Tiêu Sơn từ từ mở ra đôi mắt. Hắn cảm giác được cả người ê ẩm, hắn nhấp nháy đôi mắt nhìn trung quanh. Hắn ngoảnh đầu ra thấy cảnh cửa mình đang mở thì thấy phía trước là ba người và hai thiếu nữ. Một thiếu nữ mặc hồng một thiếu nữ ặc bạch y đang cố gắng giúp thiếu phụ làm một việc gì đó.

Thiếu phụ mỉm cười nhìn hai người sau đó lên tiếng nói: “Được rồi hai đứa không cần làm như vậy đâu để bá mẫu làm việc này! Hai người vốn thân là cành vàng lá ngọc không quen việc nặng hãy để cho bá mẫu giúp Sơn nhi đi!” Nói xong thiếu phụ muốn cầm chậu gỗ mang theo nước trong chậu gỗ có một chiếc khăn, chậu gỗ rõ ràng bốc ra khói nhè nhẹ.

Hồng y thiếu nữ mỉm cười với thiếu phụ nói: “Bá mẫu vẫn là để Mị Nhi đi. Mị nhi việc này rất thông thạo…”

Bạch y thiếu nữ thấy vậy mỉm cười nói: “Bá mẫu người hãy để Tuyết Nhi làm việc này đi! Ngày xưa ta cùng với Sơn ca ca không phải cũng hay thường tắm chung với nhau sao!?” Thiếu nữ mím mím đôi môi giống như mong chờ từ thiếu phụ.

Thiếu phụ quay về phía bạch y thiếu phụ lắc lắc đầu thở dài nói: “Tuyết nhi ngươi vẫn là nên trở về đi thôi! Ngươi hiện giờ đang có hôn ước với Tiêu An. Ngươi hành động như vậy thực sự không tốt lắm!”

Nghe thấy vậy khuôn mặt của thiếu nữ trở lên ảm đạm. Thiếu nữ lắc lắc đầu lên tiếng nói: “Mẫu thân và phụ thân của ta đồng ý để cho ta qua đây!”

Nghe thấy thế thiếu phụ giật mình, nàng nghe những lời này giống như sét đánh bên tai. Hồng y thiếu nữ bĩu môi khinh thường nhìn về phía thiếu nữ. Trong long của Tiêu Mị thầm nghĩ: “Đúng là đồ mặt dày!”

Ngày hôm qua dáng đừng ngạo nghễ của Tiêu Sơn hoàn toàn hấp dẫn ánh mắt của mọi thiếu nữ dưới đài. Ánh mắt kiêu ngạo bất cần đời, thái độ phóng túng tư thế ngạo nghễ ấy khắc sâu vào trong lòng các thiếu nữ. Ngay ngày hôm sau có rất nhiều thiếu nữ đến tìm mẫu thân của Tiêu Sơn, một số người còn đánh chủ ý muốn làm thông gia khiến cho mẫu thân của hắn không biết làm sao. Ngay sau đó Tiêu Chiến bất đắc dĩ phải đứng ra trấn an.

Tiêu Sơn từ từ đứng dậy nhưng cơn đau ở cánh tay làm cho hắn cảm giác đau đớn. Hắn lúc này thấy mình toàn thân băng đeo trắng. Tiêu Sơn bị cơn đau ở cánh tay làm cho cả mình đau đớn hắn rên lên khe khẽ: “A…” âm thanh này làm cho mấy nữ nhân đang bên ngoài nói chuyện với nhau giật mình quay đầu lại.

Thiếu phụ thấy vậy thì mừng rỡ giao ngay chiếc chậu cho người bên cạnh chạy vào: “Sơn nhi ngươi đã tỉnh!?”

Thiếu nữ mặc hồng y lúc này vội vàng chạy vào bên trong: “Tiêu Sơn ca ca!” Bạch y thiếu nữ không ngờ nhận lấy cái chậu gỗ. Nàng đứng đó lững lờ một chút sau đó cùng vào. Thiếu nữ nhìn thấy hắn chỉ mìm cười nhợt nhạt: “Tiêu Sơn ca ca, huynh đã tỉnh!?”

“Ha” Tiêu Sơn hô lên một tiếng, hắn thở ra nhìn trung quanh đây hắn là phòng của hắn đi. Hắn nhìn trung quanh thấy con mèo dơi đang chạy ở bên ngoài với một con thỏ trắng hắn lắc đầu cũng không để ý. Hắn mở miệng hỏi: “Mẫu thân, Tiêu Mị biểu muội, Tiêu Tuyết Nhi muội muội ta ngủ được bao lâu rồi!?”

Thiếu phụ chưa kịp mở miệng được thì nghe thấy Tiêu Mị vội vàng lên tiếng nói: “Tiêu Sơn ca ca huynh đã ngủ được bốn ngày bốn đêm rồi. Hôm nay là ngày thứ năm. Trong bốn ngày này ta và bá mẫu thật rất vất vả chăm sóc huynh đó!” Nói xong thiếu nữ cười hi hi.

Tiêu Sơn cười khổ gật đầu nói: “Tiêu Mị biểu muội cảm ơn muội!” Hắn quan sát thấy bạch y thiếu nữ khuôn mặt hơi cúi đầu sắc mặt có chút ảm đạm.

Tiêu Mị nghe thấy vậy có chút buồn nhìn về phía Tiêu Sơn lên tiếng hỏi: “Tiêu Sơn ca ca không phải huynh hay gọi ta là Mị nhi sao cớ gì bây giờ lại đổi cách gọi như vậy!?” Tiêu Mị mím mím môi nhìn về phía Tiêu Sơn hỏi: “Là Mị nhi có chỗ nào không tốt sao?”

“Ách” Tiêu Sơn cảm giác không khí có chút quỷ dị càng ngày càng quái tài. Hắn lắc đầu thầm nghĩ trong lòng: “Tâm tính của phụ nữ như dò kim đáy bể huh!?”

Thiếu phụ vội vàng cười cười đánh trống lảng: “Mấy ngày nay may mà có Mị nhi và Tuyết nhi…” nói xong nàng nhìn về phía hai người sau đó lên tiếng nói: “Cảm ơn hai cháu!”

Bạch y thiếu nữ lắc lắc đầu mím môi nói: “Không có gì! Bá mẫu giờ đã muốn cháu xin phép!” Noi xong thiếu nữ lùi người lại cúi đầu đi ra ngoài.

Nhìn thấy bóng hình thiếu nữ cô đơn bước ra ngoài thì thiếu phụ khe khẽ thở dài rồi lại nhìn về phía Tiêu Sơn. Tiêu Sơn nhún nhún vai bất đắc dĩ thể hiện ra mình vô can. Tiêu Mị lúc này thì mừng thầm trong lòng bắt đầu dùng chậu gỗ giúp hắn rửa mặt cùng với chân tay.

Nhìn thiếu nữ đi ra ngoài thiếu phụ mới nhìn về phía Tiêu Sơn. Tiêu Sơn cảm giác mình như bị mẫu thân chính mình soi mói vậy. Hắn cảm giác da gà nổi đầy mình: “Mẫu thân người nhìn gì hai nhi vậy? Hài nhi có gì sao?”

Thiếu phụ trừng mắt nhìn về phía hắn hỏi: “Tiểu tử mau khai ra với mẫu thân ngươi đã trọc ghẹo bao nhiêu cô gái rồi!?”

“Hả!?” Tiêu Sơn ngẩn người ra bộ mặt của hắn lúc này giống hệt người ngu tỏ rõ hắn không hiểu gì!

Thiếu phụ dùng ngón tay gõ mạnh lên đầu của hắn bực tực nói: “Tiểu tử ngươi còn dấu cái gì? Mấy ngày nay Huân Nhi tiểu thư, Tiêu Mị tiểu thư, Tuyết Nhi hầu như ngày nào cũng đến thăm ngươi. Đừng nói với mẫu thân là ngươi cũng với họ không có gì đấy nhé? Nới cho mẫu thân biết ai mới là người mà ngươi thích!?”

Tiêu Sơn nghe thấy thế bất đắc dĩ hắn nhìn về phía thiếu phụ lên tiếng nói: “Hừ, Huân Nhi sao? Cô ta có Tiêu Viêm rồi còn gì!? Tiêu Tuyết Nhi không phải là được đính hôn với Tiêu An sao? Còn về phần Tiêu Mị mẫu thân nghĩ xem khi trước cô ấy với Tiêu Viêm như vậy với hài nhi lúc này thì sao?”

Tiêu Sơn lắc lắc đầu thở dài nói: “Mẫu thân đừng có nhìn hài nhi như thế! Hài nhi không cần một thê tử xinh đẹp a!” hắn kéo miệng lên tiếp tục nói: “hài nhi đã thề nếu như có một nữ nhân nguyện vì hài nhi cùng với hài nhi đi ăn xin thì hài nhi sẽ nguyện chết vì cô ấy!”

Thiếu phụ nghe thấy thế ngẩn người. Sau đó Tiêu Sơn mỉm cười nhìn về phía phụ, hắn cố gắng dùng tay vuốt lên mái tóc của mình nhưng lại cảm giác được tay có chút đau sau đó hắn mặt méo mó cười ra nước mắt nhìn về phía thiếu phụ nói: “Tối thiểu nhất cũng phải đạt được giống như mẫu thân a!”

Thiếu phụ nghe thấy thể cười gõ đầu hắn một cái: “Tên tiểu quỷ này!”

Tiêu Sơn xoa xoa chán của mình bực tức nói: “Mẫu thân sao người cứ đánh hài nhi vậy? Đánh chỗ này xưng lên thì ta làm sao mà đi ra ngoài đây? Làm sao mà dụ dỗ con gái nhà lành để kiếm được một người thê tử về cho mẫu thân đây? Ta không muốn cả đời không lấy được thê tử a!?”

Tiêu Mị lúc này đứng ngoài nghe lén hai người nói chuyện thần sắc của nàng có chút thất vọng nhưng nàng rất nhanh lấy lại tự tin của mình. So sánh những người tiếp xúc với Tiêu Sơn thì có vẻ như nàng là người có tiềm chất đến với hắn nhất. Nhưng đó là nàng không nghĩ tới còn một người khác mà thôi.

Tiêu Mị cố nặn ra nụ cười bước về phía bên trong. Trong tay nàng cầm theo chén cháo mỉm cười nhìn về phía hai người: “bá mẫu, Tiêu Sơn ca ca…” Tiêu Sơn cười khổ nhìn về phía thiếu nữ.…

Tiêu Sơn nằm trên giường hắn nhắm mắt lại bắt đầu bước vào không gian kỳ lạ. Hắn ngồi trên không gian kỳ lạ đó bắt đầu nhắm mắt lại tu luyện. Cả không gian không khí bắt đầu dục động, thiên địa nguyên khí từ khắp bốn phương tám hướng vọt về phía hắn. Tiêu Sơn cảm giác được thiên địa nguyên khí bắt đầu thấm vào da thịt của hắn sau đó tiến vào thiên hà, chúng nhanh chóng chuyển đổi thành thiên hà nguyên lực.

Tiểu thiên hà ngay cành ngày càng nhanh, cùng lúc đó là một lượng lớn thiên hà nguyên lực vọt về phía cánh tay của Tiêu Sơn. Tiêu Sơn có thể thấy được tốc độ khôi phục bằng mắt thường. Chúng giống như những con run liên tục bò lổm ngổm trông cực kỳ kinh dị. Vết thương trên tay của hắn bằng mắt thường có thể thấy được đang khôi phục với tốc độ chóng mặt.

Sau hơn nửa ngày…

Tiêu Sơn đứng dậy: “Hô” hắn hít một hơi sau đó thử đánh ra vài quyền. Tiêu Sơn khuôn mặt lúc này cực độ mừng rỡ: “Hahaha… không ngờ sau khi bị đánh tốc độ tu luyện của ta lại nhanh hơn, năng lượng tăng thêm kha khá hơn nữa lực lượng thân thể lại đạt cao hơn một tầng!”

Nghe thấy tiếng cười lớn của Tiêu Sơn thì thiếu phụ giật mình vội chạy vào xem con trai của mình có vấn đề gì không? Tiêu Sơn nhìn thấy thiếu phụ chạy vào thì thở dài lắc lắc đầu. Hắn suy nghĩ trong lòng: “Vậy mấy hôm nữa đến Đặc Thước Nhĩ phòng đấu giá đi!”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương