Trong những trưởng lão ở đây không có ai sẽ thu nhận hắn làm đồ đệ, điểm này Tần Mệnh vẫn biết rõ.

Nếu như hiện tại công khai tỏ thái độ hy vọng là ai, đối phương có thể cũng sẽ cự tuyệt trước mặt mọi người, chẳng khác nào làm cho khó chịu, nháo hắn chê cười.

Huống chi, hắn thật sự không cần sư phụ!

- Rất có tự mình biết.

Một người cười khẽ, thanh âm rất nhẹ, nhưng trưởng lão đều nghe được rõ ràng.

Lúc này, Sở Hoa trưởng lão đi vào Thanh Vân điện, liếc mắt nhìn Tần Mệnh, ngồi đến vị trí đối diện hắn, gọi một tiếng:

- Tần Mệnh.

Tần Mệnh giương mắt: - Sở Hoa trưởng lão.

- Chưa đầy một năm đã tiến vào Linh Võ Cửu Trọng Thiên, ngươi làm sao làm được?

Sở Hoa tuổi gần bốn mươi, nhưng phong vận vẫn còn, mặt mày như họa. Nàng là một trong năm vị nữ trưởng lão có tư sắc nhất của Thanh Vân Tông, khí chất trác tuyệt, rất nhiều đệ tử trung niên đều ái mộ nàng.

- Vận khí.

- Có đệ tử trả lời trưởng lão qua loa như ngươi vậy?

- Bây giờ mới nhớ ta là đệ tử của Thanh Vân Tông? Ngươi trước đây không nghĩ như vậy.

Sở Hoa không có tâm tư nói nhảm với hắn, trực tiếp hỏi:

- Triệu Mẫn đi đâu?

- Sở Hoa trưởng lão hỏi nhầm người rồi.

Tần Mệnh bình tĩnh lạnh nhạt.

- Hỏi có hỏi sai hay không, trong lòng ngươi rõ ràng.

Các vị trưởng lão nhìn về phía Sở Hoa, bọn họ biết ái đồ của Sở Hoa là Triệu Mẫn đã mất tích, chỉ là ít người biết nguyên nhân. Hôm nay nhìn ý tứ của Sở Hoa, chẳng lẽ có liên quan đến Tần Mệnh?

Sở Hoa nhìn thẳng vào mắt Tần Mệnh: - Triệu Mẫn mất tích, đệ tử Dược Sơn Kiều Sâm mất tích, tất cả mọi người trong phân đội hái thuốc của bọn họ đều mất tích.

- Mấy tháng cũng không trở về, hẳn là gặp nạn đi, Sở Hoa trưởng lão nén bi thương.

- Ta nghe nói họ đã theo dõi ngươi?

- Lúc ấy ta đi dạo mấy vòng quanh gần đó, may mắn nhặt được mấy kiện bảo bối. Về phần có ai theo dõi ta hay không, ta không biết.

- Ta nghe nói, ngươi có thù với Triệu Mẫn?

- Có không? Tại sao ta không biết?

- Ta còn nghe nói, ngươi sở dĩ có thể tham gia hái thuốc, là Triệu Mẫn an bài?

Sở Hoa trưởng lão đã hiểu rất rõ từ Triệu Liệt, nhưng có một số lời không thể công khai nói quá chi tiết, cũng không thể trực tiếp nói Triệu Mẫn đi ra ngoài là muốn giết Tần Mệnh.

- Nghe nói, nghe nói, ngài rốt cuộc là nghe ai nói. Sở Hoa trưởng lão không nên tin người quá, phải phân biệt rõ đúng sai.

Ánh mắt Sở Hoa lạnh lùng, đột nhiên vung trường kiếm ra, bang, thanh kiếm cắm vào trên bàn bên cạnh Tần Mệnh.

Thanh kiếm bằng đồng vàng!!

Tần Mệnh nhàn nhạt nhìn, thần sắc bình tĩnh như thường.

- Đây là Thanh Đồng Kiếm Kim Phủ, là binh khí thiếp thân của đệ tử Dược Sơn Kiều Sâm. Kiều Sâm chết, thanh kiếm này lại rơi vào tay một đám dong binh.

- Có vẻ như ngài đã truy ra được. Triệu Mẫn ở trên trời hẳn là sẽ rất cảm động.

Tần Mệnh cười nhạo.

- Võ pháp mà đội trưởng bọn họ sử dụng chính là Tử Điện Cuồng Xà.

- Không hiểu ý của ngài.

- Là có người dùng Kim Phủ Thanh Đồng Kiếm, đổi lấy võ pháp Tử Điện Cuồng Xà của đội trưởng dong binh kia!

Các trưởng lão thoáng động dung, đều nhìn về phía Tần Mệnh, chẳng lẽ Tần Mệnh giết chết tiểu đội hái thuốc của Kiều Sâm? Đây là một tội lớn!

Tần Mệnh trực tiếp nói:

- Là ta đổi.

- Ngươi thừa nhận?

Sắc mặt Sở Hoa đột nhiên lạnh.

- Trên đường ta nhặt được thanh kiếm, đụng phải đội ngũ, cảm giác đội trưởng kia võ pháp không tệ, tiện tay liền thay đổi. Thật xin lỗi, lúc ấy ta cũng không biết đó là di vật của Kiều Sâm, nếu biết... Ồ... Ta cũng đổi.

Tần Mệnh lạnh lùng liếc nàng một cái.

- A!!

Sở Hoa đập mạnh lên bàn, tức giận nhìn Tần Mệnh:

- Ngươi cho rằng ngươi thành đệ tử kim linh là có thể bỏ qua tông quy?

- Ta nhặt một thứ liền phạm tông quy? Ta không biết Kim Phủ Thanh Đồng Kiếm liền phạm tông quy? Ngươi đã mất người ngươi thương yêu, ngươi rất buồn, nhưng liên quan gì đến ta, đừng không có bằng chứng mà lại tùy tiện khấu trừ tội lỗi cho ta.

Các vị trưởng lão thoáng biến sắc, thái độ này!

- Tần Mệnh, ngươi hiện tại còn chưa phải là đệ tử kim linh, đừng quá cuồng.

Ngô trưởng lão lạnh lùng nhắc nhở.

- Có chứng cớ, ta nhận tội, không có chứng cớ, đừng đến chọc ta, cũng đừng lấy cái giá trưởng lão để áp chế ta. Tám năm nay ta cũng chưa từng khom lưng, về sau càng không biết.

Tần Mệnh nói xong bỗng nhiên cười, nhìn ánh mắt Sở Hoa trưởng lão:

- Ta thường nói một câu, cũng đưa cho ngươi? Có bản lĩnh, ngươi giết chết ta, nếu không giết chết được ta, Tần Mệnh ta tuyệt đối sẽ không khom lưng cúi đầu, tức chết ngươi.

Sở Hoa tức giận từ trong lòng sinh ra, thiếu chút nữa ra tay đánh chết Tần Mệnh.

Các vị trưởng lão biểu tình quái dị, nhìn Tần Mệnh thật sâu. Vẫn nghe nói tiểu tử này vừa ngoan vừa cứng vừa bạo, hôm nay xem như lĩnh giáo.

Tần Mệnh đón ánh mắt của nàng, đầu ngón tay nhẹ nhàng đặt xuống ghế gỗ:

- Sở Hoa trưởng lão, có chừng có mực đi, đừng làm lớn, đối với ai cũng không tốt. Ngươi thực sự muốn có một câu trả lời, ta cho ngươi hai từ... Đáng đời! Không đủ? Bốn chữ, chết chưa hết tội!

- Vô liêm sỉ!!

Sở Hoa trưởng lão giận tím mặt.

- Dừng tay!

Tông chủ Thanh Vân Tông đi tới chính điện, lạnh lùng nói với Sở Hoa:

- Có hiểu quy củ hay không?

- Tông chủ.

Tất cả mọi người đứng dậy.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương