còn chữa lành, con mẹ nó tức gần chết!

[Tề Bạch Thạch phân bạch]: Bạn nhỏ bị chém đến choáng váng, Khương Ý, mày đúng là đồ độc ác!

Thấy Thích Bạch như thế, trong lòng Khương Ý thoải mái hơn một chút.

[Nghệ nhân]: Không thể chịu đau một mình được [Vui vẻ].

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương