Tu Chân Nữ Phụ Đào Hoa Kiếp
Chương 40: Lưu lại

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

379606_296585813796696_927127277_n

“Mật nhi, làm sao vậy?” Tiết Linh vội vàng đem tay Tiết Mật kéo qua xem, “Nha, đã chảy máu, hoa này sao lại cắn người thế?”

Thấy Tiết Mật nửa ngày không có trả lời, nữ tử ngẩng đầu nhìn nàng, đã thấy mặt nàng trắng bệch, như là gặp chuyện kinh hách gì.

“Mật nhi, Mật nhi, muội sao vậy, không cần làm ta sợ!” Tiết Linh bắt lấy bả vai nàng lắc lắc.

Lúc này Tiết Mật mới đột nhiên tỉnh táo lại, sau đó vội nhìn Tiết Linh nói, “…… Tỷ, tỷ không sao chứ?”

“Ta không sao, có sao chính là muội, sao lại giống như mất hồn thế? Còn có tay, bị bông hoa kỳ quái này cắn thành một lỗ lớn, có đau hay không?” Tiết Linh đau lòng nói.

“Không có việc gì, không có việc gì, tuyệt không đau……” Tiết Mật nắm tay càng không ngừng lui về sau.

Thấy nàng thế này, Tiết Linh quay đầu nhìn Thích Vô Thương, cũng thấy hắn bị vây vào trạng thái kinh hãi, ánh mắt biến hóa kỳ lạ, thay đổi không ngừng.

“Thích cốc chủ, mới nãy ngươi nói mang ta đến xem hoa, xem xong sẽ để ta rời đi. Nhưng mà ta thấy hoa này căn bản không thiện a, ngươi xem miệng vết thương này……” Nói xong, Tiết Linh đem tay Tiết Mật kéo lại, đem miệng vết thương giơ trước mặt Thích Vô Thương.

“A! Tỷ, tỷ, ta thật sự không có việc gì!” Tiết Mật vội vàng rụt tay lại, giấu sau lưng, cúi đầu, không dám nhìn Thích Vô Thương.

“Thật sự không có việc gì?” Tiết Linh vẫn có chút nghi hoặc.

“Thât sự! Thật sự! Tỷ, chúng ta mau ra ngoài, Vũ Văn đại ca đang ở bên ngoài, ra ngoài là có thể gặp bọn họ!” Tiết Mật vội vàng lôi kéo tay nàng bước nhanh ra ngoài.

Tiết Linh vừa nghe nói Vũ Văn Tắc đến đây, phi thường kinh hỉ, bọn họ đã hơn ba tháng chưa gặp mặt, vì thế liền đi theo nàng cùng ra ngoài.

Thời điểm đi qua người Thích Vô Thương, không biết vì sao, Tiết Mật cảm thấy nàng có chút chột dạ, không dám nói với hắn một câu vội vàng chạy qua. Thích Vô Thương đồng dạng cũng không nói thêm cái gì để cho các nàng cứ vậy ly khai.

Qua một lát, hắn mới xoay người nhìn bóng dáng hai tỷ muội sắp biến mất, ánh mắt phức tạp, lập tức xoay người nhìn thất tình đoàn tụ nở ở trước mặt, trong mắt xẹt qua một mạt tinh quang.

……..

“Vũ Văn!” Tiết Linh ở cách thật xa liền mở miệng hô.

Nghe thấy thanh âm nhớ thương vang lên bên tai, Vũ Văn Tắc vội vàng ngừng đánh nhau với Lận Thương Lan, kinh hỉ quay đầu lại, phát hiện nữ tử hắn tưởng niệm thật lâu kia, nàng mặc áo trắng, đang đứng cách hắn không xa, miệng cười xinh đẹp.

“Linh nhi!” Vũ Văn Tắc vội vàng đánh lui người Lung Nguyệt cốc trước mặt, như gió nháy mắt đã đến bên người Tiết Linh, một tay ôm lấy nàng, “Ta rất nhớ nàng, rất nhớ nàng……”

“Ta cũng vậy, ta cũng vậy!” Tiết Linh ôm chặt nam tử, kích động nói.

Mà ở bên kia mấy người còn đang chiến đấu thấy Vũ Văn Tắc ôm Tiết Linh, cũng toàn bộ ngừng lại, chia làm hai phía giằng co nhau.

Thật lâu sau, Vũ Văn Tắc mới buông lỏng Tiết Linh ra, hai tay lôi kéo cánh tay nàng, trái phải nhìn nhìn, thân thiết hỏi, “Linh nhi, nàng có bị thương ở đâu không? Nếu nàng bị mất cọng lông nào, ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua đám người Lung Nguyệt cốc kia!”

“Không có, không có, ta rất tốt, lúc trước đi đường, chỉ ở đây có một đêm, các huynh liền chạy tới, sao có thể bị thương đây!” Tiết Linh buồn cười nói.

Nghe vậy, Vũ Văn Tắc nhẹ nhàng thở ra một hơi nói, “Vậy là tốt rồi!” Sau đó giương mắt nhìn Tiết Mật đứng bên cạnh Tiết Linh, cảm kích nói, “Cám ơn muội, Mật nhi!”

Tiết Mật sững sốt, sau đó cười nói, “Nàng không chỉ là Linh nhi của huynh, còn là tỷ tỷ của ta! Nhanh như vậy mà ta đã thành người ngoài rồi a!”

Nói xong, tỷ muội hai người đều nở nụ cười, Vũ Văn Tắc ở một bên hơi hơi ngượng ngùng.

Cảnh Trung Lưu nhìn bên kia cười cười nói nói, ánh mắt mị mị, đi về phía Tiết Mật mở miệng nói, “Tiết sư muội, Vô Thương đâu?”

“Hắn…… Hắn…….” Chợt vừa nghe nhắc đến Thích Vô Thương, Tiết Mật trong lòng cả kinh, ấp a ấp úng.

“Ta ở đây.” Thanh âm của Thích Vô Thương ở phía sau đám người truyền ra.

Đám người Cảnh Trung Lưu vội vàng quay đầu lại, sau đó từng người tách ra, để lộ Thích Vô Thương ở giữa đi ra.

“Vô Thương, sao rồi?” Cảnh Trung Lưu vội hỏi.

Thích Vô Thương nhìn hắn một cái, không nói gì, chỉ là ánh mắt yên lặng nhìn người nào đó ở phía trước.

Tiết Mật thấy hắn chuyển tầm mắt về phía nàng và Tiết Linh, nhất thời hoảng hốt không biết phải làm sao, chỉ có thể nhìn chằm chằm bụi cỏ dưới chân, không dám cùng tầm mắt của hắn giao nhau.

“Thích cốc chủ, ngươi đem Linh nhi mang đi, chúng ta cũng xông vào cốc của ngươi, tất cả mọi người đều sai lầm, xem như thanh toán xong, hiện tại ta muốn dẫn Linh nhi rời đi, hy vọng ngươi thành toàn.” Vũ Văn Tắc đi lên trước nói.

“Không được, nào có dễ dàng như vậy, Vô Thương……” Cảnh Trung Lưu có chút lo lắng, thật vất vả mới mang được Tiết Linh tới Lung Nguyệt cốc, hiện tại người ta câu đầu tiên liền muốn dẫn nàng đi, việc làm lúc trước của bọn hắn tính như thế nào.

“Ngươi…….” Chu Tước đang chuẩn bị mở miệng, đã bị ánh mắt của Vũ Văn Tắc ngăn lại.

Chỉ thấy hắn nghe xong lời Cảnh Trung Lưu nói, biểu tình không chút dao động, vẫn nhìn Thích Vô Thương, chờ hắn trả lời.

“Ngươi cũng muốn rời đi sao?” Thích Vô Thương đột nhiên nói.

Nghe vậy, Tiết Mật toàn thân run lên, nàng không biết Thích Vô Thương nói lời này có phải là nói với nàng hay không, nhưng vừa nghe giọng hắn nháy mắt liền run, xem ra nàng thật sự chột dạ a.

“Ngươi hiện tại trúng độc thất tình đoàn tụ, cứ như vậy rời đi sao?” Thích Vô Thương lại nói.

“Thất tình đoàn tụ?” Vũ Văn Tắc cả kinh.

“Sao vậy? Là độc rất lợi hai sao?” Tiết Linh trong lòng có dự cảm bất an.

“Tình độc…… Xuân độc…….” Vũ Văn Tắc chậm rãi nói, quay đầu nhìn Tiết Linh, trong mắt mang theo tia cô đơn, “Linh nhi…… Nàng……” Cũng không nói tiếp được nữa.

Tiết Linh cả kinh, mấy ngày nay nàng trúng độc khi nào cũng không có biết sao?

Nghe Thích Vô Thương nói vậy, Cảnh Trung Lưu cùng Lận Thương Lan liếc nhau, hai người trong mắt đều là kinh hỉ.

Chỉ có Tiết Mật biết lời này của hắn là nói nàng, nhưng nàng không có trả lời, vẫn nhìn chằm chằm cây cỏ trên mặt đất kia, giống như nhìn cho đến khi nói nở hoa.

“Sư muội……” Thích Vô Thương chậm rãi nói.

Hai chữ vừa phát mọi người ở đây mắt đều trừng lớn, tầm mắt đều tập trung trên người nàng, chỉ thấy nàng cả người không được tự nhiên, tay ở sau lưng cứ vặn vẹo.

“Không có khả năng, sao lại là Tiết Mật, rõ ràng nên là Tiết Linh!” Cảnh Trung Lưu không tin nói, sau đó đột nhiên ánh mắt ngưng trọng, như nghĩ tới cái gì, “Chẳng lẽ……. Chẳng lẽ vừa nãy…….” Lập tức ánh mắt oán hận nhìn Tiết Mật, đã sớm biết lưu nàng lại là một tai họa, không bằng giết đi còn hơn…….

Tiết Mật cảm nhận được ánh mắt của hắn chiếu tới nàng, cả người run lên, đầu càng thấp xuống, nàng không biết làm sao cho tốt bây giờ.

“Tiết Mật trúng độc, thì sẽ có người giải độc, cùng chúng ta không quan hệ, nên để bọn họ rời đi…….” Cảnh Trung Lưu nói xong khóe miệng giơ lên một mạt tươi cười tàn khốc, còn chưa hoàn toàn triển khai đột nhiên ngưng lại, bắt lấy tay Thích Vô Thương, giơ lên, chỉ thấy miệng vết thương vừa mới hở, máu tươi đầm đìa, Cảnh Trung Lưu nhìn thấy, vô cùng kinh tâm.

“Ta lúc trước nói thế nào, để cho nàng bị trước! Vì sao ngươi lại sốt ruột động thủ?” Cảnh Trung Lưu cả giận nói, lại nhìn miệng vết thương, ánh mắt đột nhiên ngưng lại, “Không đúng, rõ ràng……. Ngươi! Thích Vô Thương! Ngươi hồ đồ a, hồ đồ!” Nam tử vung tay lên, nổi giận đùng đùng xoay người ly khai.

Tiết Mật nghe bọn họ đối thoại, ngẩng đầu lên, vừa lúc nhìn miệng vết thương trên tay Thích Vô Thương giống hệt nàng, nhất thời sững sốt.

Thích Vô Thương cũng nhìn thấy ánh mắt của nàng, hai người tại một mảnh yên tĩnh không nói gì.

……..

Chạng vạng, Lung nguyệt cốc khẩu.

“Tỷ, các ngươi vẫn nên trở về đi, sự tình Ngọc Linh sơn bên kia khẩn cấp, không thể để tỷ chậm trễ ở đây!” Tiết Mật nhìn bạch y nữ tử nói.

“Vậy còn muội? Muội ở lại chỗ này sao?” Tiết Linh vội hỏi.

Nghe vậy, Tiết Mật cười cười, chỉ chỉ miệng vết thương trên tay nói, “Nếu không làm sao bây giờ?”

“Nhưng mà……” Tiết Linh nước mắt bỗng chảy xuống, ôm chầm lấy Tiết Mật nói, “Đều tại ta, đều tại ta, nếu không phải ta muội sẽ không bị như vậy, về sau……” Còn chưa nói xong nước mắt càng chảy càng nhiều, cuối cùng nói không nên lời.

“Sao vậy?” Tiết Mật ôm nàng, cũng không nhịn được mà chảy nước mắt, “Chỉ là giải độc thôi mà, cũng không phải sinh ly tử biệt, đợi qua bốn mươi chín ngày ta lập tức đi gặp tỷ, được không?”

“Ân, ân……” Tiết Linh gật đầu lung tung.

“Nếu không ta ở lại chỗ này cùng với Tiết muội muội!” Chu Tước nhìn nàng thế này, có chút không đành lòng nói.

“Không được!” Tiết Mật rời ôm ấp của Tiết Linh, nhìn về phía Chu Tước, “Ta là vì cùng bọn họ có chút quan hệ, lại bời vì nguyên nhân có độc, cho nên ở chỗ này mới không có vấn đề, nhưng mà Chu Tước tỷ tỷ đợi ở trong này, nếu xảy ra chuyện gì thì làm sao? Cho nên không được, ta có thể một mình ở lại!”

“Ta mà sợ bọn họ? Cái tên Cảnh Trung Lưu gì đó ánh mắt như hận không thể ăn thịt muội, muội mới phải cẩn thận!” Chu Tước hoàn toàn thất vọng.

“Đừng lo, ta thật sự không việc gì, Chu Tước tỷ tỷ cùng tỷ tỷ bọn họ trở về đi, cho ta một ít thời gian, khẳng định không có vấn đề!” Tiết Mật khẳng định nói.

“Được rồi, được rồi, vậy muội cẩn thận!” Chu Tước dặn dò nói.

“Mật nhi, ta chờ muội!” Tiết Linh nhìn Tiết Mật nói, lệ nơi khóe mắt còn chưa khô, còn muốn chảy ra.

“Ân!” Tiết Mật gật gật đầu, “Các tỷ đi nhanh đi!”

Sau đó một đám người lưu luyến không muốn rời Tiết Mật cũng ly khai, đi được một đoạn, Huyền Vũ đột nhiên quay người, chạy lại Tiết Mật, ôm nàng, “Ta sẽ đến thăm muội, cẩn thận!” Sau đó nhìn nàng một cái rất nhanh ly khai.

Tiết Mật sửng sốt, sau khi phản ứng lại mới khẽ tươi cười, tươi cười có chút chua chát, quay đầu đi vào trong cốc.

Vừa nhấc đầu, liền thấy Thích Vô Thương đứng trên cầu cẩm thạch nhìn nàng, hai người đều không mở miệng, nhất thời yên lặng đến đáng sợ.

Tới buổi tối, Tiết Mật tắm rửa xong lại ngồi bên giường, nghĩ kế tiếp có thể phát sinh chuyện gì, tim liền đập liên hồi.

Nàng chưa từng có kinh nghiệm trong phương diện này a, nhưng mà nghe người ta nói rất đau, xem tiểu thuyết cũng ngẫu nhiên có chút thịt nho nhỏ, căn bản là không biết cụ thể sẽ như thế nào, giữ lần đầu tiên ở cả hai đời, cứ như vậy liền giao ra, còn tại tình huốn này mà giao ra.

Ở hiện đại, từng nghĩ tới nàng mặc áo cưới xinh đẹp, cùng người yêu trao nhẫn sau đó nàng mới giao bản thân nàng, hiện tại tốt lắm, không cần phức tạp như vậy.

Nghĩ vậy, Tiết Mật chua sót cười, đột nhiên một trận cảm giác xa lạ từ cơ thể nàng bùng lên, bắt đầu còn hơi hơi, dần dần càng mãnh liệt, khuôn mặt nhỏ nhắn màu bạch ngọc cũng càng ngày càng hồng, sau đó cả người vô lực ngã sấp xuống  giường, tay năm chặt ra giường, chịu đựng cỗ cảm giác nói không rõ trong cơ thể kia.

“Chi nha—-” cửa phòng đột nhiên mở ra, một người nam nhân đi đến.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương