Truyền Thuyết Phù Thủy
-
Chương 3
“Thiên Thược Nghị, năm nay hai mươi mốt tuổi, đang học năm thứ hai đại học XX khoa công nghệ, hiện đang sống cùng với một đứa con trai ba tuổi tên là Thiên Nhĩ Tình tại phòng 277 trong khu căn hộ chung cư đường XX. Có cha tên là Thiên Viễn Lôi và mẹ là Linh Vu Na cách đây một tuần đã đi du lịch nước ngoài, lộ trình của họ thì vẫn chưa tra ra được.” Người đang đọc báo cáo điều tra thoáng ngừng lại.“Dữ liệu đưa về có một số điểm kỳ lạ.”
“Kỳ lạ ở chỗ nào?” Người nghe báo cáo khẽ cau mày.
“Qua kiểm tra thì Thiên Nhĩ Tình quả thật là con trai của Thiên Nhược Nghị, nhưng trên hộ khẩu thì cha mẹ của Thiên Nhĩ Tình lại là Thiên Viễn Lôi và Linh Vu Na, còn Thiên Thược Nghị là anh trai của thằng bé.”
“Vì nhập hộ khẩu, Thiên Thược Nghị chưa lập gia đình nên để đứa con tư sinh của mình làm con của cha mẹ cậu ta là chuyện bình thường. Huống hồ khi Thiên Nhĩ Tình sinh ra thì cậu ta chỉ mới mười tám tuổi, muốn để con trai quang minh chính đại mà gặp người khác thì chỉ có cách này.”
“Nhưng mà chúng tôi đã tra qua tất cả các bệnh viện lớn nhỏ khắp thế giới không hề có tư liệu về mẹ của Thiên Nhĩ Tình, Thiên Nhĩ Tình chẳng khác nào từ trên trời rơi xuống nhà họ Thiên, ngoài ra còn…” Tiêu Lịch Mộng chần chừ.
“Còn gì nữa?”
“Còn có mỗi khi thám tử của chúng ta muốn chụp ảnh Thiên Thược Nghị và Thiên Nhĩ Tình thì máy ảnh đều vô duyên vô cớ hỏng mất, ngay cả V8 cũng chịu chung số phận.”
Một Thiên Nhĩ Tình đột ngột xuất hiện, không thể chụp được hình Thiên Thược Nghị và con trai, còn có việc Thiên Nhĩ Tình bỗng nhiên biến mất khỏi ao cá sấu, thật là nhiều bí ẩn.
“Càng lúc càng thú vị.” Văn Nặc Thánh khẽ cong môi nở một nụ cười hào hứng, chuyện càng bí ẩn thì càng kích thích ham muốn tìm hiểu đến tận cùng của hắn, hắn đầy mong đợi đến thời khắc vạch trần mọi bí ẩn.
Tiêu Lịch Mộng thầm than, xem ra mấy ngày tới anh ngay cả thời gian để ngủ cũng không có. Mỗi khi ông chủ bày trò chơi trinh thám thì công việc của công ty không đổ lên đầu anh thì còn đổ cho ai được nữa. Ai, ông chủ của anh khi nào thì mới ngoan ngoãn tu tâm dưỡng tính mà tiếp quản sự nghiệp của Văn gia đây? Theo như anh thấy thì còn rất là lâu.
===
Thiên Thược Nghị không biết mình đụng trúng vận xui gì mà chung cư thì bị thu hồi, muốn liên lạc với cha mẹ xem họ có quên đóng tiền nhà không thì không liên lạc được. Lúc này y chỉ có thể ôm con trai ngồi ngốc ở trong công viên không có nhà để về. Tiền tiêu vặt tháng này chỉ còn có hai trăm đồng, căn bản không đủ để đi thuê phòng khách sạn. Có thể thuê tạm một căn phòng nhỏ nhưng mà cùng lắm chỉ có thể cầm cự được hai ba buổi tối. Tiền tiêu vặt tháng sau cha mẹ còn chưa cho y, giờ y phải làm sao đây?
Thiên Nhĩ Tình lẳng lặng liếc ba của bé đang chống cằm than dài thở ngắn, là cha con nên bé có thể cảm nhận được nỗi buồn của ba, vì thế bé cũng rất buồn. Hồi nãy ba nói bé với ba đã không có nhà ở không có cơm ăn. Không có nhà là chuyện nhỏ nhưng không có cơm ăn là đại sự đó. Không có cơm ăn chẳng khác nào bé không có hamburger ăn, không có kem ăn, bé đương nhiên phải buồn rầu. Bất quá trời không tuyệt đường người, cứu tinh của họ không phải đang đi về phía họ sao? Bé có linh cảm người đó sẽ mua thật nhiều thật nhiều hamburger và kem cho bé cùng ba ăn, vậy ba sẽ không phải lo nghĩ nữa rồi, thật tốt!
“Kỳ lạ ở chỗ nào?” Người nghe báo cáo khẽ cau mày.
“Qua kiểm tra thì Thiên Nhĩ Tình quả thật là con trai của Thiên Nhược Nghị, nhưng trên hộ khẩu thì cha mẹ của Thiên Nhĩ Tình lại là Thiên Viễn Lôi và Linh Vu Na, còn Thiên Thược Nghị là anh trai của thằng bé.”
“Vì nhập hộ khẩu, Thiên Thược Nghị chưa lập gia đình nên để đứa con tư sinh của mình làm con của cha mẹ cậu ta là chuyện bình thường. Huống hồ khi Thiên Nhĩ Tình sinh ra thì cậu ta chỉ mới mười tám tuổi, muốn để con trai quang minh chính đại mà gặp người khác thì chỉ có cách này.”
“Nhưng mà chúng tôi đã tra qua tất cả các bệnh viện lớn nhỏ khắp thế giới không hề có tư liệu về mẹ của Thiên Nhĩ Tình, Thiên Nhĩ Tình chẳng khác nào từ trên trời rơi xuống nhà họ Thiên, ngoài ra còn…” Tiêu Lịch Mộng chần chừ.
“Còn gì nữa?”
“Còn có mỗi khi thám tử của chúng ta muốn chụp ảnh Thiên Thược Nghị và Thiên Nhĩ Tình thì máy ảnh đều vô duyên vô cớ hỏng mất, ngay cả V8 cũng chịu chung số phận.”
Một Thiên Nhĩ Tình đột ngột xuất hiện, không thể chụp được hình Thiên Thược Nghị và con trai, còn có việc Thiên Nhĩ Tình bỗng nhiên biến mất khỏi ao cá sấu, thật là nhiều bí ẩn.
“Càng lúc càng thú vị.” Văn Nặc Thánh khẽ cong môi nở một nụ cười hào hứng, chuyện càng bí ẩn thì càng kích thích ham muốn tìm hiểu đến tận cùng của hắn, hắn đầy mong đợi đến thời khắc vạch trần mọi bí ẩn.
Tiêu Lịch Mộng thầm than, xem ra mấy ngày tới anh ngay cả thời gian để ngủ cũng không có. Mỗi khi ông chủ bày trò chơi trinh thám thì công việc của công ty không đổ lên đầu anh thì còn đổ cho ai được nữa. Ai, ông chủ của anh khi nào thì mới ngoan ngoãn tu tâm dưỡng tính mà tiếp quản sự nghiệp của Văn gia đây? Theo như anh thấy thì còn rất là lâu.
===
Thiên Thược Nghị không biết mình đụng trúng vận xui gì mà chung cư thì bị thu hồi, muốn liên lạc với cha mẹ xem họ có quên đóng tiền nhà không thì không liên lạc được. Lúc này y chỉ có thể ôm con trai ngồi ngốc ở trong công viên không có nhà để về. Tiền tiêu vặt tháng này chỉ còn có hai trăm đồng, căn bản không đủ để đi thuê phòng khách sạn. Có thể thuê tạm một căn phòng nhỏ nhưng mà cùng lắm chỉ có thể cầm cự được hai ba buổi tối. Tiền tiêu vặt tháng sau cha mẹ còn chưa cho y, giờ y phải làm sao đây?
Thiên Nhĩ Tình lẳng lặng liếc ba của bé đang chống cằm than dài thở ngắn, là cha con nên bé có thể cảm nhận được nỗi buồn của ba, vì thế bé cũng rất buồn. Hồi nãy ba nói bé với ba đã không có nhà ở không có cơm ăn. Không có nhà là chuyện nhỏ nhưng không có cơm ăn là đại sự đó. Không có cơm ăn chẳng khác nào bé không có hamburger ăn, không có kem ăn, bé đương nhiên phải buồn rầu. Bất quá trời không tuyệt đường người, cứu tinh của họ không phải đang đi về phía họ sao? Bé có linh cảm người đó sẽ mua thật nhiều thật nhiều hamburger và kem cho bé cùng ba ăn, vậy ba sẽ không phải lo nghĩ nữa rồi, thật tốt!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook