Trong lúc anh đi mua thuốc, cổ chân của Khương Ý đã sưng to lên.
Khương Ý ngồi còn Úc Khâm Xuyên ngồi xổm trước mặt cậu, anh phun thuốc giảm đau rồi ngẩng đầu lên hỏi cậu: "Đau lắm hả?"
Lúc này thể diện của sếp Khương đã mất sạch, chỉ đành mạnh miệng: "Không đau, chỉ là lâu rồi tôi không chơi bóng, ngượng tay."
Kỹ thuật chơi bóng của cậu rất tốt đó!
Úc Khâm Xuyên cũng không quan tâm kỹ thuật chơi bóng của Khương Ý cho lắm, anh muốn cõng cậu về.
Đương nhiên Khương Ý không chịu rồi, cậu vội khoát tay: "Tôi tự đi được mà, không cần anh cõng."
Một thằng con trai như cậu, bị người ta cõng về, điên à?
Chẳng phải sẽ ngồi vững vị trí thụ mà Thích Bạch đã nói hay sao?
Không ổn, thật sự là không ổn!
Úc Khâm Xuyên lẳng lặng nhìn cậu: Nếu như cậu muốn chân của mình sưng thành cái bánh bao."
Trước khi ra sân Úc Khâm Xuyên đã dặn cậu cẩn thận đừng để bị thương, lời nói còn bên tai, giờ đối diện với ánh mắt bình tĩnh của Úc Khâm Xuyên, Khương Ý chợt thấy chột dạ.
Khương Ý nhẹ nhàng giật giật cổ chân, đau quá đi mất, cuối cùng cậu cắn răng nhắm mắt lại: "Thôi bỏ đi, anh đã kiên trì như thế, vậy tôi cho anh một cơ hội để thể hiện."
Khi nằm lên lưng của Úc Khâm Xuyên, Khương Ý mới phát hiện lưng đối phương vững chãi hơn cậu tưởng nhiều.
Úc Khâm Xuyên cõng còn Khương Ý ôm quả bóng, quả bóng rổ không lớn không nhỏ chắn giữa ngực và lưng, Khương Ý không thể không cố gắng ưỡn ngực, cậu cảm thấy quả bóng này vướng víu thật sự.
Úc Khâm Xuyên vỗ vỗ Khương Ý: "Vòng hai tay qua cổ tôi, để quả bóng tới trước."
Khương Ý bị vỗ bỗng giật nảy mình: "Anh vỗ chỗ nào đấy?"
Úc Khâm Xuyên: "Thuận tay."
Khương Ý nghe vậy thì nhỏ giọng thì thầm: "Là người khác sẽ tố anh đùa giỡn lưu manh đấy."
Ngoài miệng bất mãn nhưng Khương Ý vẫn làm theo lời Úc Khâm Xuyên nói, quả nhiên thoải mái hơn nhiều.
Úc Khâm Xuyên lên tiếng nhắc nhở: "Nhích xuống một chút, quả bóng chắn tầm nhìn của tôi."
Khương Ý nghe lời làm theo, lồng ngực dám lên lưng của Úc Khâm Xuyên, cố gắng duỗi tay ra để hạ quả bóng xuống thấp: "Vậy được chưa?"
Úc Khâm Xuyên gật đầu: "Được rồi."
Khương Ý 'ồ' một tiếng, nằm im duy trì tư thế này.
Lúc đi hùng dũng oai vệ, khí thế hiên ngang, lúc về Khương Ý nằm trên lưng Úc Khâm Xuyên, có người đi ngang qua liếc nhìn cậu làm cậu hận không thể chôn mặt trong áo của Úc Khâm Xuyên.
Quần áo của Úc Khâm Xuyên mang theo nhiệt độ cơ thể, rất có cảm giác an toàn.
Vừa nãy Úc Khâm Xuyên không vận động nhiều nên chưa ra mồ hôi, nhích lại gần, Khương Ý có thể ngửi thấy hương thơm nhàn nhạt dễ chịu trên người đối phương.
Là mùi nước giặt quần áo của Khương Ý, là mùi mà cậu quen thuộc.
Sau khi về nhà Úc Khâm Xuyên hỏi Khương Ý đang nhảy lò cò: "Không cần tôi giúp thật chứ?"
"Không cần, tôi tự làm được." Khương Ý cầm quần áo mình định thay rồi nhảy bịch bịch về phía phòng tắm.
Dáng vẻ kia, trông như sợ mình chậm một bước là Úc Khâm Xuyên sẽ tắm cho mình vậy.
Úc Khâm Xuyên không yên tâm: "Tôi ở bên ngoài, có chuyện gì thì gọi tôi nhé."
Khương Ý đáp qua loa, trong lòng lại lầm bầm: Tắm rửa thôi mà, anh cũng đâu phải là người kỳ lưng, gấp cái gì chứ?
Khương Ý chật vật nhảy vào phòng tắm, sau khi cất quần áo và định xoay người lại khóa cửa, cậu lại phát hiện Úc Khâm Xuyên đi vào theo mình.
Đứng ngay sau lưng cậu!
Khương Ý giật nảy mình, cậu rất có ý thức về nguy cơ nên túm chặt cổ áo của mình, nhìn Úc Khâm Xuyên một cách đề phòng.
"Anh vào đây làm gì? Giờ tôi đang là người què đấy nhé!"
Khương Ý đi đứng bất tiện, Úc Khâm Xuyên chỉ muốn xả nước giúp cậu thôi nhưng vừa nhìn thấy dáng vẻ đầy phòng vệ của cậu, anh biết cậu hiểu lầm rồi.
Úc Khâm Xuyên nhếch mày lên, từ từ đến gần.
"Cậu là ông chủ, đương nhiên việc này không cần cậu phải làm rồi."
Nhớ đến chuyện Thích Bạch nói mình là thụ, Khương Ý lùi về sau tỏ thái độ kiên quyết: "Không được."
Cậu muốn làm công!
Úc Khâm Xuyên: "A Ý, cậu chỉ cần nằm và tận hưởng thôi."
Khương Ý khoanh tay trước ngực: "Tôi không phải loại người như vậy!"
Khương Ý ngồi còn Úc Khâm Xuyên ngồi xổm trước mặt cậu, anh phun thuốc giảm đau rồi ngẩng đầu lên hỏi cậu: "Đau lắm hả?"
Lúc này thể diện của sếp Khương đã mất sạch, chỉ đành mạnh miệng: "Không đau, chỉ là lâu rồi tôi không chơi bóng, ngượng tay."
Kỹ thuật chơi bóng của cậu rất tốt đó!
Úc Khâm Xuyên cũng không quan tâm kỹ thuật chơi bóng của Khương Ý cho lắm, anh muốn cõng cậu về.
Đương nhiên Khương Ý không chịu rồi, cậu vội khoát tay: "Tôi tự đi được mà, không cần anh cõng."
Một thằng con trai như cậu, bị người ta cõng về, điên à?
Chẳng phải sẽ ngồi vững vị trí thụ mà Thích Bạch đã nói hay sao?
Không ổn, thật sự là không ổn!
Úc Khâm Xuyên lẳng lặng nhìn cậu: Nếu như cậu muốn chân của mình sưng thành cái bánh bao."
Trước khi ra sân Úc Khâm Xuyên đã dặn cậu cẩn thận đừng để bị thương, lời nói còn bên tai, giờ đối diện với ánh mắt bình tĩnh của Úc Khâm Xuyên, Khương Ý chợt thấy chột dạ.
Khương Ý nhẹ nhàng giật giật cổ chân, đau quá đi mất, cuối cùng cậu cắn răng nhắm mắt lại: "Thôi bỏ đi, anh đã kiên trì như thế, vậy tôi cho anh một cơ hội để thể hiện."
Khi nằm lên lưng của Úc Khâm Xuyên, Khương Ý mới phát hiện lưng đối phương vững chãi hơn cậu tưởng nhiều.
Úc Khâm Xuyên cõng còn Khương Ý ôm quả bóng, quả bóng rổ không lớn không nhỏ chắn giữa ngực và lưng, Khương Ý không thể không cố gắng ưỡn ngực, cậu cảm thấy quả bóng này vướng víu thật sự.
Úc Khâm Xuyên vỗ vỗ Khương Ý: "Vòng hai tay qua cổ tôi, để quả bóng tới trước."
Khương Ý bị vỗ bỗng giật nảy mình: "Anh vỗ chỗ nào đấy?"
Úc Khâm Xuyên: "Thuận tay."
Khương Ý nghe vậy thì nhỏ giọng thì thầm: "Là người khác sẽ tố anh đùa giỡn lưu manh đấy."
Ngoài miệng bất mãn nhưng Khương Ý vẫn làm theo lời Úc Khâm Xuyên nói, quả nhiên thoải mái hơn nhiều.
Úc Khâm Xuyên lên tiếng nhắc nhở: "Nhích xuống một chút, quả bóng chắn tầm nhìn của tôi."
Khương Ý nghe lời làm theo, lồng ngực dám lên lưng của Úc Khâm Xuyên, cố gắng duỗi tay ra để hạ quả bóng xuống thấp: "Vậy được chưa?"
Úc Khâm Xuyên gật đầu: "Được rồi."
Khương Ý 'ồ' một tiếng, nằm im duy trì tư thế này.
Lúc đi hùng dũng oai vệ, khí thế hiên ngang, lúc về Khương Ý nằm trên lưng Úc Khâm Xuyên, có người đi ngang qua liếc nhìn cậu làm cậu hận không thể chôn mặt trong áo của Úc Khâm Xuyên.
Quần áo của Úc Khâm Xuyên mang theo nhiệt độ cơ thể, rất có cảm giác an toàn.
Vừa nãy Úc Khâm Xuyên không vận động nhiều nên chưa ra mồ hôi, nhích lại gần, Khương Ý có thể ngửi thấy hương thơm nhàn nhạt dễ chịu trên người đối phương.
Là mùi nước giặt quần áo của Khương Ý, là mùi mà cậu quen thuộc.
Sau khi về nhà Úc Khâm Xuyên hỏi Khương Ý đang nhảy lò cò: "Không cần tôi giúp thật chứ?"
"Không cần, tôi tự làm được." Khương Ý cầm quần áo mình định thay rồi nhảy bịch bịch về phía phòng tắm.
Dáng vẻ kia, trông như sợ mình chậm một bước là Úc Khâm Xuyên sẽ tắm cho mình vậy.
Úc Khâm Xuyên không yên tâm: "Tôi ở bên ngoài, có chuyện gì thì gọi tôi nhé."
Khương Ý đáp qua loa, trong lòng lại lầm bầm: Tắm rửa thôi mà, anh cũng đâu phải là người kỳ lưng, gấp cái gì chứ?
Khương Ý chật vật nhảy vào phòng tắm, sau khi cất quần áo và định xoay người lại khóa cửa, cậu lại phát hiện Úc Khâm Xuyên đi vào theo mình.
Đứng ngay sau lưng cậu!
Khương Ý giật nảy mình, cậu rất có ý thức về nguy cơ nên túm chặt cổ áo của mình, nhìn Úc Khâm Xuyên một cách đề phòng.
"Anh vào đây làm gì? Giờ tôi đang là người què đấy nhé!"
Khương Ý đi đứng bất tiện, Úc Khâm Xuyên chỉ muốn xả nước giúp cậu thôi nhưng vừa nhìn thấy dáng vẻ đầy phòng vệ của cậu, anh biết cậu hiểu lầm rồi.
Úc Khâm Xuyên nhếch mày lên, từ từ đến gần.
"Cậu là ông chủ, đương nhiên việc này không cần cậu phải làm rồi."
Nhớ đến chuyện Thích Bạch nói mình là thụ, Khương Ý lùi về sau tỏ thái độ kiên quyết: "Không được."
Cậu muốn làm công!
Úc Khâm Xuyên: "A Ý, cậu chỉ cần nằm và tận hưởng thôi."
Khương Ý khoanh tay trước ngực: "Tôi không phải loại người như vậy!"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook