Tử Bào Ký
-
Chương 23
Edit: Sakura Trang
Thật vất vả dựa đầu chịu đựng một ngày, người đã đi hết, Dung Cẩn mới chống sau lưng đau nhức, cơ thể hơi ngửa ra sau, nâng cái bụng chậm rãi đi ra ngoài.
Tương Thư Diễn chờ ở bên ngoài, thấy y đi ra, vội vàng nghênh đón. Ôm lấy người, một tay giúp y chống sau lưng, một tay giúp y nâng thai bụng ngày càng trầm nặng.
“Thế nào, hôm nay mệt muốn chết rồi đúng không?” Sau khi đỡ người lên xe, Tương Thư Diễn hỏi. Dung Cẩn lắc đầu, “Chỉ là thắt lưng có chút mỏi, nhưng hài nhi lại rất ngoan, chỉ động thật nhiều lúc buổi sáng thôi.”
Y đã sắp đến ngày sinh, cho nên cũng không thấy khó chịu hơn bao nhiêu, hơn nữa vừa ra đã nhìn thấy hắn ở bên ngoài chờ mình, tâm tình thoải mái, trên người càng không cảm thấy khó chịu gì.
Kiên trì như vậy ba ngày, hôm nay là ngày thứ tư của thi Phủ, cũng là ngày cuối cùng. Chỉ chờ đến giờ thí sinh giao bài cho học chính là có thể kết thúc.
Dung Cẩn ngồi trên ghế, tay không tự chủ xoa bụng đau nhức, nhớ tới tối hôm qua, trên mặt còn có chút đỏ lên.
Ăn cơm tối xong, Dung Cẩn còn phải cho Ngưu Ngưu bú sữa, y đã gần đến ngày sinh, cái bụng lớn vô cùng, chỉ có thể ngồi ở trên một cái ghế nhỏ thấp, hai chân tách ra, để Ngưu Ngưu ngồi trên đùi y bú.
Lúc Tương Thư Diễn đi vào, thấy hai chân tức phụ rẽ ra, Ngưu Ngưu ngồi trên một chân y, quần lót lỏng lẻo treo ở trên bắp đùi, y phục nửa mở, thai bụng trắng nõn lộ ra, ở dưới ánh nến thậm chí có chút phát sáng.
Tương Thư Diễn nhìn mà nuốt nước miếng, Ngưu Ngưu bú sữa xong đã có chút buồn ngủ, hắn vội vàng nhận lấy con từ trong lòng tức phụ, từ từ vỗ lưng dỗ hắn ngủ.
Lúc này Dung Cẩn chưa đứng dậy khỏi ghế nhỏ, vẫn giữ tư thế lúc cho bú, Dung Cẩn cảm giác eo mình có chút vô lực, muốn đợi một lúc, thấy Tương Thư Diễn quay lại liền hỏi hắn: “Ngưu Ngưu ngủ chưa?”
“Ngủ rồi!” Tương Thư Diễn vừa trả lời vừa đi nhanh về phía y. Dung Cẩn vừa muốn đứng dậy, lại thấy Tương Thư Diễn ở đối diện ngồi xổm xuống.
Không nói hai lời, ngậm lấy nhũ hoa của y, vừa mút sữa vẫn không quên liếm láp.
“Ừ… ưm…” Tương Thư Diễn mút vào mang đến cho y một cảm giác khác với cảm giác lúc Ngưu Ngưu bú. “A Diễn… Hừ…” Cảm giác tê dại này khiến y không nhịn được lại ưỡn người về trước.
“Sữa của A Cẩn thơm quá a!” Mút xong một bên, Tương Thư Diễn lại mút ngực bên kia của y, vừa mút vừa dùng tay vuốt ve bên nhũ hoa kia.
“A… Ha… Đừng… Đau… Hừ…” Một cảm giác vui vẻ cực hạn cùng đau đớn kéo tới, Dung Cẩn không tự chủ ưỡn bụng ra trước, ngửa người về phía sau.
Một tay Tương Thư Diễn ôm chặt y.
Tương Thư Diễn mút sữa xong còn cắn hai cái lên trên nhũ hoa y, Dung Cẩn ôm đầu của A Diễn, nhỏ giọng nói bên tai hắn: “Ư… Hô… Hô… A Diễn… Ta muốn… Cho ta…”
Tương Thư Diễn chỉ chờ những lời này, ôm ngang y lên đi nhanh đi về phía giường. Đặt y lên giường, Dung Cẩn vô cùng thiếu kiên nhẫn giãy dụa vòng eo, mở hai chân, như đang mời Thư Diễn đến hái.
Tương Thư Diễn thấy thế, nhanh chóng cởi hết y phục của mình ra, hắn cũng nhịn rất khổ cực, vật lớn dưới thân đã không kịp chờ đợi muốn phát tiết.
Tương Thư Diễn đỡ y dậy, tay che chở cái bụng bởi vì sắp sinh mà hơi trĩu xuống của y, một tay ôm lấy y, động thân một cái, Dung Cẩn lập tức cảm thấy dưới thân mình được vật lớn lấp đầy, sau đó vật lớn bắt đầu luật động từng chút…
Dù sao thân thể không giống ngày xưa, sợ y không chịu nổi, lúc bắt đầu Thư Diễn động rất chậm, điều này làm cho Dung Cẩn càng khó chịu, “Ừm… Nhanh nhanh… A Diễn…” Nghe vậy, Thư Diễn cười nói: “Tuân mệnh, đại nhân của ta!” Sau đó luật động nhanh hơn.
“Ách… Ừ…” Dung Cẩn bị thúc đến có chút mê ly, theo một lần đâm sâu, y không nén được kêu thành tiếng, “A!” Hai người rốt cục leo đến đỉnh núi!
Ngày hôm nay lúc dậy sớm, Dung Cẩn đã cảm thấy eo lưng đau vô cùng, cảm giác cái bụng cũng xuống thấp hơn hôm qua, y nghĩ nguyên nhân là do trận làm tình tối hôm qua, cũng không có suy nghĩ nhiều, mặc y phục cẩn thận, dùng đồ ăn sáng xong liền ra cửa.
Đến trong viện khảo thi, Dung Cẩn cảm thấy eo càng ngày càng đau mỏi, có chút ngồi không yên, không thể làm gì khác hơn là nâng bụng, chống ghế chậm rãi đứng lên, định ở trong viện tuần tra một chút.
Vốn định giữ vững tư thế bình thường đi bộ, nhưng mới vừa đi chưa được hai bước, đã cảm thấy cái bụng thực sự trầm xuống, để không ép đến cái bụng, Dung Cẩn chỉ đành buông tha hình tượng, chống lưng đỡ bụng, hai chân che lấp ở dưới quan phục cũng giang rộng ra, nện bước hình chữ bát đi tuần tra.
Viện khảo thi rất lớn, Dung Cẩn chỉ đi một phần tư đã cảm thấy đi không nổi, đành vác thai bụng to lớn, chậm rãi quay về. Cũng may các đồng sinh đều đang chuyên tâm làm bài thi, không có người nào chú ý tới bối rối của Phủ doãn đại nhân.
Dung Cẩn ngồi như vậy cho đến gần trưa, đứng dậy đi lại một hồi. Dung Cẩn cảm thấy thắt lưng như gãy vậy, cái bụng cũng đau âm ỉ. Đảo mắt đến thời gian ăn cơm trưa, mấy vị giám khảo cần thay phiên đi ăn cơm.
Bởi vì Dung Cẩn có thai, đang ngồi cũng đều là thuộc hạ của y, tự nhiên để y đi trước. Dung Cẩn cũng không chối từ, y mơ hồ có dự cảm không tốt, để giữ thể lực, cũng không thể bị đói.
Đi vào phòng ăn cơm, bên trong chỉ có một giường giữ ấm, ở phía trên đặt bàn ăn. Dung Cẩn thấy thế, bảo người hầu hạ đều đi ra ngoài, y cũng không muốn để cho tất cả mọi người đều thấy bộ dáng giang rộng chân của y.
Thấy trên bàn cơm canh đều là đồ bình thường y thích ăn, còn chuẩn bị cho y một bát canh sâm gà nâng cao tinh thần bổ khí, khóe mắt Dung Cẩn tràn đầy ý cười, lắc đầu, cũng không biết người nọ đến tột cùng dùng biện pháp gì, mới có thể để cho y có thể ăn được bữa cơm trưa như vậy.
Hưởng thụ một bữa trưa mỹ vị, Dung Cẩn sờ sờ cái bụng, y cảm giác mình ăn quá no. Nâng cái bụng, dịch từng chút xuống giường, chỉnh lại y phục, nâng bụng, một lần nữa đi về phía viện khảo thi.
Bởi vì cảm thấy có chút no, Dung Cẩn che chở bụng đi lại trong viện khảo thi. Không được bao lâu, Dung Cẩn cảm thấy bụng lại trĩu xuống thêm, hơn nữa trĩu ngày càng thấp hơn, y có chút lo lắng: Sẽ không thật sự muốn sinh chứ?
Bụng chỉ đau một lúc liền yên lại, Dung Cẩn sợ tiếp tục đi lại sẽ khiến hài tử đi ra nhanh hơn, đỡ cái bụng ngồi trở lại trên ghế.
Ngồi trên ghế cũng khó chịu, trong viện thi rất an tĩnh, Dung Cẩn có thể cảm giác được một cách rõ ràng thai nhi đang đi xuống dưới, từng chút từng chút chen ra khỏi sinh đạo, y nắm chặt tay vịn của ghế càng ngày càng dùng sức.
Cảm giác qua không bao lâu, bụng của mình theo hài nhi di chuyển xuống phía dưới chuyển từ trân châu tròn vo thành giọt nước mưa căng đầy, cảm giác nghẹn trướng dưới thân cũng càng ngày càng mãnh liệt.
Lại một trận đau đớn kéo tới, Chử Dung Cẩn nắm thật chặt tay vịn của ghế, trong miệng không tự chủ tràn ra vài tiếng kêu nhỏ: “Hít… Ư… Hô hô…” Người bên cạnh thấy, vội hỏi: “Đại nhân, ngài không có sao chứ?”
“Ư… Không ngại, có thể là hai ngày này tới gần sinh kỳ, hài tử động lợi hại chút, các ngươi hãy trông cẩn thận, ta đi một chuyến nhà vệ sinh.” Đồng liêu bên cạnh đáp lời, Dung Cẩn chống cái ghế chậm rãi đứng lên, lảo đảo đi về phía nhà vệ sinh.
Lúc này đã gần đến lúc cuộc thi kết thúc, Dung Cẩn nghĩ kiên trì một lúc nữa là được. Nhà vệ sinh cách khá xa, y đi lại chậm, đi một hồi lâu mới đến.
Dung Cẩn đi vào liền đóng kỹ cửa lại, sau đó cởi tiết khố ra, nhìn trên tiết khố có vết máu, đúng là đã sắp sinh rồi. Dung Cẩn xoa bụng, nhỏ giọng thương lượng với bào thai đang đá đạp trong bụng.
“Ngoan, chúng ta ráng nhịn chút nữa, chờ một lát khi tiếng chuông vang lên, chúng ta có thể về nhà. Chờ đến nhà, con muốn lăn qua lăn lại sao cũng được, đừng… Ách… Vào hiện tại… Ừ…”
Thế nhưng hài tử lại không cho y chút mặt mũi nào, lời còn chưa nói hết trong bụng liền truyền đến một trận đấm đá, theo trận đấm đá này, dường như hài tử lại đi xuống thêm chút. Dung Cẩn thiếu chút nữa đau kêu ra tiếng, nhớ tới tỉnh cảnh ở đây, lại nuốt vào.
Quân lính bên ngoài thấy y đi vào hồi lâu, còn có tiếng kêu rên yếu ớt truyền ra, sợ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, lập tức giương giọng hỏi: “Chử đại nhân, ngài không có việc gì chứ?”
Dung Cẩn vừa chịu đựng qua một trận cung lui, nghe thấy câu hỏi của ngươi bên ngoài, nhanh chóng trả lời: “Ừm… Không có chuyện gì, là hài tử động đến lợi hại, nghỉ một chút là tốt rồi…”
Sau đó chậm rãi sửa sang xong y phục, đi ra ngoài. Lúc đi ra còn gật đầu nói lời cảm ơn với quân lính kia: “Cảm ơn ngươi đã lo lắng, bản quan không sao, ngươi tiếp tục canh phòng là được.”
Nói xong liền đi, nếu như người cẩn thận sẽ phát hiện, bụng của y đã thấp đến bắp đùi, nhưng mà hai chân đã không khép lại được, vì vậy chỉ có thể bước đi vụng về như con vịt đi về phía trước.
Ngồi trên ghế Dung Cẩn chỉ cảm thấy mỗi một phút đều là dày vò. Hài tử đã đẩy xương chậu ra, hoàn toàn đi vào sinh đạo, đầu thai đã chống căng ở nói đó, khiến y đứng ngồi không yên.
Dung Cẩn chỉ có thể ở trong lòng cầu khẩn sinh đạo đừng mở nhanh quá, nếu không chính mình sẽ ở trước mắt bao người sinh hài tử mất. Nhưng y không biết trận làm tình tối qua thành công giúp y mở rộng sinh đạo, so với những người khác, sinh đạo của y mở cực nhanh.
Dung Cẩn chịu đựng cung lui một đợt mạnh hơn một đợt, môi đã cắn rách, mùi máu tươi truyền tới trong miệng, khiến y buồn nôn. Y đã bắt đầu không nhịn được theo cung lui dùng sức đẩy xuống phía dưới.
“Ừ… Ách… Hừ… Hừ…” Hai tay y nâng bụng lên muốn ngăn cản thai nhi đi xuống, nhưng hài tử đã đủ tháng muốn ra, sản lực tự nhiên thì sao y có thể ngăn cản được!
Không bao lâu, y cảm thấy hai tay càng ngày càng vô lực, không ngờ hài tử lại xuống thêm một đoạn nữa, chống đỡ nơi sinh miệng. “Ách — ư…” Một trận đau nhức mãnh liệt truyền đến, Dung Cẩn cảm giác dưới người mình ươn ướt.
Nước ối vỡ? Dung Cẩn có chút kinh hoảng, làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? A Diễn… Trong lúc y đang suy nghĩ miên man, tiếng chuông báo thi Phủ kết thúc bắt đầu vang lên, ngày này cuối cùng đã kết thúc.
Nhưng y thật sự là không đi được, không thể làm gì khác hơn là gọi quân lính bên cạnh đến gần, “Làm phiền ngươi, ra ngoài cửa gọi Thế tử Phụ Quốc công vào, nói ta đau bụng, không đi lại được.”
Sau khi quân lính tời khỏi, toàn bộ viện khảo thi chỉ có một mình Dung Cẩn, y cảm giác được, lúc này đầu thai đã ở sát sinh miệng rồi, Dung Cẩn chỉ có thể hơi nâng mông lên, rời khỏi cái ghế, hai tay chống tay vịn dùng sức.
“Ừ –! Ách –!” Theo y không ngừng đưa đẩy, nước ối càng chảy càng nhiều, đã ướt hết mảnh đất dưới thân, theo nước ối xói mòn, đầu thai bị đẩy ra càng ngày càng nhiều.
Cảm thụ được cảm giác nghẹn trướng dưới thân càng ngày càng mạnh, Dung Cẩn biết, đầu của đứa bé đã ngăn ở sinh miệng, chỉ cần mình tiếp tục dùng lực, là có thể sinh được nó ra.
Lúc Tương Thư Diễn bị dẫn vào thấy được cảnh tượng như vậy, nói cám ơn với quân lính, chạy nhanh đến ôm lấy y, “A Cẩn, ngươi sao rồi? Có ổn không?”
Quân lính có mắt nhìn, lập tức xoay người rời đi, trước khi rời đi còn nói qua với huynh đệ ở cửa rằng Chử đại nhân và Thế tử gia ở trong, đừng khóa cửa.
Thấy bốn phía không người, Dung Cẩn ôm chặt cổ Tương Thư Diễn, không ngừng ưỡn bụng dừng sức, đầu thai chỉ chốc lát sau liền chui ra rồi, chống đỡ ở trên tiết khố, “Ách a –! A Diễn… Hài tử… Quần…”
Tương Thư Diễn nghe vậy chẳng quan tâm khác, vội vàng sờ soạn giữa hai đùi A Cẩn, cách quần là có thể mò lấy cái đầu nhỏ tròn tròn. Vội vàng lo lắng vén quan phục của y lên, cởi tiết khố ra.
Hai chân của Dung Cẩn mở càng rộng hơn, Tương Thư Diễn mò theo vai thai kéo hài tử ra ngoài.
Một tiếng khóc nỉ non vang lên trong viện khảo thi. Bởi vì không mang theo đồ đùng sinh sản, Tương Thư Diễn dùng áo ngoài của mình bọc hài tử lại đặt vào trong lòng Chử Dung Cẩn, giúp y mặc quần lại, lập tức ôm lấy hai cha con đi về phía xe ngựa.
Đến trên xe ngựa, dùng dao nhỏ có sẵn trong đó cắt đứt cuống rốn, tiếp theo Tương Thư Diễn giúp Dung Cẩn xoa cái bụng, đẩy cuống rốn ra ngoài, mới coi là hoàn thành mọi chuyện.
Dung Cẩn cho hài tử bú no, một ngày mệt nhọc biểu hiện ra, dưới sự xóc nảy của xe ngựa chìm vào giấc ngủ, tỉnh lại lần nữa đã nằm ở trên giường rồi.
Thật vất vả dựa đầu chịu đựng một ngày, người đã đi hết, Dung Cẩn mới chống sau lưng đau nhức, cơ thể hơi ngửa ra sau, nâng cái bụng chậm rãi đi ra ngoài.
Tương Thư Diễn chờ ở bên ngoài, thấy y đi ra, vội vàng nghênh đón. Ôm lấy người, một tay giúp y chống sau lưng, một tay giúp y nâng thai bụng ngày càng trầm nặng.
“Thế nào, hôm nay mệt muốn chết rồi đúng không?” Sau khi đỡ người lên xe, Tương Thư Diễn hỏi. Dung Cẩn lắc đầu, “Chỉ là thắt lưng có chút mỏi, nhưng hài nhi lại rất ngoan, chỉ động thật nhiều lúc buổi sáng thôi.”
Y đã sắp đến ngày sinh, cho nên cũng không thấy khó chịu hơn bao nhiêu, hơn nữa vừa ra đã nhìn thấy hắn ở bên ngoài chờ mình, tâm tình thoải mái, trên người càng không cảm thấy khó chịu gì.
Kiên trì như vậy ba ngày, hôm nay là ngày thứ tư của thi Phủ, cũng là ngày cuối cùng. Chỉ chờ đến giờ thí sinh giao bài cho học chính là có thể kết thúc.
Dung Cẩn ngồi trên ghế, tay không tự chủ xoa bụng đau nhức, nhớ tới tối hôm qua, trên mặt còn có chút đỏ lên.
Ăn cơm tối xong, Dung Cẩn còn phải cho Ngưu Ngưu bú sữa, y đã gần đến ngày sinh, cái bụng lớn vô cùng, chỉ có thể ngồi ở trên một cái ghế nhỏ thấp, hai chân tách ra, để Ngưu Ngưu ngồi trên đùi y bú.
Lúc Tương Thư Diễn đi vào, thấy hai chân tức phụ rẽ ra, Ngưu Ngưu ngồi trên một chân y, quần lót lỏng lẻo treo ở trên bắp đùi, y phục nửa mở, thai bụng trắng nõn lộ ra, ở dưới ánh nến thậm chí có chút phát sáng.
Tương Thư Diễn nhìn mà nuốt nước miếng, Ngưu Ngưu bú sữa xong đã có chút buồn ngủ, hắn vội vàng nhận lấy con từ trong lòng tức phụ, từ từ vỗ lưng dỗ hắn ngủ.
Lúc này Dung Cẩn chưa đứng dậy khỏi ghế nhỏ, vẫn giữ tư thế lúc cho bú, Dung Cẩn cảm giác eo mình có chút vô lực, muốn đợi một lúc, thấy Tương Thư Diễn quay lại liền hỏi hắn: “Ngưu Ngưu ngủ chưa?”
“Ngủ rồi!” Tương Thư Diễn vừa trả lời vừa đi nhanh về phía y. Dung Cẩn vừa muốn đứng dậy, lại thấy Tương Thư Diễn ở đối diện ngồi xổm xuống.
Không nói hai lời, ngậm lấy nhũ hoa của y, vừa mút sữa vẫn không quên liếm láp.
“Ừ… ưm…” Tương Thư Diễn mút vào mang đến cho y một cảm giác khác với cảm giác lúc Ngưu Ngưu bú. “A Diễn… Hừ…” Cảm giác tê dại này khiến y không nhịn được lại ưỡn người về trước.
“Sữa của A Cẩn thơm quá a!” Mút xong một bên, Tương Thư Diễn lại mút ngực bên kia của y, vừa mút vừa dùng tay vuốt ve bên nhũ hoa kia.
“A… Ha… Đừng… Đau… Hừ…” Một cảm giác vui vẻ cực hạn cùng đau đớn kéo tới, Dung Cẩn không tự chủ ưỡn bụng ra trước, ngửa người về phía sau.
Một tay Tương Thư Diễn ôm chặt y.
Tương Thư Diễn mút sữa xong còn cắn hai cái lên trên nhũ hoa y, Dung Cẩn ôm đầu của A Diễn, nhỏ giọng nói bên tai hắn: “Ư… Hô… Hô… A Diễn… Ta muốn… Cho ta…”
Tương Thư Diễn chỉ chờ những lời này, ôm ngang y lên đi nhanh đi về phía giường. Đặt y lên giường, Dung Cẩn vô cùng thiếu kiên nhẫn giãy dụa vòng eo, mở hai chân, như đang mời Thư Diễn đến hái.
Tương Thư Diễn thấy thế, nhanh chóng cởi hết y phục của mình ra, hắn cũng nhịn rất khổ cực, vật lớn dưới thân đã không kịp chờ đợi muốn phát tiết.
Tương Thư Diễn đỡ y dậy, tay che chở cái bụng bởi vì sắp sinh mà hơi trĩu xuống của y, một tay ôm lấy y, động thân một cái, Dung Cẩn lập tức cảm thấy dưới thân mình được vật lớn lấp đầy, sau đó vật lớn bắt đầu luật động từng chút…
Dù sao thân thể không giống ngày xưa, sợ y không chịu nổi, lúc bắt đầu Thư Diễn động rất chậm, điều này làm cho Dung Cẩn càng khó chịu, “Ừm… Nhanh nhanh… A Diễn…” Nghe vậy, Thư Diễn cười nói: “Tuân mệnh, đại nhân của ta!” Sau đó luật động nhanh hơn.
“Ách… Ừ…” Dung Cẩn bị thúc đến có chút mê ly, theo một lần đâm sâu, y không nén được kêu thành tiếng, “A!” Hai người rốt cục leo đến đỉnh núi!
Ngày hôm nay lúc dậy sớm, Dung Cẩn đã cảm thấy eo lưng đau vô cùng, cảm giác cái bụng cũng xuống thấp hơn hôm qua, y nghĩ nguyên nhân là do trận làm tình tối hôm qua, cũng không có suy nghĩ nhiều, mặc y phục cẩn thận, dùng đồ ăn sáng xong liền ra cửa.
Đến trong viện khảo thi, Dung Cẩn cảm thấy eo càng ngày càng đau mỏi, có chút ngồi không yên, không thể làm gì khác hơn là nâng bụng, chống ghế chậm rãi đứng lên, định ở trong viện tuần tra một chút.
Vốn định giữ vững tư thế bình thường đi bộ, nhưng mới vừa đi chưa được hai bước, đã cảm thấy cái bụng thực sự trầm xuống, để không ép đến cái bụng, Dung Cẩn chỉ đành buông tha hình tượng, chống lưng đỡ bụng, hai chân che lấp ở dưới quan phục cũng giang rộng ra, nện bước hình chữ bát đi tuần tra.
Viện khảo thi rất lớn, Dung Cẩn chỉ đi một phần tư đã cảm thấy đi không nổi, đành vác thai bụng to lớn, chậm rãi quay về. Cũng may các đồng sinh đều đang chuyên tâm làm bài thi, không có người nào chú ý tới bối rối của Phủ doãn đại nhân.
Dung Cẩn ngồi như vậy cho đến gần trưa, đứng dậy đi lại một hồi. Dung Cẩn cảm thấy thắt lưng như gãy vậy, cái bụng cũng đau âm ỉ. Đảo mắt đến thời gian ăn cơm trưa, mấy vị giám khảo cần thay phiên đi ăn cơm.
Bởi vì Dung Cẩn có thai, đang ngồi cũng đều là thuộc hạ của y, tự nhiên để y đi trước. Dung Cẩn cũng không chối từ, y mơ hồ có dự cảm không tốt, để giữ thể lực, cũng không thể bị đói.
Đi vào phòng ăn cơm, bên trong chỉ có một giường giữ ấm, ở phía trên đặt bàn ăn. Dung Cẩn thấy thế, bảo người hầu hạ đều đi ra ngoài, y cũng không muốn để cho tất cả mọi người đều thấy bộ dáng giang rộng chân của y.
Thấy trên bàn cơm canh đều là đồ bình thường y thích ăn, còn chuẩn bị cho y một bát canh sâm gà nâng cao tinh thần bổ khí, khóe mắt Dung Cẩn tràn đầy ý cười, lắc đầu, cũng không biết người nọ đến tột cùng dùng biện pháp gì, mới có thể để cho y có thể ăn được bữa cơm trưa như vậy.
Hưởng thụ một bữa trưa mỹ vị, Dung Cẩn sờ sờ cái bụng, y cảm giác mình ăn quá no. Nâng cái bụng, dịch từng chút xuống giường, chỉnh lại y phục, nâng bụng, một lần nữa đi về phía viện khảo thi.
Bởi vì cảm thấy có chút no, Dung Cẩn che chở bụng đi lại trong viện khảo thi. Không được bao lâu, Dung Cẩn cảm thấy bụng lại trĩu xuống thêm, hơn nữa trĩu ngày càng thấp hơn, y có chút lo lắng: Sẽ không thật sự muốn sinh chứ?
Bụng chỉ đau một lúc liền yên lại, Dung Cẩn sợ tiếp tục đi lại sẽ khiến hài tử đi ra nhanh hơn, đỡ cái bụng ngồi trở lại trên ghế.
Ngồi trên ghế cũng khó chịu, trong viện thi rất an tĩnh, Dung Cẩn có thể cảm giác được một cách rõ ràng thai nhi đang đi xuống dưới, từng chút từng chút chen ra khỏi sinh đạo, y nắm chặt tay vịn của ghế càng ngày càng dùng sức.
Cảm giác qua không bao lâu, bụng của mình theo hài nhi di chuyển xuống phía dưới chuyển từ trân châu tròn vo thành giọt nước mưa căng đầy, cảm giác nghẹn trướng dưới thân cũng càng ngày càng mãnh liệt.
Lại một trận đau đớn kéo tới, Chử Dung Cẩn nắm thật chặt tay vịn của ghế, trong miệng không tự chủ tràn ra vài tiếng kêu nhỏ: “Hít… Ư… Hô hô…” Người bên cạnh thấy, vội hỏi: “Đại nhân, ngài không có sao chứ?”
“Ư… Không ngại, có thể là hai ngày này tới gần sinh kỳ, hài tử động lợi hại chút, các ngươi hãy trông cẩn thận, ta đi một chuyến nhà vệ sinh.” Đồng liêu bên cạnh đáp lời, Dung Cẩn chống cái ghế chậm rãi đứng lên, lảo đảo đi về phía nhà vệ sinh.
Lúc này đã gần đến lúc cuộc thi kết thúc, Dung Cẩn nghĩ kiên trì một lúc nữa là được. Nhà vệ sinh cách khá xa, y đi lại chậm, đi một hồi lâu mới đến.
Dung Cẩn đi vào liền đóng kỹ cửa lại, sau đó cởi tiết khố ra, nhìn trên tiết khố có vết máu, đúng là đã sắp sinh rồi. Dung Cẩn xoa bụng, nhỏ giọng thương lượng với bào thai đang đá đạp trong bụng.
“Ngoan, chúng ta ráng nhịn chút nữa, chờ một lát khi tiếng chuông vang lên, chúng ta có thể về nhà. Chờ đến nhà, con muốn lăn qua lăn lại sao cũng được, đừng… Ách… Vào hiện tại… Ừ…”
Thế nhưng hài tử lại không cho y chút mặt mũi nào, lời còn chưa nói hết trong bụng liền truyền đến một trận đấm đá, theo trận đấm đá này, dường như hài tử lại đi xuống thêm chút. Dung Cẩn thiếu chút nữa đau kêu ra tiếng, nhớ tới tỉnh cảnh ở đây, lại nuốt vào.
Quân lính bên ngoài thấy y đi vào hồi lâu, còn có tiếng kêu rên yếu ớt truyền ra, sợ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, lập tức giương giọng hỏi: “Chử đại nhân, ngài không có việc gì chứ?”
Dung Cẩn vừa chịu đựng qua một trận cung lui, nghe thấy câu hỏi của ngươi bên ngoài, nhanh chóng trả lời: “Ừm… Không có chuyện gì, là hài tử động đến lợi hại, nghỉ một chút là tốt rồi…”
Sau đó chậm rãi sửa sang xong y phục, đi ra ngoài. Lúc đi ra còn gật đầu nói lời cảm ơn với quân lính kia: “Cảm ơn ngươi đã lo lắng, bản quan không sao, ngươi tiếp tục canh phòng là được.”
Nói xong liền đi, nếu như người cẩn thận sẽ phát hiện, bụng của y đã thấp đến bắp đùi, nhưng mà hai chân đã không khép lại được, vì vậy chỉ có thể bước đi vụng về như con vịt đi về phía trước.
Ngồi trên ghế Dung Cẩn chỉ cảm thấy mỗi một phút đều là dày vò. Hài tử đã đẩy xương chậu ra, hoàn toàn đi vào sinh đạo, đầu thai đã chống căng ở nói đó, khiến y đứng ngồi không yên.
Dung Cẩn chỉ có thể ở trong lòng cầu khẩn sinh đạo đừng mở nhanh quá, nếu không chính mình sẽ ở trước mắt bao người sinh hài tử mất. Nhưng y không biết trận làm tình tối qua thành công giúp y mở rộng sinh đạo, so với những người khác, sinh đạo của y mở cực nhanh.
Dung Cẩn chịu đựng cung lui một đợt mạnh hơn một đợt, môi đã cắn rách, mùi máu tươi truyền tới trong miệng, khiến y buồn nôn. Y đã bắt đầu không nhịn được theo cung lui dùng sức đẩy xuống phía dưới.
“Ừ… Ách… Hừ… Hừ…” Hai tay y nâng bụng lên muốn ngăn cản thai nhi đi xuống, nhưng hài tử đã đủ tháng muốn ra, sản lực tự nhiên thì sao y có thể ngăn cản được!
Không bao lâu, y cảm thấy hai tay càng ngày càng vô lực, không ngờ hài tử lại xuống thêm một đoạn nữa, chống đỡ nơi sinh miệng. “Ách — ư…” Một trận đau nhức mãnh liệt truyền đến, Dung Cẩn cảm giác dưới người mình ươn ướt.
Nước ối vỡ? Dung Cẩn có chút kinh hoảng, làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? A Diễn… Trong lúc y đang suy nghĩ miên man, tiếng chuông báo thi Phủ kết thúc bắt đầu vang lên, ngày này cuối cùng đã kết thúc.
Nhưng y thật sự là không đi được, không thể làm gì khác hơn là gọi quân lính bên cạnh đến gần, “Làm phiền ngươi, ra ngoài cửa gọi Thế tử Phụ Quốc công vào, nói ta đau bụng, không đi lại được.”
Sau khi quân lính tời khỏi, toàn bộ viện khảo thi chỉ có một mình Dung Cẩn, y cảm giác được, lúc này đầu thai đã ở sát sinh miệng rồi, Dung Cẩn chỉ có thể hơi nâng mông lên, rời khỏi cái ghế, hai tay chống tay vịn dùng sức.
“Ừ –! Ách –!” Theo y không ngừng đưa đẩy, nước ối càng chảy càng nhiều, đã ướt hết mảnh đất dưới thân, theo nước ối xói mòn, đầu thai bị đẩy ra càng ngày càng nhiều.
Cảm thụ được cảm giác nghẹn trướng dưới thân càng ngày càng mạnh, Dung Cẩn biết, đầu của đứa bé đã ngăn ở sinh miệng, chỉ cần mình tiếp tục dùng lực, là có thể sinh được nó ra.
Lúc Tương Thư Diễn bị dẫn vào thấy được cảnh tượng như vậy, nói cám ơn với quân lính, chạy nhanh đến ôm lấy y, “A Cẩn, ngươi sao rồi? Có ổn không?”
Quân lính có mắt nhìn, lập tức xoay người rời đi, trước khi rời đi còn nói qua với huynh đệ ở cửa rằng Chử đại nhân và Thế tử gia ở trong, đừng khóa cửa.
Thấy bốn phía không người, Dung Cẩn ôm chặt cổ Tương Thư Diễn, không ngừng ưỡn bụng dừng sức, đầu thai chỉ chốc lát sau liền chui ra rồi, chống đỡ ở trên tiết khố, “Ách a –! A Diễn… Hài tử… Quần…”
Tương Thư Diễn nghe vậy chẳng quan tâm khác, vội vàng sờ soạn giữa hai đùi A Cẩn, cách quần là có thể mò lấy cái đầu nhỏ tròn tròn. Vội vàng lo lắng vén quan phục của y lên, cởi tiết khố ra.
Hai chân của Dung Cẩn mở càng rộng hơn, Tương Thư Diễn mò theo vai thai kéo hài tử ra ngoài.
Một tiếng khóc nỉ non vang lên trong viện khảo thi. Bởi vì không mang theo đồ đùng sinh sản, Tương Thư Diễn dùng áo ngoài của mình bọc hài tử lại đặt vào trong lòng Chử Dung Cẩn, giúp y mặc quần lại, lập tức ôm lấy hai cha con đi về phía xe ngựa.
Đến trên xe ngựa, dùng dao nhỏ có sẵn trong đó cắt đứt cuống rốn, tiếp theo Tương Thư Diễn giúp Dung Cẩn xoa cái bụng, đẩy cuống rốn ra ngoài, mới coi là hoàn thành mọi chuyện.
Dung Cẩn cho hài tử bú no, một ngày mệt nhọc biểu hiện ra, dưới sự xóc nảy của xe ngựa chìm vào giấc ngủ, tỉnh lại lần nữa đã nằm ở trên giường rồi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook