Tựa Bóng Tình Tan
-
C5: Chương 5
Vả lại bọn chúng cũng đã nhận một khoản tiền lớn của ai đó. Mục đích đến đây để siết nợ và ép cô ta vào đường cùng. Chúng buông lời đe doạ sẽ hành hạ mẹ cô. Bây giờ tuổi tác của bà đã lớn như thế này rồi thì làm sao chịu đựng được việc này nữa.
Mà số tiền đó quá lớn cô cũng đâu thể kiếm được một lúc mà trả nợ cho bọn chúng. Nhược Hy chợt lại nhớ về những lời mà tên Tống Long Thần kia đề cập tới vào hỏi sáng. Suy đi tính lại nếu bọn chúng làm liều bắt cô đi làm gái thì cũng khác gì cô bán thân cho gã đàn ông lạ mặt kia.
Chỉ khác nếu cô chấp nhận lời mời gọi của hắn ta thì lòng tự trọng của mình còn được giữ lại chút ít với danh nghĩa là người vợ hờ của hắn. Xét tới xét lui chỉ có lựa chọn hắn mới là tốt và chừa cho mình đường lui nhất. Sau này ở với hắn một khoảng rồi cô sẽ tự mình tìm cách ly hôn.
Nhược Hy mạnh miệng kiên quyết nói với đám người đang làm loạn trong nhà cô.
– Trong tuần này tôi sẽ trả không thiếu dù chỉ một đồng.
Mấy tên côn đồ nghe cô nói vậy cũng không còn lý do gì làm càn mà rời đi. Bọn chúng biết rất rõ nếu cô ta nói như thế nào còn cố làm loạn thêm cũng không vòi thêm ích lợi gi. Nếu làm nố e rằng sẽ dính níu tới công an.
Nhược Hy thấy bọn chúng rời đi, cô đỡ mẹ dạy ngồi trên ghế. Chủ động vào bếp giọt cho mẹ moit ly nước ấm. Đặt cốc nước xuống bàn mẹ vội lắm chặt lấy tay cô hai hàng nước mắt lăn dài trên gò má đen xạm nhìn cô.
– Con tính lấy đâu ra số tiền lớn ấy trả cho bọn chúng?
Cô nhìn mẹ rồi đưa tay lau giọt nước mắt trên khuôn mặt bà. Nghĩ lại trước kia gia đình cô vốn cũng rất khá giả, có mở một công ty nhỏ làm ăn. Mấy năm đầu rất suôn sẻ lợi nhuận cũng nhiều. Sau này do bị kẻ xấu hãm hại gia đình cô phá sản.
Cha cô cũng vì thế mà chơi cờ bạc để lại một đống nợ rồi chạy trốn. Căn nhà lớn trước kia hai mẹ con sinh sống cũng đã bán để gạt nợ cho chúng. Bây giờ số tiền nợ nần càng lớn, chúng rất có thể làm mọi thứ kể cả lấy mạng người vì một chữ tiền.
Trong lòng cô đã quyết định sẽ gả cho Tống Long Thần đổi lấy cuộc sống yên bình cho mẹ. Nhưng dù là thế cô nhất định không thể để mẹ biết chuyện được. Nếu bà hay cô chấp nhận gả cho người đàn ông mình không yêu thương, quen biết gì thì sẽ nhất nhất từ chối.
Cô chỉ có thể viện một lý do thật thuyết phục và tin rằng cô tự mình kiếm tiền đó để trả. Nhược Hy nhìn mẹ rồi mỉm cười nhẹ.
– Sếp có đặc biệt thăng chức cho con. Lương cùng không tồi, nếu xin ứng trước chắc chắn vẫn đủ. Mẹ yên tâm.
Bà nhìn con gái mình nói vậy trong lòng không còn nghi ngờ thêm gì nữa chỉ nhắc nhở cô phải biết chăm sóc sức khỏe, cố gắng làm việc. Và đặc biệt phải biết ơn vị sếp đã giúp cô lúc khó khăn. Nghe mẹ dạy bảo như vậy cô chỉ ngoan ngoãn gật đầu ngoan ngoãn nghe theo.
Sáng hôm ấy sau khi tới công ty Nhược Hy vội vàng đến văn phòng tìm Tống Long Thần. Lúc xông vào phòng cô thấy anh ta đang ngồi rất nhàn nhã ở ghế nhâm nhi cà phê. Hắn chỉ liếc mắt lên nhìn lạnh cô một cái như đã biết cô tới đây tìm hắn vì mục đích gì rồi thì phải.
Đặt tách cà phê hơi nóng vẫn bốc lên xuống bàn, anh ta cũng không thèm nhìn lấy cô dù chỉ một cái. Giọng nói vẫn không khác gì trước kia, thanh âm lạnh lùng vang lên.
– Suy nghĩ rồi à?
Mà số tiền đó quá lớn cô cũng đâu thể kiếm được một lúc mà trả nợ cho bọn chúng. Nhược Hy chợt lại nhớ về những lời mà tên Tống Long Thần kia đề cập tới vào hỏi sáng. Suy đi tính lại nếu bọn chúng làm liều bắt cô đi làm gái thì cũng khác gì cô bán thân cho gã đàn ông lạ mặt kia.
Chỉ khác nếu cô chấp nhận lời mời gọi của hắn ta thì lòng tự trọng của mình còn được giữ lại chút ít với danh nghĩa là người vợ hờ của hắn. Xét tới xét lui chỉ có lựa chọn hắn mới là tốt và chừa cho mình đường lui nhất. Sau này ở với hắn một khoảng rồi cô sẽ tự mình tìm cách ly hôn.
Nhược Hy mạnh miệng kiên quyết nói với đám người đang làm loạn trong nhà cô.
– Trong tuần này tôi sẽ trả không thiếu dù chỉ một đồng.
Mấy tên côn đồ nghe cô nói vậy cũng không còn lý do gì làm càn mà rời đi. Bọn chúng biết rất rõ nếu cô ta nói như thế nào còn cố làm loạn thêm cũng không vòi thêm ích lợi gi. Nếu làm nố e rằng sẽ dính níu tới công an.
Nhược Hy thấy bọn chúng rời đi, cô đỡ mẹ dạy ngồi trên ghế. Chủ động vào bếp giọt cho mẹ moit ly nước ấm. Đặt cốc nước xuống bàn mẹ vội lắm chặt lấy tay cô hai hàng nước mắt lăn dài trên gò má đen xạm nhìn cô.
– Con tính lấy đâu ra số tiền lớn ấy trả cho bọn chúng?
Cô nhìn mẹ rồi đưa tay lau giọt nước mắt trên khuôn mặt bà. Nghĩ lại trước kia gia đình cô vốn cũng rất khá giả, có mở một công ty nhỏ làm ăn. Mấy năm đầu rất suôn sẻ lợi nhuận cũng nhiều. Sau này do bị kẻ xấu hãm hại gia đình cô phá sản.
Cha cô cũng vì thế mà chơi cờ bạc để lại một đống nợ rồi chạy trốn. Căn nhà lớn trước kia hai mẹ con sinh sống cũng đã bán để gạt nợ cho chúng. Bây giờ số tiền nợ nần càng lớn, chúng rất có thể làm mọi thứ kể cả lấy mạng người vì một chữ tiền.
Trong lòng cô đã quyết định sẽ gả cho Tống Long Thần đổi lấy cuộc sống yên bình cho mẹ. Nhưng dù là thế cô nhất định không thể để mẹ biết chuyện được. Nếu bà hay cô chấp nhận gả cho người đàn ông mình không yêu thương, quen biết gì thì sẽ nhất nhất từ chối.
Cô chỉ có thể viện một lý do thật thuyết phục và tin rằng cô tự mình kiếm tiền đó để trả. Nhược Hy nhìn mẹ rồi mỉm cười nhẹ.
– Sếp có đặc biệt thăng chức cho con. Lương cùng không tồi, nếu xin ứng trước chắc chắn vẫn đủ. Mẹ yên tâm.
Bà nhìn con gái mình nói vậy trong lòng không còn nghi ngờ thêm gì nữa chỉ nhắc nhở cô phải biết chăm sóc sức khỏe, cố gắng làm việc. Và đặc biệt phải biết ơn vị sếp đã giúp cô lúc khó khăn. Nghe mẹ dạy bảo như vậy cô chỉ ngoan ngoãn gật đầu ngoan ngoãn nghe theo.
Sáng hôm ấy sau khi tới công ty Nhược Hy vội vàng đến văn phòng tìm Tống Long Thần. Lúc xông vào phòng cô thấy anh ta đang ngồi rất nhàn nhã ở ghế nhâm nhi cà phê. Hắn chỉ liếc mắt lên nhìn lạnh cô một cái như đã biết cô tới đây tìm hắn vì mục đích gì rồi thì phải.
Đặt tách cà phê hơi nóng vẫn bốc lên xuống bàn, anh ta cũng không thèm nhìn lấy cô dù chỉ một cái. Giọng nói vẫn không khác gì trước kia, thanh âm lạnh lùng vang lên.
– Suy nghĩ rồi à?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook