Tựa tuyết bay
-
Chương 9:
Phùng Quân Đồng lắc đầu: "Tất nhiên là được, anh muốn uống gì?"
Anh nhìn lên thực đơn được dán trên bức tường đối diện, hỏi cô: "Em uống gì?"
"Latte trà xanh."
Phùng Quân Đồng đang quét mã thanh toán, thản nhiên đáp, cô định đợi anh gọi đồ uống, rồi thanh toán cùng một hoá đơn.
Nhân viên thu ngân vẫn đang đợi, Cố Văn Khâm nói: "Vậy matcha latte bao nhiêu tiền?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhân viên thu ngân báo lại một con số, Phùng Quân Đồng vội vàng nói
"Không cần đâu, đã nói là tôi mời khách rồi."
"Nếu cảm thấy mắc nợ thì lần sau có thể mời lại tôi."
Cố Văn Khâm mở ví, rút tiền đưa cho nhân viên.
Nhưng giữa bọn họ làm gì có cái gọi là lần sau.
Khi Phùng Quân Đồng trở lại ký túc xá, cô ngồi trên ghế suy nghĩ về chuyện này mãi, trà sữa trong tay mới uống được một nửa, nhật ký trên điện thoại gần nhất có một số lạ chưa lưu.
"Anh họ của đàn em kia nhất định có ý với cậu."
Triệu Nhất Đan kéo ghế máy tính đến bên cạnh cô, đắc ý bắt chéo chân, giọng điệu hưng phấn chia sẻ kinh nghiệm tình yêu của mình.
Phùng Quân Đồng buồn cười nói: "Cậu suy nghĩ nhiều rồi."
"Hừm, mình nhìn người rất chuẩn xác đấy."
Cô ấy luôn tự tin vào con mắt nhìn người của mình, nhưng Phùng Quân Đồng lại ăn ngay nói thật: "Mình và anh ấy không có khả năng."
"Tại sao? Vì Trịnh Thao sao? Vừa nhìn đã biết anh ta là một tên háo sắc, cậu định treo mình trên một cái cây mãi á?"
Cô ấy luôn cho rằng Phùng Quân Đồng hẹn hò với Trịnh Thao là vì tò mò nam nữ yêu nhau như thế nào, dù sao thì chính bản thân Phùng Quân Đồng cũng đã từng nói anh ta vừa vặn xuất hiện đúng lúc mà thôi.
Phùng Quân Đồng thở dài: "Tất nhiên là không rồi."
Phùng Quân Đồng thích Trịnh Thao, nhưng lại không thích đến mức mù quáng, thế nên phần tình cảm đó đã sớm biến mất sau khi cô biết được chuyện khi còn trẻ của anh ta, Uông Thành Dương và Cố Văn Khâm.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhắc tới Trịnh Thao, Phùng Quân Đồng không khỏi suy nghĩ: "Mình còn đang muốn hỏi cậu đấy, đã biết mình và Trịnh Thao đang ở bên nhau mà còn giới thiệu đàn em cho mình à?"
"Sinh viên khoá dưới cao to đẹp trai, ai mà không thích, lại còn học khoa thể dục thể chất nên thể lực tốt lắm đấy, hehe."
Con nhỏ háo sắc này, Phùng Quân Đồng lườm lườm cô ấy: "Sao cậu không giữ trai đẹp đó cho chính mình?"
"Còn không phải là do người ta không vừa mắt mình sao? Cậu đừng có mà đánh trống lảng, chúng ta đang nói về chuyện của cậu và anh họ đó. Sao cậu lại không thể đến với anh ấy thế? A… Hay là lương tâm của cậu không cho phép cậu nhúng chàm bạn của bạn trai hả?"
Đạo đức làm sao mà quan trọng bằng tiền đồ của mình, nhất là các cô gái cỏ một chút nhan sắc, có cô gái nào mà không muốn kết hôn với các doanh nhân nổi tiếng giàu có, mặc dù đều là nhà giàu nhưng vẫn có phân chia cấp bậc, ví dụ như nhà giàu loại ba sao có thể so sánh với loại bảy được.
"Theo mình thấy thì ông anh họ kia có học thức và tài lực, hơn nữa nhìn đáng tin cậy hơn tên Trịnh Thao kia nhiều."
Lời nói của cô ấy tâng bốc Cố Văn Khâm như vậy, rõ ràng đã xem anh như anh họ của mình.
Phùng Quân Đồng cười, cô chỉ có thể nói với cô ấy: "Mình và Cố Văn Khâm biết nhau khi còn học cấp ba. Khi đó bọn mình học cùng lớp, nếu anh ấy thích mình thì đã thích từ lúc đó rồi, không cần đợi đến bây giờ đâu."
Nói chính xác thì anh không chỉ không có ý với cô mà còn vô cùng coi thường cô.
Nhớ lại ngày hôm đó, sau khi khiêu vũ xong cô quay trở lại lớp học, nghe thấy có tiếng bàn luận về mình, cô lập từng dừng chân đứng lại ngoài cửa.
"Giả bộ thanh cao cái gì chứ, bảo cô ta đi chơi thì không phải cô ta cũng tung tăng chạy theo sao? Cũng chỉ là loại con gái muốn tìm một nam sinh để làm phiếu cơm dài hạn mà thôi, mấy người chỉ cần tùy tiện đưa cho cô ta một món quà cũng để cô ta dùng trong một tháng, đúng rồi, cô ta còn cố ý làm ra vẻ để tạo cảm giác tồn tại trước mặt mấy người đấy, thể loại con gái như này tôi gặp nhiều rồi."
Nữ sinh đang nói quay lưng về phía cửa nên Phùng Quân Đồng không thể nhìn thấy biểu cảm của cô ta, nhưng khuôn mặt Cố Văn Khâm lại đập thẳng vào mắt cô.
Nụ cười trào phúng trên khóe môi của anh khiến Phùng Quân Đồng cảm thấy mình không có lý do gì để tiếp tục ở lại đây nữa.
Sau khi nghe cô kể lại, Triệu Nhất Đan mím môi và phất tay: "Được rồi, vậy cậu quên anh ta đi. Người ta đã coi thường chúng ta rồi thì chúng ta cũng không cần phải sấn lên để cho họ nhục nhã."
"Ừm."
Trên thực tế, tình hình còn tệ hơn rất nhiều, đối với Phùng Quân Đồng, sự tồn tại của Cố Văn Khâm giống như quả bom hẹn giờ có thể phát nổ ngay trong tích tắc, tuy anh có thể bằng mặt đối diện với cô bây giờ nhưng ai biết được mai sau người ta sẽ đâm mình bao nhiêu nhát sau lưng.
Khi nghĩ đến người này ở bên cạnh mình, cô cảm thấy sợ hãi thậm chí cảm thấy không thoải mái khi đối diện với Trịnh Thao.
Làm sao họ có thể ở bên nhau.
—.—
Lời tạm biệt với Cố Văn Khâm đến quá nhanh, đây là điều mà Phùng Quân Đồng không thể ngờ tới.
Khi cô đến thư viện tìm tài liệu làm luận văn, đang loay hoay tìm chỗ ngồi thì tình cờ gặp Lục Dận và Đậu Mân Vũ ngồi tự học, theo lời mời ân cần của Lục Dận cô cũng ngồi xuống gần hai người họ. Sau khi học một buổi chiều, họ cùng nhau đến nhà ăn, vừa ra khỏi thư viện họ đã đụng phải Cố Văn Khâm.
Anh đi về phía họ và ném cuốn sách trên tay vào tay Đậu Mân Vũ.
"Cảm ơn anh họ!"
Đậu Mân Vũ nhét cuốn sách vào cặp: "Đúng lúc bọn em muốn đi ăn cơm, anh có muốn đi chung không?"
Trong khi nói chuyện, hai người trao đổi ánh mắt mà chỉ có họ hiểu được.
Cố Văn Khâm đồng ý đi chung với bọn họ tới nhà ăn.
Lục Dận và Phùng Quân Đồng đi trước một bước, cậu ấy ở trong thư viện nghẹn cả một buổi chiều, đang quấn lấy Phùng Quân Đồng nói chuyện, muốn cô đi xem trận đấu bóng rổ vào thứ tư của cậu ấy.
Phùng Quân Đồng nói: "Nếu có thời gian tôi sẽ tới."
"Chắc chắn là có thời gian, năm cuối chẳng phải không có nhiều tiết lắm sao?"
"Không có tiết nhưng vẫn còn rất nhiều vấn đề khác nữa."
"Cứ như vậy đi, trước trận đấu chị phải báo cho em biết, nếu rảnh thì nhất định phải tới nhé."
"Được."
Bốn người đến quán ăn tự phục vụ gần thư viện nhất, bây giờ là giờ ăn, quán đặc biệt đông, hầu như tất cả các bàn đã đầy vì vậy Cố Văn Khâm đề nghị ra ngoài ăn.
Vẫn còn một chút thời gian trước khi đến tiết học buổi tối, Lục Dận và Đậu Mân Vũ đồng ý nhiệt tình.
Phùng Quân Đồng: "Tôi sẽ mua một phần mì xào và trở về ký túc xá. Tôi không đi với ba người đâu."
Nghe thấy cô nói không đi, Lục Dận bày ra vẻ mặt khổ sở: "Đàn chị, chị không đi thì còn gì là vui vẻ nữa."
Cậu ấy không thân không quen với Cố Văn Khâm và Đậu Mân Vũ, đặc biệt là cái người phía trước, cậu ấy cảm nhận được thái độ thù địch của anh ta đối với mình.
"Đậu Mân Vũ, cậu và anh họ của cậu đi ăn cùng nhau đi. Tôi và đàn chị tới căng tin ăn cơm."
Chuyện đó sao có thể xảy ra.
Đậu Mân Vũ nắm lấy tay Cố Văn Khâm: "Chúng ta cũng phải ăn ở căng tin. Bây giờ tôi sẽ đi tìm chỗ ngồi, đợi nhé."
Kỹ năng ngoại giao được phát huy một cách thượng thừa trong vòng hai phút, cô ta thật sự đã tìm thấy một bàn trống cho bốn người."
"Đi thôi."
Quay lại để cặp sách của mình chiếm chỗ ở đó, và kéo Phùng Quân Đồng tới một cách nhanh nhất có thể.
Lục Dận ngồi bên tay trái, Cố Văn Khâm ngồi đối diện, Phùng Quân Đồng ngồi ăn mì xào trước mặt không nói lời nào.
Tuy là bạn cùng lớp nhưng đây là lần đầu tiên anh xuất hiện ở một nơi ồn ào như quán ăn, Đức Cao cũng có quán ăn riêng, hương vị cũng ngon hơn Nghệ Đại, nhưng trong ấn tượng của cô, anh chưa bao giờ đến ăn cả. Ba bữa của anh nếu không phải là về nhà thì sẽ là giải quyết ở bên ngoài. Từ những vấn đề đơn giản nhỏ nhặt như vậy cũng đủ để thấy khoảng cách giữa hai người.
So với Cố Văn Khâm, Đậu Mân Vũ thì dễ nuôi hơn nhiều, mỗi lần anh ăn cái gì, cô ta đều sẽ truy hỏi: "Món đó thế nào? Có ngon không? Món cà tím này là món tủ của các dì trong nhà ăn đấy."
Cố Văn Khâm vô cảm nuốt xuống: "Cũng không có gì đặc biệt."
Nó quá ngọt.
"Xùy, anh đúng là khó nuôi mà."
Đậu Mân Vũ bĩu môi: "Lần sau anh đừng đến thì hơn."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook