Sở Hoa trưởng lão đè nén lửa giận, tức giận nhìn chằm chằm Tần Mệnh, chậm rãi lui về ghế ngồi. Nàng cũng không hề chiếm lý lẽ, bởi vì Triệu Mẫn và Kiều Sâm vốn là đi giết Tần Mệnh, cho dù thật sự muốn xách đến tông quy nói chuyện, cũng không làm gì được Tần Mệnh, bởi vì Tần Mệnh bây giờ không còn là một nô bộc tùy ý xử trí!

Tần Mệnh bỗng nhiên lại đi theo một câu:

- Giết chết ta? Giết không chết ta, tức chết ngươi!

- Ngươi...

Sở Hoa trưởng lão thiếu chút nữa lại đứng lên.

- Đủ rồi! Nơi này là Thanh Vân Điện!

Tông chủ lạnh lùng.

Sở Hoa oán hận nhìn chằm chằm Tần Mệnh, tản ra khí thế.

Tông chủ đi thẳng đến thượng thủ, ý bảo đều ngồi xuống, trực tiếp tuyên bố:

- Tần Mệnh ở trà hội bát tông vì Thanh Vân Tông chúng ta tranh vinh dự, cũng thể hiện ra thiên phú cùng nghị lực hơn người, không nên khuất phục đệ tử hạ đẳng nữa. Ta đề nghị, từ hôm nay trở đi, thăng chức Tần Mệnh làm đệ tử Kim Linh, các vị, có dị nghị gì không?

Các trưởng lão đều không có phản đối, đây đã là sự thật, phản đối cũng không có ý nghĩa.

- Tạ tông chủ.

Tần Mệnh đứng dậy, ôm quyền nói cảm ơn.

- Dựa theo lệ thường trước kia, đệ tử kim linh cần sư phụ đến chỉ đạo, các vị trưởng lão, ai tự tiến cử?

Toàn trường trầm mặc, chuyện này vừa rồi đã nháo qua, thái độ Tần Mệnh cũng bày ra ở đó, không có ai nguyện ý làm sư phụ của hắn.

- Ai tự nhận mình có tư cách chỉ đạo Tần Mệnh?

Tông chủ hơi nhíu mày, không ai tỏ thái độ sao? Đây là không muốn chỉ đạo Tần Mệnh, hay là lo lắng chọc giận Đại trưởng lão?

- Tông chủ, ý tốt ta xin nhận, ta không cần sư phụ.

Tần Mệnh nói.

- Ngươi xác định?

- Xác định.

- Vậy thì chờ một chút đi, còn có rất nhiều trưởng lão tạm thời không ở tông môn, chờ bọn họ trở về, ta giúp ngươi hỏi một chút. Trước khi chính thức bái sư, có vấn đề gì có thể trực tiếp đi thỉnh giáo ta.

Tông chủ tự mình làm rõ thái độ với các vị trưởng lão, điều này chẳng khác nào ám chỉ Tần Mệnh là nửa đồ đệ của hắn, cũng là cảnh cáo các trưởng lão không cần tìm Tần Mệnh gây phiền toái nữa.

- Tạ tông chủ.

Tần Mệnh lại nói cảm ơn.

Các trưởng lão nghe ra ý tứ của tông chủ, nhưng cũng không nói thêm gì.

- Hôm nay tụ tập mọi người ở đây, còn có chuyện quan trọng cần tuyên bố. Tám năm trước, Phụ mẫu Tần Mệnh phụng mệnh chấp hành nhiệm vụ đặc thù của tông môn, chuyện liên quan đến hưng thịnh của tông môn, ý nghĩa trọng đại, kết quả cả hai bọn họ mất tích, sống chết không rõ, chuyện phía sau mọi người cũng đều rõ ràng. Tám năm, ân ân oán oán chung quy nên có chấm dứt, liền mượn cơ hội này, cho Tần Mệnh một khởi đầu hoàn toàn mới, trả lại trong sạch cho Tần gia.

Tông chủ Thanh Vân Tông thoáng dừng lại, nhìn Tần Mệnh.

Tần Mệnh trong lòng căng thẳng, rốt cục cũng tuyên bố!

Giờ khắc này, vốn nên kích động, lại bình tĩnh kỳ lạ.

Chúng trưởng lão đã nghe được tiếng gió, có người là hiện tại mới biết được, kinh ngạc nhìn tông chủ, trả lại trong sạch? Đây có phải là ân xá không?

Một vị trưởng lão đột nhiên đứng dậy:

- Tông chủ! Tuyệt đối không được! Phụ mẫu Tần Mệnh hiện tại còn không xác định là sống hay chết, chẳng may bọn họ thật sự là biển thủ tự trộm thì sao, chẳng may bọn họ hiện tại đang trốn ở nơi nào đó thì sao?

- Chúng ta không phải là ân xá, chúng ta là thỏa hiệp! Tông chủ, xin ngài suy nghĩ lần nữa.

- Ta không đề nghị hiện tại xá miễn cho Lôi Đình cổ thành.

- Tông chủ, ngài cùng Đại trưởng lão đã thương lượng qua rồi sao?

- Chỗ Đại trưởng lão có ý gì? Hắn ta sẽ không chấp nhận điều đó.

Ngoài dự liệu, lại có mười vị trưởng lão công khai phản đối, thái độ tựa hồ rất kiên quyết.

Ánh mắt tông chủ bỗng nhiên ngưng tụ, mặt mày lạnh lùng nhìn những trưởng lão này.

Nếu hắn đã nói rõ là có chuyện tuyên bố, chính là đưa ra quyết định. Nhưng những trưởng lão này lại phản bác? Phản bác không phải là không thể, vấn đề là đang nhắc nhở hắn phải suy nghĩ đến tâm tình của Đại trưởng lão.

Trước kia không chú ý những thứ này, giờ khắc này, bỗng nhiên có loại cảm giác khác thường.

Tần Mệnh an tĩnh ngồi trên ghế mây, không có tranh luận, không có phản bác, chờ đợi tông chủ tuyên bố cuối cùng.

Tông chủ trầm mặc, cũng không nói lời nào, cứ như vậy mặt không chút thay đổi nhìn các trưởng lão.

- Ta nhạy cảm à? Hay là...

Các trưởng lão kỳ quái nhìn tông chủ, sao đột nhiên không nói lời nào? Ngươi đang suy nghĩ lại?

Không khí trong Thanh Vân điện hơi quái dị, không ai mở miệng nữa.

Ước chừng qua một hồi lâu, tông chủ mặt không chút thay đổi cao giọng tuyên bố:

- Hôm nay trở đi, Thanh Vân Tông chính thức xá miễn tất cả tội trách cho Tần gia cùng Lôi Đình cổ thành, dân chúng cổ thành toàn bộ dời ra khỏi Đại Thanh Sơn, trở về Lôi Đình cổ thành, Tần gia một lần nữa chưởng quản Lôi Đình cổ thành, Tần Mệnh kế nhiệm tân thành chủ Lôi Đình cổ thành.

- Cái gì?

Tất cả trưởng lão đều giật mình, thành chủ? Tại sao!

- Ai có ý kiến?

Thanh âm tông chủ rất nặng, ánh mắt uy nghiêm lần lượt đảo qua trên mặt các vị trưởng lão.

Các trưởng lão trong lòng khẽ run, tránh ánh mắt của hắn, kỳ quái khi thấy tông chủ hình như đột nhiên nghiêm túc.

Tần Mệnh đứng dậy, hướng tông chủ ôm quyền hành lễ:

- Tạ tông chủ!

- Ngươi chuẩn bị khi nào đi Đại Thanh Sơn?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương