Tựa tuyết bay
-
Chương 10:
"Tôi và đàn chị tự mình đến ăn, đúng không chị?"
Phùng Quân Đồng được nhắc tên mỉm cười.
Lục Dận ở một bên vội vàng ý kiến: "Em đã ăn ở đây nhiều lần rồi, vào thứ ba có món cơm bò bít tết rất ngon, lần sau chúng ta cùng đi ăn đi."
Phùng Quân Đồng đặt đũa xuống, lấy khăn giấy lau miệng, nói: "Tôi ăn xong rồi, tôi đi trước."
"Chờ đã, chờ đã, đàn chị, chị đừng rời đi vội."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đậu Mân Vũ kéo cô ngồi lại bàn ăn: "Anh họ em chưa đến thăm trường chúng ta lần nào, anh ấy muốn tham quan một lần, nhưng tối nay em có tiết nên không thể dắt anh ấy đi, đàn chị có thể giới thiệu trường mình cho anh ấy được không?"
Cố Văn Khâm muốn đến trường bọn họ? Có thể làm gì ở Nghệ Đại?
Phùng Quân Đồng nhìn Cố Văn Khâm, người này lại nghiêm túc mà gật đầu: "Làm phiền em."
"..."
Lục Dận cũng có tiết học buổi tối, sau bữa ăn, cậu ấy và Đậu Mân Vũ đi bộ về phía tòa nhà giảng dạy. Hai người còn lại đứng ở cửa nhà ăn, Phùng Quân Đồng nhẹ nhàng thở ra một hơi, cười thoải mái hỏi: "Anh muốn xem chỗ nào?"
Cố Văn Khâm không quen thuộc với trường họ nên nói: "Sao cũng được, em sắp xếp đi."
Bên kia là một con đường bê tông dài thẳng tắp, hai bên đường trồng hai hàng bạch dương, cuối thu, những chiếc lá vàng khô queo rụng kín cả con đường tạo nên khung cảnh tiêu điều xơ xác.
"Em đang muốn tìm một công việc?"
"Ừm."
"Có cần tôi ––"
"Chờ một chút."
Cô lấy điện thoại di động đang đổ chuông ra, vuốt trả lời và đưa lên gần tai.
Sắp đến giờ học rồi, bài hát cuối ngày đang phát trên đài phát thanh của trường, giai điệu du dương quen thuộc, Cố Văn Khâm im lặng lắng nghe.
…
"Chủ nhật này anh có về không?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Anh không về được, phải đóng phim."
"Anh ở studio bên Sa Loan."
"Vâng, em sẽ gọi cho anh khi xong việc bên này nhé."
"Hẹn gặp lại, tạm biệt."
Cô cúp điện thoại, môi nở nụ cười tươi rói.
Cố Văn Khâm không khỏi suy đoán: "Trịnh Thao?"
"Ừ, vừa rồi anh muốn nói gì với tôi?"
"Không có gì."
Trong giọng nói lộ ra một tia mất kiên nhẫn, Phùng Quân Đồng mím môi, ngậm miệng nhìn tình hình.
Khi đèn bật sáng, hai người bước đi không mục đích, Phùng Quân Đồng vô tình chú ý đến hai bóng người sát cạnh nhau trên mặt đất, tò mò nhìn cái bóng hồi lâu rồi bình tĩnh quay đi chỗ khác.
Bên trái con đường rợp bóng cây là sân vận động, đêm cuối thu mát mẻ, buổi tối vẫn có rất nhiều học sinh đến đây chơi một mình hoặc theo nhóm.
"Muốn chạy bộ không?"
Nhận ra Cố Văn Khâm đang nói chuyện với mình, Phùng Quân Đồng lắc đầu:
"Tôi không chạy."
Hôm nay cô không đi giày cao gót nhưng chạy bộ bằng giày vải cũng không thoải mái lắm, đối với cô mà nói khoảng thời gian chạy bộ là giây phút cần được thả lỏng, thế nhưng có Cố Văn Khâm đứng cạnh khiến cô không thể nào thả lỏng được.
Cố Văn Khâm nói: "Tôi nhớ em đã đăng ký cuộc thi chạy đường dài ở trường."
Và đã đoạt giải.
"À…."
Phùng Quân Đồng mất hai giây để nhận ra rằng anh đang nói về cuộc thi chạy 3.000m trong đại hội thể thao mùa thu năm đó, cô giải thích: "Lúc đó, không có nữ sinh nào trong lớp đăng ký tham gia thi vì vậy ủy ban thể thao đã điền tên của tôi vào danh sách."
Tất nhiên, thực sự không phải là ý định thể hiện của cô vào thời điểm đó.
Phùng Quân Đồng có hoàn cảnh gia đình bình thường, cô như quả hồng mềm mặc cho bọn họ nắn bóp, vậy nên loại chuyện khó khăn này tự nhiên là đổ lên đầu cô, cô là loại người nếu đã không làm thì thôi, nhưng nếu đã làm thì sẽ làm đến mức tốt nhất. Sau khi biết được danh sách đã nộp lên không thể sửa đổi được nữa, cô đã dành nửa tháng để tập chạy bộ, cũng may từ nhỏ cô đã siêng năng rèn luyện cơ thể, nên thể lực tốt hơn một chút so với nữ sinh cùng tuổi, cuối cùng, ông trời không phụ lòng người, cô đoạt được giải ba cuộc thi.
Cho đến tận bây giờ, Phùng Quân Đồng vẫn còn nhớ như in cái cảm giác chóng mặt khi lao về đích ngày hôm đó, cô luôn cho rằng mình sẽ ngã xuống đất trong giây tiếp theo, cuối cùng vẫn kiên trì đi về khu vực nghỉ ngơi. Cô không có bạn bè, cô sợ mình ngất đi sẽ không ai quan tâm đến mình.
Từ việc này có thể suy ra, nửa năm ở Đức Cao thực sự không vui vẻ gì.
"Còn anh thì sao, mấy năm nay ở nước ngoài thế nào?"
Ngoài chuyện quá khứ ra thì cô thật sự không biết phải nói gì.
"Không tốt lắm."
Cô cho rằng anh sẽ nói rất tốt, cho dù tồi tệ đến đâu cũng trả lời như vậy, Phùng Quân Đồng không ngờ rằng anh lại thẳng thắn trực tiếp thế, cô lại không biết phải đáp trả như nào.
"Bố tôi bắt tôi phải đi du học."
"Ừm."
Phùng Quân Đồng cố gắng duy trì nụ cười cứng nhắc.
"Anh rất thông minh, có thể học ở bất cứ đâu."
Cố Văn Khâm lắc đầu rồi đột nhiên quay lại và đứng trước mặt cô.
Phùng Quân Đồng không nhìn về phía trước và suýt nữa đâm phải anh, anh vội vàng lùi lại để bảo trì khoảng cách an toàn.
"Có chuyện gì à?"
"Ở bên tôi khiến em không thoải mái?"
Hai người đồng thời lên tiếng, cô gắng gượng giải thích: "Nói thế nào bây giờ?"
Anh tiến lên hai bước, chỉ vào khóe miệng cô: "Em vẫn luôn cười."
Phùng Quân Đồng khịt mũi cái nhẹ: "Anh cảm thấy khó chịu khi tôi cười?"
Cô rất bội phục cái suy nghĩ logic này của anh.
Cố Văn Khâm: "Trước đây em không như thế này."
Đã từng phớt lờ cô nhưng bây giờ lại giả vờ quan tâm.
Phùng Quân Đồng không muốn nói nhiều về quá khứ với anh nữa, cô vuốt tóc và nhìn thời gian, vẻ mặt ôn hòa nói: "Cũng muộn rồi, tôi còn có việc phải làm nên phải về ký túc xá đây."
Ánh đèn đường mờ ảo chiếu lên gương mặt nửa sáng nửa tối xinh đẹp của cô.
Cố Văn Khâm thu hồi ánh mắt đi vòng qua cô rồi quay lại.
"Tôi đưa em về."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook