Tu Chân Nữ Phụ Đào Hoa Kiếp
Chương 41: Một đêm

Thích Vô Thương nhìn Tiết Mật sắc mặt ửng hồng ngã ở trên giường, ánh mắt buồn bã, hướng nàng đi sang.

Lúc này Tiết Mật còn loáng thoáng thấy có người đi lại chỗ nàng, nhưng đầu óc mơ hồ, căn bản thấy không rõ. Chỉ có thể cắn răng chịu đựng từng cỗ xúc động khó hiểu trong cơ thể kia, bụng cũng nóng lên, tim lại đập nhanh không chịu được, toàn thân giống như đặt tại hỏa lò, nóng lợi hại.

Thích Vô Thương đi đến bên giường, cứ như vậy từ trên cao nhìn xuống nàng, nữ tử môi đỏ bừng, hai gò má kiều diễm như hoa, đột nhiên tim đập rối loạn, đồng thời miệng đắng lưỡi khô. Hắn biết tình độc trong cơ thể cũng sắp phát tác, nhưng mà thời gian trúng độc so với Tiết Mật muộn hơn, tu vi cũng cao hơn, mới nhẫn nại cho tới bây giờ.

Nhẹ nhàng nâng đầu Tiết Mật, đang chuẩn bị đem áo ngoài của nàng cởi ra, đột nhiên một đôi tay nhỏ bé ôm lấy cổ hắn, môi đỏ au cũng không tự giác hôn loạn, hôn cũng lộn xộn không theo tiết tấu nào.

“Nóng……” Nữ tử mặc áo trong mỏng vô ý thức lẩm nhẩm nói, bỗng vặn vẹo một cái, lộ ra bả vai tuyết trắng.

Nhìn thấy màu trắng chói mắt kia, trong mắt Thích Vô Thương xẹt qua mạt hồng quang, khoát tay đã đem ngọn nến ở phía xa thổi tắt, trong phòng nhất thời một mảnh tối đen, nhưng làm hắn cảm giác an tâm.

Dịu dàng đem quần áo mỏng trên người nữ tử cởi ra, ôm cơ thể nữ tử tràn ngập hương thơm, Thích Vô Thương cảm thấy dục niệm trong cơ thể hắn ngày càng mãnh liệt, đã sắp át đi lý trí.

Hắn rất nhanh rút đi xiêm y trên người, nằm bao phủ lên người nữ tử, hai người đồng thời phát ra tiếng than thở.

“Ân…..” Nữ tử nhịn không được rên một tiếng, âm thanh yếu ớt mềm dịu, tay nhỏ bé càng ôm chặt cổ nam tử.

Thích Vô Thương theo ánh trăng mỏng manh, cúi xuống hôn môi nữ tử, mới đầu chỉ lướt qua, từ từ càng lúc càng sâu, cuối cùng vong tình mà hôn mãnh liệt, màu đỏ trong mắt đã biến mất.

“Ngô…….” Nữ tử theo bản năng đón ý nói hùa, nhưng dưới thế công mãnh liệt của nam tử, có vẻ mảnh mai vô lực.

Từ hai má, nam tử ngậm vành tai nữ tử, bỗng người dưới thân hắn run lên một cái, “Ân…… Không…….” Hai tay không tự giác đẩy nam tử ra, đây là nơi mẫn cảm của nàng, động tác như vậy, căn bản chịu không nổi.

Nam tử ngậm xong, lại từ lổ tai nàng đi xuống dưới cổ, nhẹ nhàng gặm cắn, nữ tử thanh âm đứt quãng.

Qua một lúc, hắn ngẩng đầu lên, tay khẽ bao phủ nụ hoa trước ngực nàng, xoa nhẹ nơi dị thường mềm mại, mềm đến nỗi làm tim hắn muốn tan chảy, thoáng nắn vuốt nhụy hoa.

“Ân…… Không cần…….” Nữ tử thanh âm hơi có chút kháng cự, nhưng thân thể không tự giác lại cong lên.

Cúi đầu liếm liếm, một cỗ hương vị đặc biệt chỉ có của nữ tử tràn ngập khoang mũi hắn, lập tức chậm rãi mút lấy, bởi vì quá mức thơm ngọt ngon miệng, nhất thời không khống chế được lực đạo.

“……. Đau……” Đôi mi thanh tú của nàng nhíu lại, còn chưa hoàn toàn giãn ra, một cỗ đau đớn bị xé rách ở dưới thân truyền đến, “A…… Không cần…… Đau quá…….” Sắc mặt nàng đau đớn có chút trắng bệch, thân mình càng không ngừng lui ra sau.

Nam tử đè lại bả vai của nàng làm cho nàng không thể lùi được nữa, sau đó nhẹ nhàng hôn đôi môi khẽ nhếch của nàng, càng không ngừng an ủi, từ từ thân thể nàng cũng thả lỏng, chậm rãi luật động, trong phòng truyền ra từng tiếng rên rĩ của nữ tử.

Ngoài cửa sổ, ông trăng  xấu hổ mà che khuất mặt, ánh trăng nhu hòa mà nhẹ nhàng.

Ngày thứ hai.

Từ nắng sớm chiếu vào, Tiết Mật mơ mơ màng màng mở mắt ra, nửa ngày không phản ứng kíp nàng đang ở nơi nào, đang chuẩn bị ngồi dậy đánh giá một chút, chân mới vừa động liền một trận đau đớn nóng rực đánh úp, Tiết Mật mặt “Đằng” một chút liền đỏ, nàng rốt cục nhớ hiện tại nàng đang ở đâu, cũng loáng thoáng hồi tưởng sự kiện tối hôm qua.

“Tỉnh?” Một giọng nam quen thuộc ở một bên truyền đến.

Tiết Mật cả kinh, vội vàng dùng chăn bó chặt người, nhìn về nơi thanh âm phát ra.

Chỉ thấy trước bàn sách cách đó không xa, Thích Vô Thương mặc trường bào màu đen đeo dây lưng màu đỏ, vẻ mặt lành lùng, nhìn qua có vẻ vô cùng cao quý, thần bí.

“Sư ……” Tiết Mật nguyên bản muốn mở miệng gọi hắn, nhưng đột nhiên nhớ tới chuyện hai người làm tối qua, tuy rằng có chút mơ hồ, nhưng tuyệt không ngăn cản nàng nhớ đại khái quá trình, mặt đỏ như hỏa thiêu.

“Tỉnh là tốt rồi, ta chỉ là có chút chuyện cần nói với ngươi.” Thích Vô Thương đặt tay lên bàn, ngón tay vô ý thức vuốt ve.

Nói chuyện? Nói cái gì? Tiết Mật vẻ mặt khó hiểu.

Thích Vô Thương tránh tầm mắt của nàng, nhìn nơi khác nói, “Chính là muốn nói……. Hai chúng ta trong lúc đó tuy rằng xảy ra chuyện như vậy, nhưng chỉ như vậy thôi, vị trí nữ chủ nhân Lung Nguyệt cốc vẫn giữ lại cho tỷ tỷ ngươi, ngươi không cần…..”

“Ta không nghĩ như vậy!” Tiết Mật cúi đầu cẩn thận đánh giá hoa văn đỏ thẫm trên chăn, buồn bã nói, “Tủy ngươi đem vị trí nữ chủ nhân cho ai cũng được, cùng ta không có quan hệ! Thời gian tới, độc giải xong ta sẽ đi, yên tâm!”

Nghe Tiết Mật nói xong, Thích Vô Thương đè bàn tay đang căng thẳng ở góc bàn, sau đó chậm rãi nói, “…… ngươi biết vậy là tốt rồi, ta đi ra ngoài trước!”

Còn chưa đi tới cửa, thanh âm Tiết Mật từ phía sau truyền đến, “Mặc kệ ngươi có thích tỷ của ta hay không, nhưng mà hy vọng ngươi về sau không cần lại dùng phương pháp như vậy, bằng không sẽ làm người ta coi thường!”

Thích Vô Thương cước bộ dừng lại một chút, cũng không có nói gì, trực tiếp đẩy cửa đi ra ngoài.

Tiết Mật ngồi ở trên giường nhìn hắn đi ra ngoài, thân thể bỗng dưng buông lỏng, chăn liền theo bả vai nàng trượt xuống dưới, lộ ra dấu vết xanh tím.

Ngẩng đầu nhìn theo nam tử tiện tay đóng cửa lại, Tiết Mật đột nhiên bật cười, cười cười, nước mắt liền theo khuôn mặt trơn bóng như ngọc chảy xuống dưới.

……

Một lát sau, Tiết Mật đẩy cửa phòng đi ra, nhìn mặt trời ngoài phòng ấm áp dào dạt cùng thời tiết sáng sủa, nguyên bản tâm tình có chút buồn bực cũng hơi hơi tốt lên. Còn  ngồi lên bàn đu dây ở trước phòng chơi đùa, vui vẻ đung đưa.

“Xem ra tâm tình của ngươi không tồi! Cũng khó trách, hợp theo nguyện vọng mà!” Thanh âm quen thuộc ở sau lưng Tiết Mật vang lên, nàng cả kinh thiếu chút nữa từ trên bàn đu dây ngã xuống đất.

Dùng chân đem bàn đu dây ngừng lại, Tiết Mật không quay đầu cũng biết vị đại thần nào lại đây, từ trước đến nay cùng nàng bát tự không hợp Cảnh Trung Lưu.

“Ta không hiểu ngươi nói vậy là có ý tứ gì?” Tiết Mật lạnh lùng nói.

“Không hiểu? Ha hả, thật sự không hiểu hay vẫn giả trang không hiểu, cho tới nay ngươi có chủ ý gì ta đều nhất thanh nhị sở, lần này ta tính mưu kế không đủ chu toàn, cho ngươi lỗ hổng, còn hiến thân, bất qua ngươi cho là vậy thì có thể yên ổn sống ở Lung Nguyệt cốc sao? Không có khả năng! Ta tin buổi sáng Vô Thưởng hẳn đã nói rõ ràng với ngươi, nữ chủ nhân Lung Nguyệt cốc vĩnh viễn không phải là ngươi, cho nên hết hy vọng đi!” Cảnh Trung Lưu ôm trọn Tiết Mật trước mặt, biểu tình lãnh khốc nói.

Tiết Mật nghe hắn nói xong, nhát mắt tay nắm chặt dây thừng bàn đu dây, hít sâu một hơi mặt không chút thay đổi nhìn về phía hắn, “Ta không biết ta đã làm gì để ngươi cảm thấy ta có chủ ý gì, cũng không biết ta rốt cuộc chui vào lỗ hổng nào? Nhưng ta muốn nói, ta đối với vị trí nữ chủ nhân Lung Nguyệt cốc một chút hứng thú cũng không có, chờ độc giải xong ta sẽ rời đi, cho nên không cần ngươi tới đây cảnh cáo ta!”

“Phải không? Nhưng ngươi cũng nên cố gắng hiểu lấy, nhớ kỹ lời ngươi nói hôm nay, tương lai nếu ta phát hiện ngươi nuốt lời, tin tưởng, ta tuyệt đối sẽ cho ngươi sống không bằng chết!” Nam tử cúi người xuống, cười uy hiếp.

Người không biết, xem tư thế của hai người, còn tưởng rằng tiểu tình lữ yêu cuồng nhiệt đang khe khẽ nói nhỏ đi!

Tiết Mật không tiếp tục để ý hắn, nam tử nhíu mày liền xoay người ly khai.

Sau khi nam tử rời đi, Tiết Mật cũng không có tâm tình gì, Chỉ là ngẩng đầu nhìn xuyên qua lá cây tới bầu trời xanh thẳm kia, thoáng tự an ủi.

“Tiết cô nương!”

Tiết Mật quay đầu  theo thanh âm nhìn lại, phát hiện đúng là Si thủ hạ Thích Vô Thương ít khi nói chuyện.

“Si đại ca, có chuyện gì sao?” Tiết Mật hỏi.

Nhìn thái độ Tiết Mật tốt như vậy, mặt Si liền đỏ lên, “Cái kia, ta nghĩ nói ngươi……” Lập tức một trận nhắc nhở, báo cho nàng không thể có ý nghĩ linh tinh với cốc chủ.

Nghe thế, Tiết Mật sao còn không rõ, hết thảy đều do Cảnh Trung Lưu làm, từng người từng người lại đây cảnh cáo nàng, nhắc nhở nàng, phải nhận rõ bản thân, phải tự nàng hiểu lấy, không nên có ý nghĩ cùng Thích Vô Thương ở một chỗ.

Quả nhiên, một hồi Mị, Võng, Lượng một người tiếp một người lại đây nhắc nhở một phen, tuy rằng biết đây là quỷ kế của Cảnh Trung Lưu, nhưng Tiết Mật vẫn không thể thờ ơ, nghe nghe, biểu tình càng ngày càng lạnh, trên mặt đã không còn biểu cảm gì.

“Tiết sư muội…….” Lận Thương Lan đột nhiên xuất hiện trước mặt nàng.

“Sao? Ngươi cũng muốn đến giáo huấn ta sao?” Tiết Mật quái thanh quái khí nói.

“Không có không có!” Lận Thương Lan liên tục xoa tay, “Ta chỉ lại đây tìm ngươi tâm sự!”

“Tâm sự? Tán gẫu chuyện gì? Mười lý do ta không thể trở thành Lung Nguyệt cốc chủ mẫu? Hai mươi nguyên nhân ta không xứng với Thích Vô Thương?” Tiết Mật như cũ ngữ khí không thay đổi.

“Ai, sao ngươi nói như vậy?” Lận Thương Lan có chút bất đắc dĩ nói, “Kỳ thật ngươi cũng không thể trách Tam ca, chúng ta…… Chúng ta cũng có điều khó xử!”

“Khó xử? Chuyện của các ngươi rất nghiêm trọng sao? Trên đời này ai không khó xử, còn không phải đều sống rất tốt. Quên đi, ngươi cũng không cần phải khuyên ta, như vậy, ta sẽ không ôm ý nghĩ không an phận làm khó dễ các ngươi, các ngươi cũng không phải ở bên tai ta nói mãi chuyện này không ngừng, được không? Ta đi trước!” Nói xong Tiết Mật từ bàn đu dây đứng dậy, thẳng thân mình, cũng không thèm nhìn hắn trực tiếp trở về phòng.

“Ai, cái này là chuyện gì a?” Lận Thương Lan nhìn bóng dáng nữ tử biến mất, thở dài.

Đợi Tiết Mật vừa tiến vào phòng, đem cửa phòng đóng lại, cả người liền trượt xuống cửa, ngồi chồm hổm dưới đất, hai tay che má, từng giọt lệ qua kẽ tay rơi trên mặt đất.

Khóc xong, Tiết Mật ôm lấy đầu gối, nhìn bài trí trong phòng mà ngây người, không biết suy nghĩ cái gì.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương