Tu Chân Giả Tại Đấu Phá Thương Khung
Chương 35: Một ngày bình thường

Tiêu Sơn đứng dưới ánh mặt trời hắn giang rộng hai tay ra bắt đầu cảm thụ ánh sáng mặt trời chiếu lên thân thể. Từng tia năng lượng của thiên địa linh khí cùng với ánh nắng của mặt trời đang tiến vào cơ thể của hắn. Bất chợt một âm thanh đánh ngang sự tu luyện của Tiêu Sơn: “Tiêu Sơn ca ca!”

Tiêu Sơn mở ra đôi mắt nhìn về phía trước. Đó là một thiếu nữ mặc một thân bạch y trên thắt lưng buộc một chiếc lơ màu xanh nhạt vắt vẻo ở phía sau. Tiêu Sơn nhíu mày lại, hắn khẽ lẩm bẩm: “Không biết từ bao giờ Tiêu Mị lại đổi một thân y phục rồi!?” hắn nhìn về phía thiếu nữ mở miệng chào hỏi: “Mị Nhi!”

Thiếu nữ thấy vậy cười hi hi nhìn về phía hắn, đôi mắt nàng híp lại nói: “Tiêu Sơn ca ca, cuối cùng huynh cũng chịu gọi ta là Mị nhi rồi a!” Nói xong thiếu nữ chạy về phía hắn, nàng dùng hai cánh tay ôm lấy cánh tay của hắn sau đó mỉm cười nhìn hắn nói: “Tiêu Sơn ca ca huynh làm gì vậy!?”

“Ách” Tiêu Sơn cảm giác được từ bộ ngực đang dần dần lớn của nàng đang đè ép lên cánh tay của hắn. Cái cảm giác mềm mại đó quả thực là rất thích. Mới sáng sớm dậy huyết khí của nam nhân là cực kỳ mạnh mẽ. hắn cảm giác được trong long có chút lửa nóng, cây đại bổng của hắn đang xẹp xuống thì bị cái cảm giác mềm mại từ tay truyền đến làm cho nó bắt đầu có cảm giác mà ngóc đầu lên.

Tiêu Sơn nhìn về phía thiếu nữ sau đó lên tiếng nói: “Ta là đang luyện công a!?”

Thấy vậy thiếu nữ nhìn về phía hắn bĩu môi. Nàng lắc lắc đầu nói: “Tiêu Sơn ca ca, huynh nói dối a! Người luyện công không phải là ngồi khoanh chân sao? Huynh rõ rang đang đứng đó a đâu có dáng vẻ gì là tu luyện!?”

Tiêu Sơn nghe thấy vậy ngẩn người, hắn xoa xoa trán không biết nói gì với cô thiếu nữ này nữa. Khi hắn nói dối thì nàng lại tin, khi hắn nói thật thì nàng lại cho rằng hắn đang nói dối. Hắn chưa kịp mở miệng thì thiếu nữ chu cái mỏ về phía hắn cười hi hi: “Hi, hi… Tiêu Sơn ca ca hẳn là đang chờ Mị Nhi nga? Chẳng lẽ Tiêu Sơn ca ca sẽ biết trước Mị Nhi đến sao?”

Tiêu Sơn đầu to như cái đầu. Đầu của hắn lúc này chảy đầy mồ hôi. Tiêu Sơn không biết trả lời thế nào cho phải. Tiêu Sơn chưa biết trả lời sao thì cánh tay của hắn đã bị thiếu nữ mạnh mẽ kéo lấy, nàng dung tay lắc lắc cánh tay của hắn làm lũng: “Tiêu Sơn ca ca, hôm nay Mị Nhi muốn đi dạo phố Tiêu Sơn ca ca đi với ta đi nga!”

Nhìn bộ dạng làm lũng của nàng, thêm nữa hai quả chanh leo đè ép cùng với cái eo thon thả liên tục lắc lư, đôi mắt ướt át cùng với đôi môi đỏ mọng làm cho Tiêu Sơn khó mà kìm lòng được. Lúc này hắn rất muốn kéo lấy nàng đè lên giường mà chấp hành gia pháp. Tiêu Sơn liên tục lẩm bẩm trong lòng: “Ta nhịn, ta nhịn…” hắn thở ra một hơi nhìn về phía thiếu nữ nói: “Được rồi!”

Tiêu Sơn bất đắc dị bị thiếu nữ kéo ra ngoài. Mấy hôm nay hết Tuyết Nhi rồi đến Tiêu Mị thi thoảng Tiêu Huân Nhi cũng đến nhưng hắn không quá quan tâm. Chính xác là hắn khó chịu trong lòng không thèm quan tâm.

Tiêu Sơn lúc này cùng với Tiêu Mị đã trở về sau một buổi dạo chơi. Cả người hắn đều mỏi nhừ, hắn cũng không ngờ thiếu nữ trong việc xem quần áo, mua sắm v.v… uy lực lại lớn đến như vậy. Các nàng đi không biết mệt mỏi hay sao ấy.

Tiêu Sơn cười khổ bước vào trong biệt viện Tiêu gia cùng với Tiêu Mị. Hắn vừa bước vào thì đối mặt với bốn người khác. Hai cặp đi chung là Tiêu Viêm và Huân Nhi, Tiêu Tuyết Nhi và vị hôn thê đáng ghét của nàng. Tiêu Sơn thở dài nhún nhún vai quay về phía Mị Nhi nói: “Mị nhi để ta đưa muội về!”

Tiêu Mị con mắt nheo lại. Ánh mắt nhìn về phía hai thiếu nữ trong con mắt của nàng meo theo sự thù địch. Hai thiếu nữ cũng cau mày nhìn về phía hai người. Tiêu Mị đột nhiên xoay người về phía Tiêu Sơn cười hi hi nói: “Không cần!”

Ba!

Một tiếng nghe êm dịu vang lên. Tiêu Sơn chưa kịp làm chuẩn bị đã bị Tiêu Mị đột nhiên tập kích. Nàng dùng đôi môi nhỏ nhắn của mình thơm lên má của hắn nhìn hắn một cách trìu mến: “Cảm ơn Tiêu Sơn ca ca!” nói xong nàng co chân nhanh chóng bỏ chạy.

Tiêu Sơn hởi ngẩn lại, hắn dùng tay nhè nhẹ chạm vào má của mình. Hắn sờ sờ lên má thấy có chút ươn ướt. Hắn đưa bàn tay xuống nhìn thì thấy trên ngón tay của hắn dính chút son môi. Tiêu Sơn nhìn về phía mấy người cười trừ, hắn nhún nhún vai xoay người rời đi.

Hắn không biết hắn có nghe nhầm hay không nhưng hắn nghe rõ được âm thành “hừ” lạnh rất nhỏ từ phía sau. Không biêt là một tiếng hay là hai tiếng cụ thể là từ ai phát ra. Tiêu Sơn không thèm quan tâm. Hắn chiều nay còn đến phòng đấu giá Đặc Thước Nhĩ giúp Nhã Phi luyện đan thế nên không thể để vết son môi này ở đây được. Một sư phụ đứng đắn sao có thể để một vết son môi trên má chứ!?

Tiêu Sơn lúc này trở về nhà. Hắn lại bình thản như bao ngày ăn một ít bữa ăn trưa do mẫu thân của hắn nấu. Ngay sau đó hắn mặc một bộ hắc bào lên người sau đó thẳng tiến tới phòng đấu giá.

Tiêu Sơn bước ra khỏi đường hắn nhìn về phía cửa chính của phòng đấu giá Đặc Thước Nhĩ. Hai hộ vệ thấy khuôn mặt quen thuộc của hắn thì nhanh chóng cúi chào. Tiêu Sơn mỉm cười khe khẽ gật đầu.

Hắn lại được thị nữ đi vào một căn phòng khá là trang trọng. Ngay sau đó một thiếu nữ mặc một bộ đồ áo màu đỏ đi tới. Bộ áo đỏ bó sát thân thể nàng làm cho nàng cực kỳ mê người. Tiêu Sơn nhíu mày khe khẽ bóp mũi của mình lên tiếng nói: “Nhã Phi mau thu lại mùi hương của mình!”

Thiếu nữ cười hì hì nhìn về phía lão nhân, trong nụ cười của nàng mang theo sự ma mãnh. Thiếu nữ tiến tới cúi đầu hành lễ trước hắc y lão nhân nói: “Sư phụ, sao sáng nay người không tới a! Nhã Phi nhưng chờ người muốn chết a! Nhã Phi nhưng ngày nhớ đêm mong sư phụ, cơm ăn không ngon, Nhã Phi tiều tụy nhiều a, chẳng nhẽ sư phụ người không thấy sao?” Nhã Phi uốn éo thân thể làm cho từng đường cong của nàng vô cùng mê người sau đó thiếu nữ nhìn chăm chú về phía lão nhân nói: “Sư phụ người không tin có thể sờ thử xem!”

Tiêu Sơn điên cuồng gào trong lòng: “Yêu tinh, yêu tinh…Khốn kiếp! Khốn kiếp, sắp tẩu hỏa nhập ma đến nơi rồi!” Tiêu Sơn liên tục ho khan, ho khan: “Khụ, khụ… Vi sư đến đây là dạy ngươi luyện dược a đừng nói loạn đến những việc khác a!”

Thiếu nữ nghe thấy vậy cười khanh khách cũng không muốn trêu trọc hắn. Nàng len lén nhìn về phía dưới quần của hắn. Tiêu Sơn lúc này thấy ánh mắt của nàng chăm chú nhìn về phía dưới của mình thì hắn vội vàng dùng tà áo che đi. Thiếu nữ vân vê chiếc miệng nhỏ của mình nhè nhẹ liếm môi vô cùng tà ác. Tiêu Sơn có cảm giác mình càng ngày càng đi vào gần một con sói a? hắn run lên một cái. Nhã Phi thầm nghĩ trong lòng: “Tiểu sắc lang rất muốn sao? Muốn ăn đậu hũ của lão nương sao? Cũng được nhưng ngươi còn phải bỏ nhiều thành ý a!”

Nhã Phi mím mím môi, nàng cảm giác càng ngày càng yêu thích hắn. Có lẽ nàng đang tham gia một trò chơi mà chính nàng không biết nàng cũng bắt đầu rơi vào trong trò chơi đó khó mà thoát ra. Nhã Phi mỉm cười lên tiếng nói: “Vậy Nhã Phi cung kính không bằng tuân lệnh!”

Nghe thấy vậy một thị nữ thân cận đứng bên cạnh vội vàng hô lên: “Tiểu thư nhưng còn vụ đấu giá linh dịch!”

“Nga” Thiếu nữ nghe thấy vậy ngẩn người sau đó gật đầu nàng phất tay nói: “Mau nhờ người khác đấu giá giúp vị luyện dược sư ấy! Dù sao một luyện dược sư chúng ta tuyệt đối muốn kết giao, nếu như cần thiết lần này ngươi dùng thẻ khách quý cùng với không thu phí lần này cho vị đại nhân đó!”

Tiêu Sơn nhíu mày lên tiếng hỏi: “Nhã Phi chuyện gì vậy!?”

Nhã Phi thấy hắn đặt câu hỏi như vậy thì hơi dừng lại một chút sau đó lên tiếng đạp lại: “Sư phụ chẳng qua vừa rồi có một vị luyện dược sư đến chúng ta đặt đấu giá một số vật phẩm. Với lão nhân gia ngài mà nói thì nó không đáng để ý chút nào!”

Tiêu Sơn nghe thấy vậy cũng không có tiếp tục hỏi tiếp, hắn gật đầu lên tiếng nói: “Vậy được rồi chúng ta vẫn là bắt đầu bài học thôi!”

Nhã Phi mỉm cười nói: “Vâng!”

Tiêu Sơn đột nhiên lên tiếng hỏi: “Đúng rồi Nhã Phi còn Gia Mã hoàng thất trả lời vấn đề kia thế nào!?”

“Nga” Nghe thấy vậy Nhã Phi mỉm cười nói: “Chúng ta đã thành công liên lạc với họ, họ chấp nhận điều kiện này! Sau một tháng nữa hai vị đại diện sẽ đến đây ký kết cùng với sư phụ!”

Tiêu Sơn gật đầu, hắn lại cùng với Nhã Phi tiến vào trong mật thất bắt đầu tiến hành buổi giảng về luyện dược. Nhưng vẫn như những buổi luyện dược khác Tiêu Sơn đều bị trêu trọc của thiếu nữ bằng đủ mọi cách. Hắn hít một hơi lại liên tục mặc niệm trong lòng: “Ta nhịn, ta nhịn…”

Buổi luyện dược kết thúc, lần này do mồ hôi nàng ra trong quá trình luyện dược mà quần áo bó sát lên người tạo ra những đường cong vô cùng mê người. Tiêu Sơn đầu to như cái đấu, con mắt không nhịn được mở to hút vào thân thể của thiếu nữ.

Nhã Phi thấy vậy vừa ngượng ngùng vừa xấu hổ. Nhưng nàng biết rõ đây là do công pháp nàng tu luyện tạo lên. Thân thể của nàng vốn là vưu vật cực kỳ hấp dẫn nam nhân sau khi tu luyện vó dáng của nàng đều phát hơn nhiều, chỗ cần phát thì phát chỗ cần thu thì thu. Thân thể của nàng càng ngày càng mê ngươi. Mồ hôi của nàng khi tiết ra cũng không có mùi hôi thối mà có một mùi hương thơm nhè nhẹ của thiên nhiên hơn nữa trong đó còn chất chứa một loại dược hương với nam nhân có kích thích tính cực mạnh.

Nhã Phi thấy thế vân vê miệng nhỏ của mình nói: “Trời thật là nóng nga! Sư phụ người có muốn cùng với Nhã Phi đi tắm hay không?”

“Bùm!” một tiếng nổ lớn trong đầu của Tiêu Sơn. Từng hình ảnh d* dục xuất hiện trong đầu của hắn. Hắn nhìn về phía nụ cười cực kỳ mê mẩn của Nhã Phi, hắn cố gắng đè nén dục hỏa trong lòng, Tiêu Sơn lấy bộ dạng cao nhân đạo mạo nói: “Khụ, khụ… Nhã Phi nếu ngươi mệt có thể đi tắm… Vi sư còn có chút chuyện!”

Tiêu Sơn muốn co chân bốn cẳng chạy mất. Hắn vừa xoay người thì bị một bàn tay mềm mại bắt lấy. Bàn tay của hắn run lên, cánh tay của hắn rõ rang cảm nhận được thứ gì đó mềm mại đến mực hắn không nhịn được phải xoay đầu lại. Nhã Phi lúc này ôm cánh tay của hắn áp lên bộ ngực phong mãn của nàng. Đôi mắt của Nhã Phi chứa đầy nhu tình và ướt át nói: “Chẳng lẽ chỉ một chút thỉnh cầu này của Nhã Phi mà sư phụ cũng không đáp ứng sao?” Trong giọng nói của nàng đầy thê lương cùng với ma lực: “Đi tắm cùng với Nhã Phi nha sư phụ!?” Nói xong nàng thổi một hơi nóng vào tai của hắn.

“Oanh!” Đầu của Tiêu Sơn vang lên hắn không biết mình đã nói gì và làm gì. Lúc hắn tỉnh lại thì đã thấy Nhã Phi cười hi hi đã kéo hắn bước đi. Hắn lúc này đầu nóng lên từng hình ảnh huyễn tượng xuất hiện trong đầu. Ý d*m hoàn toàn che mờ đầu óc của hắn. hắn giờ giống như bị t*ng trùng lên não.

“Đến rồi!” Nhã Phi cười nói. Tiêu Sơn nhìn lại thì thấy xuất hiện trước mặt hai người là một cái biển lớn. Trên biển phân hai khu là phòng tắm nam và phòng tắm nữ. Nhã Phi vân vê đôi môi sau đó cười nói: “Sư phụ có nước âm người nhanh đi tắm a!” Nói xong Nhã Phi xoay người tiến vào trong phòng tắm nữ.

Tiêu Sơn ngẩn người tự lẩm bẩm: “Không phải là… Hay là ta hiểu lầm!?”

Nhã Phi thấy vậy khóe miệng hơi nhếch lên, nàng rõ ràng nghe được hắn nói. Nhã Phi quay lại vân vê chiếc miệng đỏ thắm của mình hỏi: “Sư phụ người hiểu lầm gì cơ!?”

Tiêu Sơn cười khổ lắc lắc đầu nói: “Không… không có gì!”

Nhã Phi thấy thế xoay người lại tiếp tục bước vào phòng tắm, khóe miệng của nàng hơi nhếch lên. Nhã Phi trong lòng thầm nghĩ: “Tiểu sắc lang muốn ăn đậu hủ của lão nương sao? Vậy ngươi còn phải tiếp tục cố gắng a!”

Tiêu Sơn hít một hơi thầm mắng một tiếng nhỏ: “Yêu tinh, có ngày ta đè ngươi xuống giường chơi ba trăm lần! Là ba trăm lần…” Nói xong hắn bước vào trong phòng tắm.

Tiêu Sơn nằm trong phòng tắm nam ngửa đầu lên trời hít một hơi. Hắn cười khổ lắc lắc đầu, hình như tư đầu đến cuối hắn đều bị dắt mũi bởi Nhã Phi. Hắn có chút thắc mặc trong lòng: “Chẳng lẽ Nhã Phi thích lão nhân!?” Ngay sau đó hắn lắc lắc đầu bỏ đi ý định này.

Bất chợt âm thanh từ phía phòng tắm bên vang vọng lại: “A… Lan nhi ngươi làm gì vậy!?” Giọng nói này là của Nhã Phi.

Một âm thanh khác phát ra: “hì, hì… tiểu thư bộ ngực của ngươi càng ngày càng lớn nha! Hơn nữa chúng còn rất săn chắc, nga, nga… còn da của ngươi nữa này, càng ngày càng trắng. Tiểu thư ngươi làm sao mà bảo dưỡng tốt như vậy a!”

Âm thanh bên kia phát ra lần này lại giống như tiếng rên rỉ của nữ nhân. Giọng nói này là của Nhã Phi: “A, a… Lan nhi đừng động vào chỗ đó mà! A, ư…"

Tiếng cười nói liên tục từ bên kia phát ra. Tiêu Sơn to tròn con mắt nhìn về phía trước. Hắn lẩm bẩm: “Mau, mau về nhà phải học xem có thuật nhìn xuyên tường nào không?” Đột nhiên hắn hơi ngây ngô sau đó tự mắng mình: “Từ khi nào ta trở thành sắc lang rồi? Như vậy chẳng khác nào là cầm thú!... Nga nhưng không nhìn thì chẳng khác nào không bằng cầm thú!”

Ý thức trong đầu của Tiêu Sơn đang rằng co. Hắn nghiến răng nghiến lợi nói: “Sơm muộn gì cũng bị yêu tinh này cho tẩu hỏa nhập ma. Phải về nhà tìm cách, phải về nhà tìm cách!?”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương