Tử Dương
Chương 558: Phong Ngự Cửu Thu

Dịch: phuongkta1

Biên: argetlam7420

Thiên Môn chân nhân nói xong, toàn thể chúng tiên im lặng không một tiếng động, Thiên Môn chân nhân lão luyện quảng bác, chắc chắn sẽ không nói ngoa, mọi người mặc dù biết Mạc Vấn pháp thuật cao cường, nhưng lại không nghĩ rằng hắn đã có thể sánh vai với Đại La Kim Tiên, Đại La Kim Tiên là Tôn thần Thiên Đình gần với Tam Thanh tổ sư nhất, chỉ có mười hai người, Ngọc Đế nắm giữ Thiên Đình là một người trong số đó.

Thiên Môn chân nhân thấy Mạc Vấn nhíu mày không nói, đưa tay lôi kéo vạt áo hắn rồi thuấn di đi tới một đỉnh núi không người, "Điều ngươi muốn là gì?"

Mạc Vấn ngẩng đầu nhìn Thiên Môn chân nhân một cái, sau khi do dự mở miệng nói ra, "Ta muốn xin Thiên Đình phục sinh người thiếp và đứa con đã mất."

"Đây là điều ngươi muốn?" Sắc mặt Thiên Môn chân nhân căng thẳng, mặc dù lão không tiếp xúc nhiều với Mạc Vấn nhưng lại hiểu cực kỳ rõ tính tình của hắn, Mạc Vấn mặc dù có dáng vẻ thư sinh ôn hòa nho nhã, nhưng trong lòng lại cực kỳ nhiệt huyết, rất trọng chữ tình, năm đó không tiếc bất cứ giá nào cứu A Cửu chính là minh chứng rõ nhất, A Cửu là dị loại duy nhất trong trăm ngàn năm qua phạm tội bị giam cầm mà lại bảo vệ được tính mạng.

"Chân nhân, hai năm qua ta đã suy nghĩ cặn kẽ việc này, mặc kệ có hậu quả gì ta đều sẵn lòng gánh chịu." Mạc Vấn nói ra.

"Ta biết rõ ngươi sẽ không quay đầu, ngươi không cần nhiều lời." Thiên Môn chân nhân lắc đầu nói ra, nói xong, lại nhíu mày lắc đầu, "Dựa theo phong cách làm việc của ả, chắc chắn sẽ không để lại hồn phách hai mẹ con nàng."

Mạc Vấn trầm mặc không nói, Thiên Môn chân nhân đoán rất đúng, hồn phách của Tần Vân và đứa bé cũng đã bị Thải Y đạo cô giết chết rồi.

"Khó, khó, khó đó." Trên mặt Thiên Môn chân nhân lộ vẻ u sầu.

"Chân nhân, mong chỉ cho ta một con đường sáng." Mạc Vấn khom lưng cúi thấp, mặc dù tu vi hắn cao thâm nhưng lại biết rất ít những chuyện của Thiên Đình.

"Hồn phách đến từ tiên thiên vô cực, bao hàm Nguyên Thần và nhận thức của sinh linh, nếu như hồn phách đã hủy, muốn sống lại sẽ cực kỳ khó khăn." Thiên Môn chân nhân chậm rãi lắc đầu.

"Trời không bao giờ tuyệt đường người." Mạc Vấn nói ra, lúc trước Thiên Môn chân nhân liên tục nói ba chữ khó, đã nói rõ chuyện này có thể thay đổi, chỉ là cực kỳ khó khăn.

"Chắc chắn không thể sống lại, không được phép, con đường này không đi được." Thiên Môn chân nhân lắc đầu liên tục.

"Mong chân nhân chỉ rõ." Mạc Vấn khẩn thiết truy vấn.

Thiên Môn chân nhân thở dài, sau đó mới mở miệng nói ra, "Nếu như ngươi không thể buông bỏ hai mẹ con nàng, vậy chỉ có một biện pháp, đó chính là thay đổi Càn Khôn, đảo ngược Âm Dương, trở lại ngày hai mẹ con nàng bị sát hại, ngăn cản chuyện này xảy ra."

"Biện pháp này có thể thực hiện được." Mạc Vấn vui mừng gật đầu.

"Ngươi cũng biết chỉ có Đại La Kim Tiên mới có thể thay đổi càn khôn." Thiên Môn chân nhân lắc đầu nói ra.

"Đây không phải là việc khó." Mạc Vấn khoát tay nói ra, tu vi của hắn lúc này cũng không kém Đại La Kim Tiên, thứ kém chỉ là công đức tích lũy, ứng vị phi thăng.

"Đại La Kim Tiên chỉ có mười hai vị, mãi mãi không thể tăng thêm." Thiên Môn chân nhân lại lắc đầu lần nữa.

"Ta chính là đệ tử của Tổ sư..."

Thiên Môn chân nhân lắc đầu ngắt lời Mạc Vấn, "Bọn họ đã được chứng nhận vị trí trước, đã nhận chức là làm cả đời, mặc kệ tu vi ngươi cao thâm thế nào thì cũng chỉ có thể chứng nhận đến Kim Tiên, mãi mãi không có hi vọng đạt tới Đại La."

"Lại có việc này ư, vì sao trước giờ chưa từng nghe nói?" Mạc Vấn cũng hít một hơi khí lạnh.

"Đạo nhân bình thường tích lũy công đức, thụ phong Kim Tiên đã là cực hạn rồi." Thiên Môn chân nhân nói ra.

"Đường này không thông, sẽ còn đường khác, Tam Thanh Tổ Sư cũng có thể phục sinh hai mẹ con nàng." Mạc Vấn quay đầu nhìn về phía bắc, hai mươi tám tinh tú lúc trước vào cung đang cưỡi mây chạy đến nơi này.

"Tu đạo không chỉ có luyện khí, mà còn phải hiểu rõ Âm Dương Thiên Đạo, những năm này ngươi tu hành tuy tốt, nhưng lại tham ngộ chưa đủ, ngươi đã từng nghĩ tới nếu như Tổ Sư thực sự muốn khiến hai người sống lại, thì năm đó cũng sẽ không để cho bọn họ chết đi rồi." Thiên Môn chân nhân chậm rãi nói ra.

Mạc Vấn nghe vậy trong lòng tức thì lạnh lẽo, lời nói của Thiên Môn chân nhân không phải không có lý. Tam Thanh Tổ Sư là bậc thế ngoại siêu nhiên, hiểu rõ Nhân quả, họ chắc chắn sẽ không phạm sai lầm, cũng sẽ không làm những chuyện vô nghĩa. Nếu như họ cứu sống mẹ con Tần Vân thì đó chính là một cách sửa chữa và đền bù đối với sai lầm trước kia, mà mấu chốt nhất là họ có thể dự đoán trước được chuyện này, chắc chắn sẽ không phạm sai lầm.

"Mạc Vấn, lúc này quay đầu còn kịp." Thiên Môn chân nhân nhìn về phía hai mươi tám tinh tú đang nhanh chóng chạy tới từ phương bắc.

"Thiên Đạo công bằng, có tiền căn, tất có hậu quả." Mạc Vấn lạnh giọng nói ra.

Thiên Môn chân nhân nghe vậy trên mặt lộ vẻ lo lắng, những lời nói của lão chẳng những không làm cho Mạc Vấn quay đầu, mà ngược lại đã đánh tan hi vọng trong lòng hắn, một người đã đánh mất đi hi vọng sẽ hành động mà không quan tâm đến hậu quả.

"Ngươi còn có A Cửu nữa mà." Thiên Môn chân nhân đưa tay chỉ xuống dưới, việc khẩn cấp trước mắt chính là khiến Mạc Vấn có thứ để níu giữ.

Mạc Vấn nghe vậy chỉ biết nhắm mắt không nói gì. Thiên Môn chân nhân thấy Mạc Vấn nhắm mắt không nói, ôn tồn khuyên nhủ thêm, "Đời người sẽ luôn có lúc phải lựa chọn, thế gian không bao giờ có chuyện hoàn toàn như ý, Mạc Vấn, ngươi nghe lời ta, dừng tay đi."

Mạc Vấn nghe vậy nhắm mắt lắc đầu, hắn không cam lòng, không thể nghi ngờ A Cửu là người gần gũi nhất của hắn, nhưng giữa những người thân cận cũng có sự khác biệt rất nhỏ, hắn có thể vì A Cửu mà chết, nhưng nếu thực sự cần phải lựa chọn giữa A Cửu cùng cốt nhục của mình, hắn sẽ đau đớn mà lựa chọn bảo vệ cốt nhục của mình.

"Sau việc này, ta sẽ nghĩ cách làm trung gian giúp các người sớm ngày đoàn tụ, Tiên gia cũng có thể kéo dài huyết mạch, nếu như các ngươi có cốt nhục, giáng thế chính là một thần đồng trong Tiên giới." Thiên Môn chân nhân lại cố gắng khuyên bảo một lần nữa.

"Cốt nhục của ta, ta nhất định sẽ không buông bỏ nó." Mạc Vấn chậm rãi lắc đầu.

Mắt thấy rất nhiều tinh tú sắp đi tới, Thiên Môn chân nhân cực kỳ lo lắng, lớn tiếng quát, "Sao lại ngu xuẩn mất lý trí như thế, trong Tam giới ai mà không phải chịu đựng được mất, chỉ một mình ngươi là không chịu đối mặt, ngươi cũng biết ngươi hành động như thế cũng không phải do tình ruột thịt gắn kết, mà do lòng tham gây nên, chỉ muốn có được chứ không chịu mất đi, tai họa đến nơi vẫn chưa tỉnh ngộ."

"Đa tạ chân nhân giải thích." Mạc Vấn chắp tay thật sâu với Thiên Môn chân nhân, rồi di chuyển về phía bắc ba trăm dặm, đứng thẳng trên đỉnh một ngọn núi khác, nhìn thẳng hai mươi tám tinh tú.

Thiên Môn chân nhân thấy thế, lại lắc đầu thở dài lần nữa, thiên phú của Mạc Vấn cực cao, nhưng cũng rất cố chấp, hắn đã làm ra quyết định thì không người nào có thể khiến hắn thay đổi chủ ý đấy.

Sau khi thở dài, Thiên Môn chân nhân vội vàng rời đi, Mạc Vấn là đệ tử của Thượng Thanh, nhất định phải báo việc này cho Tổ sư, cho dù Tổ sư đã sớm biết được, lão vẫn cần phải xin gặp mặt, ít nhất cần lắng nghe suy nghĩ của Tổ sư đối với chuyện này.

Sau chốc lát, đám tinh tú đã đi tới đỉnh núi chỗ Mạc Vấn, đứng lại trên không trung, nam tử áo xanh đứng đầu phát ra tiếng trước tiên, "Thiên Khu Tử, còn không quỳ xuống đất chịu trói,."

"Thanh Long Tiên Quân, Ngọc Đế lệnh các ngươi đến bắt ta ư?" Mạc Vấn cười lạnh hỏi ngược lại.

"Đúng vậy, ngươi tự tiện xông vào Thiên Đình, đả thương người phá hoại thiên cung, đã mạo phạm luật pháp của Thiên Đình, chúng ta nhận lệnh đến đây bắt ngươi, nếu như ngươi hiểu chuyện thì hãy nhanh chóng phục tùng chịu trói, có thể có một đường sống." Thanh Long đáp.

"Nếu như ta không hiểu chuyện thì sao." Mạc Vấn lại cười lạnh lần nữa, mặc dù biết mẹ con Tần Vân khó có thể sống lại, hắn vẫn không cam lòng, hắn muốn nỗ lực hết sức làm những chuyện có thể cho mẹ con Tần Vân, nhưng mà làm gì có ích với hai mẹ con nàng, hắn cũng không biết, lúc này hắn chỉ muốn làm mấy thứ gì đó, làm luôn tốt hơn là ngồi yên, làm tuy không nhất định có hi vọng, nhưng không làm thì chắc chắn là vô vọng.

Thanh Long nghe thấy lời nói của Mạc Vấn, da mặt co rút, quay đầu trao đổi ánh mắt với Bạch Hổ, Huyền Vũ, Chu Tước đứng ở bên phải mình, Bạch Hổ sau khi biến thành thân người là một nam tử áo trắng vạm vỡ, Huyền Vũ mặc áo đen, thô chắc, Chu Tước lại là cô gái, áo đỏ, còn trẻ.

Bốn người trao đổi ánh mắt, Thanh Long lớn tiếng hạ lệnh, "Người này là trọng phạm của Thiên Đình, tất cả cùng xông lên bắt hắn lại."

Thanh Long hô xong, đám người phía sau lớn tiếng hưởng ứng, lập tức hiện ra nguyên hình, chia nhau tiến lên bao bọc lấy Mạc Vấn, bốn vị Chủ thần cũng hiện ra nguyên hình, đứng ở bốn phương, định vị mở trận.

"Các ngươi đã chuẩn bị xong chưa." Mạc Vấn thuận miệng hỏi.

"Tinh tú đại trận đã thành, ngươi định “chó cùng giứt rậu” cũng đã muộn rồi." Thanh Long hô.

"Giữ vững tinh thần, ta ra tay đây." Mạc Vấn mở miệng nhắc nhở, nói xong, thuấn di tiến lên, Tam Muội chân hỏa ngưng tụ ở hai quyền, đánh thẳng đến đầu nó.

Thanh Long này chính là bản thể thực sự, lớn hơn gấp mấy lần so với Thanh Long hóa phù, mắt thấy Mạc Vấn lao tới, miệng rồng mở lớn muốn nuốt cả người hắn vào.

Mạc Vấn thấy thế, không lùi mà tiếp tục tiến tới, nhanh chóng xông vào miệng rồng, không chờ miệng rồng khép kín, nắm tay phải đã đánh mạnh hàm trên của Thanh Long, được Tam Muội chân hỏa trợ lực, nắm tay phải phá da tiến vào thịt, xông thẳng lên não, Thanh Long trong nháy mắt toi mạng, ầm ầm rơi xuống đất.

Một kích thành công, Mạc Vấn thuấn di thoát ra, phóng tới Bạch Hổ ở phía tây, Bạch Hổ kia thấy Mạc Vấn đánh chết Thanh Long trong chớp mắt, ngạc nhiên hoảng sợ, mắt thấy Mạc Vấn hiện thân bên người mình, hai móng vồ tới, dùng công thay thủ.

Đánh đấm cận chiến thì thuấn di không có tốc độ nhanh như thân pháp, mắt thấy Bạch Hổ đánh tới, Mạc Vấn lật nhảy lên không trung, chân đạp móng hổ, thân hình nghiêng về phía trước, cầm hai răng dài đến hai thước thò ra bên ngoài miệng của Bạch Hổ, hai tay dùng sức mạnh mẽ bẻ gãy nó, rồi lập tức vòng ngược lên, cắm hai cái răng kia vào đầu lâu Bạch Hổ.

Mạc Vấn am hiểu đạo lý "tĩnh nhược xử nữ, động nhược thoát thố" một khi đã đánh nhau, cần lập tức tấn công thật mạnh mẽ, sau khi đánh chết Bạch Hổ lại hắn thuấn di tới phía bắc, nghênh chiến Huyền Vũ.

(nguyên văn là ‘tĩnh nhược xử tử, động nhược thoát thố’: lúc yên tĩnh thì có sự trầm tĩnh bình ổn như con gái chưa xuất giá, lúc cử động lại nhanh nhẹn như con thỏ đào thoát khỏi kẻ thù.)

Thành ngữ này xuất phát từ binh pháp Tôn Tử: ‘Thị cố thủy như xử nữ, địch nhân khai hộ; hậu như thoát thố, địch bất cập cự’: trước thì im lìm bất động như xử nữ, khiến địch chủ quan tiến vào trận địa, sau lại hành động cực nhanh khiến địch không kịp trở tay.>

Huyền Vũ thấy Mạc Vấn đến, lại co đầu vào mai, nhanh chóng vọt tới trước, Mạc Vấn tránh đi mũi nhọn, leo lên mai rùa của Huyền Vũ, ngưng tụ Tam Muội chân hỏa trên cánh tay phải mạnh mẽ đánh xuống, dưới một kích này cái mai cứng như đồng thiết của Huyền Vũ lập tức vỡ vụn, nắm tay phải trực tiếp đâm thủng ngực xuyên qua bụng.

Dưới đau đớn kịch liệt Huyền Vũ duỗi đầu kêu thảm thiết, Mạc Vấn thu cánh tay vọt tới trước, lại ra tay đánh nát đầu Huyền Vũ.

Chu Tước không nghĩ tới Mạc Vấn dám mạnh mẽ chém giết bọn họ, lúc Thanh Long chết đi nó còn chưa kịp phản ứng, lúc Bạch Hổ toi mạng nó chưa từng nghĩ đến Mạc Vấn sẽ lợi hại như thế, mà đến lúc Mạc Vấn đánh chết Huyền Vũ thì nó bắt đầu cảm thấy cực kỳ sợ hãi, bởi vì nó biết rõ Mạc Vấn sẽ lập tức ra tay với mình.

Chu Tước vốn là Hỏa Điểu phương nam, sau khi kêu lên một tiếng thúc giục khí nóng trong cơ thể, lập tức một quầng lửa nóng hừng hực nổi lên bao quanh bên ngoài, vỗ cánh tạo gió, muốn dùng hành động này để tự vệ, không ngờ Mạc Vấn chẳng hề sợ hãi ngọn lửa kia, trực tiếp xuyên qua lửa bấm chặt cổ họng của nó.

Mạc Vấn bẻ gãy yết hầu Chu Tước, xoay người phóng tới những tinh tú đã bị dọa vỡ mật kia, hắn cũng không có ra sức chém giết những tinh tú bình thường này, đá dê đánh chó, đuổi gà rượt khỉ, một phen đánh cho toàn bộ những người chạy bán sống bán chết.

Những tinh tú may mắn không chết nào dám đánh tiếp, dưới ánh mắt chăm chú của Mạc Vấn trong lòng run sợ, chạy đến nâng thi thể Chủ thần lên rồi xoay người bỏ chạy.

Mạc Vấn cũng không ngăn cản bọn họ mang đi thi thể Chủ thần bốn phương, chờ đến lúc những tinh tú kia trốn đi, hắn lại ngồi xuống đỉnh núi, chờ đợi đối thủ tiếp theo tiến đến.

Sở dĩ hắn đại khai sát giới cũng không phải không có nguyên nhân, hồn phách phàm nhân bị hủy không thể nào sống lại, hắn cũng muốn nhìn xem hồn phách của Thần Tiên bị hủy rồi thì có cách nào sống lại hay không …

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương