[Tứ Đại Danh Bộ] Khai Tạ Hoa
-
Chương 13: Hỏa hoa
Khói đen tràn ngập hang động, Truy Mệnh, Tiêu Lượng, Phương Giác Hiểu vừa ho vừa dụi mắt vừa tìm kiếm lối ra khác, nhưng cuối cùng vẫn không có kết quả, giờ chỉ còn có con đường liều chết xông ra ngoài mà thôi.
Đúng lúc này, vách đá ở giữa động chợt vang lên tiến lách cách.
Truy Mệnh nghe một thanh âm quen thuộc dịu dàng cất lên: “Tam gia, tam gia!”.
Vừa nghe thấy thanh âm này, chàng lập tức phấn chấn tinh thần, mắt thấy vách đá tách ra làm đôi, để lộ một thông đạo hẹp, kế đó là gương mặt xinh đẹp đang hoảng hốt của Ly Ly hiện ra.
“Tam gia, mau đi theo tôi!”.
Truy Mệnh cũng không nói nhiều, hai tay đỡ lấy Tiêu Lượng, Phương Giác Hiểu, chạy vào thông đạo.
Thông đạo này tối đen như mực, cũng rất hẹp, thân hình Ly Ly phiêu phiêu hốt hốt đi ở phía trước, để lại một mùi hương thoang thoảng phảng phất qua mũi Truy Mệnh. Còn chàng thì hai tay phải đỡ hai người, lại đã thọ nội thương không nhẹ, bước chân nặng nề, không được thoải mái như nàng.
Thông đạo này rất dài, lại vừa đen vừa tối, đi được một lúc thì không còn ngửi thấy mùi khói nữa. Truy Mệnh đang định lên tiếng hỏi thì quang cảnh đột nhiên thay đổi, thông đạo trở nên rộng hơn đoạn phía trước hơn hai lần, trước mắt thấp thoáng có bóng người.
Một giọng nữ trong trẻo vang lên: “Ai?”.
Ly Ly vội đáp: “Tiểu Khứ”.
Thanh âm kia lộ rõ vẻ vui mừng: “Tiểu thư!”.
Ly Ly quay người lại nói: “Tam gia, ngài cũng đã mệt rồi, hãy nghỉ ngơi một chút đi!”.
Truy Mệnh biết cho dù chàng không cần nghỉ ngơi thì hai người đang thọ trọng thương là Tiêu Lượng và Phương Giác Hiểu cũng không thể nghỉ ngơi một chút, bèn nói: “Ly Ly cô nương...”.
Ly Ly liền đáp: “Tam gia nhất định đang ngạc nhiên không hiểu tại sao chúng tôi lại có thể kịp thời đến đây, hơn nữa còn biết trong được mật đạo này phải không?”.
Tiểu Khứ xen miệng vào nói: “Tiểu thư vốn định cùng Lãnh tứ gia cùng đến đây, nhưng Tập cô nương dường như không muốn vậy, nên tiểu thư và tiểu tỳ đành phải lặng lẽ đi theo sau...”.
Truy Mệnh nghe thấy vậy, biết là Tập Mai Hồng đã đến được Hóa Điệp lâu, hơn nữa còn tìm được Lãnh Huyết, hòn đá đè nặng trong lòng lập tức rớt xuống, tinh thần cũng phấn chấn lên rất nhiều.
Tiểu Khứ lại nói: “Nếu không phải tiểu thư quan hoài tam gia, chúng tôi cũng đâu cần phải vất vả thế này...”.
Trong ngữ điệu của ả dường như có rất nhiều uất ức vậy.
“Tiểu Khứ!”.
Ly Ly khẽ quở mắng.
Truy Mệnh hiểu rất rõ Tiểu Khứ muốn nói gì. Nhiều năm hành khứ giang hồ giúp chàng hiểu được tâm ý của Tập Mai Hồng với Lãnh Huyết, đồng thời cũng hiểu được tấm lòng của Ly Ly đối với bản thân chàng.
“Bởi vì Tập cô nương lúc trở về quá vội vàng, nên đã quên mất đường tới đây, vì vậy Lãnh tứ gia vẫn chưa tìm được lối vào chỗ này”.
Ly Ly chậm rãi nói tiếp: “Chúng tôi từ trên cao nhìn xuống, thấy phía đông nam có khói bốc lên, biết là có người, bèn dò theo hướng đó tìm tới. Hô Diên, Hô Niên hai vị tiền bối lại giỏi thuật ngũ hành bát quái, kỳ môn độn giáp, trong thoáng chốc đã phát hiện được trong cốc có thông đạo bí mật này. Chúng tôi bèn thử đi vào, không ngờ lại gặp được tam gia...”.
Phương Giác Hiểu cười cười: “Cũng cứu được chúng ta nữa”.
Tiêu Lượng cũng cười: “Chúng ta đều nhờ phúc của tam gia mới giữ được mạng”.
Hai người bật cười ha hả, rồi một người hắt hơi, một người ngáp dài.
Truy Mệnh hiểu rõ hai người này muốn nói gì.
Nụ cười của hai vị du hiệp đồng bệnh tương lân đêm qua vẫn còn quyết chiến sinh tử tràn đầy vẻ thân thiện và kỳ vọng, kỳ vọng của những kẻ giang hồ lạc phách về một tương lai hạnh phúc. Bởi vì hai người này đều hiểu rõ sự khích lệ của tiếng cười đối với nhau. Trong thông đạo tối đen, Truy Mệnh và Loan Loan nhất thời cũng không biết nói gì.
Hồi lâu sau Truy Mệnh mới tìm được chủ đề để nói chuyện: “Chúng ta hãy ra ngoài trước, tìm tứ sư đệ rồi sẽ tính sau”.
Bọn họ tiếp tục đi về phía trước, thông đạo càng lúc càng rộng, chủ đạo và các đường rẽ nhánh giao nhau chằng chịt, ẩm ướt và tối đen, đi thêm một lúc, Ly Ly đột nhiên khựng người dừng lại.
Nàng thấp giọng nói: “Có người đến”.
Truy Mệnh cũng nghe thấy.
Không chỉ có một người, hơn nữa hai người đầu tiên bước chân thập phần khinh khoái, từ điểm này có thể nhận ra võ công của họ cũng không phải hạng tầm thường.
Có phải Triệu Yên Hiệp và Ngô Thiết Dực đã phát hiện ba người chạy thoát, nên đã vòng ra chặn đường.
Truy Mệnh thấp giọng hỏi Ly Ly: “Có phải là hai vị Hô Diên và Hô Niên hay không?”.
Ly Ly lắc đầu. Tiểu Khứ nói: “Bọn họ sẽ không đến đây đâu”.
Lúc này Truy Mệnh cùng bốn người bọn Ly Ly, Tiểu Khứ, Tiêu Lượng, Phương Giác Hiểu đã đến gần chỗ ngoặt của đường hầm, vì nói rất khẽ, nên chàng phải áp miệng sát tai Ly Ly, một mùi hương thoang thoảng tỏa lên, khiến chàng cảm thấy ngây ngất như người say rượu.
Lúc này những người bên ngoài cũng đến gần chỗ ngoặt của thông đạo, dường như cũng hết sức cẩn trọng.
Truy Mệnh nín thở chờ đợi.
Trên vách xuất hiện ánh lửa, kế đó là bóng người.
Người đã chuyển hướng, đi vào chỗ ngoặt.
Truy Mệnh lờ mờ nghe thấy tiếng đối thoại, phảng phất như có thanh âm của nữ tử, nhưng giờ chàng đã không có thời gian để suy nghĩ nhiều nữa, chỉ hét lớn một tiếng, tung cước đá ra.
Tiếng thì thầm nói chuyện biến thành tiếng kêu kinh hãi.
2.
Tiếng kêu kinh hãi của nữ tử! Truy Mệnh nằm mộng cũng không ngờ được người chàng tấn công là Lãnh Huyết, Lãnh Huyết nghe lời Tập Mai Hồng, cẩn thận tìm kiếm khắp căn nhà gỗ, quả nhiên phát hiện dưới đống củi lớn trong bếp có thông đạo.
Tìm thấy lối vào rồi!
Tuy rằng không phải là con đường Tập Mai Hồng đã đào thoát ra, nhưng nhất định có liên quan tới sơn cốc trồng Bá Vương Hoa.
Lúc này gương mặt Tập Mai Hồng sáng rực lên như mặt trời buổi sớm, cả khóe mắt cũng sáng lấp lánh.
Đã biết ta thông minh chưa?
Tập Mai Hồng đang nghĩ như vậy thì Lãnh Huyết đã lập tức triệu tập mười mấy hảo thủ trong nha phòng, cùng nàng tiến vào bí đạo, đi được một hồi lâu, đang cảm thấy thông đạo càng lúc càng ẩm ướt, càng hẹp lại thì đột nhiên nghe thấy một tiếng hét lớn.
3.
Nếu không phải có Tập Mai Hồng kêu lên một tiếng kinh hãi, bi kịch này khó mà tránh khỏi được.
Vị cô nương hồ đồ Tập Mai Hồng này vận khí có thể nói là rất tốt, vì vậy những người đi với nàng cũng được hưởng một phần phúc khí này... xem ra thật sự đúng là như vậy.
Tiếng kêu kinh hãi của Tập Mai Hồng, vang lên bên tai Truy Mệnh.
Truy Mệnh nhận ra đó là thanh âm của nàng.
Một cước của chàng, liền dừng lại giữa thinh không.
Nhưng dư lực vẫn quét ngã Lãnh Huyết.
Một kiếm toàn lực của Lãnh Huyết, cũng kịp thời đẩy lệch sang một bên.
Bởi vì chàng đã kịp nhận ra tiếng hét vừa rồi là của tam sư huynh Truy Mệnh.
Nếu như thật sự muốn tập kích, trước khi phát chiêu tuyệt đối không nên hét lớn lên như vậy. Lúc này Truy Mệnh cũng biết lấy một thân thể bị thương của mình để bảo vệ hai người thọ trọng thương và hai nữ tử yếu nhược là việc hết sức khó khăn, đồng thời chàng cũng tự lượng mình không phải là đối thủ của Ngô Thiết Dực và Triệu Yên Hiệp, nhưng nếu bảo chàng nấp vào chỗ tối rồi bất ngờ lao ra tấn công như một con chó rình lúc người ta sơ ý bổ tới cắn chỗ yếu hại thì Truy Mệnh vẫn không thể nào làm được.
Cho dù là ám toán, chàng cũng không quên hét lên một tiếng, để cảnh báo.
Chính tác phong quang minh lỗi lạc này, đã cứu mạng chàng.
Lãnh Huyết đã kịp thời đẩy kiếm sang một bên, thế nên chỉ vạch một đường máu dài trên đùi Truy Mệnh.
Thế nhưng sự vui mừng của hai sư huynh đệ, còn vượt quá nỗi đau của vết thương nhẹ ấy gấp bội phần.
Hai người nắm chặt tay nhau, kích động tới độ không nói nên lời.
Hồi lâu sau, Truy Mệnh mới thốt lên một câu: “Chúng ta quay lại, giết cho bọn chúng trở tay không kịp!”.
Lãnh Huyết không nói gì.
Chàng chỉ vẫy tay ra hiệu.
Các cao thủ trong nha phủ lập tức tổ chức thành đội hình, theo sát Lãnh Huyết, Truy Mệnh, tiến vào trong thông đạo.
4.
Lúc Truy Mệnh dẫn chúng nhân trở lại huyệt động, Ngô Thiết Dực và Triệu Yên Hiệp cũng tưởng rằng ba người đã bị khói hun chết cả, bèn sai người gạt bỏ những thứ đang bốc cháy, dẫn người vào trong xem xét.
Không ngờ Truy Mệnh, Lãnh Huyết lại cùng lúc xông ra.
Ngô Thiết Dực chỉ kịp lêu lên một tiếng, tròng mắt như muốn lồi ra: “Ngươi...”.
Rốt cuộc sau tiếng “ngươi” Ngô Thiết Dực định nói gì thì không ai biết, bởi vì y đã không kịp nói ra nữa. Y phát hiện thủ hạ bên mình nháo nhào bỏ chạy, đang định quay người lui ra khỏi động thì Truy Mệnh đã lao lên chặn lấy.
Mười vị “sư phụ” đi theo vào trong động, cơ hồ như cùng lúc bị bắt hoặc bị đả thương ngã xuống, chỉ có mình Triệu Yên Hiệp là kịp phóng ra bên ngoài như một mũi tên.
Xem ra y lùi còn nhanh hơn tiến gấp bội.
Nhưng bất luận là y thoái lui nhanh thế nào, có một thanh niên bất cứ lúc nào cũng có thể liều mạng quyết chiến với kẻ thù vẫn theo sát sau lưng, đầu mũi kiếm giữ nguyên khoảng cách một thước, không thay không đổi.
Y vừa lấy Thái Ất Ngũ Yên La ném về phía Lãnh Huyết, vừa phát ra một tiếng hú dài, hy vọng các thủ hạ và “sư phụ” nghe thấy, có thể kịp thời chạy tới giúp y cản gã thanh niên liều mạng này, để y trì hoãn được một chút.
Chỉ cần cầm chân đối phương một chút, là y có thể đào thoát được khỏi đây.
Ai cũng biết cục diện trước mắt đã không thể cứu vãn, cho dù là có giết sạch những người ở đây, chỉ e cũng khó tránh khỏi bị người khác phát hiện. Chuyện đã tới nước này, giờ chỉ bảo lưu tính mạng, tạm thời ẩn nhẫn để sau này báo cừu.
Đại trượng phu cầm lên được, thì cũng đặt xuống được.
Sơn cốc trồng Bá Vương Hoa này tuy đã từng khiến Triệu Yên Hiệp hao tổn không ít tâm cơ, nhưng gặp phải tình hình bất diệu, y cũng quyết không lưu luyến, dù sao thì núi xanh còn đó, sợ gì không còn củi đốt. Triệu Yên Hiệp là người thông minh, thì sẽ không để mình rơi vào cảnh bị vây hãm.
Nhưng không có ai đến giúp người thông minh như y cản Lãnh Huyết lại.
Bởi vì không ai có cơ hội làm việc đó cả.
Cao thủ Lãnh Huyết dẫn tới, đã tràn vào trong sơn cốc.
Truy Mệnh vừa giao thủ với Ngô Thiết Dực bên trong động, vừa phát lệnh: “Phóng hỏa, đốt sạch chỗ này!”.
Chữ “đốt” vừa ra khỏi miệng chàng, giống như một hòn than nóng “đốt” cháy tâm can Ngô Thiết Dực.
Ngô Thiết Dực không được cởi mở như Triệu Yên Hiệp.
Y từ bỏ quan vị, bất chấp bị chúng nhân xa lánh, bỏ hết công danh, tàn sát bộ hạ, xách động huyết án bát môn, đoạt quyền ở Tập gia trang, cướp ở phú quý chi gia, ác chiến ở Phi Lai Kiều, tất cả chỉ vì muốn nuốt trọn số tài bảo đó, đến đây cùng hợp tác với Triệu Yên Hiệp trồng Bá Vương Hoa, hy vọng sau khi thành công có thể khống chế cả thiên hạ.
Công danh nhỏ bé mà y đã vứt bỏ so với điều này thì có đáng là gì chứ?
Nhưng nếu như để người đốt hết nơi này, vậy thì tâm huyết nửa đời người của y coi như tan thành bọt nước.
Ngô Thiết Dực tức giận gầm lên, càng thêm nôn nóng, bên ngoài động ánh lửa bập bồng, làm đỏ rực cả tròng mắt y. Những bông hoa vàng mỹ lệ ấy đang bốc cháy hừng hực, cả một biển hoa biến thành biển lửa mênh mông, mùi khét nồng nặc lan tỏa khắp nơi, khói bay mù trời. Những tiếng nổ lép bép vang lên bên tai Ngô Thiết Dực, giống như những nhát búa bổ vào tim vậy.
Vừa nôn nóng vừa tức giận, y gầm lên như một con sư tử bị thương, chòm râu dài trông rất tiêu sái ung dung, lúc này xù lên như bờm sư tử, run lên bần bật.
Biển hoa bên ngoài, đã thành biển lửa.
Lục phủ ngũ tạng của Ngô Thiết Dực cũng như đang bốc cháy.
Một người đang phẫn nộ, trừ phi là võ công của y có thể phát huy tột độ trong khi phẫn nộ, bằng không thì sẽ khó tránh khỏi sơ thất và kẽ hở.
Lưu Bị Mượn Kinh Châu thần công của Ngô Thiết Dực, vốn là một loại võ công lạnh lùng, thâm trầm, thậm chí là tương đối đáng sợ.
Hiệu quả của thứ võ công này sẽ giảm đáng kể nếu tâm trạng của người thi triển không ổn định.
Truy Mệnh vì đã thọ thương, công lực cũng đã tiêu hao đáng kể.
Chỉ là Ngô Thiết Dực nôn nóng, chàng không nôn nóng. Cuối cùng vì nóng lòng chạy ra khỏi sơn động để chỉ huy bộ hạ cứu hỏa, trước ngực đã trúng phải một cước của Truy Mệnh.
Ngô Thiết Dực lao ra khỏi sơn động, nhưng liền ngay sau đó y liền phát hiện không còn ai có thể chỉ huy nữa. Bởi vì người người đều đang khổ đấu, đều đang vật lộn vì sự sinh tồn của bản thân mình.
Lúc này Truy Mệnh cũng bổ ra tới nơi, tiếp tục quấn lấy y.
Trong tình cảnh lửa cháy phừng phừng, biển hoa biến thành biển lửa này, ánh nắng ban mai không biết từ lúc nào đã nhạt đi, mây đen mù mịt, bầu trời xám xịt. Lúc này chỉ còn mình Tập Mai Hồng là còn nhàn rỗi, nàng ngẩn người ra nhìn biển lửa trước mắt, giọng nói mang theo bảy phần tiếc nuối, hai phần xót thương và một phần thích thú: “Ồ, Khai Tạ Hoa... Khai Tạ Hoa... nở rồi lại vội vàng tàn úa, giờ lại biến thành một biển lửa thế này...”.
“Ồ... Khai Tạ Hoa!”.
Nàng không biến loại hoa này vốn có tên Bá Vương Hoa. Nhưng cho dù là biết, nàng cũng kiên trì với cái tên nàng đã chọn. Những bông hoa xinh đẹp thế này, thật hiếm có trên đời, chúng đâu có tội tình gì mà lại gọi là Bá Vương Hoa chứ?
Đúng lúc này, vách đá ở giữa động chợt vang lên tiến lách cách.
Truy Mệnh nghe một thanh âm quen thuộc dịu dàng cất lên: “Tam gia, tam gia!”.
Vừa nghe thấy thanh âm này, chàng lập tức phấn chấn tinh thần, mắt thấy vách đá tách ra làm đôi, để lộ một thông đạo hẹp, kế đó là gương mặt xinh đẹp đang hoảng hốt của Ly Ly hiện ra.
“Tam gia, mau đi theo tôi!”.
Truy Mệnh cũng không nói nhiều, hai tay đỡ lấy Tiêu Lượng, Phương Giác Hiểu, chạy vào thông đạo.
Thông đạo này tối đen như mực, cũng rất hẹp, thân hình Ly Ly phiêu phiêu hốt hốt đi ở phía trước, để lại một mùi hương thoang thoảng phảng phất qua mũi Truy Mệnh. Còn chàng thì hai tay phải đỡ hai người, lại đã thọ nội thương không nhẹ, bước chân nặng nề, không được thoải mái như nàng.
Thông đạo này rất dài, lại vừa đen vừa tối, đi được một lúc thì không còn ngửi thấy mùi khói nữa. Truy Mệnh đang định lên tiếng hỏi thì quang cảnh đột nhiên thay đổi, thông đạo trở nên rộng hơn đoạn phía trước hơn hai lần, trước mắt thấp thoáng có bóng người.
Một giọng nữ trong trẻo vang lên: “Ai?”.
Ly Ly vội đáp: “Tiểu Khứ”.
Thanh âm kia lộ rõ vẻ vui mừng: “Tiểu thư!”.
Ly Ly quay người lại nói: “Tam gia, ngài cũng đã mệt rồi, hãy nghỉ ngơi một chút đi!”.
Truy Mệnh biết cho dù chàng không cần nghỉ ngơi thì hai người đang thọ trọng thương là Tiêu Lượng và Phương Giác Hiểu cũng không thể nghỉ ngơi một chút, bèn nói: “Ly Ly cô nương...”.
Ly Ly liền đáp: “Tam gia nhất định đang ngạc nhiên không hiểu tại sao chúng tôi lại có thể kịp thời đến đây, hơn nữa còn biết trong được mật đạo này phải không?”.
Tiểu Khứ xen miệng vào nói: “Tiểu thư vốn định cùng Lãnh tứ gia cùng đến đây, nhưng Tập cô nương dường như không muốn vậy, nên tiểu thư và tiểu tỳ đành phải lặng lẽ đi theo sau...”.
Truy Mệnh nghe thấy vậy, biết là Tập Mai Hồng đã đến được Hóa Điệp lâu, hơn nữa còn tìm được Lãnh Huyết, hòn đá đè nặng trong lòng lập tức rớt xuống, tinh thần cũng phấn chấn lên rất nhiều.
Tiểu Khứ lại nói: “Nếu không phải tiểu thư quan hoài tam gia, chúng tôi cũng đâu cần phải vất vả thế này...”.
Trong ngữ điệu của ả dường như có rất nhiều uất ức vậy.
“Tiểu Khứ!”.
Ly Ly khẽ quở mắng.
Truy Mệnh hiểu rất rõ Tiểu Khứ muốn nói gì. Nhiều năm hành khứ giang hồ giúp chàng hiểu được tâm ý của Tập Mai Hồng với Lãnh Huyết, đồng thời cũng hiểu được tấm lòng của Ly Ly đối với bản thân chàng.
“Bởi vì Tập cô nương lúc trở về quá vội vàng, nên đã quên mất đường tới đây, vì vậy Lãnh tứ gia vẫn chưa tìm được lối vào chỗ này”.
Ly Ly chậm rãi nói tiếp: “Chúng tôi từ trên cao nhìn xuống, thấy phía đông nam có khói bốc lên, biết là có người, bèn dò theo hướng đó tìm tới. Hô Diên, Hô Niên hai vị tiền bối lại giỏi thuật ngũ hành bát quái, kỳ môn độn giáp, trong thoáng chốc đã phát hiện được trong cốc có thông đạo bí mật này. Chúng tôi bèn thử đi vào, không ngờ lại gặp được tam gia...”.
Phương Giác Hiểu cười cười: “Cũng cứu được chúng ta nữa”.
Tiêu Lượng cũng cười: “Chúng ta đều nhờ phúc của tam gia mới giữ được mạng”.
Hai người bật cười ha hả, rồi một người hắt hơi, một người ngáp dài.
Truy Mệnh hiểu rõ hai người này muốn nói gì.
Nụ cười của hai vị du hiệp đồng bệnh tương lân đêm qua vẫn còn quyết chiến sinh tử tràn đầy vẻ thân thiện và kỳ vọng, kỳ vọng của những kẻ giang hồ lạc phách về một tương lai hạnh phúc. Bởi vì hai người này đều hiểu rõ sự khích lệ của tiếng cười đối với nhau. Trong thông đạo tối đen, Truy Mệnh và Loan Loan nhất thời cũng không biết nói gì.
Hồi lâu sau Truy Mệnh mới tìm được chủ đề để nói chuyện: “Chúng ta hãy ra ngoài trước, tìm tứ sư đệ rồi sẽ tính sau”.
Bọn họ tiếp tục đi về phía trước, thông đạo càng lúc càng rộng, chủ đạo và các đường rẽ nhánh giao nhau chằng chịt, ẩm ướt và tối đen, đi thêm một lúc, Ly Ly đột nhiên khựng người dừng lại.
Nàng thấp giọng nói: “Có người đến”.
Truy Mệnh cũng nghe thấy.
Không chỉ có một người, hơn nữa hai người đầu tiên bước chân thập phần khinh khoái, từ điểm này có thể nhận ra võ công của họ cũng không phải hạng tầm thường.
Có phải Triệu Yên Hiệp và Ngô Thiết Dực đã phát hiện ba người chạy thoát, nên đã vòng ra chặn đường.
Truy Mệnh thấp giọng hỏi Ly Ly: “Có phải là hai vị Hô Diên và Hô Niên hay không?”.
Ly Ly lắc đầu. Tiểu Khứ nói: “Bọn họ sẽ không đến đây đâu”.
Lúc này Truy Mệnh cùng bốn người bọn Ly Ly, Tiểu Khứ, Tiêu Lượng, Phương Giác Hiểu đã đến gần chỗ ngoặt của đường hầm, vì nói rất khẽ, nên chàng phải áp miệng sát tai Ly Ly, một mùi hương thoang thoảng tỏa lên, khiến chàng cảm thấy ngây ngất như người say rượu.
Lúc này những người bên ngoài cũng đến gần chỗ ngoặt của thông đạo, dường như cũng hết sức cẩn trọng.
Truy Mệnh nín thở chờ đợi.
Trên vách xuất hiện ánh lửa, kế đó là bóng người.
Người đã chuyển hướng, đi vào chỗ ngoặt.
Truy Mệnh lờ mờ nghe thấy tiếng đối thoại, phảng phất như có thanh âm của nữ tử, nhưng giờ chàng đã không có thời gian để suy nghĩ nhiều nữa, chỉ hét lớn một tiếng, tung cước đá ra.
Tiếng thì thầm nói chuyện biến thành tiếng kêu kinh hãi.
2.
Tiếng kêu kinh hãi của nữ tử! Truy Mệnh nằm mộng cũng không ngờ được người chàng tấn công là Lãnh Huyết, Lãnh Huyết nghe lời Tập Mai Hồng, cẩn thận tìm kiếm khắp căn nhà gỗ, quả nhiên phát hiện dưới đống củi lớn trong bếp có thông đạo.
Tìm thấy lối vào rồi!
Tuy rằng không phải là con đường Tập Mai Hồng đã đào thoát ra, nhưng nhất định có liên quan tới sơn cốc trồng Bá Vương Hoa.
Lúc này gương mặt Tập Mai Hồng sáng rực lên như mặt trời buổi sớm, cả khóe mắt cũng sáng lấp lánh.
Đã biết ta thông minh chưa?
Tập Mai Hồng đang nghĩ như vậy thì Lãnh Huyết đã lập tức triệu tập mười mấy hảo thủ trong nha phòng, cùng nàng tiến vào bí đạo, đi được một hồi lâu, đang cảm thấy thông đạo càng lúc càng ẩm ướt, càng hẹp lại thì đột nhiên nghe thấy một tiếng hét lớn.
3.
Nếu không phải có Tập Mai Hồng kêu lên một tiếng kinh hãi, bi kịch này khó mà tránh khỏi được.
Vị cô nương hồ đồ Tập Mai Hồng này vận khí có thể nói là rất tốt, vì vậy những người đi với nàng cũng được hưởng một phần phúc khí này... xem ra thật sự đúng là như vậy.
Tiếng kêu kinh hãi của Tập Mai Hồng, vang lên bên tai Truy Mệnh.
Truy Mệnh nhận ra đó là thanh âm của nàng.
Một cước của chàng, liền dừng lại giữa thinh không.
Nhưng dư lực vẫn quét ngã Lãnh Huyết.
Một kiếm toàn lực của Lãnh Huyết, cũng kịp thời đẩy lệch sang một bên.
Bởi vì chàng đã kịp nhận ra tiếng hét vừa rồi là của tam sư huynh Truy Mệnh.
Nếu như thật sự muốn tập kích, trước khi phát chiêu tuyệt đối không nên hét lớn lên như vậy. Lúc này Truy Mệnh cũng biết lấy một thân thể bị thương của mình để bảo vệ hai người thọ trọng thương và hai nữ tử yếu nhược là việc hết sức khó khăn, đồng thời chàng cũng tự lượng mình không phải là đối thủ của Ngô Thiết Dực và Triệu Yên Hiệp, nhưng nếu bảo chàng nấp vào chỗ tối rồi bất ngờ lao ra tấn công như một con chó rình lúc người ta sơ ý bổ tới cắn chỗ yếu hại thì Truy Mệnh vẫn không thể nào làm được.
Cho dù là ám toán, chàng cũng không quên hét lên một tiếng, để cảnh báo.
Chính tác phong quang minh lỗi lạc này, đã cứu mạng chàng.
Lãnh Huyết đã kịp thời đẩy kiếm sang một bên, thế nên chỉ vạch một đường máu dài trên đùi Truy Mệnh.
Thế nhưng sự vui mừng của hai sư huynh đệ, còn vượt quá nỗi đau của vết thương nhẹ ấy gấp bội phần.
Hai người nắm chặt tay nhau, kích động tới độ không nói nên lời.
Hồi lâu sau, Truy Mệnh mới thốt lên một câu: “Chúng ta quay lại, giết cho bọn chúng trở tay không kịp!”.
Lãnh Huyết không nói gì.
Chàng chỉ vẫy tay ra hiệu.
Các cao thủ trong nha phủ lập tức tổ chức thành đội hình, theo sát Lãnh Huyết, Truy Mệnh, tiến vào trong thông đạo.
4.
Lúc Truy Mệnh dẫn chúng nhân trở lại huyệt động, Ngô Thiết Dực và Triệu Yên Hiệp cũng tưởng rằng ba người đã bị khói hun chết cả, bèn sai người gạt bỏ những thứ đang bốc cháy, dẫn người vào trong xem xét.
Không ngờ Truy Mệnh, Lãnh Huyết lại cùng lúc xông ra.
Ngô Thiết Dực chỉ kịp lêu lên một tiếng, tròng mắt như muốn lồi ra: “Ngươi...”.
Rốt cuộc sau tiếng “ngươi” Ngô Thiết Dực định nói gì thì không ai biết, bởi vì y đã không kịp nói ra nữa. Y phát hiện thủ hạ bên mình nháo nhào bỏ chạy, đang định quay người lui ra khỏi động thì Truy Mệnh đã lao lên chặn lấy.
Mười vị “sư phụ” đi theo vào trong động, cơ hồ như cùng lúc bị bắt hoặc bị đả thương ngã xuống, chỉ có mình Triệu Yên Hiệp là kịp phóng ra bên ngoài như một mũi tên.
Xem ra y lùi còn nhanh hơn tiến gấp bội.
Nhưng bất luận là y thoái lui nhanh thế nào, có một thanh niên bất cứ lúc nào cũng có thể liều mạng quyết chiến với kẻ thù vẫn theo sát sau lưng, đầu mũi kiếm giữ nguyên khoảng cách một thước, không thay không đổi.
Y vừa lấy Thái Ất Ngũ Yên La ném về phía Lãnh Huyết, vừa phát ra một tiếng hú dài, hy vọng các thủ hạ và “sư phụ” nghe thấy, có thể kịp thời chạy tới giúp y cản gã thanh niên liều mạng này, để y trì hoãn được một chút.
Chỉ cần cầm chân đối phương một chút, là y có thể đào thoát được khỏi đây.
Ai cũng biết cục diện trước mắt đã không thể cứu vãn, cho dù là có giết sạch những người ở đây, chỉ e cũng khó tránh khỏi bị người khác phát hiện. Chuyện đã tới nước này, giờ chỉ bảo lưu tính mạng, tạm thời ẩn nhẫn để sau này báo cừu.
Đại trượng phu cầm lên được, thì cũng đặt xuống được.
Sơn cốc trồng Bá Vương Hoa này tuy đã từng khiến Triệu Yên Hiệp hao tổn không ít tâm cơ, nhưng gặp phải tình hình bất diệu, y cũng quyết không lưu luyến, dù sao thì núi xanh còn đó, sợ gì không còn củi đốt. Triệu Yên Hiệp là người thông minh, thì sẽ không để mình rơi vào cảnh bị vây hãm.
Nhưng không có ai đến giúp người thông minh như y cản Lãnh Huyết lại.
Bởi vì không ai có cơ hội làm việc đó cả.
Cao thủ Lãnh Huyết dẫn tới, đã tràn vào trong sơn cốc.
Truy Mệnh vừa giao thủ với Ngô Thiết Dực bên trong động, vừa phát lệnh: “Phóng hỏa, đốt sạch chỗ này!”.
Chữ “đốt” vừa ra khỏi miệng chàng, giống như một hòn than nóng “đốt” cháy tâm can Ngô Thiết Dực.
Ngô Thiết Dực không được cởi mở như Triệu Yên Hiệp.
Y từ bỏ quan vị, bất chấp bị chúng nhân xa lánh, bỏ hết công danh, tàn sát bộ hạ, xách động huyết án bát môn, đoạt quyền ở Tập gia trang, cướp ở phú quý chi gia, ác chiến ở Phi Lai Kiều, tất cả chỉ vì muốn nuốt trọn số tài bảo đó, đến đây cùng hợp tác với Triệu Yên Hiệp trồng Bá Vương Hoa, hy vọng sau khi thành công có thể khống chế cả thiên hạ.
Công danh nhỏ bé mà y đã vứt bỏ so với điều này thì có đáng là gì chứ?
Nhưng nếu như để người đốt hết nơi này, vậy thì tâm huyết nửa đời người của y coi như tan thành bọt nước.
Ngô Thiết Dực tức giận gầm lên, càng thêm nôn nóng, bên ngoài động ánh lửa bập bồng, làm đỏ rực cả tròng mắt y. Những bông hoa vàng mỹ lệ ấy đang bốc cháy hừng hực, cả một biển hoa biến thành biển lửa mênh mông, mùi khét nồng nặc lan tỏa khắp nơi, khói bay mù trời. Những tiếng nổ lép bép vang lên bên tai Ngô Thiết Dực, giống như những nhát búa bổ vào tim vậy.
Vừa nôn nóng vừa tức giận, y gầm lên như một con sư tử bị thương, chòm râu dài trông rất tiêu sái ung dung, lúc này xù lên như bờm sư tử, run lên bần bật.
Biển hoa bên ngoài, đã thành biển lửa.
Lục phủ ngũ tạng của Ngô Thiết Dực cũng như đang bốc cháy.
Một người đang phẫn nộ, trừ phi là võ công của y có thể phát huy tột độ trong khi phẫn nộ, bằng không thì sẽ khó tránh khỏi sơ thất và kẽ hở.
Lưu Bị Mượn Kinh Châu thần công của Ngô Thiết Dực, vốn là một loại võ công lạnh lùng, thâm trầm, thậm chí là tương đối đáng sợ.
Hiệu quả của thứ võ công này sẽ giảm đáng kể nếu tâm trạng của người thi triển không ổn định.
Truy Mệnh vì đã thọ thương, công lực cũng đã tiêu hao đáng kể.
Chỉ là Ngô Thiết Dực nôn nóng, chàng không nôn nóng. Cuối cùng vì nóng lòng chạy ra khỏi sơn động để chỉ huy bộ hạ cứu hỏa, trước ngực đã trúng phải một cước của Truy Mệnh.
Ngô Thiết Dực lao ra khỏi sơn động, nhưng liền ngay sau đó y liền phát hiện không còn ai có thể chỉ huy nữa. Bởi vì người người đều đang khổ đấu, đều đang vật lộn vì sự sinh tồn của bản thân mình.
Lúc này Truy Mệnh cũng bổ ra tới nơi, tiếp tục quấn lấy y.
Trong tình cảnh lửa cháy phừng phừng, biển hoa biến thành biển lửa này, ánh nắng ban mai không biết từ lúc nào đã nhạt đi, mây đen mù mịt, bầu trời xám xịt. Lúc này chỉ còn mình Tập Mai Hồng là còn nhàn rỗi, nàng ngẩn người ra nhìn biển lửa trước mắt, giọng nói mang theo bảy phần tiếc nuối, hai phần xót thương và một phần thích thú: “Ồ, Khai Tạ Hoa... Khai Tạ Hoa... nở rồi lại vội vàng tàn úa, giờ lại biến thành một biển lửa thế này...”.
“Ồ... Khai Tạ Hoa!”.
Nàng không biến loại hoa này vốn có tên Bá Vương Hoa. Nhưng cho dù là biết, nàng cũng kiên trì với cái tên nàng đã chọn. Những bông hoa xinh đẹp thế này, thật hiếm có trên đời, chúng đâu có tội tình gì mà lại gọi là Bá Vương Hoa chứ?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook