Tu La Kiếm Thần
-
Chương 305: Có thực hay không, không ai biết!
Tam vị sinh dược, tam vị tử dược, âm dương giao hòa, sinh tử dung hợp, có thể trợ giúp người phụ nữ trong quan tài khôi phục khí huyết và sự sống, đốt cháy tia sinh mệnh sắp tiêu tán của nàng ấy.
"Thiên Vũ Hầu, những linh dược khác ta từng nghe qua nhưng Minh Tiên Hoa và Đoạn Tức Thủy là cái gì?", Bạch Hạo Hạ âm thầm ghi nhớ lời Cố Thiên Mệnh nói xuống đáy lòng, sau đó chắp tay hỏi đầy nghi ngờ.
Yến Hàn siết chặt hai nắm đấm, khắc ghi tên của sáu loại linh dược này vào sâu linh hồn.
"Nghe nói Minh Tiên Hoa là bảo dược được vun dưỡng từ một giọt nước mắt máu của tiên nhân, có thể cướp đoạt tạo hóa của đất trời, vô cùng phi phàm. Ta cũng mới chỉ nhìn thấy Minh Tiên Hoa một lần mà thôi".
Cố Thiên Mệnh dường như nhớ tới điều gì đó, mi mắt rũ xuống vài phần, khẽ đáp.
"Tiên nhân? Thế gian này… thực sự có thần tiên sao?", Bạch Hạo Hạ cùng Yến Hàn sững sờ hai mặt nhìn nhau, đều có thể nhìn ra vẻ kinh ngạc cùng rung động trong mắt đối phương.
"Truyền thuyết mà thôi, ai từng thấy qua đâu?", Cố Thiên Mệnh lắc đầu, lãnh đạm nói.
"Vậy xin hãy hỏi Thiên Vũ Hầu, ngài từng nhìn thấy Minh Tiên Hoa đó ở đâu? Cho dù Trấn Tây Vương phủ ta phải đánh đổi tất cả cũng phải tìm bằng được nó", đôi mắt Bạch Hạo Hạ ánh lên tia kiên định.
“Ông không đi được đâu”, Cố Thiên Mệnh ngẫm nghĩ một hồi, trực tiếp bác bỏ quyết tâm ấy của Bạch Hạo Hạ.
Bạch Hạo Hạ quả thực đi không nổi, bởi khi Cố Thiên Mệnh còn ở vị trí chí tôn ở kiếp trước mới gặp qua Minh Tiên Hoa một lần tại một thế giới cao cấp, Minh Tiên Hoa chỉ là một truyền thuyết mà thôi.
Đừng nói tới Trấn Tây Vương phủ, cho dù là toàn bộ Bách Quốc Chi Đia, ngay cả rào chắn của cảnh giới Thiên Huyền cũng không có cách nào chạm tới, lại làm sao có thể đi tới tầng cao của đại thế giới kia?
"Cái này…”, Bạch Hạo Hạ vốn muốn dò hỏi thêm nhưng khi chạm phải con ngươi thâm thúy kia của Cố Thiên Mệnh, cuối cùng vẫn không dám mở lời, chỉ có thể dằn xuống những nghi hoặc trong lòng.
“Chủ thượng, vậy Đoạn Tức Thủy lại là vật gì?”
Yến Hàn biết rõ về sự khủng khiếp của Cố Thiên Mệnh, nếu hắn đã xác định mấy người bọn họ không thể đi tới nơi Minh Tiên Hoa sinh trưởng vậy tạm gác nó sang một bên, đợi tìm được các loại dược thảo thần kỳ khác lại nói.
“Đoạn hồn Đoạn Khí Thủy, nước của nó lúc thì trong suốt, lúc lại đen kịt như mực. Thứ này có thể được gọi là đại độc trên thế gian, chỉ cần chạm vào một phân liền có thể nuốt chửng hơi thở sự sống của ngươi”.
Cố Thiên Mệnh nghiêm giọng đáp: “Đoạn Khí Thủy không thấm vào đất, chẳng tan trong nước, xung quanh trăm dặm nơi nó tồn lại đều hoang vu một vùng, nó cướp đoạn sự sống của cả một phương đất trời, khiến vạn vật không cách nào sinh tồn phát triển. Nếu muốn thu thập chỉ có thể dùng bình ngọc hoàn mỹ cất giữ, những đồ đựng khác đều vô dụng”.
"Nhớ kỹ một chút, tuyệt đối không được để Đoạn Khí Thủy nhiễm bẩn, nếu không sẽ rất phiền phức”, Cố Thiên Mệnh cực kỳ trịnh trọng cảnh báo.
“Đa ta chủ thượng nhắc nhở, Yến Hàn hiểu rồi. Cho dù phải trả giá tất cả, hay là sinh mạng ta cũng phải tìm được những linh dược này”, Yến Hàn nắm chặt tay, hạ quyết tâm.
“Thiên Vũ Hầu, ta muốn hỏi Minh Tiên Hoa đó thường mọc ở đâu? Trông như thế nào?”, Bạch Hạo Hạ rất tò mò vì sao Yến Hàn lại gọi Cố Thiên Mệnh là chủ thượng, nhưng ông ta biết chừng mực nên không dò xét, mà đặt hết tâm tư lên linh dược.
Nguyên văn lời mô tả về Đoạn Khí Thủy đã được ông ta ghi tạc trong lòng, ông ta định sau khi ra ngoài sẽ lập tức vận dụng tất cả lực lượng của Trấn Tây Vương phủ để tìm kiếm tung tích của tam sinh tam tử dược.
“Minh Tiên Hoa có ba cánh, một cánh đỏ như nắng gắt, một cánh đen như mực tàu, cánh còn lại thì trắng như bông tuyết. Nghe đồn, cánh hoa màu đỏ tượng trưng cho giọt nước mắt máu của tiên nhân, cánh màu đen giống như mối nguy của vực thẳm, cánh còn lại là hy vọng của nhân gian”.
Cố Thiên Mệnh nhớ lại lời truyền miệng nào đó, chậm chạp đáp: “Về phần có thực hay không, không ai hay biết”.
Hai người Bạch Hạo Hạ cùng Yến Hàn nghe xong lời miêu tả này thì lặng im, không thể tin rằng trên thế gian còn có loại tồn tại thần thoại như vậy.
Một lúc lâu sau, Bạch Hạo Hạ liếc thân hình xinh đẹp trong quan tài băng một cái, chậm rãi khom lưng với Cố Thiên Mệnh, ôm quyền nói: “Đa tạ Thiên Vũ Hầu đãchỉ điểm, ta thay mặt toàn bộ Trấn Tây Vương phủ cảm tạ ngài".
"Không có gì ", Cố Thiên Mệnh thản nhiên đáp.
Khí huyết của Yến Hàn vẫn còn yếu, không kìm được ho khan hai tiếng, hắn ta liếc mắt nhìn quan tài, trong mắt tràn ngập muôn vàn tâm tư. Hắn ta thân tại Kiếm Khư, dựa vào một tia oán hận mà hóa thành oan hồn sống vất vưởng cả trăm năm, tu vi không hề tịnh tiến, vẫn luôn chống cự lại vô số kiếm mang kiếm ý trong Kiếm Khư.
"Thiên Vũ Hầu, những linh dược khác ta từng nghe qua nhưng Minh Tiên Hoa và Đoạn Tức Thủy là cái gì?", Bạch Hạo Hạ âm thầm ghi nhớ lời Cố Thiên Mệnh nói xuống đáy lòng, sau đó chắp tay hỏi đầy nghi ngờ.
Yến Hàn siết chặt hai nắm đấm, khắc ghi tên của sáu loại linh dược này vào sâu linh hồn.
"Nghe nói Minh Tiên Hoa là bảo dược được vun dưỡng từ một giọt nước mắt máu của tiên nhân, có thể cướp đoạt tạo hóa của đất trời, vô cùng phi phàm. Ta cũng mới chỉ nhìn thấy Minh Tiên Hoa một lần mà thôi".
Cố Thiên Mệnh dường như nhớ tới điều gì đó, mi mắt rũ xuống vài phần, khẽ đáp.
"Tiên nhân? Thế gian này… thực sự có thần tiên sao?", Bạch Hạo Hạ cùng Yến Hàn sững sờ hai mặt nhìn nhau, đều có thể nhìn ra vẻ kinh ngạc cùng rung động trong mắt đối phương.
"Truyền thuyết mà thôi, ai từng thấy qua đâu?", Cố Thiên Mệnh lắc đầu, lãnh đạm nói.
"Vậy xin hãy hỏi Thiên Vũ Hầu, ngài từng nhìn thấy Minh Tiên Hoa đó ở đâu? Cho dù Trấn Tây Vương phủ ta phải đánh đổi tất cả cũng phải tìm bằng được nó", đôi mắt Bạch Hạo Hạ ánh lên tia kiên định.
“Ông không đi được đâu”, Cố Thiên Mệnh ngẫm nghĩ một hồi, trực tiếp bác bỏ quyết tâm ấy của Bạch Hạo Hạ.
Bạch Hạo Hạ quả thực đi không nổi, bởi khi Cố Thiên Mệnh còn ở vị trí chí tôn ở kiếp trước mới gặp qua Minh Tiên Hoa một lần tại một thế giới cao cấp, Minh Tiên Hoa chỉ là một truyền thuyết mà thôi.
Đừng nói tới Trấn Tây Vương phủ, cho dù là toàn bộ Bách Quốc Chi Đia, ngay cả rào chắn của cảnh giới Thiên Huyền cũng không có cách nào chạm tới, lại làm sao có thể đi tới tầng cao của đại thế giới kia?
"Cái này…”, Bạch Hạo Hạ vốn muốn dò hỏi thêm nhưng khi chạm phải con ngươi thâm thúy kia của Cố Thiên Mệnh, cuối cùng vẫn không dám mở lời, chỉ có thể dằn xuống những nghi hoặc trong lòng.
“Chủ thượng, vậy Đoạn Tức Thủy lại là vật gì?”
Yến Hàn biết rõ về sự khủng khiếp của Cố Thiên Mệnh, nếu hắn đã xác định mấy người bọn họ không thể đi tới nơi Minh Tiên Hoa sinh trưởng vậy tạm gác nó sang một bên, đợi tìm được các loại dược thảo thần kỳ khác lại nói.
“Đoạn hồn Đoạn Khí Thủy, nước của nó lúc thì trong suốt, lúc lại đen kịt như mực. Thứ này có thể được gọi là đại độc trên thế gian, chỉ cần chạm vào một phân liền có thể nuốt chửng hơi thở sự sống của ngươi”.
Cố Thiên Mệnh nghiêm giọng đáp: “Đoạn Khí Thủy không thấm vào đất, chẳng tan trong nước, xung quanh trăm dặm nơi nó tồn lại đều hoang vu một vùng, nó cướp đoạn sự sống của cả một phương đất trời, khiến vạn vật không cách nào sinh tồn phát triển. Nếu muốn thu thập chỉ có thể dùng bình ngọc hoàn mỹ cất giữ, những đồ đựng khác đều vô dụng”.
"Nhớ kỹ một chút, tuyệt đối không được để Đoạn Khí Thủy nhiễm bẩn, nếu không sẽ rất phiền phức”, Cố Thiên Mệnh cực kỳ trịnh trọng cảnh báo.
“Đa ta chủ thượng nhắc nhở, Yến Hàn hiểu rồi. Cho dù phải trả giá tất cả, hay là sinh mạng ta cũng phải tìm được những linh dược này”, Yến Hàn nắm chặt tay, hạ quyết tâm.
“Thiên Vũ Hầu, ta muốn hỏi Minh Tiên Hoa đó thường mọc ở đâu? Trông như thế nào?”, Bạch Hạo Hạ rất tò mò vì sao Yến Hàn lại gọi Cố Thiên Mệnh là chủ thượng, nhưng ông ta biết chừng mực nên không dò xét, mà đặt hết tâm tư lên linh dược.
Nguyên văn lời mô tả về Đoạn Khí Thủy đã được ông ta ghi tạc trong lòng, ông ta định sau khi ra ngoài sẽ lập tức vận dụng tất cả lực lượng của Trấn Tây Vương phủ để tìm kiếm tung tích của tam sinh tam tử dược.
“Minh Tiên Hoa có ba cánh, một cánh đỏ như nắng gắt, một cánh đen như mực tàu, cánh còn lại thì trắng như bông tuyết. Nghe đồn, cánh hoa màu đỏ tượng trưng cho giọt nước mắt máu của tiên nhân, cánh màu đen giống như mối nguy của vực thẳm, cánh còn lại là hy vọng của nhân gian”.
Cố Thiên Mệnh nhớ lại lời truyền miệng nào đó, chậm chạp đáp: “Về phần có thực hay không, không ai hay biết”.
Hai người Bạch Hạo Hạ cùng Yến Hàn nghe xong lời miêu tả này thì lặng im, không thể tin rằng trên thế gian còn có loại tồn tại thần thoại như vậy.
Một lúc lâu sau, Bạch Hạo Hạ liếc thân hình xinh đẹp trong quan tài băng một cái, chậm rãi khom lưng với Cố Thiên Mệnh, ôm quyền nói: “Đa tạ Thiên Vũ Hầu đãchỉ điểm, ta thay mặt toàn bộ Trấn Tây Vương phủ cảm tạ ngài".
"Không có gì ", Cố Thiên Mệnh thản nhiên đáp.
Khí huyết của Yến Hàn vẫn còn yếu, không kìm được ho khan hai tiếng, hắn ta liếc mắt nhìn quan tài, trong mắt tràn ngập muôn vàn tâm tư. Hắn ta thân tại Kiếm Khư, dựa vào một tia oán hận mà hóa thành oan hồn sống vất vưởng cả trăm năm, tu vi không hề tịnh tiến, vẫn luôn chống cự lại vô số kiếm mang kiếm ý trong Kiếm Khư.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook