Tư Liệu Sống Và Bình Hoa Cao Cấp
Chương 13: Bình hoa số một giới giải trí.

Đàn chị nắm tay quý ngài tư liệu sống ném đá cuội vào mặt cô: "Tôi muốn bạn trai liền có bạn trai, muốn diễn xuất liền có diễn xuất, muốn sự nghiệp của cô tan biến liền tan.''

Lý Hoài Cẩn hôn nhẹ lên má đàn chị, rồi quay sang bóp chặt cổ cô: "Tôi sẽ mang em vào tù.''

Nhan Khanh một mình đơn độc nhưng vẫn liều mạng bò đến trông như con nhện: "Bộ phim sắp tới quay trong tù sao?'' Ánh mắt cô ngày càng dại ra như mụ điên, gắt gao bấu vào chân Lý Hoài Cẩn: "Anh làm tôi cảm động quá!''

Đến mức không dám động nè!

Lâm Ấu Vi cuối đầu mỉm cười bảo: "…haha, em gái ngu ngốc, mày đêm nào cũng cào bàn phím lạch cạch nói xấu, chị đây ghim mày suốt bốn năm. Tống mày vô tù quá nhẹ nhàng nên chị cử bạn trai đến chơi đùa trước, cho mày biết cảm giác yêu mà không có được.''

Không cần ánh trăng sáng phải nói nhiều, thế thân đã hiểu.

Quý ngài tư liệu sống luôn quanh quẩn trong cuộc sống của cô, đây là dàn xếp tính kế giăng bẫy. Vai diễn nữ hai nhận được đều do bọn họ sắp xếp, đáng lẽ Nhan Khanh nên nhận ra sớm hơn, với diễn xuất nát bét của mình sao có thể vào đoàn phim lớn được. Hai người đó muốn cô đau khổ từ phim ra ngoài đời.

Tất cả đều là giả!

Tất cả đều gạt cô!

Nhan Khanh trợn trắng mắt, nước mắt lăn xuống. Mình phải đi tù ư? Cô cười lớn hớ hớ hớ, cười cho qua hai năm ngục tù đau khổ.

Nhan Khanh hoảng sợ đến mức giật mình tỉnh giấc, mọi thứ trong mơ đều rối tinh rối mù. Chắc là ông trời đang báo mộng, Lý Hoài Cẩn với Lâm Ấu Vi chắc chắn có mờ ám, cô phải nhanh chóng thu thập tư liệu sớm ngày rời khỏi tránh đàn chị biết cô có dây dưa với giám đốc Lý lại nảy sinh lòng oán hận tống cô vào tù như trong mơ.

Tránh đêm dài lắm mộng, tránh ăn cơm tù phải cố gắng hơn trăm lần.

Ban ngày sợ gì ban đêm liền mơ thấy thôi, không sợ, không sợ.

Chỉ cần không ngủ liền không mơ thấy giấc mơ đáng sợ đó.

Vì thế, Nhan Khanh không ngủ ôm chăn nằm trằn trọc mãi đến khi trời sáng.



''Trơi đất, sao người em tiều tụy vậy?'' Sáng sớm ghé thăm, trợ lý bị dọa hết hồn: "Tối qua lại thức đêm đi cãi nhau đúng không? Mày đã hứa với chị như nào hả?''

Nhan Khanh ngồi co ro trên giường: "Tối qua, sau khi chị về em đã lên giường ngủ, đến nửa đêm giật mình tỉnh vì trằn trọc chuyện tương lai thôi.''

"…Em trước giờ không giống người dùng não suy nghĩ.'' Trợ lý thật buồn bực, phải dùng thật nhiều kem che khuyết điểm mới dấu được quần thâm mắt.

''Bởi vì không dùng não suy nghĩ nên gây nhiều rắc rối cho công ty, em cảm thấy rất có lỗi. Cả đêm trăn trối tự kiểm điểm bản thân. Chị cứ xem quần thâm này là do công ty phạt em đi.''

Trợ lý: "…''

Trong tình huống bên bờ vực thẳm, cách tốt nhất là nhanh chóng đẩy nhanh tiến độ gặp quý ngài tư liệu sống.

Từ sáng sớm cô đã có mặt tại trung tâm mua sắm Tư Á, nơi chụp ảnh lần này vô cùng xa hoa, hầu như đứng trước cửa hàng vàng bạc, đá quý. Mục tiêu quảng cáo lần này là hướng tới tầng lớp thượng lưu cao cấp nên lớp trang điểm hôm nay của Nhan Khanh đặc biệt tỉ mỉ, cô mặc đầm dạ hội đính đá xanh, đuôi váy xòe rộng trông như khổng tước khoe đuôi lộng lẫy.

Là một bình hoa chuyên nghiệp, Nhan Khanh chỉ cần ngồi một chỗ đã toát lên khí chất sang trọng. Tuy rằng đóng phim rất dở nhưng biết cách làm màu, tạo nhiều dáng trước ống kính. Năm đó lần đầu chụp hình tạp chí đã nổi lên một trận máu tanh, trên mạng hết lòng khen ngợi khuyên cô nên theo hướng mẫu ảnh đừng chấp niệm diễn xuaất.

Nhan Khanh đặt tay lên cổ cố gắng làm nổi bật viên kim cương xanh trên tay, máy ánh chớp nháy không ngừng. Vì mắt hơi thâm đen nên cô tuyệt đối không chụp quá nhiều hình chính diện, cô yêu cầu tổ tạo hình đính đá xanh lên lưng mình, một hàng đá trải dài dọc sóng lưng. Sau đó quay lưng lại ống kính, ánh sáng từ bên cạnh chiếu xuyên qua, ngoại hình đầy tính công kích, lưng trần đẹp gợi cảm tràn đầy sức sống.

Mọi người vây trước máy vi tính không ngừng cảm thán, khen ngợi quả nhiên là bình hoa số một giới giải trí, đẹp không góc chết.

Điều hòa trong trung tâm khiến lưng cô tê rần.

Nhan Khanh không ngờ công việc hôm nay kết thúc nhanh như vậy, cả người cô thả lỏng thở một hơi dài. Một tay vịn vào cột nâng váy đứng dậy định đi ra ngoài, đầm dạ hội quá lớn khiến cô đi đứng có chút khó khăn, trợ lý lại cùng nhân viên công tác dọn đồ ra xe, trông cô vô cùng chật vật. Không hiểu sao trong lòng đột nhiên cảm thấy bất an. Ngay lúc cô quay nửa người lại, liếc mắt thấy cây đèn ánh sáng nhân viên chưa kịp mang đi như sắp lao về phía mình.

Sự cố này đến quá nhanh may mà Nhan Khanh là người nhạy bén, cô lao thẳng ra ngoài. Chiếc váy dạ hội vướng vào chân khiến cô nhào về phía thưởng.

Lần ngã này chắc sẽ phải phẫu thuật chỉnh cằm mất thôi!

Nhưng không, cả người cô rơi vào một bờ vai rộng và cánh tay vững chãi nhấc bổng cô lên.



Mọi thứ như dừng lại trong chốc lát.

"Cạch!''

Khi nhân viên chạy vào đã thấy bóng đèn đập vào mặt đất, mảnh thủy tinh vỡ văng tứ tung cùng bóng dáng ông chủ đang che chắn người trong lòng.

Nhan Khanh hoảng sợ co rút vào lòng Lý Hoài Cẩn, nằm giữa hai tay siết chặt của anh mới cảm thấy an toàn một chút.

"Xin lỗi ông chủ, xin lỗi chị Nhan Khanh!'' Một nữ nhân viên cúi thấp đầu, từ trong cổ họng trào ra vài chữ: "Là do tôi vướng phải dây điện khiến bóng đèn ngã, tôi xin lỗi.''

Người này nói dối, cột đèn chiếu sáng này dùng năng lượng mặt trời.

Rất nhiều người cũng nhìn thấy có chuyện không đúng, trợ lý chạỵ đến kiểm tra cô rồi tức giận xông thẳng về phía nữ nhân viên: "Cô đang nói dối, toàn bộ dây điện ở đây đều được chuyển ra ngoài.''

"Là tôi nhớ nhầm, tôi hoảng loạn…'' Nữ nhân viên không dám nhìn thẳng vào mắt mọi người, tay chân có chút run rẫy.

Trợ lý của cô là người từng trải, con mắt rất tinh tường không ngừng tra xét.

Nhan Khanh bên này vẫn còn nằm trong lòng anh, có chút không tự nhiên: "Không còn nguy hiểm, anh mau bỏ tôi xuống.''

"Đây là trường hợp cấp bách, em sẽ không giận khi tôi tự ý chạm vào em đúng không?''

Nhan Khanh chỉ gật nhẹ đầu, cô đâu phải người nhỏ mọn không phân phải trái: "Cảm ơn anh.''

Bên kia vẫn còn náo nhiệt, cứ tra hỏi mãi không phải là cách hay. Người không biết chuyện còn tưởng cô bắt nạt nhân viên công tác đến phát khóc. Cái danh đanh đá này tròng vào đầu mình, có chút không bất công.

Nhan Khanh rũ mắt, cố kìm sự run rẩy quay đầu nói: "Tôi không tin đây là sự cố. Tôi mong, giám đốc Lý cho tôi một câu trả lời thích đáng.''

Không biết ai đã gọi cảnh sát đến, một nhóm ở lại tra xét hiện trường, nhóm cảnh sát còn lại đưa nữ nhân viên tình nghi rời đi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương