Chương 16: Không có lửa làm sao có khói (3)

Hoàng Phủ Ngạn Tước suýt nữa thì phun ra ngụm ra vừa uống, đôi mắt vốn thâm sâu như biển chợt trừng lớn ...

Cậu điên rồi sao, Liên Kiều chỉ là một cô nhóc thôi, cậu dọa cô ấy làm gì?

Cung Quý Dương nhướng mày, chỉ chỉ tay vào Hoàng Phủ: Người ta nói nữ sinh ngoại tộc, mình thấy câu này không đúng chút nào, đáng lý phải nói là nam sinh ngoại tộc mới đúng, còn chưa có biết rõ sự tình thì đã bắt đầu oán trách anh em rồi! Thực ra so với tử thi mà nói, sự xuất hiện của mình khiến cho sự khiếp sợ của cô ấy trở nên dễ chịu hơn!

Mắt Hoàng Phủ Ngạn Tước lóe lên một tia nghi hoặc: Không hiểu ý của cậu!

Cung Quý Dương hắng giọng nói: Trước đó mình không phải nói qua chuyện "xác chết sống lại" sao? Chuyện này cũng khiến mình suy nghĩ rất nhiều vẫn không hiểu được, trước hết, "xác chết sống lại" chuyện này khẳng định là không có đi, nhưng hôm nay khi mình đi vào trong tầng hầm lại tận mắt nhìn thấy xác chết đó từ giường bò dậy, khi đó Liên Kiều cũng ở trong gian phòng đó, nha đầu này chắc là đã bị hù sợ rồi, ngay cả sức để chạy trốn cũng không có, sau cùng cũng là mình kéo cô ấy cùng chạy ra khỏi tầng hầm!

Hoàng Phủ Ngạn Tước há hốc mồm, qua một lúc hắn mới hoàn hồn ...

Cậu nói ... sao nghe giống phim kinh dị quá vậy?

Khó tin phải không? Lúc đó mình nhìn thấy một màn đó cũng sợ hết hồn, người rõ ràng đã chết rồi, sao lại có thể động đậy chứ, cho dù là phản ứng của thi thể cũng không thể nhiều đến như vậy, hơn nữa, trong đó nhất định có điều kỳ quái làm mình không thể không liên tưởng đến vụ án mà Ngạn Thương đang xử lý, mà hắn nói là gần đây sẽ đến Hồng Kông, nói không chừng là có liên quan đến Giáng Đầu Thuật!

Hoàng Phủ Ngạn Tước trầm mặc trở lại, trên gương mặt anh tuấn hiện lên vẻ suy tư, khá lâu sau mới ngẩng đầu lên nói: Vậy Liên Kiều làm sao lại bị bạn dọa đến?

Cung Quý Dương cười ha hả ...

Nha đầu đó thật quá đơn thuần đi, cô ấy tưởng đâu mình là quỷ, chắc là cô ấy liên tưởng mình với thi thể vừa nhảy lầu cho nên mình nói cái gì cô ấy cũng hết sức nghe lời!

Cậu ... nói cái gì với cô ấy? Hoàng Phủ Ngạn Tước khẩn trương hỏi.

Cung Quý Dương bĩu môi: Yên tâm đi, tạm thời chưa có khai ra tội của cậu!


Hoàng Phủ Ngạn Tước thở ra một hơi, chợt nghĩ ra một điểm liền hỏi một cách cảnh giác: Cậu nói "tạm thời" ... nghĩa là sao?

Hắc hắc ...

Cung Quý Dương chầm chậm đứng lên, thân hình cao lớn che khuất một phần ánh sáng từ bóng đèn, hắn cười rất giảo hoạt, Đến lúc đó cậu sẽ biết!

Hoàng Phủ Ngạn Tước không khỏi sợ run!

*****

Ký túc xá nữ của khoa Y trường đại học Hồng Kông.

Haizzzz...

Một tiếng thở dài từ tầng trên của một chiếc giường gần cửa sổ truyền đến, sau đó cô gái nằm trên giường khẽ xoay người, lộ ra một gương mặt xinh xắn.

Phi Nhi nãy giờ vẫn đang ngồi ở chiếc bàn bên cạnh đó ôn bài nghe tiếng thở dài đó liền ngẩng đầu lên nhìn sau đó nói:

Mình nói này Liên Kiều tiểu tổ tông, mặt trời đã lên ba sào rồi, lát nữa chúng ta còn phải lên lớp, bạn còn muốn ngủ nướng nữa sao? Với lại ... cái giường đó là của mình nha!

Cô cố tình nhấn mạnh câu sau cùng.

Liên Kiều bĩu môi: Phi Nhi, người ta là mới gặp ma đó, lại không phải là cái xác bình thường, mình là người mà, đương nhiên là biết sợ rồi!

Bạn còn dám nói?


Phi Nhi đứng dậy, dùng giọng chị cả dạy dỗ: Bạn đó, đang yên đang lành chỗ nào không đi lại cứ đi vào gian phòng đó, thứ nhất là chỗ đó đã bị ban giám hiệu cấm vào, thứ hai là lỡ như bạn có sai sót gì thì biết làm thế nào?

Được rồi mà, mình đã biết sai rồi mà!

Liên Kiều nhảy từ trên giường tầng xuống, mái tóc óng ả xõa ra hai bên.

Còn nữa ...

Phi Nhi nói tiếp: Hại mình cả đêm mất ngủ, bạn coi, mắt sắp thành gấu trúc rồi!

Vừa nói cô vừa chỉ tay vào mắt mình.

Liên Kiều trợn mắt hỏi: Chẳng lẽ đêm qua bạn cũng gặp được hồn ma của hắn ta sao?

Phi Nhi bị cái vẻ mặt này của cô làm cho muốn khóc không được muốn cười không xong.

Mình xin bạn đó, khoa học một chút có được không? Bạn học Y cơ mà, đâu phải là học Thần học? Thế giới này làm sao tồn tại hồn ma chứ? Minh cả đêm qua không ngủ được là do bạn cứ nằm mơ rồi múa tay múa chân loạn cả lên, suýt nữa là đá mình xuống đất rồi! Đến giờ eo mình còn đau đây này!

Cô bất mãn nêu ý kiến.

Hả?

Liên Kiều nghe xong lại chẳng có chút áy náy nào, ngược lại còn làm ra vẻ suy nghĩ ...


Vậy thì lạ nha, tối hôm qua mình ngủ cũng không ngon, gần như là cả đêm không ngủ, làm sao mà có thể nằm mơ mà đá bạn được chứ? Chẳng lẽ ... a ... mình biết rồi ...

Nói đến đây, vẻ mặt cô chợt hiện ra vẻ sợ hãi: Vậy nhất định là hồn ma của hắn ta nhập vào rồi ...

Nhập cái đầu của cậu á, cậu không có ngủ được sao? Bạn soi gương thử xem gương mặt bạn hồng hào như thế, rõ ràng là đêm qua ngr được rất ngon, lại còn dám mở to mắt mà nói dóc nữa!

Phi Nhi trừng mắt nói tiếp: Còn nữa, tối hôm qua tám chín mươi phần trăm là Hoàng Phủ tiên sinh trêu bạn rồi, người ta làm sao nhảy lầu được chứ? Nếu là thật thì tin tức trọng đại như vậy giới truyền thông làm sao bỏ qua được chứ?

Vẻ mặt cô hiện rõ ràng một thông điệp "Bạn thật ngốc, bạn bị lừa rồi" nhìn Liên Kiều.

Liên Kiều nhẹ chau đôi mày liễu, nghĩ một lúc rồi nói, Không phải đâu, cách nghĩ của mình lại ngược lại, nhất định là hắn mới đúng, nếu không trường học làm sao lại phong tỏa tin tức, thậm chí là muốn giữ lại thi thể trong trường, nhất định là vì che dấu tai mắt của người ngoài, đây là ... một âm mưu!

Cô hào hứng nói như một nhà trinh thám.

Chương 17: Trò xấu của Cung Quý Dương (1)

Phi Nhi liếc cô, trong đầu chợt nghĩ nha đầu này chắc gần đây xem phim trinh thám quá nhiều rồi, nhìn chuyện gì cũng thấy toàn âm mưu quỷ kế!

Được rồi, thần thám đại nhân, đối với sự suy đoán của bạn, mình không có cách phủ nhận, nhưng trước khi bạn chuẩn bị phá án, có phải hay không nên nhìn đồng hồ một chút, sắp đến giờ lên lớp rồi!

Liên Kiều nhún vai, cô đứng dậy, hùng dũng nói: Dù thế nào mình cũng nhất định sẽ cứu lấy linh hồn của anh ta, phá tan âm mưu đáng sợ này!

Phi Nhi nhìn bộ dạng này của cô, quả thật không nhịn được vô lực lắc đầu: Thật là muốn chết mà, câu này của bạn nếu để hiệu trưởng nghe được, nhất định sẽ đau lòng chết mất.

Này, Phi Nhi, mình nói đều là sự thật đó!

Liên Kiều xuống giường, đi đến trước mặt Phi Nhi, thấp giọng nói: Mình hôm qua vừa nhìn cái xác thì đã biết!

Biết cái gì?

Phi Nhi nóng lòng hỏi, bộ dạng thần bí này của Liên Kiều quả thật cũng dọa đến cô.


Liên Kiều nói khẽ bên tai cô: Cái xác đã trúng Giáng Đầu Thuật!

Cái gì? Phi Nhi la hoảng một tiếng, sau đó vội vàng bịt miệng lại.

Là thật hay giả đây?

Giáng Đầu Thuật? Sao lại xuất hiện ở trường của bọn họ được chứ?

Vẻ mặt của Liên Kiều cũng rất nghiêm túc, vẻ nghịch ngợm thường ngày đã biến mất, trên trán cũng đầy vẻ nghi hoặc.

Anh ta sao lại trúng Giáng Đầu Thuật được?

Với lại, là trúng trước khi chết hay là sau khi chế?

Nếu như là trúng trước khi chết thì còn dễ xử lý, nhưng nếu như là sau khi chết ...

Nếu như là trúng Giáng Đầu Thuật sau khi chết thì được gọi là thi giáng, cũng chính là Giáng Đầu Thuật lợi dụng âm chiêu thuật lợi dụng khí từ người chết để làm xằng làm bậy, khi đã như thế, mọi chuyện liền trở nên phức tạp hơn.

Phi Nhi cũng bị vẻ mặt này của Liên Kiều dọa đến, chuyện liên quan đến Giáng Đầu Thuật cô không có tư cách, cũng không có lý do gì đi tranh luận với Liên Kiều bởi vì cô biết, gia tộc của Liên Kiều nổi tiếng là tinh thông Giáng Đầu Thuật và chiêm bốc thuật, cho nên nếu cô ấy nói trúng Giáng Đầu Thuật thì nhất định là như vậy rồi.

Vậy thì, đêm đó cô nhìn thấy ma quỷ, chẳng lẽ cũng là ...

Phi Nhi nhắm mắt lại, cô quả thật không thể tưởng tượng ....

Đang lúc bầu không khí trong ký túc xá dần trở nên kỳ lạ, Tần Hương và Trang Lăng đẩy cửa bước vào, hai người dã ăn xong bữa sáng, nhìn thấy vẻ mặt nghiêm trọng của Phi Nhi và Liên Kiều liền cảm thấy vô cùng kỳ quáyi.

Trang Lăng bước lên, quan tâm hỏi: Hai người làm sao vậy? Có chuyện gì sao?

Phi Nhi há miệng, định nói gì đó lại cố nuốt xuống, cô cũng không biết phải nói làm sao, mà Liên Kiều nhất thời cũng không biết phải giải thích với hai người kia thế nào.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương