Chương 11: Chuyện đáng sợ (2)

Quả nhiên không lâu sau bụng của Liên Kiều bắt đầu đau, sau đó đau thắt …

‘Có lộn hay không, chỉ uống có một ngụm thôi mà …’

Liên Kiều nằm bò trên bàn ăn, mồ hôi trán bắt đầu tuôn xuống.

‘Đến đây, Liên Kiều, mau ăn cái này!’

Phi Nhi lấy một viên thuốc đặt vào tay Liên Kiều, tiện tay đưa thêm một chai nước suối.

Liên Kiều ngoan ngoãn uống thuốc, nhưng bụng vẫn đau không thôi.

‘Bạn nha, thật là, đi phòng y tế đi.’

Trang Lăng nhìn gương mặt trắng bệch của Liên Kiều, vội vàng đề nghị.

‘Không cần …’

Liên Kiều vừa nghe đến phòng y tế, gương mặt càng trắng bệch, ‘Mình ghét nhất là bị tiêm, lát nữa mình sẽ không sao đâu, không cần lo, cũng đã uống thuốc rồi mà … Aaaa … không được rồi, mình phải đi nhà vệ sinh.’

Không đợi nói xong Liên Kiều đã vội ôm bụng chạy ra khỏi nhà ăn để lại ba người bạn thân ngơ ngác.

Cuối cùng bụng cũng đỡ hơn một chút, Liên Kiều đứng nhìn mình trong gương, nhưng suy nghĩ dần dần trôi thật xa …


Cái người nhảy lầu đó thật ra là ai, hơn nữa lồng ngực còn bị xé nát, lúc người đó chết thật ra tình hình là thế nào?

Quan trọng hơn là … trong đầu cô lại lướt qua câu nói của Tần Hương… ‘Các bạn biết không, phía trường học lần này rất kỳ lạ, lại còn nói lưu lại cái xác này dưới hầm, hình như không có để cảnh sát mang đi!’

Nghi vấn trong đầu Liên Kiều càng lúc càng sâu …

Trong trường có án mạng, không phải trường nên phối hợp với cảnh sát để họ tiến hành khám nghiệm tử thi sao? Vì sao lại muốn giữ cái xác lại trong trường?

Dưới hầm? Đó chẳng phải là phòng giải phẫu tử thi của khoa y của trường sao?

Nghĩ đến đây Liên Kiều liền chấn động … Mục đích của trường là gì?

Càng nghĩ càng nhiều vấn đề, cuối cùng cô ra một quyết định mà bản thân cũng thấy kinh ngạc, đó là …

Tự mình đi xuống tầng hầm xem thử!

Trời đã dần tối, ánh mặt trời ngả về Tây nhường cho bóng đêm tiến đến, cả tầng lầu thực nghiệm bóng đèn lúc sáng lúc tối.

Liên Kiều không kìm được cười thầm, đến ông Trời cũng cố ý vì hành động mạo hiểm của cô mà tăng thêm bầu không khí ngụy dị, cô trước giờ cho rằng mình rất to gan nhưng dù lần đầu tiên cô bước vào phòng giải phẫu tử thi của khoa Y cô cũng không khẩn trương như vậy.

Thang máy ngừng ở tầng hầm, khi cửa thang máy từ từ mở ra, Liên Kiều không khó nhìn thấy đèn cảm ứng đang ngừng ở số “-1” đỏ như máu.

Cô không kìm được run rẩy, rõ ràng là không có gì, tại sao cô lại cảm thấy sau lưng mình một cơn ớn lạnh?

Đèn cảm ứng đang chiếu sáng khắp hành lang của tầng hầm, cả đoạn hành lang dài cực kỳ yên tĩnh, Liên Kiều gần như có thể nghe thấy tiếng hô hấp của mình, thật kỳ lạ, bình thường cô đến khoa giải phẫu cũng đâu có sớm hơn bây giờ bao nhiêu, tại sao hôm nay ở đây lại mang đến cho cô một cảm giác quái dị như vậy.


Nếu như không phải vì Tần Hương nói cái xác đó có liên quan đến Giáng Đầu Thuật thì cô làm sao xúc động đến mức chạy đến đây chứ. Giờ thì hay quá rồi, tự dưng lại xông vào chỗ không một bóng người.

Tầng hầm rất lớn, phòng cũng rất nhiều, Liên Kiều chỉ còn cách liều lĩnh đi tìm trong từng phòng.

Thôi đành chuyện đến đâu hay đến đó vậy!

Rón rén mở cửa một căn phòng, trong phòng đèn vẫn chưa mở, nhờ ánh sáng hắt từ hành lang, Liên Kiều có thể lờ mờ thấy một số thiết bị y tế trong phòng, cô thở hắt một hơi, chỗ này không phải.

Nhìn thấy bóng mình kéo dài ra dưới ánh đèn hành lang, Liên Kiều cố cho mình thêm một chút lòng can đảm, tiếp tục đi về phía trước.

Khi Liên Kiều thận trọng đi qua một quan phòng, cô nhạy cảm nghe được từ trong phòng truyền ra một tràng tiếng sột soạt, nghe như tiếng bước chân rón rén của một người …

Liên Kiều cảm thấy da đầu tê dại, phản ứng đầu tiên của cô là thoái lui muốn chạy nhưng … sau khi bình tĩnh lại, sự hiếu kỳ trong lòng quá lớn cho nên cô rón rén đẩy cửa, liếc mắt nhìn vào trong phòng …

Gian phòng này có chút kỳ lạ, trong phòng đèn điện chiếu sáng, nhờ ánh sáng mà có thể nhìn thấy hình dạng của một số đồ vật, đây không phải là phòng trữ xác, nhưng ở gần một góc tường hình như có một chiếc giường hình như là dùng để đặt xác mà trên giường giống như đang phủ một mảnh vải trắng.

Gian phòng này trước giờ co chưa từng bước vào, từ khi cô vào khoa Y đến giờ, gian phòng này vẫn luôn khóa cửa, sao hôm nay khóa lại bị mở vậy?

Liên Kiều nuốt khan một ngụm nước bọt, sau đó kiên trì lách người vào trong phòng, lưng dán chặt vào cửa phòng, chờ đến khi mắt hoàn toàn thích ứng với ánh sáng mờ ảo trong phòng, cô mới rón rén bước tới.

Nếu như cô đoán không lầm, cỗ tử thi đó là người hôm nay nhảy lầu tự tử rồi, nghĩ đến mình sắp được nhìn thấy chân tướng của sự việc, tim Liên Kiều chợt đập điên cuồng.

Đúng vậy, tuy cô không tinh thông Giáng Đầu Thuật như chị họ Mặc Di của cô, nhưng muốn phán đoán một người có trúng Giáng Đầu Thuật hay không thì vẫn thừa khả năng.


Liên Kiều đi từng bước đến gần cỗ tử thi, rất thận trọng lại có chút run rẩy, khi cô sắp tiến đến gần cỗ tử thi, lúc này một màn đáng sợ diễn ra …

Chỉ thấy thi thể nằm dưới mảnh vải trắng … lại động đậy!

Liên Kiều trợn to mắt, lại không ngừng đưa tay dụi mắt.

Không sai, là đang động đậy, tuy rằng trong phòng không đủ sáng nhưng … cô vẫn thấy được thi thể đang từ từ ngồi dậy, sau đó từ từ lật miếng vải trắng ra …

Chương 12: Chuyện đáng sợ (3)

Ánh đèn mờ ảo trong gian phòng dưới lòng đất càng thêm âm u, nhưng cũng đủ để cho Liên Kiều thấy rõ ràng mọi chuyện trước mắt.

Mắt cô càng lúc càng trừng lớn, da đầu cũng bắt đầu tê dại …

Thì ra cỗ tử thi nằm trên giường đang từ từ ngồi dây, mà miếng vải trắng đắp trên người cũng theo động tác đó mà từ từ … từ từ lật ra …

Ý niệm đầu tiên nảy ra trong đầu Liên Kiều là “chạy” nhưng … đáng chết, chân cô lại mềm nhũn, một chút sức lực cũng không có, cho nên cô chỉ có thể trừng mắt nhìn cỗ tử thi đó từ từ quay mặt về phía cô …

Hô hấp của Liên Kiều càng lúc càng khó khăn, bởi vì cô đã nhìn rõ gương mặt đó.

Dưới ánh đèn mờ ảo là một khuôn mặt đàn ông vô cùng hung ác và đáng sợ, Liên Kiều không biết phải hình dung khuôn mặt đó như thế nào, đã không còn máu thịt, lại trắng bệch, mắt lại lóe lên ánh sáng màu lục, thi thể đang “chăm chú” nhìn Liên Kiều, nhưng chỉ trong chớp mắt, lại ngã trở lại …

Biến cố này làm cho bản năng muốn kêu lên của Liên Kiều cũng mất luôn, cô cuối cùng đã biết, lúc một người gặp phải chuyện quá mức đáng sợ ngay cả muốn kêu lên cũng không kêu nổi bởi vì đã đạt đến mức giới hạn của sức chịu đựng của con người.

Qua rất lâu, Liên Kiều mới hoàn hồn, nếu như không phải bình thường cô có thực hành với tử thi, hôm nay nhất định cô sẽ bị dọa đến mất hồn.

Không được, cái chỗ quỷ này thực sự không thể ở lâu, nhưng khi cô mới vừa quay người, lại nghe thấy một tràng tiếng sột soạt, giống như tiếng người đang chải tóc, không kìm được cô lại quay đầu …


Trơi ơi! Cái xác đó lại động đậy mà còn từng chút từng chút bò về phía cô …

Liên Kiều bị dọa đến mặt cũng trắng bệch, cô không chần chừ nữa, lập tức chạy về phía cửa, dùng sức kéo …

Nhưng lúc này cô mới tuyệt vọng phát hiện ra … cửa không biết tại sao lại bị khóa chặt rồi.

‘Aaaaaaaaa…..’

Cô cuối cũng cũng phát ra tiếng kêu, tiếng thét phá vỡ sự yên tĩnh của cẳn phòng, cô dùng sức đẩy cửa nhưng cũng không quên liều mạng quay đầu lại nhìn. Chỉ thấy cái xác càng lúc càng gần … càng lúc càng gần …

‘Aaaaaaaaa ….’

Cả ý muốn chết cũng có, Liên Kiều lúc này hối hận vô cùng, không có chuyện gì tự dưng lại chạy vào cái nơi quỷ quái này làm gì chứ.

Đang lúc cô sắp bị cỗ tử thi bóp chết hoặc là bị hù chết, cửa gian phòng tự dưng mở ra, sau đó truyền lại một giọng trầm thấp bên tai cô … ‘Chạy mau!’

Liên Kiều cũng không kịp suy nghĩ gì thêm, cô nhấc chân chạy, hành lang dài thăm thẳm chỉ còn tiếng bước chân gấp gáp của cô.

Thật vất vả mới chạy ra khỏi tầng hầm, Liên Kiều chật vật hít thở từng hớp không khí, tuy bên ngoài cũng tối tăm u ám nhưng ít ra cũng còn ánh trăng, còn là thế giới mà cô quen thuộc.

Rốt cuộc vừa nãy chuyện gì xảy ra chứ? Quả thật là quá đáng sợ rồi.

Với lại cửa phòng là do ai khóa chứ?

Một bàn tay to đột ngột vỗ vai cô …

‘Aaa …’

Vừa trải qua một trận kinh hãi, Liên Kiều lại thét lên một tiếng, sau đó quay đầu nhìn lại, cái cô thấy lại là một gương mặt anh tuấn tà mị.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương