Tử Bào Ký
-
Chương 24
Edit: Sakura Trang
Tin tức Dung Cẩn sinh con ở viện khảo thi rất nhanh liền truyền đến tai của thánh nhân, thời đại này không có quan niệm gặp máu ở trường thi là điềm xấu, thánh nhân và Thái tử cảm thấy Chử Dung Cẩn quả nhiên tận trung cương vị.
Không chỉ là một trung thần và năng thần hiếm có, không kết bè kết cánh, theo tin tức thu được, mỗi ngày ngoại trừ đi phủ nha, chính là ở trong phủ Phụ Quốc công dưỡng dục mấy hài tử, ngoại trừ thuộc hạ và đồng liêu trong nha môn, rất ít xã giao với người khác.
Tuy y đã gả cho Thế tử Phụ Quốc công, nhưng tất cả mọi người đều biết tình huống của nhà Phụ Quốc công. Nếu muốn đặt chân trong quân đội lần nữa, phải chờ hài tử của Chử Dung Cẩn lớn lên, nhưng chuyện này, ai dám nói trước được đây?
Kỳ thực đây cũng là chuyện Phụ Quốc công xác định cho y: Không cần kéo bè kết phái, vây cánh quá nhiều khó bảo toàn cao thấp không đều đến lúc đó tai nạn và rắc rối đến thân, huống chi thánh nhân và Thái tử rõ ràng càng thích thuần thần, cô thần hơn.
Phải biết rằng từ lúc thánh nhân đăng cơ, những năm gần đây cũng đã dọn dẹp gần hết thế gia, trước đây tiên hoàng bỏ ra hiện tại thánh nhân hầu như đã thu về, mà thế gia cũng khó làm nên chuyện gì, nội các đã trở thành danh nghĩa rồi.
Chử Dung Cẩn vẫn như cũ cẩn trọng làm Phủ doãn Dương Kinh của y, để tiện việc cho bú, Tương Thư Diễn còn ôm con đến nha thự, hai phụ tử ở đó hơn nửa ngày.
Đến mùa hè Nghiệp Hưng năm thứ mười hai, thánh nhân nghỉ hè tới hành cung ở ngoại ô kinh thành, mấy đại thế gia bày kế mưu phản, hòng giết thánh nhân, Thái tử thì muốn dùng Thập Nhất Hoàng tử thay thế, thánh nhân mặt rồng tức giận, sau khi thẩm kết án này, mấy thế gia đều bị tru di cửu tộc.
Đến mùa đông năm Nghiệp Hưng thứ mười hai, việc này mới tính tạm thời có một kết thúc. Việc này đi qua, sĩ tộc triệt để suy tàn, không thể tiếp tục hô mưa gọi gió trong chính sự được nữa, thánh nhân xoá nội các, trực tiếp quản việc lục bộ.
Dung Cẩn nhậm chức ở kinh thành, không tuỳ giá theo ra ngoại thành, nhưng Chử Dung Tư lại bị điều ra hành cung làm hộ vệ. Lúc này trời đất xui khiến cứu thánh nhân, được thăng làm Tứ phẩm Tuyên Uy tướng quân.
Nhưng Chử Dung Tư cùng với người của Chử gia cũng không có quá nhiều thời gian vui vẻ việc này, bởi vì lúc tin tức truyền đến thì Sầm Diễm đang mang thai, dưới sự sợ hãi suýt nữa sinh non, hiện tại mới chưa được tám tháng đã sinh sớm rồi.
May mà thân thể Sầm Diễm không có quá nhiều tổn thương, chủ yếu là thân thể tiểu nhi suy yếu, có Thái y trông nom, vấn đề không lớn. Lúc này người Chử gia mới thật sự thở phào.
Mùa xuân Nghiệp Hưng năm thứ mười ba, Tả Thị lang bộ Hộ chuyển sang làm Thượng thư bộ Lễ, Chử Dung Cẩn đang tuổi nhi lập*, được thánh nhân bổ nhiệm làm Tả Thị lang bộ Hộ, cũng là Tả Thị lang bộ Hộ trẻ tuổi nhất Huy Triêu từ khai quốc tới nay.
*nhi lập: tuổi 30 trở lên
Sau khi y nhậm chức, thánh nhân có ý chỉ, mệnh y quản lý kho lương kinh thành, tạm thời không cần quản lý chuyện khác.
Kho lương kinh thành đã được vài chục năm, vốn phải chứa đầy từ lâu, đáng tiếc không như mong muốn, hàng năm đều gặp phải rất nhiều vụ trộm, khiến thành Dương Kinh phải chuyển lương từ Thái Thương qua. Thánh nhân đã sớm bất mãn, lúc này mới mệnh y tra kỹ. Tất nhiên Chử Dung Cẩn lĩnh mệnh, đối với kho lương kinh thành, trước khi y nhậm chức cũng có hiểu một chút, dù sao trước đó cũng làm Phủ doãn Dương Kinh ba năm, tất cả thuế thu, lương thực cuối cùng đều phải cất vào kho lương kinh thành.
Nghe thánh nhân nhắc tới việc kho lương kinh thành, Dung Cẩn thấy có chút sai khác, so sánh một chút mức thu thuế thành Dương Kinh với lương thực thực tế cất vào kho, Chử Dung Cẩn cũng hiểu vì sao thành nhân bất mãn.
Kỳ thực nếu không có gì sai khác, kho lương kinh thành nên đạt đến quy mô như hiện tại từ mấy năm trước rồi, nhưng bây giờ… Haiz! Chẳng qua y biết, đây không phải chuyện trong sớm chiều, phải qua một thời gian dài mới có thể có thu hoạch.
Đầu tiên, y không gấp đi thăm dò các khoản mục năm rồi, mà là dùng thời gian mấy tháng, sửa chữa lại toàn bộ mười chín kho lương trong kinh thành, bảo đảm lương thực năm nay chuyển vào sẽ không bởi vì nguyên nhân kiến trúc mà bị tổn thất.
Sau đó y lại dùng các loại danh nghĩa chuyển chức, giáng chức hoặc cách chức vấn tội các Dữu lại trông coi kho lương, trong lòng các Dữu lại đều bị kinh sợ, nhưng cũng không quá lo lắng, dù sao quan mới nhậm chức phải phát uy, cứ để cho Thị lang đại nhân thể hiện thôi.
Làm xong chuyện này, lương thực năm nay cũng đến lúc nhập kho rồi, Chử Dung Cẩn tự mình nhìn lương thực, thuế thu chuyển vào các kho lương, cửa khoá kỹ, chìa khóa chia làm hai thanh, y cầm một thanh, các Dữu lại cầm một thanh, hai thanh hợp nhất mới có thể mở cửa kho lương.
Những biện pháp này tự nhiên không có khả năng hoàn toàn ngăn cản những người đó tham ô quan lương, nhưng có thể để cho Chử Dung Cẩn làm chút chuẩn bị.
Không thể mở kho lương, bên trong lại không có cửa sổ, chỉ có một cửa sổ ở trên cùng để thông thoáng, cửa thông gió nhỏ hẹp, người không thể chui vào, muốn vận chuyển lương thực ra ngoài, phải đi ngầm, đào địa đạo, lại tránh người, cũng sẽ có động tĩnh, Chử Dung Cẩn phái hộ vệ trong nhà thay phiên giám thị, quả nhiên có thu hoạch.
Chử Dung Cẩn án binh bất động, vào lúc Dữu lại giao dịch với người đến giai đoạn cuối cùng quan trọng nhất thì bắt quả tang cả người lẫn vật, vốn tưởng rằng là Dữu lại tham lợi, trao đổi lương thực với thương nhân lấy tiền, lại không nghĩ rằng phía sau kéo ra đại án động trời.
Chử Dung Cẩn bắt được nhóm người liền nhanh chóng thẩm tra xử lí ngay tại chỗ, sau khi hỏi ra nội tình, không tự chuyên quyền, đem tất cả lời khai và nhân chứng liên quan giao cho thánh nhân, thỉnh thánh nhân định đoạt.
Thánh nhân nghe nói việc này cũng giật mình, hắn biết chuyện kho lương kinh thành bị tham ô, lại không biết bên trong có khúc chiết như vậy, nhanh chóng truyền Thống lĩnh cấm vệ, Thượng thư bộ Hình, Đại Lý Tự khanh, Giám sát Ngự Sử cùng với thống lĩnh Kim Ngô vệ, tư vệ của thánh nhân vào thư phòng diện thánh.
Trước mặt những người này Chử Dung Cẩn lại lặp lại một lần những điều mình biết, những người ở đây đều là những người do một tay thánh nhân đề bạt lên, tất nhiên là trung tâm như một, nghe việc này, rất khiếp sợ, sau đó mà bắt đầu thương lượng xử lý chuyện này như thế nào.
Chử Dung Cẩn thấy thánh nhân không có thời gian hỏi chuyện mình, liền xin cáo lui trở về phủ. Hồi phủ thì nói chuyện này cho ông nội biết, Tương Lâm Lương thở dài một tiếng, “Nhớ ngày đó hai người này là nhân vật bậc nào, đáng tiếc cảnh còn người mất, khí tiết tuổi già khó giữ được mà!”
Hơi có chút cảm khái vật thương kỳ loại*. Những cũng chỉ nói một câu như vậy, sau đó lại nhắc nhở Chử Dung Cẩn, “Hai người này cũng không phải người lương thiện, toàn người đi ra từ núi đao biển lửa, tâm hắc tay độc, gần nhất Tử Nghiêm ít đi ra ngoài thôi, nếu bắt buộc ra cửa cũng phải mang nhiều hộ vệ vào.”
*vật thương kỳ loại: Một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ, ý nói đau lòng thương xót với những người cùng thời năm xưa
Sau đó lại lệnh quản gia từ hôm nay trở đi trông cửa cẩn thận, để ngừa có tiểu nhân chó cùng rứt giậu.
Dung Cẩn gật đầu, kỳ thực bắt đầu từ tháng trước, Dung Cẩn cũng có chút khó chịu, y đã mơ hồ có chút dự cảm, có điều bởi vì chuyện kho lương kinh thành đang trong giai đoạn quan trọng, nên không nói ra.
Hiện tại rảnh rỗi liền cảm giác toàn thân không thoải mái, gọi Hàn Lộ mời đại phu Lý đại phu đến.
Lý đại phu bắt mạch cho y xong nói: “Chúc mừng phu nhân, là hỉ mạch, đã hơn ba tháng, có thể là thời gian vừa qua hơi mệt nhọc, thai tức có chút không vững, lão phu khai mấy thang thuốc cho người điều dưỡng một chút là được.”
Trong khoảng thời gian này khẳng định không thể thiếu gió tanh mưa máu, đúng là nhân cơ hội này dưỡng thai thật tốt, cũng có thể tránh một chút mưa gió.
Chử Dung Cẩn chưa bao giờ chịu cầm tình trạng hài tử đi mạo hiểm, huống chi y không còn trẻ nữa rồi, có dựng, thì càng cần phải điều dưỡng cẩn thận hơn.
Lúc này đã giữa tháng mười hai rồi, ngày hôm sau Dung Cẩn liền dâng chiếu tử, nói rõ bản thân mệt nhọc động thai khí, cần nằm trên giường tĩnh dưỡng, thánh nhân chuẩn tấu.
Sau đó, y thật sự buông công vụ, bắt đầu đóng cửa từ chối tiếp khách, tĩnh tâm dưỡng thai, về phần những mưa gió bên ngoài tất nhiên là không có quan hệ gì với y.
Kỳ nghỉ này nghỉ đến sang năm, đảo mắt đã đến Nghiệp Hưng năm thứ mười bốn, do đoạn thời gian trước là cuối năm, thánh nhân vẫn chưa công khai xử trí, tới hiện tại, tin tức án kho lương kinh thành bắt đầu cuồn cuộn không ngừng truyền vào trong phủ.
Liên quan việc Dữu lại tham ô, không làm tròn trách nhiệm bị xử trí, phàm là người tham dự đều xử trảm, tịch thu sở hữu gia tài.
Về phần liên lụy đến người vốn là Tả thị lang bộ Hộ bị tru di tam tộc, tịch thu toàn bộ gia sản, thân thuộc đều bị liên lụy, bãi quan, xét nhà, về sau không được tham gia khoa cử.
Mà người dùng quan lương bán ra ngoài với giá cao là Trấn Quốc công và An Quốc công, đều là rút củ cải mang ra bùn, lại bị tra ra không làm mà hưởng, tham ô quân lương, con cháu trong tộc cướp quân công người khác, thánh nhân giận dữ, huấn trách bọn họ uổng làm thần tử.
Nhớ tới Quốc công đời đầu tùy Thái tổ chinh chiến, có công trong việc thành lập Huy Triêu, liền thu hồi huân tước phủ đệ, người liên can vi phạm đều xử trí theo quy tắc, họ hàng gần bị tội liên đới, họ hàng xa trở lại nguyên quán, trong vòng ba đời không được khoa cử, tòng quân.
Phụ Quốc công nhìn báo cáo, thở dài: “Ai! Bọn họ chính là xem không rõ, cũng đã là siêu phẩm Quốc công rồi, vẫn còn tham chút quyền tài này làm gì? Có chuyện biết cầu người, trước kia thì sao? Hận mắt không mọc trên đỉnh, trong mắt không nhìn thấy cháu.”
Trong khoảng thời gian này người của hai phủ không ít lần đến bái phỏng phủ Phụ Quốc công, thái độ khác hoàn toàn với thái độ làm như không thấy phủ Phụ Quốc công trước kia, có điều cũng có thể hiểu được tại sao lại phải tìm đến trên đầu Phụ Quốc công.
Thứ nhất Phụ Quốc công cùng trước Trấn Quốc công, trước An Quốc công tình bạn cố tri, lại quan hệ tốt với thánh nhân, mong muốn ông có thể nói tốt vài câu giúp hai phủ, Phụ Quốc công không chịu ra ngoài, sau cùng cáo ốm, đóng cửa từ chối tiếp khách.
“Ông nội, đừng để mấy người đó khiến người không vui, không đáng giá. Thiên hạ không có tường nào gió không lọt qua được, bọn họ làm thì sẽ để lại dấu vết, bị tra ra là chuyện sớm hay muộn, bây giờ kết cục coi như là trong dự liệu mà thôi.” Tương Thư Diễn an ủi ông nội.
Ông nội đã tuổi gần bảy mươi, năm gần đây thân thể càng ngày càng tệ, cũng không thể lại để cho ông bận lòng vì lũ tiểu nhân kia, phải nghỉ ngơi thật tốt.
Chử Dung Cẩn cũng nói: “Đúng vậy, ông nội, vốn thánh nhân đã bất mãn chuyện bọn họ cầm giữ quân quyền nhiều năm qua, bọn họ còn không kẹp chặt đuôi cư xử, lại có thể làm ra động tĩnh lớn như vậy, này không phải tự mình tìm chết sao!”
Nói xong cũng ngồi xuống tháp, an ủi cái bụng nhô ra trước người. Phụ Quốc công gật đầu, đạo lý ông đều hiểu, chỉ là hơi có chút xúc động, đều là những người ông nhìn lớn lên. Lại nhìn bộ dáng uể oải của Chử Dung Cẩn, hơi kinh ngạc. Hỏi Tương Thư Diễn: “Dật An, gần nhất Tử Nghiêm không phải vẫn luôn dưỡng thai sao? Làm sao còn mệt mỏi như vậy? Là thân thể có gì không tốt sao?”
Tương Thư Diễn trả lời: “Đã hỏi Lý đại phu rồi, cũng khám kỹ, nói không có gì bất ổn, có thể là do đoạn thời gian trước quá mệt mỏi, cho nên mới như vậy.”
Chử Dung Cẩn cũng nhìn ra, bổ sung thêm lời của Tương Thư Diễn. “Dù sao cũng có tuổi rồi, ông nội, người luôn thấy bọn cháu còn nhỏ, nhưng năm nay cháu cũng đã ba mươi bốn rồi, sớm qua tuổi tác tốt nhất để sinh dục, có chút không khỏe cũng bình thường, cẩn thận điều dưỡng là được.”
Đích xác, tuy rằng tuổi tác sinh dục của phái nam dài hơn phái nữ rất nhiều, từ trước tới nay, vẫn có trường hợp hơn năm mươi tuổi còn mang thai sinh hài tử, nhưng tuổi sinh dục tốt nhất gần giống với nữ nhân, mười mấy tuổi đến hai mươi mấy tuổi là tốt nhất.
Nghĩ tới những điều này, Phụ Quốc công gật đầu, đúng là đạo lý như vậy, liền không nói thêm gì nữa.
Tin tức Dung Cẩn sinh con ở viện khảo thi rất nhanh liền truyền đến tai của thánh nhân, thời đại này không có quan niệm gặp máu ở trường thi là điềm xấu, thánh nhân và Thái tử cảm thấy Chử Dung Cẩn quả nhiên tận trung cương vị.
Không chỉ là một trung thần và năng thần hiếm có, không kết bè kết cánh, theo tin tức thu được, mỗi ngày ngoại trừ đi phủ nha, chính là ở trong phủ Phụ Quốc công dưỡng dục mấy hài tử, ngoại trừ thuộc hạ và đồng liêu trong nha môn, rất ít xã giao với người khác.
Tuy y đã gả cho Thế tử Phụ Quốc công, nhưng tất cả mọi người đều biết tình huống của nhà Phụ Quốc công. Nếu muốn đặt chân trong quân đội lần nữa, phải chờ hài tử của Chử Dung Cẩn lớn lên, nhưng chuyện này, ai dám nói trước được đây?
Kỳ thực đây cũng là chuyện Phụ Quốc công xác định cho y: Không cần kéo bè kết phái, vây cánh quá nhiều khó bảo toàn cao thấp không đều đến lúc đó tai nạn và rắc rối đến thân, huống chi thánh nhân và Thái tử rõ ràng càng thích thuần thần, cô thần hơn.
Phải biết rằng từ lúc thánh nhân đăng cơ, những năm gần đây cũng đã dọn dẹp gần hết thế gia, trước đây tiên hoàng bỏ ra hiện tại thánh nhân hầu như đã thu về, mà thế gia cũng khó làm nên chuyện gì, nội các đã trở thành danh nghĩa rồi.
Chử Dung Cẩn vẫn như cũ cẩn trọng làm Phủ doãn Dương Kinh của y, để tiện việc cho bú, Tương Thư Diễn còn ôm con đến nha thự, hai phụ tử ở đó hơn nửa ngày.
Đến mùa hè Nghiệp Hưng năm thứ mười hai, thánh nhân nghỉ hè tới hành cung ở ngoại ô kinh thành, mấy đại thế gia bày kế mưu phản, hòng giết thánh nhân, Thái tử thì muốn dùng Thập Nhất Hoàng tử thay thế, thánh nhân mặt rồng tức giận, sau khi thẩm kết án này, mấy thế gia đều bị tru di cửu tộc.
Đến mùa đông năm Nghiệp Hưng thứ mười hai, việc này mới tính tạm thời có một kết thúc. Việc này đi qua, sĩ tộc triệt để suy tàn, không thể tiếp tục hô mưa gọi gió trong chính sự được nữa, thánh nhân xoá nội các, trực tiếp quản việc lục bộ.
Dung Cẩn nhậm chức ở kinh thành, không tuỳ giá theo ra ngoại thành, nhưng Chử Dung Tư lại bị điều ra hành cung làm hộ vệ. Lúc này trời đất xui khiến cứu thánh nhân, được thăng làm Tứ phẩm Tuyên Uy tướng quân.
Nhưng Chử Dung Tư cùng với người của Chử gia cũng không có quá nhiều thời gian vui vẻ việc này, bởi vì lúc tin tức truyền đến thì Sầm Diễm đang mang thai, dưới sự sợ hãi suýt nữa sinh non, hiện tại mới chưa được tám tháng đã sinh sớm rồi.
May mà thân thể Sầm Diễm không có quá nhiều tổn thương, chủ yếu là thân thể tiểu nhi suy yếu, có Thái y trông nom, vấn đề không lớn. Lúc này người Chử gia mới thật sự thở phào.
Mùa xuân Nghiệp Hưng năm thứ mười ba, Tả Thị lang bộ Hộ chuyển sang làm Thượng thư bộ Lễ, Chử Dung Cẩn đang tuổi nhi lập*, được thánh nhân bổ nhiệm làm Tả Thị lang bộ Hộ, cũng là Tả Thị lang bộ Hộ trẻ tuổi nhất Huy Triêu từ khai quốc tới nay.
*nhi lập: tuổi 30 trở lên
Sau khi y nhậm chức, thánh nhân có ý chỉ, mệnh y quản lý kho lương kinh thành, tạm thời không cần quản lý chuyện khác.
Kho lương kinh thành đã được vài chục năm, vốn phải chứa đầy từ lâu, đáng tiếc không như mong muốn, hàng năm đều gặp phải rất nhiều vụ trộm, khiến thành Dương Kinh phải chuyển lương từ Thái Thương qua. Thánh nhân đã sớm bất mãn, lúc này mới mệnh y tra kỹ. Tất nhiên Chử Dung Cẩn lĩnh mệnh, đối với kho lương kinh thành, trước khi y nhậm chức cũng có hiểu một chút, dù sao trước đó cũng làm Phủ doãn Dương Kinh ba năm, tất cả thuế thu, lương thực cuối cùng đều phải cất vào kho lương kinh thành.
Nghe thánh nhân nhắc tới việc kho lương kinh thành, Dung Cẩn thấy có chút sai khác, so sánh một chút mức thu thuế thành Dương Kinh với lương thực thực tế cất vào kho, Chử Dung Cẩn cũng hiểu vì sao thành nhân bất mãn.
Kỳ thực nếu không có gì sai khác, kho lương kinh thành nên đạt đến quy mô như hiện tại từ mấy năm trước rồi, nhưng bây giờ… Haiz! Chẳng qua y biết, đây không phải chuyện trong sớm chiều, phải qua một thời gian dài mới có thể có thu hoạch.
Đầu tiên, y không gấp đi thăm dò các khoản mục năm rồi, mà là dùng thời gian mấy tháng, sửa chữa lại toàn bộ mười chín kho lương trong kinh thành, bảo đảm lương thực năm nay chuyển vào sẽ không bởi vì nguyên nhân kiến trúc mà bị tổn thất.
Sau đó y lại dùng các loại danh nghĩa chuyển chức, giáng chức hoặc cách chức vấn tội các Dữu lại trông coi kho lương, trong lòng các Dữu lại đều bị kinh sợ, nhưng cũng không quá lo lắng, dù sao quan mới nhậm chức phải phát uy, cứ để cho Thị lang đại nhân thể hiện thôi.
Làm xong chuyện này, lương thực năm nay cũng đến lúc nhập kho rồi, Chử Dung Cẩn tự mình nhìn lương thực, thuế thu chuyển vào các kho lương, cửa khoá kỹ, chìa khóa chia làm hai thanh, y cầm một thanh, các Dữu lại cầm một thanh, hai thanh hợp nhất mới có thể mở cửa kho lương.
Những biện pháp này tự nhiên không có khả năng hoàn toàn ngăn cản những người đó tham ô quan lương, nhưng có thể để cho Chử Dung Cẩn làm chút chuẩn bị.
Không thể mở kho lương, bên trong lại không có cửa sổ, chỉ có một cửa sổ ở trên cùng để thông thoáng, cửa thông gió nhỏ hẹp, người không thể chui vào, muốn vận chuyển lương thực ra ngoài, phải đi ngầm, đào địa đạo, lại tránh người, cũng sẽ có động tĩnh, Chử Dung Cẩn phái hộ vệ trong nhà thay phiên giám thị, quả nhiên có thu hoạch.
Chử Dung Cẩn án binh bất động, vào lúc Dữu lại giao dịch với người đến giai đoạn cuối cùng quan trọng nhất thì bắt quả tang cả người lẫn vật, vốn tưởng rằng là Dữu lại tham lợi, trao đổi lương thực với thương nhân lấy tiền, lại không nghĩ rằng phía sau kéo ra đại án động trời.
Chử Dung Cẩn bắt được nhóm người liền nhanh chóng thẩm tra xử lí ngay tại chỗ, sau khi hỏi ra nội tình, không tự chuyên quyền, đem tất cả lời khai và nhân chứng liên quan giao cho thánh nhân, thỉnh thánh nhân định đoạt.
Thánh nhân nghe nói việc này cũng giật mình, hắn biết chuyện kho lương kinh thành bị tham ô, lại không biết bên trong có khúc chiết như vậy, nhanh chóng truyền Thống lĩnh cấm vệ, Thượng thư bộ Hình, Đại Lý Tự khanh, Giám sát Ngự Sử cùng với thống lĩnh Kim Ngô vệ, tư vệ của thánh nhân vào thư phòng diện thánh.
Trước mặt những người này Chử Dung Cẩn lại lặp lại một lần những điều mình biết, những người ở đây đều là những người do một tay thánh nhân đề bạt lên, tất nhiên là trung tâm như một, nghe việc này, rất khiếp sợ, sau đó mà bắt đầu thương lượng xử lý chuyện này như thế nào.
Chử Dung Cẩn thấy thánh nhân không có thời gian hỏi chuyện mình, liền xin cáo lui trở về phủ. Hồi phủ thì nói chuyện này cho ông nội biết, Tương Lâm Lương thở dài một tiếng, “Nhớ ngày đó hai người này là nhân vật bậc nào, đáng tiếc cảnh còn người mất, khí tiết tuổi già khó giữ được mà!”
Hơi có chút cảm khái vật thương kỳ loại*. Những cũng chỉ nói một câu như vậy, sau đó lại nhắc nhở Chử Dung Cẩn, “Hai người này cũng không phải người lương thiện, toàn người đi ra từ núi đao biển lửa, tâm hắc tay độc, gần nhất Tử Nghiêm ít đi ra ngoài thôi, nếu bắt buộc ra cửa cũng phải mang nhiều hộ vệ vào.”
*vật thương kỳ loại: Một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ, ý nói đau lòng thương xót với những người cùng thời năm xưa
Sau đó lại lệnh quản gia từ hôm nay trở đi trông cửa cẩn thận, để ngừa có tiểu nhân chó cùng rứt giậu.
Dung Cẩn gật đầu, kỳ thực bắt đầu từ tháng trước, Dung Cẩn cũng có chút khó chịu, y đã mơ hồ có chút dự cảm, có điều bởi vì chuyện kho lương kinh thành đang trong giai đoạn quan trọng, nên không nói ra.
Hiện tại rảnh rỗi liền cảm giác toàn thân không thoải mái, gọi Hàn Lộ mời đại phu Lý đại phu đến.
Lý đại phu bắt mạch cho y xong nói: “Chúc mừng phu nhân, là hỉ mạch, đã hơn ba tháng, có thể là thời gian vừa qua hơi mệt nhọc, thai tức có chút không vững, lão phu khai mấy thang thuốc cho người điều dưỡng một chút là được.”
Trong khoảng thời gian này khẳng định không thể thiếu gió tanh mưa máu, đúng là nhân cơ hội này dưỡng thai thật tốt, cũng có thể tránh một chút mưa gió.
Chử Dung Cẩn chưa bao giờ chịu cầm tình trạng hài tử đi mạo hiểm, huống chi y không còn trẻ nữa rồi, có dựng, thì càng cần phải điều dưỡng cẩn thận hơn.
Lúc này đã giữa tháng mười hai rồi, ngày hôm sau Dung Cẩn liền dâng chiếu tử, nói rõ bản thân mệt nhọc động thai khí, cần nằm trên giường tĩnh dưỡng, thánh nhân chuẩn tấu.
Sau đó, y thật sự buông công vụ, bắt đầu đóng cửa từ chối tiếp khách, tĩnh tâm dưỡng thai, về phần những mưa gió bên ngoài tất nhiên là không có quan hệ gì với y.
Kỳ nghỉ này nghỉ đến sang năm, đảo mắt đã đến Nghiệp Hưng năm thứ mười bốn, do đoạn thời gian trước là cuối năm, thánh nhân vẫn chưa công khai xử trí, tới hiện tại, tin tức án kho lương kinh thành bắt đầu cuồn cuộn không ngừng truyền vào trong phủ.
Liên quan việc Dữu lại tham ô, không làm tròn trách nhiệm bị xử trí, phàm là người tham dự đều xử trảm, tịch thu sở hữu gia tài.
Về phần liên lụy đến người vốn là Tả thị lang bộ Hộ bị tru di tam tộc, tịch thu toàn bộ gia sản, thân thuộc đều bị liên lụy, bãi quan, xét nhà, về sau không được tham gia khoa cử.
Mà người dùng quan lương bán ra ngoài với giá cao là Trấn Quốc công và An Quốc công, đều là rút củ cải mang ra bùn, lại bị tra ra không làm mà hưởng, tham ô quân lương, con cháu trong tộc cướp quân công người khác, thánh nhân giận dữ, huấn trách bọn họ uổng làm thần tử.
Nhớ tới Quốc công đời đầu tùy Thái tổ chinh chiến, có công trong việc thành lập Huy Triêu, liền thu hồi huân tước phủ đệ, người liên can vi phạm đều xử trí theo quy tắc, họ hàng gần bị tội liên đới, họ hàng xa trở lại nguyên quán, trong vòng ba đời không được khoa cử, tòng quân.
Phụ Quốc công nhìn báo cáo, thở dài: “Ai! Bọn họ chính là xem không rõ, cũng đã là siêu phẩm Quốc công rồi, vẫn còn tham chút quyền tài này làm gì? Có chuyện biết cầu người, trước kia thì sao? Hận mắt không mọc trên đỉnh, trong mắt không nhìn thấy cháu.”
Trong khoảng thời gian này người của hai phủ không ít lần đến bái phỏng phủ Phụ Quốc công, thái độ khác hoàn toàn với thái độ làm như không thấy phủ Phụ Quốc công trước kia, có điều cũng có thể hiểu được tại sao lại phải tìm đến trên đầu Phụ Quốc công.
Thứ nhất Phụ Quốc công cùng trước Trấn Quốc công, trước An Quốc công tình bạn cố tri, lại quan hệ tốt với thánh nhân, mong muốn ông có thể nói tốt vài câu giúp hai phủ, Phụ Quốc công không chịu ra ngoài, sau cùng cáo ốm, đóng cửa từ chối tiếp khách.
“Ông nội, đừng để mấy người đó khiến người không vui, không đáng giá. Thiên hạ không có tường nào gió không lọt qua được, bọn họ làm thì sẽ để lại dấu vết, bị tra ra là chuyện sớm hay muộn, bây giờ kết cục coi như là trong dự liệu mà thôi.” Tương Thư Diễn an ủi ông nội.
Ông nội đã tuổi gần bảy mươi, năm gần đây thân thể càng ngày càng tệ, cũng không thể lại để cho ông bận lòng vì lũ tiểu nhân kia, phải nghỉ ngơi thật tốt.
Chử Dung Cẩn cũng nói: “Đúng vậy, ông nội, vốn thánh nhân đã bất mãn chuyện bọn họ cầm giữ quân quyền nhiều năm qua, bọn họ còn không kẹp chặt đuôi cư xử, lại có thể làm ra động tĩnh lớn như vậy, này không phải tự mình tìm chết sao!”
Nói xong cũng ngồi xuống tháp, an ủi cái bụng nhô ra trước người. Phụ Quốc công gật đầu, đạo lý ông đều hiểu, chỉ là hơi có chút xúc động, đều là những người ông nhìn lớn lên. Lại nhìn bộ dáng uể oải của Chử Dung Cẩn, hơi kinh ngạc. Hỏi Tương Thư Diễn: “Dật An, gần nhất Tử Nghiêm không phải vẫn luôn dưỡng thai sao? Làm sao còn mệt mỏi như vậy? Là thân thể có gì không tốt sao?”
Tương Thư Diễn trả lời: “Đã hỏi Lý đại phu rồi, cũng khám kỹ, nói không có gì bất ổn, có thể là do đoạn thời gian trước quá mệt mỏi, cho nên mới như vậy.”
Chử Dung Cẩn cũng nhìn ra, bổ sung thêm lời của Tương Thư Diễn. “Dù sao cũng có tuổi rồi, ông nội, người luôn thấy bọn cháu còn nhỏ, nhưng năm nay cháu cũng đã ba mươi bốn rồi, sớm qua tuổi tác tốt nhất để sinh dục, có chút không khỏe cũng bình thường, cẩn thận điều dưỡng là được.”
Đích xác, tuy rằng tuổi tác sinh dục của phái nam dài hơn phái nữ rất nhiều, từ trước tới nay, vẫn có trường hợp hơn năm mươi tuổi còn mang thai sinh hài tử, nhưng tuổi sinh dục tốt nhất gần giống với nữ nhân, mười mấy tuổi đến hai mươi mấy tuổi là tốt nhất.
Nghĩ tới những điều này, Phụ Quốc công gật đầu, đúng là đạo lý như vậy, liền không nói thêm gì nữa.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook