Tư Liệu Sống Và Bình Hoa Cao Cấp
-
Chương 12: Có tật giật mình.
"Chuyện là như thế này, em nhất định phải bình tĩnh."
Nhan Khanh nghiêm túc ngồi dậy, dựa vào thành giường chờ nhận án tử hình: "Em còn nhớ Lâm Ấu Vi không? Mấy bài báo thường viết em là bản sao cô ấy đấy, nhớ không?''
Nhan Khanh nghe xong liền rơi lệ trong gió, đột nhiên lại nhắc đến chuyện cũ, nhân quả đến sớm quá! Mình chỉ phân bua với fan Lâm Ấu Vi mấy tháng trời thôi đã fan đàn chị ghi hận, tìm người tra ra địa chỉ IP của Chuột đầu hói sau đó tra ra mình. Đầu tiên là gửi bằng chứng cho công ty, phóng viên. Sau đó gửi cho tòa án yêu cầu nhốt cô vào tù vì tội phỉ báng.
Oan quá! Rõ ràng là bọn họ cũng chửi, còn hợp sức lại chửi tui.
''Chị từ bỏ em đi, mau mau gắp của chạy bỏ người.'' Nhan Khanh quay lưng vào vách tường, cô đơn nói: "Nói với mọi người chị không liên quan tới em, từ nay trên giang hồ đừng nhắc tên em để tránh phiền phức.''
Trợ lý vội vỗ nhẹ vai cô: "Thôi nào, ráng chịu khổ một thời gian…Mà sao em lại biết?''
Nhan Khanh: "Trời biết, đất biết, em tự biết.''
Trợ lý: "…''
"Có cần bi ai đến mức đó không, ráng đụng độ hai năm là được.'' Trợ lý nắm chặt lấy tay cô động viên.
Hai năm có là bao?
Nhanh quá, mới đây đã có quyết định từ tòa án.
Nhan Khanh cắn móng tay đến mức chảy máu, căng thẳng đến tột độ. Đám fan của đàn chị hành động thật nhanh, chơi thật ác, thật sảng khoái. Chỉ nói vài câu thôi mà ghi thù suốt bốn năm, Nhan Khanh sắp nhận vai diễn chuyển mình liền đạp một cú ngã ngựa.
Đời này không thể ngóc đầu.
Trợ lý không hiểu gì hết: "Aya, nghe nói tính cách hòa đồng lắm em đừng lo.''
"Đi đến nơi xa xôi tăm tối, gặp gỡ người mới sao không lo lắng được.'' Ánh mắt Nhan Khanh dại ra như nhìn thấy phần đời sau này trong ngục sắt, cô cầm điện thoại di động ấn mở khung chat với luật sư riêng Nhan gia: "Chửi nhau trên mạng có được giảm án không?''
Trợ lý thấy mặt cô trắng không còn giọt máu liền hốt hoảng sờ lên trán: "Em phát sốt sao? Hay bị ai bỏ bùa mà mặt đần thế?''
Mắt rũ xuống, gương mặt trong trẻo đầm đìa nước mắt: "Loại bệnh vặt đó làm sao ảnh hưởng đến tâm trạng em, em sau này còn phải chịu đói, chịu rét, chịu bẩn.''
Ưm…nhất định phải kiên cường.
"Lời em nói sao đáng sợ vậy.'' Trợ lý vội ôm lấy cậu: "Công ty chỉ kí hợp đồng hai năm với Lâm Ấu Vi thôi, em đòi sống đòi chết khiến chị sợ lắm!''
"Đừng sợ, chuyện này không liên quan…Khoan, chị mới nói gì?'' Nhan Khanh bật người dậy ngồi thẳng, lời Thanh Vân nói hình như không khớp với suy nghĩ của mình: ''Công ty muốn ký hợp đồng với Lâm Ấu Vi?''
"Đúng vậy!''
"Đàn chị là ca sĩ số một nước nhà sao đột nhiên lại rẻ hướng, bộ chị ta có ba đầu sáu tay, cái gì cũng muốn ôm. Lại còn chọn trúng công ty chủ quản của em.''
Trợ lý nhìn cô: "Nghe nói người ta muốn phát triển toàn diện.''
Nhan Khanh nhảy xuống giường: "Nếu chị ta vào công ty, địa vị của em coi như mất sau này đến canh cũng đừng hòng húp.''
"Không đâu, không đâu…cao tầng công ty rất trông chờ vào vai diễn hai tháng sau của em, nếu làm tốt thì sau này chúng ta một đường sáng lạn, em phải cố gắng luyện tập đó.''
Nhan Khanh: "Thế nếu em vẫn diễn dở như hạch thì sao?''
Trợ lý lên tiếng an ủi: "Kệ đi, hồi giờ em có ngày nào diễn hay đâu. Sau này ở chung công ty, em nhất định phải an phận, đừng để sóng gió năm đó trỗi dậy lần nữa!''
Nhan Khanh gật đầu đảm bảo: "Em tuyệt đối không phải loại kích động.'' Cô giậm chân mấy cái kiên định, sau đó ngồi vào máy tính lạch cạch gõ bàn phím, nhập địa chỉ trang cá nhân của Lâm Ấu Vi.
Máu tanh giang hồ từ bốn năm trước dấy lên lần nữa.
Đám fan của đàn chị thật ngông cuồng, tân bốc đàn chị thì thôi đi còn quay sang cắn cô.
Sức chiến đấu fan Nhan Khanh quá nhỏ, mới có mấy phút đã bị chửi cho tan xác không dám ngóc đầu.
Cô với đàn chị ở hai lĩnh vực khác nhau nhưng lúc nào cô cũng có phúc được đem ra so sánh.
Đàn chị như sao sáng, còn cô như bình hoa. Khi anti buồn miệng còn mắng cô là bình nát.
Cô chỉ đẻ muộn vài năm vậy mà cả nước đều nói cô bắt chước đàn chị, giờ đây còn chung công ty.
"…Huhu chết tôi rồi!''
[Vi Vi nở hoa: Con ả đó mưu sâu kế bẩn lắm, trước kia hay đi bài cạnh tranh nhan sắc. Bây giờ chắc đang chuẩn bị kế hoạch tranh giành tài nguyên.]
[Khanh Khanh đến đây: Bộ chị nhà bạn ngon lắm hả, diễn xuất có khi còn nát hơn chị nhà tui. Cứ đợi xem!!!]
[Ánh trăng sáng tiểu Vi: Nhà bạn diễn dở cả nước này đều công nhân, chị tôi nhắm mắt diễn có khi đoạt giải oscar.]
[Vi diễn xuất: Chị tao dư sức đã bay nhỏ đó ra chuồng gà, cút cút khỏi giới giải trí đi.''
Hazzz…đám fan não tàn này thật kiêu căng, lăn lộn trong giới này nhiều năm chỉ dám mơ mộng đến cup ảnh hậu, chị nhà bạn chưa có thành tựu trong ngành điên ảnh mà dám gáy.
"Là do mấy người ép tui vào đường cùng.''
[Chuột đầu hói: Bổn cung tới trễ, náo nhiệt quá xá! Vi Vi nhà mấy người là người mới của công ty, có khi còn phải cúi đầu chào Khanh Khanh chúng tôi. Làm gì cũng phải có trên có dưới, có lớn có nhỏ, đường dài mới biết ngựa hay. Diễn xuất lẹt đẹt trong mấy MV mà dám đem ra so sánh, đang yên ổn làm ca hậu không muốn lại nhảy sang làm bình hoa nát.]
Nhan Khanh nghiêm túc ngồi dậy, dựa vào thành giường chờ nhận án tử hình: "Em còn nhớ Lâm Ấu Vi không? Mấy bài báo thường viết em là bản sao cô ấy đấy, nhớ không?''
Nhan Khanh nghe xong liền rơi lệ trong gió, đột nhiên lại nhắc đến chuyện cũ, nhân quả đến sớm quá! Mình chỉ phân bua với fan Lâm Ấu Vi mấy tháng trời thôi đã fan đàn chị ghi hận, tìm người tra ra địa chỉ IP của Chuột đầu hói sau đó tra ra mình. Đầu tiên là gửi bằng chứng cho công ty, phóng viên. Sau đó gửi cho tòa án yêu cầu nhốt cô vào tù vì tội phỉ báng.
Oan quá! Rõ ràng là bọn họ cũng chửi, còn hợp sức lại chửi tui.
''Chị từ bỏ em đi, mau mau gắp của chạy bỏ người.'' Nhan Khanh quay lưng vào vách tường, cô đơn nói: "Nói với mọi người chị không liên quan tới em, từ nay trên giang hồ đừng nhắc tên em để tránh phiền phức.''
Trợ lý vội vỗ nhẹ vai cô: "Thôi nào, ráng chịu khổ một thời gian…Mà sao em lại biết?''
Nhan Khanh: "Trời biết, đất biết, em tự biết.''
Trợ lý: "…''
"Có cần bi ai đến mức đó không, ráng đụng độ hai năm là được.'' Trợ lý nắm chặt lấy tay cô động viên.
Hai năm có là bao?
Nhanh quá, mới đây đã có quyết định từ tòa án.
Nhan Khanh cắn móng tay đến mức chảy máu, căng thẳng đến tột độ. Đám fan của đàn chị hành động thật nhanh, chơi thật ác, thật sảng khoái. Chỉ nói vài câu thôi mà ghi thù suốt bốn năm, Nhan Khanh sắp nhận vai diễn chuyển mình liền đạp một cú ngã ngựa.
Đời này không thể ngóc đầu.
Trợ lý không hiểu gì hết: "Aya, nghe nói tính cách hòa đồng lắm em đừng lo.''
"Đi đến nơi xa xôi tăm tối, gặp gỡ người mới sao không lo lắng được.'' Ánh mắt Nhan Khanh dại ra như nhìn thấy phần đời sau này trong ngục sắt, cô cầm điện thoại di động ấn mở khung chat với luật sư riêng Nhan gia: "Chửi nhau trên mạng có được giảm án không?''
Trợ lý thấy mặt cô trắng không còn giọt máu liền hốt hoảng sờ lên trán: "Em phát sốt sao? Hay bị ai bỏ bùa mà mặt đần thế?''
Mắt rũ xuống, gương mặt trong trẻo đầm đìa nước mắt: "Loại bệnh vặt đó làm sao ảnh hưởng đến tâm trạng em, em sau này còn phải chịu đói, chịu rét, chịu bẩn.''
Ưm…nhất định phải kiên cường.
"Lời em nói sao đáng sợ vậy.'' Trợ lý vội ôm lấy cậu: "Công ty chỉ kí hợp đồng hai năm với Lâm Ấu Vi thôi, em đòi sống đòi chết khiến chị sợ lắm!''
"Đừng sợ, chuyện này không liên quan…Khoan, chị mới nói gì?'' Nhan Khanh bật người dậy ngồi thẳng, lời Thanh Vân nói hình như không khớp với suy nghĩ của mình: ''Công ty muốn ký hợp đồng với Lâm Ấu Vi?''
"Đúng vậy!''
"Đàn chị là ca sĩ số một nước nhà sao đột nhiên lại rẻ hướng, bộ chị ta có ba đầu sáu tay, cái gì cũng muốn ôm. Lại còn chọn trúng công ty chủ quản của em.''
Trợ lý nhìn cô: "Nghe nói người ta muốn phát triển toàn diện.''
Nhan Khanh nhảy xuống giường: "Nếu chị ta vào công ty, địa vị của em coi như mất sau này đến canh cũng đừng hòng húp.''
"Không đâu, không đâu…cao tầng công ty rất trông chờ vào vai diễn hai tháng sau của em, nếu làm tốt thì sau này chúng ta một đường sáng lạn, em phải cố gắng luyện tập đó.''
Nhan Khanh: "Thế nếu em vẫn diễn dở như hạch thì sao?''
Trợ lý lên tiếng an ủi: "Kệ đi, hồi giờ em có ngày nào diễn hay đâu. Sau này ở chung công ty, em nhất định phải an phận, đừng để sóng gió năm đó trỗi dậy lần nữa!''
Nhan Khanh gật đầu đảm bảo: "Em tuyệt đối không phải loại kích động.'' Cô giậm chân mấy cái kiên định, sau đó ngồi vào máy tính lạch cạch gõ bàn phím, nhập địa chỉ trang cá nhân của Lâm Ấu Vi.
Máu tanh giang hồ từ bốn năm trước dấy lên lần nữa.
Đám fan của đàn chị thật ngông cuồng, tân bốc đàn chị thì thôi đi còn quay sang cắn cô.
Sức chiến đấu fan Nhan Khanh quá nhỏ, mới có mấy phút đã bị chửi cho tan xác không dám ngóc đầu.
Cô với đàn chị ở hai lĩnh vực khác nhau nhưng lúc nào cô cũng có phúc được đem ra so sánh.
Đàn chị như sao sáng, còn cô như bình hoa. Khi anti buồn miệng còn mắng cô là bình nát.
Cô chỉ đẻ muộn vài năm vậy mà cả nước đều nói cô bắt chước đàn chị, giờ đây còn chung công ty.
"…Huhu chết tôi rồi!''
[Vi Vi nở hoa: Con ả đó mưu sâu kế bẩn lắm, trước kia hay đi bài cạnh tranh nhan sắc. Bây giờ chắc đang chuẩn bị kế hoạch tranh giành tài nguyên.]
[Khanh Khanh đến đây: Bộ chị nhà bạn ngon lắm hả, diễn xuất có khi còn nát hơn chị nhà tui. Cứ đợi xem!!!]
[Ánh trăng sáng tiểu Vi: Nhà bạn diễn dở cả nước này đều công nhân, chị tôi nhắm mắt diễn có khi đoạt giải oscar.]
[Vi diễn xuất: Chị tao dư sức đã bay nhỏ đó ra chuồng gà, cút cút khỏi giới giải trí đi.''
Hazzz…đám fan não tàn này thật kiêu căng, lăn lộn trong giới này nhiều năm chỉ dám mơ mộng đến cup ảnh hậu, chị nhà bạn chưa có thành tựu trong ngành điên ảnh mà dám gáy.
"Là do mấy người ép tui vào đường cùng.''
[Chuột đầu hói: Bổn cung tới trễ, náo nhiệt quá xá! Vi Vi nhà mấy người là người mới của công ty, có khi còn phải cúi đầu chào Khanh Khanh chúng tôi. Làm gì cũng phải có trên có dưới, có lớn có nhỏ, đường dài mới biết ngựa hay. Diễn xuất lẹt đẹt trong mấy MV mà dám đem ra so sánh, đang yên ổn làm ca hậu không muốn lại nhảy sang làm bình hoa nát.]
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook