Tử Thần Dịu Dàng
-
170: Ta Cường Bạo Nàng Đấy! 1 H
Trước mắt hắn là hình dáng của một thiếu nữ trưởng thành, gợi cảm hấp dẫn, người con gái hắn yêu đến tê tâm liệt phế.
Vẫn là hương thơm nhẹ nhàng của thảo dược tỏ ra từ thân thể cô, bao năm hắn vấn vương tương tư trong cả giấc ngủ.
Những đêm mộng xuân của nam nhân trưởng thành tra tấn hắn, đều có phảng phất mùi hương này.
Mỗi đêm hắn thức dậy, cả người nhễ nhại mồ hôi, cảm thấy thật chân thật, thật đến mức hắn cảm giác đầu lưỡi vẫn còn tư vị ngọt ngào, dịch thể tiết ra ẩm ướt dưới quần.
Cũng chính mùi hương này đã giúp hắn khống chế được mình khi tiếp xúc gần với Trầm Hương, mùi của hai người con gái hoàn toàn khác nhau, hắn không thích hương thơm nồng đậm kia.
Hắn chỉ yêu mỗi mùi vị trên cơ thể của cô.
“Thả ta ra! Không được đâu Trương Duật! Không thể được!”
Âm thanh thản thốt của Võ Đông Nhiên giãy dụa trong tai hắn, Trương Duật khẽ chau mày có chút khó chịu.
Hắn cúi xuống vùi mặt vào cổ cô, phả ra hơi thở nóng rực lẫn hơi rượu nhàn nhạt.
Mặc kệ tay cô chống cự đẩy hắn ra, hắn vẫn như con sam bám dính trên người cô mãi không chịu buông.
Lý trí vì sự tác động của dục vọng mà phát ra lời càn rỡ:
“Có gì mà không thể được.
Đang đêm nàng chạy đến đây làm gì? Đã đến thì đừng nghĩ chạy thoát khỏi ta.”
Võ Đông Nhiên bùng nổ tức giận, hắn vừa ân ái với vợ của hắn trên chính chiếc giường này, người vừa đi mất thì liền đưa cô vào thế chỗ.
Kinh tởm! Cô không thể chấp nhận sự sỉ nhục này!
Cô nhìn ra hướng cửa, gọi lớn trong hoảng loạn: “Trịnh Chiêu, cứu ta!”
Ấn đường của Trương Duật nhíu chặt lại, ánh mắt đỏ ngầu phát ra tia hung quang dữ tợn.
Khuôn mặt anh tuấn trở nên xanh ngắt vặn vẹo thật khó coi.
“Nàng ở dưới thân ta, dám gọi tên một gã đàn ông khác? Đã thế ngày mai không cần xuống giường.”
Hắn phủ lên người cô, cả cơ thể cao lớn chèn ép giam giữ người con gái mềm mại nhỏ bé bên dưới, khiến cô một chút cũng không thể khảng khán.
Nghe tiếng gọi thất thanh của Võ Đông Nhiên, Trịnh Chiêu hoảng hốt chạy ập vào, hắn nghĩ Trương Duật gặp chuyện gì đó.
Tấm rèm da thú nặng nề bị nhấc lên, Trịnh Chiêu vừa bước qua nửa thềm cửa đã bị Trương Duật nhìn thẳng mặt quát lên:
“Cút!”
Thanh âm uy quyền giận dữ, cùng đôi mắt đỏ rực như dã thú ấy khiến Trịnh Chiêu nhất thời quên cả nín thở.
Y không phải kẻ ngu không hiểu sự đời, sao Bình Sa lại “nhẫn tâm” gọi y đến cứu cơ chứ!
Có cho y mười lá gan của Lữ Bố (*) hắn cũng không dám cứu cô.
[Tiểu thư Bình Sa, ta xin lỗi!]
Không cần Trương Duật nói đến lời thứ hai, Trịnh Chiêu đỏ mặt vội vàng lui ra, y biết mình không nên bất cứ việc gì ngoài việc đứng phía xa canh gác không cho ai làm phiền Trương Duật lúc này.
Võ Đông Nhiên đỏ hoe mắt khóc lóc giãy dụa, hai tay đánh liên tục vào ngực hắn.
“Trương Duật, ngươi là đồ khốn! Trương Duật, đồ chó chết! Tiên sư nhà ngươi!”
Trương Duật không vì những lời chửi bới này của cô mà tức giận, ngược lại hắn càng hung phấn mãnh liệt thêm bội phần.
Dưới tác dụng của men rượu, xuân dược, lẫn thân thể xinh đẹp của cô, hắn càng muốn nghe cô chửi hơn.
Trước nay, cô luôn thể hiện là thiếu nữ con nhà quan gia giáo, mọi hành động lời nói đều nằm trong chuẩn mực.
Nay đã biết mắng người chửi người rồi, hắn nghe xui nghe dọc đều rất êm tai, hấp dẫn thính giác đang bùng nổ trong người.
Giọng hắn khàn khàn, môi lưỡi vừa mơn trớn chiếc cổ trắng ngần tinh tế của cô vừa nói lời ám mụi:
“Chửi hay lắm, chửi nữa đi! Càng to, càng tục, ta càng thích! Nàng có rên rỉ thế nào cũng không ai dám vào đây cứu nàng đâu.”
“Mẹ nó! Nàng lớn lên xinh đẹp như vậy!” Hơi thở hắn dồn dập, lời nói càng lúc càng không khống chế được nữa.
“Không! tha cho ta đi! Duật, ngươi đang cưỡng hiếp ta!” Võ Đông Nhiên muốn cho hắn biết hắn đang làm ra cái hành động thô bỉ gì.
Hắn không được đem thân thể cô ra chơi đùa như vậy! Cô không cho phép hắn đánh cắp đi tôn nghiêm của mình.
“Ừ, ta cường bạo nàng đấy.
Nàng nói đúng rồi đó! Nàng nên nhớ nàng là vợ của ta.”
Cô định phản bác , thì môi lưỡi đã bị hắn quấn lấy.
Đầu óc cô lúc này trở nên mơ hồ trống rỗng, tất cả hiện thực trước mắt dường như đã biến mất, hình ảnh năm xưa lại hiện về, cảm xúc của nụ hôn hiện tại và quá khứ vẫn giống hệt nhau, cũng thoang thoảng hơi men nhàn nhạt như vậy.
Cô kiên quyết kháng cự không muốn hắn tiến vào, nhưng chiếc lưỡi nóng bỏng kia vẫn mạnh mẽ cạy mở răng cô hung hăn xông đến, dung hợp tất cả, triền miên lôi khéo khắp nơi trong khoang miệng cô.
Hắn như một kẻ chiến thắng dạo chơi trong vương quốc vừa thu phục của mình, nghênh ngang tự xưng là bá chủ, là kẻ chiếm hữu độc tài.
Nụ hôn ngập tràn mùi hương quế quen thuộc, khiến hơi thở của cô trở nên thanh khiết ngọt ngào hơn bất cứ thứ gì trên đời này.
Hắn càng điên cuồng đoạt lấy, muốn nuốt trọn hương vị của cô, bắt lấy sự tinh tế trong từng hơi thở của cô, tất cả đều là của hắn, không ai có thể ngoài hắn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook