Tu La Kiếm Thần
-
Chương 306: Giao hảo
Mãi cho đến khi gặp được Cố Thiên Mệnh, hắn ta mới tìm được cách thoát khỏi Kiếm Khư, có thể làm lại cuộc đời bước lên con đường quỷ tu, tiến vào cảnh giới Địa Huyền.
Đến nay chớp mắt một trăm năm đã trôi qua nhưng bóng dáng thướt tha năm xưa đã bị phong ấn trong quan tài băng, trong lòng Yến Hàn tràn ngập thê lương, khó có thể diễn tả thành lời.
Nếu có thể, hắn ta hy vọng biết bao sử dụng sức sống của mình để đổi lấy sự thức tỉnh của người phụ nữ trong quan tài.
“Ra ngoài thôi! Trước khi thu gom đủ linh dược không thể quấy nhiễu nàng ấy nữa, nếu không sẽ thổi bay tia sức sống duy nhất của nàng ấy mất”, Cố Thiên Mệnh nhìn cảm xúc phức tạp giữ đầu lông mày Yến Hàn, nhẹ giọng nói.
"Đi thôi!", Bạch Hạo Hạ gật đầu.
Sau đó, ba người họ chậm chạp rời khỏi căn phòng băng, đóng chặt cửa, để lại người phụ nữ say ngủ trong giá lạnh.
Sau khi bước ra khỏi núi băng Bạch Hạo Hạ liền phong tỏa toàn bộ ngọn núi lại, không để bất cứ ai làm phiền tới.
“Thiên Vũ Hầu, mời!”, hiện tại ông ta càng ngày càng tôn trọng Cố Thiên Mệnh, ít nhất dùng phép lịch sự với bằng vai phải lứa để chiêu đãi, không còn chút cao ngạo của trước đó nữa.
Sự bí ẩn cùng thực lực sâu không lường được chính là ấn tượng của Cố Thiên Mệnh để lại trong lòng ông ta.
Điều đáng sợ không phải là kẻ thù đã biết mà là kẻ thù không biết nông sâu, do đó Bạch Hạo Hạ sớm đã xóa bỏ ý định lật mặt thành thù với Cố Thiên Mệnh. Huống hồ hiện tại hắn còn rất có khả năng cứu chữa được cho cô mẫu của ông ta là Bạch Hoa Thường nên càng phải ra sức giao hảo.
“Mời”, dưới sự dẫn đường của Bạch Hạo Hạ, Cố Thiên Mệnh liền thẳng tiến về phía đại sảnh trong điện của Trấn Tây Vương phủ.
Khi đi qua một con đường nhỏ bên ngoài, hắn liền bắt gặp ông lão điên đang ôm vò rượu ngáy ngủ, bèn gọi: “Thanh Phong đi thôi!”
Nghe thấy hai chữ "Thanh Phong", ông lão điên liền biết Cố Thiên Mệnh đang gọi mình, lập tức mở bừng đôi mắt đục ngầu, sau đó đứng dậy đi chân trần sau lưng hắn.
Yến Hàn đánh giá ông ta một lượt, cũng lặng lẽ theo sau. Rời khỏi phạm vi của núi băng sắc mặt của Yến Hàn cũng khá hơn chút, chỉ là nỗi muộn phiền nơi đầu mày vẫn chẳng thể xóa nhòa.
“Người đâu! Chuẩn bị rượu và thức ăn, đón tiếp khách quý!”
Bạch Hạo Hạ đưa mấy người Cố Thiên Mệnh vào đại sảnh xong liền quay đầu lớn tiếng phân phó đám nha hoàn đang đợi lệnh ở một bên.
“Vâng thưa lão gia”, thị nữ ngay tức khắc làm theo mệnh lệnh, bắt đầu vội vàng chuẩn bị các món cao lương mĩ vị.
Chẳng mấy chốc, các món ăn đủ hương sắc cùng rượu ngon đã được bày đầy trên bàn trong đại sảnh để chiêu đãi Cố Thiên Mệnh.
“Thiên Vũ Hầu, mời ngồi!”
Bạch Hạo Ha không khinh thường Cố Thiên Mệnh mà cực kỳ khách sáo ngỏ lời mời.
Cố Thiên Mệnh chậm rãi ngồi vào chỗ của mình, trong khi ông lão điên thì không màng lễ nghĩa trực tiếp vươn tay cuộn một vò rượu trên bàn vào lòng, tu từng ngụm lớn. Mọi người thấy vậy đều nhếch miệng cười để mặc ông ấy.
Về phần Yến Hàn thì im lặng đứng một bên không ngồi xuống. Hắn hiểu rất rõ thân phận hiện tại của bản thân là thuộc hạ của Cố Thiên Mệnh, không thể cùng ngồi với chủ thượng.
Hơn nữa, bây giờ hắn ta cũng không có bất cứ tâm trạng nhâm nhi nào, toàn bộ trái tim đều kết chặt với thân hình xinh đẹp trong quan tài băng kia.
“Yến Hàn, ăn chút gì đi! Nghỉ ngơi thật tốt, bằng không dựa vào trạng thái hiện tại của ngươi, ngay cả đi đường cũng khó khăn còn có thể tìm kiếm những linh dược kia sao?”
Sau khi ngồi xuống, Cố Thiên Mệnh liền ngoái đầu nhìn Yến Hàn đang đứng sau lưng, trầm giọng nói.
Yến Hàn nhìn Cố Thiên Mệnh, sau khi trầm mặc một hồi mới khom người hành lễ, đáp: “Vâng, chủ thượng”.
Sau đó, Yến Hàn liền ngồi nghiêm chỉnh xuống cuối bàn.
Tàn tiệc ông lão điên chân như bước trên mây, mặt mày đỏ ửng vì men rượu.
Quản gia của vương phủ Tiêu Vĩnh Vinh không biết giữa lão gia nhà mình và Cố Thiên Mệnh đã xảy ra chuyện gì, nhưng nhìn thái độ trò chuyện ung dung của hai người họ, ắt hẳn đã hóa giải được xung đột cùng gượng gạo trước kia.
Vì vậy, thái độ của hắn ta dành cho mấy người Cố Thiên Mệnh cũng trở nên cực kỳ thân thiện.
“Thiên Vũ Hầu, không biết ngài muốn ở lại Trấn Tây Vương phủ ta bao lâu, để ta làm tròn đạo chủ nhà”, Bạch Hạo Hạ cùng Cố Thiên Mệnh sánh vai nhau đi trong sân nhỏ của Trấn Tây Vương phủ, phá vỡ không khí tĩnh lặng.
“Trấn Tây Vương phủ không cần làm vậy, vẫn nên tra xét tung tích của những loại linh dược kia thôi! Nếu thực sự tìm được tam sinh tam tử dược, có thể phái người tới Cố gia Thiên Phong quốc mời ta, giúp cô mẫu ông thức tỉnh hồn phách”.
Cố Thiên Mệnh thẳng thừng từ chối, trầm giọng nhắc nhở.
“Vậy thì phải nhờ cậy Thiên Vũ Hầu rồi, ta thay mặt Trấn Tây Vương phủ cảm ơn ngài. Từ nay về sau Trấn Tây Vương phủ ta liền cùng Cố gia kết thành bằng hữu, tuyệt đối sẽ không xâm phạm tới lợi ích của Cố gia”, Bạch Hạo Hạ dừng lại bước chân, nhẹ nhàng chắp tay về phía Cố Thiên Mệnh, nói đầy chính trực.
“Ừm”, Cố Thiên Mệnh chấp nhận phần hữu nghị này của Bạch Hạo Hạ, khẽ gật đầu.
Đến nay chớp mắt một trăm năm đã trôi qua nhưng bóng dáng thướt tha năm xưa đã bị phong ấn trong quan tài băng, trong lòng Yến Hàn tràn ngập thê lương, khó có thể diễn tả thành lời.
Nếu có thể, hắn ta hy vọng biết bao sử dụng sức sống của mình để đổi lấy sự thức tỉnh của người phụ nữ trong quan tài.
“Ra ngoài thôi! Trước khi thu gom đủ linh dược không thể quấy nhiễu nàng ấy nữa, nếu không sẽ thổi bay tia sức sống duy nhất của nàng ấy mất”, Cố Thiên Mệnh nhìn cảm xúc phức tạp giữ đầu lông mày Yến Hàn, nhẹ giọng nói.
"Đi thôi!", Bạch Hạo Hạ gật đầu.
Sau đó, ba người họ chậm chạp rời khỏi căn phòng băng, đóng chặt cửa, để lại người phụ nữ say ngủ trong giá lạnh.
Sau khi bước ra khỏi núi băng Bạch Hạo Hạ liền phong tỏa toàn bộ ngọn núi lại, không để bất cứ ai làm phiền tới.
“Thiên Vũ Hầu, mời!”, hiện tại ông ta càng ngày càng tôn trọng Cố Thiên Mệnh, ít nhất dùng phép lịch sự với bằng vai phải lứa để chiêu đãi, không còn chút cao ngạo của trước đó nữa.
Sự bí ẩn cùng thực lực sâu không lường được chính là ấn tượng của Cố Thiên Mệnh để lại trong lòng ông ta.
Điều đáng sợ không phải là kẻ thù đã biết mà là kẻ thù không biết nông sâu, do đó Bạch Hạo Hạ sớm đã xóa bỏ ý định lật mặt thành thù với Cố Thiên Mệnh. Huống hồ hiện tại hắn còn rất có khả năng cứu chữa được cho cô mẫu của ông ta là Bạch Hoa Thường nên càng phải ra sức giao hảo.
“Mời”, dưới sự dẫn đường của Bạch Hạo Hạ, Cố Thiên Mệnh liền thẳng tiến về phía đại sảnh trong điện của Trấn Tây Vương phủ.
Khi đi qua một con đường nhỏ bên ngoài, hắn liền bắt gặp ông lão điên đang ôm vò rượu ngáy ngủ, bèn gọi: “Thanh Phong đi thôi!”
Nghe thấy hai chữ "Thanh Phong", ông lão điên liền biết Cố Thiên Mệnh đang gọi mình, lập tức mở bừng đôi mắt đục ngầu, sau đó đứng dậy đi chân trần sau lưng hắn.
Yến Hàn đánh giá ông ta một lượt, cũng lặng lẽ theo sau. Rời khỏi phạm vi của núi băng sắc mặt của Yến Hàn cũng khá hơn chút, chỉ là nỗi muộn phiền nơi đầu mày vẫn chẳng thể xóa nhòa.
“Người đâu! Chuẩn bị rượu và thức ăn, đón tiếp khách quý!”
Bạch Hạo Hạ đưa mấy người Cố Thiên Mệnh vào đại sảnh xong liền quay đầu lớn tiếng phân phó đám nha hoàn đang đợi lệnh ở một bên.
“Vâng thưa lão gia”, thị nữ ngay tức khắc làm theo mệnh lệnh, bắt đầu vội vàng chuẩn bị các món cao lương mĩ vị.
Chẳng mấy chốc, các món ăn đủ hương sắc cùng rượu ngon đã được bày đầy trên bàn trong đại sảnh để chiêu đãi Cố Thiên Mệnh.
“Thiên Vũ Hầu, mời ngồi!”
Bạch Hạo Ha không khinh thường Cố Thiên Mệnh mà cực kỳ khách sáo ngỏ lời mời.
Cố Thiên Mệnh chậm rãi ngồi vào chỗ của mình, trong khi ông lão điên thì không màng lễ nghĩa trực tiếp vươn tay cuộn một vò rượu trên bàn vào lòng, tu từng ngụm lớn. Mọi người thấy vậy đều nhếch miệng cười để mặc ông ấy.
Về phần Yến Hàn thì im lặng đứng một bên không ngồi xuống. Hắn hiểu rất rõ thân phận hiện tại của bản thân là thuộc hạ của Cố Thiên Mệnh, không thể cùng ngồi với chủ thượng.
Hơn nữa, bây giờ hắn ta cũng không có bất cứ tâm trạng nhâm nhi nào, toàn bộ trái tim đều kết chặt với thân hình xinh đẹp trong quan tài băng kia.
“Yến Hàn, ăn chút gì đi! Nghỉ ngơi thật tốt, bằng không dựa vào trạng thái hiện tại của ngươi, ngay cả đi đường cũng khó khăn còn có thể tìm kiếm những linh dược kia sao?”
Sau khi ngồi xuống, Cố Thiên Mệnh liền ngoái đầu nhìn Yến Hàn đang đứng sau lưng, trầm giọng nói.
Yến Hàn nhìn Cố Thiên Mệnh, sau khi trầm mặc một hồi mới khom người hành lễ, đáp: “Vâng, chủ thượng”.
Sau đó, Yến Hàn liền ngồi nghiêm chỉnh xuống cuối bàn.
Tàn tiệc ông lão điên chân như bước trên mây, mặt mày đỏ ửng vì men rượu.
Quản gia của vương phủ Tiêu Vĩnh Vinh không biết giữa lão gia nhà mình và Cố Thiên Mệnh đã xảy ra chuyện gì, nhưng nhìn thái độ trò chuyện ung dung của hai người họ, ắt hẳn đã hóa giải được xung đột cùng gượng gạo trước kia.
Vì vậy, thái độ của hắn ta dành cho mấy người Cố Thiên Mệnh cũng trở nên cực kỳ thân thiện.
“Thiên Vũ Hầu, không biết ngài muốn ở lại Trấn Tây Vương phủ ta bao lâu, để ta làm tròn đạo chủ nhà”, Bạch Hạo Hạ cùng Cố Thiên Mệnh sánh vai nhau đi trong sân nhỏ của Trấn Tây Vương phủ, phá vỡ không khí tĩnh lặng.
“Trấn Tây Vương phủ không cần làm vậy, vẫn nên tra xét tung tích của những loại linh dược kia thôi! Nếu thực sự tìm được tam sinh tam tử dược, có thể phái người tới Cố gia Thiên Phong quốc mời ta, giúp cô mẫu ông thức tỉnh hồn phách”.
Cố Thiên Mệnh thẳng thừng từ chối, trầm giọng nhắc nhở.
“Vậy thì phải nhờ cậy Thiên Vũ Hầu rồi, ta thay mặt Trấn Tây Vương phủ cảm ơn ngài. Từ nay về sau Trấn Tây Vương phủ ta liền cùng Cố gia kết thành bằng hữu, tuyệt đối sẽ không xâm phạm tới lợi ích của Cố gia”, Bạch Hạo Hạ dừng lại bước chân, nhẹ nhàng chắp tay về phía Cố Thiên Mệnh, nói đầy chính trực.
“Ừm”, Cố Thiên Mệnh chấp nhận phần hữu nghị này của Bạch Hạo Hạ, khẽ gật đầu.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook