Tử Dương
Chương 557: Điều binh

Dịch: phuongkta1

Biên: argetlam7420

Thải Y đạo cô thuấn di né tránh, Mạc Vấn thuấn di truy kích, Thải Y đạo cô sau mấy lần thuấn di trong núi đã đi tới mạn phải điện Thiên Cung, Mạc Vấn theo sát, xuất chưởng đánh mạnh tới, dưới một kích lật tung một cái đỉnh đồng ba chân cao lớn bên ngoài điện.

Thải Y đạo cô lại một lần nữa thuấn di rời đi, lần này Mạc Vấn không lập tức đuổi theo, mà quỳ một chân xuống chất lưu lại thêm một chốc, cùng lúc đó quay đầu nhìn về phía điện chính Thiên Cung, xung quanh điện chính có Tường Vân bao phủ, không thể thấy rõ tình cảnh trong và ngoài điện, chỉ có thể nhìn thấy rất nhiều Thiên Quan từ bên trong tường vân cưỡi mây rời đi, số lượng những Thiên Quan này rất nhiều, thần sắc rời đi rất vội vàng, có người nắm trong tay thánh chỉ bằng vải lụa vàng, có người lại cầm lệnh bài hổ phù.

Thấy tình cảnh này, Mạc Vấn trong lòng rùng mình, lúc này Ngọc Đế đã đưa ra quyết định, lão không muốn thỏa hiệp với hắn, mà cho người đi mời Tiên gia lợi hại đến đây bắt hắn.

Một nửa những Thiên Quan kia chia ra các nơi trong Thiên Đình, cũng không thiếu người nhanh chóng đến Nam Thiên Môn, không hỏi cũng biết đang muốn đi tới Tiên sơn Linh đảo mời gọi những Tiên gia mặc dù đã được thụ phong nhưng chưa từng ở lại Thiên Đình nhậm chức.

Thải Y đạo cô hiện thân trên nóc nhà cách bên ngoài mười dặm về phía đông, thấy Mạc Vấn không theo tới, sau khi nghi hoặc lại thuấn di trở lại xem xét tình huống, mắt thấy Mạc Vấn quỳ một chân trên đất, thầm nghĩ linh khí trong người hắn xảy ra vấn đề, tay phải ả liền duỗi ra, ngưng tụ một thanh trường kiếm nhiều màu trên không trung, mạnh mẽ tiến lên bổ về phía huyệt Tam Dương trên tay Mạc Vấn.

Mạc Vấn mắt thấy trường kiếm chém đến, đưa tay phát ra Tam Muội chân hỏa đánh tới Thải Y đạo cô, mặc dù hắn không sử dụng toàn lực, Thải Y đạo cô lại bị ngọn lửa bừng lên ép phải nhanh chóng thối lui tự vệ, Mạc Vấn nhân cơ hội đứng lên, bay người tới, hắn luôn luôn ẩn giấu thực lực kéo dài thời gian, nếu như dùng toàn lực, Thải Y đạo cô đã sớm chết đi không biết bao nhiêu lần rồi.

Thải Y đạo cô đánh lén không thành, cũng không dám quần chiền với Mạc Vấn, thân hình run lên lại thuấn di đi nơi khác, lần này Mạc Vấn lại không thuấn di đuổi theo, mà chỉ thuấn di đến một ngọn núi không người.

Trên ngọn núi cảnh tiên huyền ảo, đẩy đủ bốn mùa, trong núi có nhiều tiên quả linh thảo, Mạc Vấn thuận tay hái mấy quả, ngồi xuống một khối đá xanh, nhìn về Thiên Cung đang bốc cháy nơi xa.

Hắn đuổi theo Thải Y đạo cô là vì muốn được Thiên Đình coi trọng, lúc này hắn đã đạt được mục đích của mình, Thiên Đình đã bắt đầu coi trọng việc này, đã sai khiến Thiên Quan đi mời Tiên gia lợi hại đến đây bắt hắn, trước khi những Tiên gia kia tới hắn cần tạm thời nghỉ ngơi và hồi phục, bình khí tĩnh tâm, chuẩn bị khổ chiến.

Nhưng hắn cũng không ngồi xếp bằng điều tức, Thiên Đình khác hẳn với thế gian, những vật trong Thiên Đình đều do linh khí tinh khiết ngưng tụ mà thành, không hề chứa khí bẩn, chỉ cần nuốt vào bụng liền có thể bổ sung linh khí nhanh chóng.

Mạc Vấn vừa cắn nhai loại trái cây không biết tên, vừa nhanh chóng suy nghĩ trong lòng, ra tay như thế nào không cần bàn nữa, điều hắn nghĩ chính là dưới tình huống trước mắt này, làm cách nào để có thể đạt được mục đích của mình chính là cứu sống mẹ con Tần Vân.

Trên đời có không ít đại nho, người trí thức đều để lại thư tịch truyện ký, trình bày lý giải và cách nhìn của bản thân đối với vạn vật, đạo lí đối nhân xử thế trên thế gian, những thư tịch truyện ký này được nhiều người đời tôn sùng là an sinh lập mệnh(sống yên phận giữ tính mạng), gọi là tu thân dưỡng tính, nhưng góc độ cùng chiều sâu lý giải của mỗi người đối với Âm Dương vạn vật không giống nhau, thư tịch cùng truyện ký mà những người này viết ra có nhiều sự tưởng tượng dài dòng, độ sâu sắc cũng không đủ, người đời đọc những thư tịch này thường sẽ nhận lấy sai lầm, cảm thấy người nào nói cũng đều có đạo lý, nhưng mà lại có chỗ xung đột với nhau, cũng không thể nào học theo và áp dụng được, vì vậy, đọc sách về cuộc đời người khác hay danh ngôn và cảm ngộ về đời người, chẳng những không sinh ra ích lợi gì cho bản thân, ngược lại sẽ khiến tư duy vốn có rối loạn, như vậy con người sẽ không biết phải sống như thế nào là đúng.

Thứ đạo nhân theo đuổi là Trường Sinh, muốn Trường Sinh nhất định phải tỉnh táo và hiểu thấu triệt vạn vật trên thế gian, cần mang Âm Dương chi đạo - thứ mà nghìn lời vạn tiếng cũng khó có thể nói một cách rõ ràng đơn giản, thói quen suy nghĩ cặn kẽ này khiến đạo nhân rất hiếm khi phải lăn tăn do dự, dù mọi chuyện nhìn như cực kỳ phức tạp đều có thể nhanh chóng tìm ra nguồn gốc, cũng căn cứ vào nguyên tắc hai thứ đều hại sẽ chọn thứ ít hại hơn, hai thứ cùng lợi sẽ chọn thứ lợi nhiều hơn, mà đưa ra lựa chọn tương đối chuẩn xác, thế giới này không hề có chuyện hoàn toàn chính xác, cũng sẽ không có quyết định nào là hoàn toàn đúng.

Người sống một đời, chỉ cần nhớ kỹ một câu và thực hiện điều này cũng đủ để sống yên phận, câu ấy chính là: Nhất định cần phải suy nghĩ vì người khác trước.

Cứu sống mẹ con Tần Vân là mục đích cuối cùng của Mạc Vấn, nhưng mẹ con Tần Vân có thể sống lại hay không được quyết định bởi Ngọc Đế, vì vậy điều hắn cần phải nghĩ chính là làm cách nào mới có thể khiến Ngọc Đế cứu mẹ con Tần Vân sống lại.

Chỉ dùng vũ lực cũng không thể được, nếu như Thiên Đình bởi vì hắn náo loạn mà để cho hai mẹ con Tần Vân sống lại, chẳng những tổn hại đối với uy nghiêm của Thiên Đình, mà chuyện hắn làm ngày hôm nay sẽ bị người tu hành đời sau làm theo, dẫn tới tập tục cứ gặp chuyện bất công là tới bức cung.

Cũng không thể không sử dụng vũ lực, bởi vì nếu làm thế đối phương sẽ xem thường hắn, không có đủ thực lực thì mãi mãi không được đối xử công bằng, nhưng mà một khi sử dụng vũ lực, uy nghiêm của Thiên Đình sẽ bị xúc phạm, không người nào sẽ đi nói chuyện với người đã mạo phạm uy nghiêm của bản thân mình.

Việc này nhìn như là một nút thắt không thể cởi bỏ, nhưng thế gian không bao giờ có chuyện bế tắc hoàn toàn, chắc chắn sẽ có biện pháp xử lý, sau chốc lát trầm ngâm, Mạc Vấn nghĩ tới một cái biện pháp khả thi nhất, chờ thêm một chút Thiên Đình nhất định sẽ phái ra Tiên gia càng thêm lợi hại để đối phó hắn, hắn nhất định cần phải đánh bại những người này, bởi vì chỉ có đánh bại bọn họ mới có thể chứng tỏ rõ ràng thực lực của bản thân mình.

Nhưng vừa phải đánh bại đối phương, mà lại không thể giết chết đối phương, nếu như giết chết đối phương thì mọi chuyện sẽ không thể cứu vãn rồi, đánh bại đối phương mà không tổn thương đến tính mạng họ, sẽ lưu lại cho Thiên Đình một loại ấn tượng là hắn không muốn ra tay nhưng lại không thể không làm như vậy, nói trắng ra đó là có thể biểu đạt chính xác điều mà hắn muốn, hắn đại náo Thiên Đình chỉ vì muốn mẹ con Tần Vân sống lại, chứ không muốn phạm thượng làm loạn.

Đánh bại Tiên gia mà đối phương gọi mời chỉ có thể coi là thành công một nửa, còn muốn cho đối phương đầy đủ lý do để thông cảm cho hắn, muốn lấy được sự thông cảm của đối phương cũng không khó, khó khăn là ở chỗ khiến đối phương thông cảm cho hắn đồng thời còn làm cho đối phương bỏ thêm ra, muốn làm được điểm này, nhất định phải làm một chuyện cực kỳ khó khăn cho đối phương, dùng chuyện này lấy công chuộc tội.

Cụ thể làm chuyện gì cho đối phương lúc này vẫn không thể biết trước, việc khẩn cấp trước mắt là lộ ra thực lực của mình, chỉ khi đối phương biết rõ mình có được thực lực mạnh mẽ thì mới có thể nhận được sự coi trọng của họ, cũng như điều kiện tiên quyết là xác định chính mình không có lòng mưu phản mới có cơ hội lấy công chuộc tội.

Ngọn núi Mạc Vấn đứng có thể nhìn được bao quát toàn Thiên Cung, lúc này lửa lớn trong Thiên Cung đã bị dập tắt, rất nhiều nam nữ võ tướng mặc khôi giáp đang xuyên qua cửa cung, vội vàng đi về phía bắc, những người này có nam có nữ, có trẻ có già, mặc dù kiểu dáng áo giáp không giống nhau, hình dạng lại cực kỳ quái dị, sau khi nhìn kĩ thì có nhiều đặc điểm của cầm thú dị loại, đếm sơ qua tổng cộng có ba mươi hai vị.

"Hai mươi tám tinh tú Thần tướng." Trong nháy mắt Mạc Vấn đã xác định được thân phận của đám người kia, hắn cũng không hề xa lạ gì với hai mươi tám tinh tú này, mà trái lại cực kỳ quen thuộc với chúng, phù chú tinh tú là loại phù chú mà hắn sử dụng nhiều lần nhất, chức trách của hai mươi tám tinh tú thần tướng là bảo vệ và giúp đỡ Thần Thú bốn phương, cũng chính là Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ, Thần Thú bốn phương để dẹp yên Thần linh khắp nơi, cũng là Chủ thần của hai mươi tám tinh tú.

Hai mươi tám tinh tú và Chủ Thần của họ đều là dị loại, nhưng bọn họ đã sớm chứng đạo thành Tiên, mặc dù lúc này vẫn mang một chút đặc thù của bản thể, nhưng thân hình lại không có quá nhiều khác biệt so với loài người, mục đích của những người này tới đây đã rõ ràng, đó chính là theo lệnh tới đây bắt hắn.

Trước kia hắn nhiều lần sự dụng tinh tú đại phù, vì vậy có chút hiểu rõ đối với tính nết của hai mươi tám tinh tú, đã rõ như lòng bàn tay đối với pháp thuật và chiêu số tấn công của chúng, mắt thấy Thần Thú bốn phương mang theo hai mươi tám tinh tú đi tới, hắn nhanh chóng nhớ lại trong đầu những tinh tú mấy năm này hắn chưa từng gọi mời có năng lực gì, năm đó Thiên Môn chân nhân dùng đã dạy cho hắn ngàn vạn loại phù chú, trừ phù văn gọi mời cụ thể, thì từng phù chú có uy lực như thế nào cũng được kể ra kỹ càng, uy lực phù chú tinh tú cũng chính là năng lực của chính tinh tú đó.

Sau chốc lát, Mạc Vấn ngừng suy nghĩ và nhớ lại, bởi vì hắn phát hiện dù mình suy nghĩ cùng nhớ lại cũng không có chút ý nghĩa nào, Tam Muội chân hỏa có thể đốt vạn vật trong tam giới, Nguyên Anh cùng bản thể có thể diễn sinh lẫn nhau, hắn đã có thể vĩnh sinh bất tử, trong Tam giới đã không ai sánh bằng.

Cho tới lúc này, trong lòng Mạc Vấn bỗng nhiên xuất hiện một cái ý tưởng táo bạo, hắn muốn trực tiếp ra tay với Ngọc Đế, ép buộc Ngọc Đế để cho mẹ con Tần Vân sống lại, nhưng một ý nghĩ này chỉ lóe lên rồi biến mất, cũng không phải vì hắn không nắm chắc sẽ thắng, mà vì trong lòng hắn thực sự không có ý mưu phản.

Nếu như không có lòng mưu phản, chỉ có thể dựa theo kế hoạch trước đó làm việc, Mạc Vấn vứt trái cây đi thuấn di tới trước Thiên Uy cung, lúc này Thiên Uy cung đã bị sập, ngọn lửa lớn cũng bị dập tắt, Công Tào Thiên Uy cung vẫn đứng lại ở trước điện mà không rời đi, Thải Y đạo cô lúc này đang nói chuyện với Huyền Pháp chân nhân.

Ở bên trong Thiên Đình thì không có cách nào ẩn thân đấy, Mạc Vấn sau khi hiện thân lập tức bị Thải Y đạo cô phát hiện, di chuyển chếch đi mấy trượng tránh khỏi Tam Muội chân hỏa do Mạc Vấn phát ra.

Mạc Vấn nghiêng người xuất chưởng, Thải Y đạo cô lại di chuyển mấy trượng, trong lúc né tránh luôn luôn không rời Huyền Pháp chân nhân.

Mạc Vấn cũng không có thành kiến với Huyền Pháp chân nhân, cũng không muốn "ngộ thương" gã, vì vậy lúc liên tục xuất chưởng đã né tránh đi nhiều.

Huyền Pháp chân nhân đương nhiên biết rõ Thải Y đạo cô đang dùng gã làm tấm khiên, nhưng tâm tính của gã nhân hòa, cũng không muốn tính toán với Thải Y đạo cô, quan trọng nhất là gã đã nhìn ra Mạc Vấn cũng không muốn thương tổn mình, vậy nên liền cho phép Thải Y đạo cô mượn gã để trốn tránh.

"Mạc Vấn, nhanh dừng tay." Thiên Môn chân nhân thuấn di đuổi theo, nhiều lần đuổi theo đều không thể bắt kịp Mạc Vấn.

Thiên Môn chân nhân trong lòng dần dần sinh ra nghi vấn, tốc độ của Mạc Vấn nhanh hơn gấp mấy lần lúc trước, khí tức cũng khác hắn so với trước kia, không hề mang theo chút tục khí của trần gian nào.

Sau khi suy nghĩ cẩn thận, Thiên Môn chân nhân đổi ngược vị trí, thò tay bắt được Thải Y đạo cô, mạnh mẽ tuôn ra linh khí chế ngự ả lại, "Mạc Vấn, dừng tay."

Mắt thấy Thải Y đạo cô bị Thiên Môn chân nhân chế ngự, Mạc Vấn chỉ có thể tạm thời dừng tay, nghiêng người đứng thẳng, giận dữ nhìn Thải Y đạo cô.

Các vị Công Tào Thiên Uy cung đã lĩnh giáo sự lợi hại của Mạc Vấn, thấy hắn đứng lại, đồng loạt đứng về phía sau người Thiên Môn đạo trưởng.

"Đưa tay tới đây." Thiên Môn chân nhân buông Thải Y đạo cô ra, cất bước đi về phía Mạc Vấn.

Mạc Vấn sau khi do dự lại đưa tay phải ra, Thiên Môn chân nhân có ân truyền nghề cho hắn, có thể coi là nử sư phụ, nếu như năm đó không có Thiên Môn chân nhân nhắc nhở, hắn sẽ không thể nào tìm được A Cửu trước khi nàng chết đói, hôm nay trong thời khắc mấu chốt Thiên Môn chân nhân lại lựa chọn giúp hắn, tấm lòng muốn bảo vệ hắn đã lộ rõ ràng.

Thiên Môn chân nhân cất bước tiến lên cầm chặt mạch trên cổ tay phải Mạc Vấn, cùng lúc đó, Mạc Vấn chỉ cảm thấy Nguyên Thần khẽ run, nhiều năm trước hắn từng trải qua cảm giác này, chính là lúc Thiên Môn chân nhân dạy pháp thuật cho hắn, không hỏi cũng biết Thiên Môn chân nhân đang muốn cảm nhận suy nghĩ trong lòng hắn.

Trong lòng cảm nhận được, Mạc Vấn lập tức đóng chặt linh khiếu của chính mình, Thiên Môn chân nhân bất đắc dĩ buông tay, "Rốt cuộc ngươi muốn làm gì."

"Ta muốn giết ả yêu phụ này." Mạc Vấn ngẩng đầu chỉ phía Thải Y đạo cô.

"Chỉ biết nói bậy nói bạ, lúc này ngươi đã luyện thành phân thân, sánh vai ngang Đại La, nếu thực sự muốn giết ả, ả đã sớm đầu lìa khỏi cổ rồi..."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương