Khóe miệng của Úc Khâm Xuyên cong lên, đuổi theo bước chân của cậu.
Khương Ý đi đón người, nhóm Chu Nguyên Thanh và cậu Trương ngóng mòn mỏi, muốn xem cậu mang kiểu người nào đến.
Nói đến tình hay hay chim hoàng yến, trong đầu bọn họ hiện lên hình ảnh cô gái tóc dài thân hình đầy đặn, vừa thơm vừa mềm mại.
Cho đến khi nhìn thấy Úc Khâm Xuyên mặt mày sắc bén, cao hơn Khương Ý nửa cái đầu, đám người: ?
Tóc Vàng nháy mắt mấy cái, ánh mắt lướt ra sau lưng Khương Ý: "Anh Khương, người này là bạn của anh à? Chim hoàng yến dịu dàng ngoan ngoãn của anh đâu? Không đến hả?"
Chu Nguyên Thanh cau mày nhìn Úc Khâm Xuyên chằm chằm.
Úc Khâm Xuyên nhìn thấy tư thế trái ôm phải ấp của mấy người Tóc Vàng và cậu Trương, ánh mắt anh chợt lạnh đi vài phần.
Khương Ý ho một tiếng kéo ánh mắt đang nhìn ra sau lưng mình trở về, cậu nhấn Úc Khâm Xuyên ngồi xuống.
"Bọn mày nhìn đi đâu thế? Người ở chỗ này."
Tất cả mọi người: ?
Tóc Vàng mở to hai mắt ra nhìn, không thể tin được nhìn Úc Khâm Xuyên, cuối cùng nhìn Khương Ý: "Thật hay giả?"
Khương Ý cũng ngồi xuống bên cạnh Úc Khâm Xuyên, dùng cơ thể của mình tách cô gái tiếp rượu của Chu Nguyên Thanh ra, cánh tay khoác hờ trên vai Úc Khâm Xuyên, có đầy đủ khí thế của kim chủ.
"Thật, lừa bọn mày làm gì."
Úc Khâm Xuyên rất biết điều, anh ngoan ngoãn nghiêng người dựa vào Khương Ý, trên mặt là nụ cười đúng mực: "Chào mọi người."
Lúc người mới dựa vào, cơ thể Khương Ý cứng đờ một lát.
Nhưng đến nước này rồi, không ráng giả vờ bình tĩnh thì không được.
Đám người: "..."
Hai người đứng cạnh nhau, ai nhìn giống chim hoàng yến hơn, trong lòng hai người còn chưa rõ hả?
Tóc Vàng: Tay cầm thuốc, run nhè nhẹ.jpg
Tất cả mọi người đều không ngờ Khương Ý nuôi chim hoàng yến thật.
Chết tiệt, còn là một người đàn ông nữa!
Im lặng một lúc, Chu Nguyên Thanh thốt lên câu 'đệt mẹ' phá vỡ bầu không khí ngột ngạt.
Nhìn hai người ngồi sát bên nhau, Chu Nguyên Thanh đẩy người trong lòng ra đứng bật dậy, cậu ta nhìn chằm chằm bàn tay trên vai Úc Khâm Xuyên, trầm giọng nói: "Khương Ý, mày đùa bọn tao đấy à? Mày cong hồi nào vậy?"
Người xung quanh bị động tác của Chu Nguyên Thanh làm giật nảy mình và cũng lấy lại tinh thần, bọn họ không rõ vì sao cậu ta lại có phản ứng lớn đến thế.
Khương Ý cũng không rõ, cậu ngẩng đầu lên nhìn cậu ta: "Chu Nguyên Thanh mày bị điên à, mày phản ứng lớn thế làm gì?"
Thật không dám giấu giếm, cậu cũng không biết mình cong hồi nào, thậm chí cậu cũng không rõ loại tình huống này có phải là cong không.
Bởi vì từ trước đến nay, cậu chưa từng động lòng với cả nam lẫn nữ.
Chu Nguyên Thanh hít sâu một hơi, cố gắng khuyên bảo Khương Ý: "Tao biết nhà mày quản nghiêm, giờ tốt nghiệp rồi nên muốn phản nghịch một chút nhưng cũng không nên chơi như thế."
"Nếu mày không phải là gay thì đừng động vào đàn ông."
Khương Ý cảm thấy hôm nay Chu Nguyên Thanh thật kỳ lạ, không đợi câu mở miệng, Úc Khâm Xuyên đang dựa vào người cậu bỗng bật cười.
"Cậu Chu này, xu hướng tính dục của A Ý... Chẳng lẽ phải cần cậu nói sao?"
A Ý...
Nghe cái xưng hô quá thân mật này, Khương Ý không nhịn được mà nghiêng đầu nhìn Úc Khâm Xuyên.
"Mày câm miệng!" Chu Nguyên Thanh khó chịu nhìn Úc Khâm Xuyên: "Nơi này đến lượt mày nói chuyện à? Không phải chỉ là một trai bao..."
"Chu Nguyên Thanh!" Khương Ý lên tiếng cắt ngang lời kế tiếp của cậu ta, giọng điệu lộ vẻ không vui: "Úc Khâm Xuyên là người của tao, mày đừng quá đáng."
Người thiếu nhạy cảm như Tóc Vàng cũng nhận ra rằng không hiểu sao bầu không khí lại dần căng thẳng.
"Người của mày?"
Chu Nguyên Thanh lặp lại câu nói của Khương Ý.
Khương Ý nhíu mày: "Đang yên đang lành, mày lên cơn gì đấy?"
Chu Nguyên Thanh cúi đầu nhìn thoáng qua Khương Ý và Chu Nguyên Thanh, ánh đèn lờ mờ nên không nhìn ra biểu cảm của cậu ta.
"Chán ghê." Mấy giây sau, Chu Nguyên Thanh cười nhạo rồi ngồi xuống, khoát khoát tay khôi phục vẻ cà lơ phất phơ như trước.
"Không có gì, tò mò mà thôi."
Chu Nguyên Thanh ôm cô gái tiếp rượu vào lòng, cậu ta nhìn Úc Khâm Xuyên, giọng điệu tùy ý: "Vừa nãy chỉ đùa một chút thôi, đã là người mà Khương Ý mang đến, anh muốn uống gì thì cứ gọi, tính vào tài khoản của tôi."
Khương Ý đi đón người, nhóm Chu Nguyên Thanh và cậu Trương ngóng mòn mỏi, muốn xem cậu mang kiểu người nào đến.
Nói đến tình hay hay chim hoàng yến, trong đầu bọn họ hiện lên hình ảnh cô gái tóc dài thân hình đầy đặn, vừa thơm vừa mềm mại.
Cho đến khi nhìn thấy Úc Khâm Xuyên mặt mày sắc bén, cao hơn Khương Ý nửa cái đầu, đám người: ?
Tóc Vàng nháy mắt mấy cái, ánh mắt lướt ra sau lưng Khương Ý: "Anh Khương, người này là bạn của anh à? Chim hoàng yến dịu dàng ngoan ngoãn của anh đâu? Không đến hả?"
Chu Nguyên Thanh cau mày nhìn Úc Khâm Xuyên chằm chằm.
Úc Khâm Xuyên nhìn thấy tư thế trái ôm phải ấp của mấy người Tóc Vàng và cậu Trương, ánh mắt anh chợt lạnh đi vài phần.
Khương Ý ho một tiếng kéo ánh mắt đang nhìn ra sau lưng mình trở về, cậu nhấn Úc Khâm Xuyên ngồi xuống.
"Bọn mày nhìn đi đâu thế? Người ở chỗ này."
Tất cả mọi người: ?
Tóc Vàng mở to hai mắt ra nhìn, không thể tin được nhìn Úc Khâm Xuyên, cuối cùng nhìn Khương Ý: "Thật hay giả?"
Khương Ý cũng ngồi xuống bên cạnh Úc Khâm Xuyên, dùng cơ thể của mình tách cô gái tiếp rượu của Chu Nguyên Thanh ra, cánh tay khoác hờ trên vai Úc Khâm Xuyên, có đầy đủ khí thế của kim chủ.
"Thật, lừa bọn mày làm gì."
Úc Khâm Xuyên rất biết điều, anh ngoan ngoãn nghiêng người dựa vào Khương Ý, trên mặt là nụ cười đúng mực: "Chào mọi người."
Lúc người mới dựa vào, cơ thể Khương Ý cứng đờ một lát.
Nhưng đến nước này rồi, không ráng giả vờ bình tĩnh thì không được.
Đám người: "..."
Hai người đứng cạnh nhau, ai nhìn giống chim hoàng yến hơn, trong lòng hai người còn chưa rõ hả?
Tóc Vàng: Tay cầm thuốc, run nhè nhẹ.jpg
Tất cả mọi người đều không ngờ Khương Ý nuôi chim hoàng yến thật.
Chết tiệt, còn là một người đàn ông nữa!
Im lặng một lúc, Chu Nguyên Thanh thốt lên câu 'đệt mẹ' phá vỡ bầu không khí ngột ngạt.
Nhìn hai người ngồi sát bên nhau, Chu Nguyên Thanh đẩy người trong lòng ra đứng bật dậy, cậu ta nhìn chằm chằm bàn tay trên vai Úc Khâm Xuyên, trầm giọng nói: "Khương Ý, mày đùa bọn tao đấy à? Mày cong hồi nào vậy?"
Người xung quanh bị động tác của Chu Nguyên Thanh làm giật nảy mình và cũng lấy lại tinh thần, bọn họ không rõ vì sao cậu ta lại có phản ứng lớn đến thế.
Khương Ý cũng không rõ, cậu ngẩng đầu lên nhìn cậu ta: "Chu Nguyên Thanh mày bị điên à, mày phản ứng lớn thế làm gì?"
Thật không dám giấu giếm, cậu cũng không biết mình cong hồi nào, thậm chí cậu cũng không rõ loại tình huống này có phải là cong không.
Bởi vì từ trước đến nay, cậu chưa từng động lòng với cả nam lẫn nữ.
Chu Nguyên Thanh hít sâu một hơi, cố gắng khuyên bảo Khương Ý: "Tao biết nhà mày quản nghiêm, giờ tốt nghiệp rồi nên muốn phản nghịch một chút nhưng cũng không nên chơi như thế."
"Nếu mày không phải là gay thì đừng động vào đàn ông."
Khương Ý cảm thấy hôm nay Chu Nguyên Thanh thật kỳ lạ, không đợi câu mở miệng, Úc Khâm Xuyên đang dựa vào người cậu bỗng bật cười.
"Cậu Chu này, xu hướng tính dục của A Ý... Chẳng lẽ phải cần cậu nói sao?"
A Ý...
Nghe cái xưng hô quá thân mật này, Khương Ý không nhịn được mà nghiêng đầu nhìn Úc Khâm Xuyên.
"Mày câm miệng!" Chu Nguyên Thanh khó chịu nhìn Úc Khâm Xuyên: "Nơi này đến lượt mày nói chuyện à? Không phải chỉ là một trai bao..."
"Chu Nguyên Thanh!" Khương Ý lên tiếng cắt ngang lời kế tiếp của cậu ta, giọng điệu lộ vẻ không vui: "Úc Khâm Xuyên là người của tao, mày đừng quá đáng."
Người thiếu nhạy cảm như Tóc Vàng cũng nhận ra rằng không hiểu sao bầu không khí lại dần căng thẳng.
"Người của mày?"
Chu Nguyên Thanh lặp lại câu nói của Khương Ý.
Khương Ý nhíu mày: "Đang yên đang lành, mày lên cơn gì đấy?"
Chu Nguyên Thanh cúi đầu nhìn thoáng qua Khương Ý và Chu Nguyên Thanh, ánh đèn lờ mờ nên không nhìn ra biểu cảm của cậu ta.
"Chán ghê." Mấy giây sau, Chu Nguyên Thanh cười nhạo rồi ngồi xuống, khoát khoát tay khôi phục vẻ cà lơ phất phơ như trước.
"Không có gì, tò mò mà thôi."
Chu Nguyên Thanh ôm cô gái tiếp rượu vào lòng, cậu ta nhìn Úc Khâm Xuyên, giọng điệu tùy ý: "Vừa nãy chỉ đùa một chút thôi, đã là người mà Khương Ý mang đến, anh muốn uống gì thì cứ gọi, tính vào tài khoản của tôi."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook