Lúc này sóng trào mãnh liệt, trong bụi cây ẩn giấu nguy hiểm, mà Nhiếp Nhân Vương với Đoạn Soái vẫn đang chiến đấu kịch liệt trên đỉnh tượng Phật. Nhiếp Nhân Vương chiếm thế thượng phong nên càng đánh càng hăng, lộ sắc điên cuồng, vừa đánh vừa nói: “Đoạn Soái, nếu ngươi không rút … Hỏa Lân, sớm muộn gì cũng chết dưới đao của ta!”

Đao chém ra nhát sau nặng hơn nhát trước. Đoạn Soái đã là nỏ mạnh hết đà, khó khăn lắm mới cản được đòn, nào có rảnh rỗi để mà mở miệng trả lời?

Nào ngờ, ngay lúc Nhiếp Nhân Vương cho rằng thắng lợi đã nắm chắc trong tay, Hỏa Lân Kiếm cách một tầng vỏ đột nhiên bùng lên luồng khí nóng rực như lửa, chấn cho đao bổ củi trong tay lão vỡ nát!

Cao thủ so chiêu, một sơ sẩy nhỏ cũng có thể quyết định thắng bại, chuyển bại thành thắng. Biến cố lần này quả thật không phải chuyện đùa. Đoạn Soái nhân lúc Nhiếp Nhân Vương còn đang kinh ngạc, cầm cả kiếm lẫn vỏ đâm mạnh vào đầu gối phải Nhiếp Nhân Vương, đánh nát xương đầu gối.

Nhiếp Nhân Vương đột nhiên mất binh khí, đầu gối phải bị thương, sức chiến đấu tức thì giảm mạnh. Cùng lúc đó, Hỏa Lân Kiếm bỗng tự tuốt ra khỏi vỏ, bay lên không trung!

Hỏa Lân Kiếm vừa ra khỏi vỏ liền rung lên, mũi kiếm đỏ lửa vút ra ngọn lửa cháy rừng rực, khiến người ta nóng rát vô cùng!

Đoạn Soái thấy Hỏa Lân Kiếm đột nhiên mất khống chế cũng hơi giật mình, vội nhào lên nắm kiếm. Ai ngờ, kiếm vừa nắm trong tay, từ mũi kiếm liền có một luồng tà khí xông thẳng đến tim.

Đoạn Soái biết tà khí của Hỏa Lân Kiếm rất nặng, nhưng vẫn một mực tin rằng bản thân đủ sức kiểm soát tà khí của kiếm. Không ngờ lần này Hỏa Lân phát ra tà khí mạnh chưa từng có khiến hắn chấn động, vội vàng vận nội lực để bình ổn tâm thần, tránh để kiếm khống chế tâm trí. Nhưng cùng lúc đó …

Đoạn Soái bay giữa không trung, phát hiện ra nguyên nhân Hỏa Lân Kiếm mất kiểm soát.

Đó là bởi nó đang hưng phấn cực độ, vì nó đã tìm được địch thủ ngang sức ngang tài!

Giống như Đoạn Soái tìm được Nhiếp Nhân Vương vậy.

Từ khi thành kiếm đến giờ, địch thủ mà Hỏa Lân vẫn luôn mong chờ chính là Tuyết Ẩm bản chất trái ngược với nó!

Tuyết Ẩm trong tay Nhiếp Phong!

_Nguyên văn_

___________________________________

Nhiếp Phong với Đoạn Lãng đứng trên đầu gối tượng Phật lo lắng ngẩng nhìn cuộc chiến. Đoạn Soái từ trên đỉnh tượng nhìn xuống, thoáng thấy Tuyết Ẩm trong tay Nhiếp Phong, Hỏa Lân Kiếm lại càng hưng phấn như điên, rung lên không ngừng. Đoạn Soái lập tức chiến hỏa như thiêu, khó mà áp chế tà khí của Hỏa Lân Kiếm, hai mắt đỏ ngầu tơ máu, tà khí lan tràn trên gương mặt, khác hẳn người lúc trước, phá lên cười điên cuồng rồi nói: “Ha ha, đến đi! Tuyết Ẩm, mau tới phân cao thấp với Hỏa Lân ta!”

Tiếng vừa dứt, thân hình đã lao từ đỉnh tượng cao hơn mười trượng xuống chỗ Nhiếp Phong, đồng thời lưỡi kiếm vung lên, tạo ra một lưới kiếm dày đặc, khí thế che trời lấp đất đổ ập xuống, thoáng trông như mây đen che lấp mặt trời, che không lọt tia sáng, chính là chiêu thức lợi hại nhất trong Thực Nhật Kiếm Pháp nhà họ Đoạn – Hỏa Lân Thực Nhật!

Chiêu này kiếm thế mãnh liệt dày đặc, kể cả Nhiếp Nhân Vương cũng chưa chắc tìm được sơ hở. Không ngờ Đoạn Soái lại dùng chiêu thức đoạt mệnh đó đánh về phía con mình, trong lòng lo lắng không thôi! Đáng tiếc, xương đầu gối đã vỡ, muốn đuổi cũng không được, chỉ biết trơ mắt ra nhìn, gầm lên: “Hèn hạ! Vì tranh phong với Tuyết Ẩm mà không tiếc dùng sát chiêu với một đứa trẻ, sao xứng làm bậc tông sư?”

Nhưng Đoạn Soái nắm Hỏa Lân Kiếm, trong lòng có chiến ý nên bị Hỏa Lân thừa cơ khống chế tâm trí, mất hết lý trí, phong phạm tông sư bay biến sạch, nào có chuyện chịu ảnh hưởng bởi lời nhiếc móc, ngông cuồng nói: “Hừ! Năm năm trước ta gặp con ngươi đã biết nó thiên phú kỳ bẩm, ngươi tiếp được thì nó cũng tiếp được!”

Nói rồi thân hình càng lao nhanh hớn, lưới kiếm càng thêm dày đăc. Nhiếp Phong đứng phía dưới bỗng thấy chú Đoạn năm đó nay trở nên dữ tợn cũng ngẩn người.

Đoạn Lãng vẫn đứng bên Nhiếp Phong, nhìn cha mình dáng vẻ điên cuồng, vội ngửa đầu lên cầu khẩn Đoạn Soái đang lao xuống: “Cha, Nhiếp Phong từng cứu mạng con, là bạn của con, đừng mà …”

Nhưng Đoạn Soái vì muốn cho Hỏa Lân giao đấu với Tuyết Ẩm, bất chấp cả con trai cũng đang đứng dưới lưới kiếm. Nhiếp Phong hoảng hốt thấy kiếm thế chỉ còn cách mấy trượng đã dần gần kế, lập tức ra quyết định, một chưởng đẩy Đoạn Lãng ra xa hai trượng để tránh bị thương.

Đã đi đến mép gối tượng Phật, không còn đường nào trốn tránh chiêu thức tuyệt mệnh này, Nhiếp Phong dứt khoát không tránh!

Hai tay nâng đao lên, hắn không hề rụt rè, tập trung tinh thần nhìn chằm chằm vào lưới kiếm đang giáng xuống, dường như đang tìm sơ hở.

Nhưng Hỏa Lân Thực Nhật cùng Đoạn Soái lao xuống nhanh như chớp giật, nào có thời gian cho hắn tìm sơ hở?

Cái chết ngày càng tới gần!

Tám trượng, bảy trượng, sáu trượng, …

Năm trượng, bốn trượng …

Ba trượng …

Trong bụi cây, Bộ Kinh Vân với Song Long Kiếm Bích nhìn từ đầu đến cuối. Lão đại trong Song Long Kiếm Bích nhe răng cười: “Hề hề! Thằng nhóc này đúng là không biết trời cao đất dày là gì. Ngay cả ta với chú hai cũng biết không phá được chiêu Hỏa Lân Thực Nhật này. Dựa vào một thằng nhóc như nó với chút sức lực nhỏ nhoi mà đòi phá chiêu? Không biết lượng sức mình!”

Lão nhị cũng cười khẩy: “Thế cũng tốt. Thằng nhóc này chết dưới kiếm Đoạn Soái, Nhiếp Nhân Vương chắc chắn sẽ đồng quy vu tận với Đoạn Soái. Như vậy thì sẽ tiết kiệm cho chúng ta không ít thời gian đâu. Ha ha …”

Bộ Kinh Vân im lặng lắng nghe hai tên kia châm chọc khinh bỉ, chung quy không phản ứng gì.

Một đại tông sư lại dùng chiêu thức tàn nhẫn điên cuồng tấn công về phía một đứa bé. Nhìn hành vi ỷ mạnh hiếp yếu, lấy lớn bắt nạt nhỏ đó, Bộ Kinh Vân có thực là có thể ngồi yên làm ngơ như Song Long Kiếm Bích không? Có thực là máu lạnh như vậy không?

Bộ Kinh Vân nhớ lời sư phụ dặn không được giao đấu với Nam Lân Kiếm Thủ hay Bắc Ẩm Cuồng Đao. Bộ Kinh Vân biết sư phụ lo cho an nguy của mình. Nhưng sự tình ngày hôm nay đã không cho Bộ Kinh Vân lo trước nghĩ sau nhiều như vậy nữa!

Ngay lúc lão nhị của Song Long Kiếm Bích cười khẩy lạnh nhạt, Bộ Kinh Vân đột nhiên rút kiếm!

Trong tay nó không có kiếm, kiếm nó rút ra đương nhiên là của một trong hai tên kia.

Song Long Kiếm Bích đã được tính là cao thủ dùng kiếm, thường xuyên mang kiếm bên người, tuyệt đối không có chuyện để người ta cướp kiếm.

Trừ phi, người cướp kiếm có kiếm nghệ cao thâm hơn chúng rất nhiều …

Song Long Kiếm Bích không ngờ rằng thiếu niên tuổi chừng mười ba mười bốn thoạt trông bình thường này lại có thủ pháp rút kiếm thành thạo như thế!

Khéo léo vô cùng!

Tay nhanh như cắt!

Thậm chí nhanh hơn cả chúng!

Kiếm, đã ép đến chỗ cách Nhiếp Phong hai trượng.

Lưới kiếm như cầu vồng, khí thế ác liệt khiến đất đá xung quanh Nhiếp Phong trong phạm vi hai trượng đều vỡ nát. Loáng cái, đất đá bay loạn xạ. Lưới kiếm như tấm lụa bó chặt lấy Nhiếp Phong.

Hay cho chiêu Hỏa Lân Thực Nhật!

Lưới kiếm co lại càng lúc càng nhanh, siết lấy Nhiếp Phong đứng giữa tâm lưới!

Lưới kiếm chằng chịt, thoáng chốc như chiếc chuông khổng lồ ụp xuống Nhiếp Phong. Nhiếp Phong cảm giác xung quanh đen kịt, tưởng như không có một tia sang hy vọng nào.

Hỏa Lân Thực Nhật không chỉ nuốt trọn mặt trời, nuốt hết ánh dương, mà còn nuốt chửng hy vọng cầu sinh trong lòng người.

Quả nhiên là chiêu thức cực kỳ tuyệt vọng!

Nhưng, Nhiếp Phong còn muốn cùng cha trải qua cuộc sống nhàn nhã bình dị mặt trời mọc thì làm mặt trời lặn thì nghỉ, còn muốn dùng cả đời này để phụng dưỡng cha già bị mẹ vứt bỏ, thêm chút hạnh phúc vào cuộc đời bấp bênh trắc trở của ông.

Không! Hắn không thể dễ dàng buông tha hy vọng sống như vậy được. Hắn tuyệt đối không thể chết!

Nhiếp Phong một lần nữa bình tĩnh lại, nhìn chăm chú vào lưới kiếm đang ập xuống.

Hắn thiên tư không minh, tu tập Băng Tâm Quyết đã đến trình độ khá cao, lại thêm ý chí cầu sinh mãnh liệt, trong lưới kiếm kín không kẽ hở, hắn đột nhiên phát hiện một tia sáng mờ nhạt.

Chính xác! Đây chính là sơ hở!

Nhiếp Phong nhấc đao lên. Hắn biết mình dùng bất kỳ chiêu nào trong Ngạo Hàn Lục Quyết bổ một nhát, thì Hỏa Lân Thực Nhật đều sẽ tan tác ngay!

Nhưng Đoạn Soái có mấy chục năm công lực, lại thêm áp lực sinh ra khi lao từ trên cao hơn mười trượng xuống, Nhiếp Phong phá được chiêu thì vẫn bị kình khí chấn cho ngũ tạng lục phủ vỡ nát mà chết.

Nhưng đao này không thể không bổ. Đây chính là đường sống duy nhất của hắn.

Nhiếp Nhân Vương giờ vút này vỡ xương đầu gối, khó lòng thi triển hết khinh công, chỉ có thể chậm rãi trượt xuống đầu gối tượng Phật, đã không kịp cứu hắn. Đoạn Lãng càng không có năng lực cứu giúp. Chỉ có hắn tự cứu mình.

Nhưng Nhiếp Phong nằm mơ cũng không ngờ trên Nhạc Sơn Đại Phật còn có người có khả năng cứu mình, một người có “lòng” cứu hắn!

Ngay lúc Nhiếp Phong bổ một đao, kỳ tích xảy ra!

Trăm ngàn ánh kiếm bỗng chốc xuyên qua không gian tối tăm kín mít, lập tức đan thành luới kiếm chặt chẽ, kịp thời ngăn cản lưới kiếm của Đoạn Soái ập xuống Nhiếp Phong.

Hay cho lưới kiếm sầu bi! Hay cho lưới kiếm tuyệt vọng! Hay cho chiêu thức quỷ khóc thần sầu!

Là Bi Thống Mạc Danh!

Là Bi Thống Mạc Danh của Bộ Kinh Vân!

Hai lưới kiếm tuyệt thế va nhau, thoáng chốc tan biến.

Chiến ý điên cuồng cùng lòng tự tin của Đoạn Soái cũng theo đó mà biến mất, ngẩn người đứng lặng ra đó.

Bởi vì hắn thấy một sự thật đáng sợ. Người tới cứu Nhiếp Phong, phá Hỏa Lân Thực Nhật của hắn hóa ra lại là một thiếu niên áo đen tuổi còn khá nhỏ!

Nhiếp Phong cũng giật mình. Hắn không ngờ người cứu mình lại là thiếu niên kỳ lạ lúc nãy. Thiếu niên này có võ công cao cường đến thế ư?

Kiếm trong tay Bộ Kinh Vân đã gãy. Khóe miệng nó chảy ra máu, cho thấy dù dùng Bi Thống Mạc Danh phá được Hỏa Lân Thực Nhật, thì nội lực tu vi mấy chục năm của Đoạn Soái cộng với kiếm khí mãnh liệt của Hỏa Lân Kiếm vẫn khiến Bộ Kinh Vân khí huyết cuộn trào, hiển nhiên là bị thương. Bộ Kinh Vân nhất thời đứng không vững. Nhiếp Phong thấy thế thì bước lên phía trước đưa tay đỡ nó, ngạc nhiên hỏi: “Là ngươi? Sao ngươi lại cứu ta?”

Vì sao ư? Bộ Kinh Vân không trả lời, đột nhiên dồn sức ném mạnh thanh kiếm gãy trong tay đi. Nhiếp Phong thấy có điều khác thường, vội vàng quay người lại, giật mình nhìn giữa không trung có một người vóc dáng vạm vỡ tay cầm song kiếm đâm về phía mình nhưng bị kiếm của Bộ Kinh Vân ngăn lại. Người nọ chuyển đường kiếm, “keng” một tiếng, kiếm thế dừng lại, thân hình nhanh chóng đáp đất. Là nhất đẳng cao thủ!

Người đó chính là lão đại trong Song Long Kiếm Bích.

Gã vốn định nhân thời cơ ám sát Nhiếp Phong cướp Tuyết Ẩm, không ngờ lại bị Bộ Kinh Vân ngăn cản, kinh ngạc rồi giận dữ, mắt trừng trừng gườm Bộ Kinh Vân: “Ngươi hà cớ chi phải xen vào chuyện người khác?”

Gã vừa nói xong, một thanh trường kiếm đỏ lửa đã vút tới. Gã biết chắc là Đoạn Soái, lập tức song kiếm vẽ ra nửa hình cung, chặn kiếm Đoạn Soái, xoay người hỏi: “Hừ! Ông đây muốn cướp Tuyết Ẩm liên quan quái gì đến mày?”

Đoạn Soái nói: “Tuyết Ẩm chỉ khi nằm trong tay cha con họ Nhiếp mới có thể giao chiến với Hỏa Lân của ta, tuyệt đối không thể rơi vào tay kẻ khác!”

Dứt lời, ánh kiếm đỏ biến đổi liên tục, Hỏa Lân tấn công về phía tên lão đại kia không ngừng. Gã kia biết Thực Nhật Kiếm Pháp lợi hại, không định chơi cứng, vội vàng chạy thoát thân. Đoạn Soái đuổi theo, nói: “Chạy? Hừ, không ai có thể chạy thoát khỏi kiếm của Nam Lân Kiếm Thủ ta!”

Đúng lúc đó, cách đấy hai trượng đột nhiên có người hét lên: “Đoạn Soái! Mau bỏ Hỏa Lân Kiếm xuống!”

Chưa có ai dám ra lệnh cho Đoạn Soái, càng chưa từng có người dám lệnh cho hắn bỏ Hỏa Lân Kiếm xuống. Đoạn Soái lập tức quay người lại muốn xem kẻ đó là ai. Nhiếp Phong với Bộ Kinh Vân cũng quay lại nhìn.

Chẳng trách tên đó to gan như vậy, hóa ra là vì gã có đòn sát thủ trong tay!

Đó chính là Đoạn Lãng đang bị gã kề kiếm vào cổ. Tên kia không ai khác ngoài  lão nhị Song Long Kiếm Bích!

Lão nhị một tay túm Đoạn Lãng, tay kia cầm kiếm gác trên cổ nó, uy hiếp Đoạn Soái: “Đoạn Soái! Biết điều thì mau giao Hỏa Lân Kiếm ra đây!”

Đoạn Lãng giãy giụa cật lực, hét lên: “Cha, đừng để ý đến con! Hỏa Lân là hy vọng của nhà họ Đoạn chúng ta, tuyệt đối không thể bỏ kiếm!”

Lão nhị sầm mặt, mũi kiếm vẽ một cái, thoáng chốc đã để lại một vết cắt vừa sâu vừa dài, nói: “Thằng nhóc chết tiệt! Biết điều thì ngậm mồm vào!”

Đoạn Soái nói: “Rút cuộc các ngươi là ai? Tại sao lại muốn cướp Hỏa Lân với Tuyết Ẩm?”

Lão nhị túm Đoạn Lãng trong tay, không hề e sợ, ngông nghênh nói: “Bọn này là ai ngươi không cần quan tâm. Lão đại, mau lấy kiếm trong tay hắn!”

Song Long Kiếm Bích nóng lòng lập công, nay đã bất chấp rất nhiều. Ai ngờ, ngay lúc lão đại định cướp Hỏa Lân Kiếm khỏi tay Đoạn Soái, Đoạn Soái lại đột nhiên vung Hỏa Lân Kiếm lên đâm vào ngực lão đại.

Gã kia tưởng bảo kiếm đã đến tay tới nơi, sướng đến điên đầu, bị Đoạn Soái đâm một kiếm bất ngờ không có cơ hội trả đòn. Hỏa Lân Kiếm đâm xuyên qua ngực, gã hét thảm một tiếng rồi chết ngay tại chỗ.

Lão nhị không ngờ Đoạn Soái lại đột ngột ra tay, bỗng thấy lạnh cả người, nói: “Ngươi … ngươi thế mà dám giết hắn … Chẳng lẽ ngươi không sợ ta giết con ngươi?”

Hỏa Lân uống máu, mũi kiếm thoáng chốc bùng lên ánh đỏ, chiếu lên mặt Đoạn Soái trông càng tà dị hơn. Đoạn Soái cười lạnh: “Hỏa Lân sẽ mang lại cho ta thanh danh hiển hách, càng là hy vọng chấn hưng nhà họ Đoạn ta. Bảo ta giao nó ra thì chẳng thà ta hy sinh đứa con của ta. Ngươi muốn giết thì cứ giết!”

Lời vừa dứt, những người ở đó đều sững sờ. Nhiếp Phong nghĩ thầm: “Trời, năm năm trước gương mặt chú Đoạn đâu có tà dị thế này! Cha từng nói Hỏa Lân Kiếm tà khí rất nặng, bất cứ lúc nào cũng có khả năng xâm chiếm lòng người điều khiển tâm trí, nay xem ra lời này không ngoa!”

Trong lúc suy nghĩ, hắn liếc nhìn Bộ Kinh Vân bên cạnh, lại thấy thiếu niên này không có vẻ gì là kinh ngạc, dường như không ngạc nhiên với bất cứ cái gì và cũng chẳng hứng thú với tất cả.

Người kinh hãi nhất chính là Đoạn Lãng. Mặc dù nó không màng đến sống chết của mình, nhưng đột nhiên nghe cha mình nói lời vô tình như vậy, thoáng chốc vẫn tái mét mặt.

Đoạn Soái không sợ lão nhị giết con mình, từng bước đi về phía lão nhị. Gã kia vốn cũng là cao thủ dùng kiếm, lần này bị sự tà dị của hắn dọa cho rùng mình, túm Đoạn Lãng lùi dần về phía sau, hoảng hốt nói: “Đừng … đừng tới đây, nếu không ta giết nó!”

Nhưng Đoạn Soái làm như không nghe thấy, tiếp tục bước về phía trước. Lão nhị cắn răng gằn: “Được lắm! Ngươi không tin ta sẽ giết nó phải không? Vậy thì ta giết cho ngươi xem!”

Nói rồi dùng kiếm cứa vào cổ Đoạn Lãng. Không ngờ tay cầm kiếm bị người đằng sau túm chặt. Người nọ nội lực thâm hậu vô cùng, vừa trở tay liền vặn gãy cổ tay gã, sau đó giao Đoạn Lãng cho Đoạn Soái, quát: “Phi! Bọn chuột nhắt hèn hạ, dùng cả trẻ con để uy hiếp kẻ khác, chết không đáng tiếc!”

Người đó chính là Nhiếp Nhân Vương! Vừa rồi vì chân bị thương nên lão không tới kịp cứu Nhiếp Phong, nhưng vẫn cố nhịn đau chậm rãi trèo từ trên đỉnh tượng xuống. Mấy người khác đang mải tranh giành đao kiếm nên không để ý đến lão đã trượt xuống đầu gối tượng Phật. Không ngờ cuối cùng lại là Nhiếp Nhân Vương cứu được Đoạn Lãng.

Lão nhị bị vặn gãy tay phải, đau đến nỗi quằn quại trên đất, lăn đến chỗ cửa Lăng Vân Quật mới cố chịu đau gượng đứng dậy. Ai ngờ vừa đứng lên đã thấy Đoạn Soái với Nhiếp Nhân Vương tiến tới. Đoạn Soái mặt đằng đằng sát khí hỏi: “Ta cho ngươi một cơ hội nữa. Ai sai khiến các ngươi đến đây cướp thần khí?”

Lão nhị mồ hôi đầm đìa, đảo mắt một cái, kêu to: “Được! Ta nói! Chủ nhân của chúng ta chính là …” Lão nhị định nói đại danh của Lăng Ngạo Thiên ra để dọa hai người họ, nhân đó chạy trốn. Nhưng nói còn chưa hết lời, trong Lăng Vân Quật đã truyền ra tiếng gầm thét điên cuồng!

Tiếng gầm như sấm, đinh tai nhức óc. Quả thực không phải tiếng kêu của con người!

Là động vật, tiếng kêu của thú vật! Nhưng, loài động vật nào lại có tiếng gầm hung mãnh khiến người ta khiếp hãi như thế?

Tiếng gầm chưa dứt, lão nhị định quay lại nhìn thì đột nhiên một ngọn lửa rừng rực phun ra từ Lăng Vân Quân. Lão nhị không tránh kịp, bị ngọn lửa thiêu cháy. Trong nó ẩn chứa khí kình mãnh liệt, “tách tách” mấy tiếng, thân thể lão nhị chẳng những bị thiêu đốt mà còn bị cắt ra từng mảnh, không kịp kêu tiếng nào đã ngã ra đất, chết rất thảm thiết!

Biến cố bất ngờ xảy ra. Đoạn Soái dường như sớm đã có chuẩn bị, tức thì nhảy ra xa. Nhưng Nhiếp Nhân Vương đang đứng tại cửa động, xương đầu gối đã vỡ, khó mà chạy thoát. Đúng lúc ấy, một cái chân thú khổng lồ bốn vuốt vươn từ trong động ra, quắp lấy chân Nhiếp Nhân Vương. Nhiếp Nhân Vương xưa nay nổi danh cuồng ngạo há lại e ngại, vung quyền đấm mạnh vào chân thú. Ai ngờ cái chân kia cứng như thép, một quyền đấm vào mà không ăn thua gì, cứ thế kéo giật Nhiếp Nhân Vương vào trong động.

Nhiếp Phong kinh hãi gào lên: “Cha!”

Tiếng chưa dứt, người đã lao lên. Nào ngờ có người ở đằng sau túm lấy tay hắn, chính là Đoạn Soái!

Nhiếp Phong muốn giãy ra khỏi tay Đoạn Soái, nhưng hai tay hắn túm chặt như kìm sắt. Nhiếp Phong vừa giãy vừa kêu la: “Thả ta ra! Ta phải cứu cha ta!”

Đoạn Soái  liếc thấy trong động nảy sinh kịch biến, vẻ tà dị cùng chiến ý điên cuồng lúc nãy đã biến mất. Đương nhiên hắn hiểu lòng hiếu thuận của Nhiếp Phong, nhưng vẫn nói ra lời tàn khốc: “Quá muộn rồi! Nhóc con, nó đang tức giận, ngươi đi vào chỉ có chịu chết thôi!”

Nhiếp Phong ngẩn người, hỏi: “Nó? Nó là cái gì?”

Đoạn Lãng nghe vậy vội hỏi: “Cha, Lăng Vân Quật đã cháy, nó … có phải là thứ tồn tại lâu đời của nhà họ Đoạn ta?”

Đoạn Soái nói: “Đúng vậy! Nhưng không thể tưởng được nó còn đáng sợ hơn trong truyền thuyết!”

Lúc này cửa động đã bị lửa che kín. Trong động đột nhiên truyền ra tiếng kêu của Nhiếp Nhân Vương: “Phong nhi …”

“Cha!” Nhiếp Phong lại liều mạng giãy ra khỏi tay Đoạn Soái. Ngay lúc ấy lại nghe Nhiếp Nhân Vương hét thảm một tiếng.

“Không!” Nhiếp Phong gào lên.

Không! Hắn không muốn cha chết. Hắn muốn cùng cha sống cuộc sống an nhàn vui vẻ! Hắn muốn phụng dưỡng cha suốt quãng đời còn lại!

Nhưng nghe tiếng hét thảm này, ai cũng biết Nhiếp Nhân Vương đã dữ nhiều lành ít!

Nhiếp Phong vẫn ra sức gào lên, ra sức giãy giụa. Đoạn Soái không chịu buông tay ra. Hắn quay lại nhìn Đoạn Lãng, đột nhiên lấy ra một bức thư nhét vào lòng Đoạn Lãng, nói với vẻ nghiêm túc: “Lãng Nhi, bức thư này liên quan đến tất cả bí mật cùng võ công của nhà họ Đoạn ta. Sau mười lăm tuổi, con có thể hủy nó đi.”

Đoạn Lãng chưa kịp phản ứng, Đoạn Soái đã quay lại trừng mắt lườm Nhiếp Phong còn đang giãy giụa, nói: “Nhóc con, chịu chết vô ích chỉ là hạng ngu dũng! Ngươi phẩm cách thiên phú thượng thừa, đừng có chà đạp bản thân!”

Nói rồi, hắn túm lấy Nhiếp Phong vận kình ném đi. Nhiếp Phong bị ném đến chỗ Đoạn Lãng. Nội lực cường đại ẩn chứa trong đó khiến Đoạn Lãng “oa” một tiếng cũng bị đẩy đi theo. Hai đứa lăn đến bên mép đầu gối tượng Phật.

Đoạn Soái hét lên: “Đi mau! Tiếp tục sống cho tốt, đừng quay trở lại!”

Nhưng dưới đầu gối tượng Phật lúc này, nước dâng cuồn cuộn sóng dậy trập trùng, xoáy nước đâu đâu cũng có. Hai đứa trẻ này rơi xuống nhất định là cửu tử nhất sinh. Vì sao Đoạn Soái biết thế mà còn đẩy chúng nó xuống nước?

Ngay lúc Nhiếp Phong và Đoạn Lãng lăn đến mép gối tượng, một thân hình nhanh như chớp lao đến muốn túm lấy hai người. Trong lúc quay cuồng, Nhiếp Phong thoáng thấy đó là thiếu niên áo đen.

Đáng tiếc, ngay lúc Bộ Kinh Vân sắp túm được tay Nhiếp Phong, Đoạn Lãng đã lăn lông lốc đến mép tượng sắp sửa bay ra ngoài. Lúc nghìn cân treo sợi tóc, Nhiếp Phong nhanh chóng đưa ra quyết định. Hắn không thể bỏ rơi Đoạn Lãng được, thế nên nắm chặt lấy tay Đoạn Lãng, cùng với nó rơi thẳng xuống nước.

Giữa không trung, Nhiếp Phong vì muốn nắm chặt lấy Đoạn Lãng nên tay kia bất giác buông lỏng, Tuyết Ẩm liền rời tay. Hắn hốt hoảng, vội vàng dùng chân đá Tuyết Ẩm cắm phập vào vách đá dựng đứng bên cạnh tượng Phật chỉ còn chuôi lộ bên ngoài, rồi cùng Đoạn Lãng rơi tùm xuống nước, biến mất trong lớp lớp sóng dữ.

Bộ Kinh Vân kinh ngạc nhìn mặt sông sóng cuộn điên cuồng, như thể không ngờ trên đời này lại có người không để ý sống chết của bản thân mà quan tâm đến người khác trước, chỉ tiếc người này đã biến mất.

Ánh mắt xa xăm nhìn lại, nó chợt thấy Lăng Vân Quật chìm trong biển lửa, Đoạn Soái đang đứng ngay ngoài cửa nhìn nó chằm chằm, nói: “Này nhóc, ta không biết tại sao ngươi lại muốn cứu Nhiếp Phong, nhưng ta biết ngươi muốn hỏi vì sao ta lại đẩy chúng nó vào con đường cửu tử nhất sinh như thế đúng không?”

Bộ Kinh Vân không đáp.

Đoạn Soái nói, dường như để giải thích cho hành vi của mình: “Bởi vì bước vào Lăng Vân Quật trước mắt này chỉ có con đường chết!”

Đoạn Soái dứt lời liền đi về phía Lăng Vân Quật, nhưng rồi lại quay đầu nhìn Bộ Kinh Vân với vẻ tán thưởng: “Ngươi tiếp được Hỏa Lân Thực Nhật của lão phu, ngày sau chắc chắn sẽ trở thành tay kiếm cự phách có một không hai. Nếu không muốn uổng phí tư chất của mình thì mau nhảy vào nước đi, có lẽ còn tìm được đường sống. Nếu không, lão phu sẽ mất đi một đối thủ tốt …”

Lời vừa dứt, Đoạn Soái không chần chừ nữa, nhảy vào trong biển lửa, thoáng cái đã mất bóng.

Bộ Kinh Vân ngơ ngác đứng nhìn Lăng Vân Quật đang cháy hừng hực, lòng thầm thắc mắc: Nếu Lăng Vân Quật đã là đường chết, thì Đoạn Soái còn nhảy vào đó làm gì? Rút cuộc là tại sao?

Nó không nghĩ tiếp. Nó đột nhiên có được đáp án rồi.

Từ trong ngọn lửa cháy rừng rực của Lăng Vân Quật, có một bóng đen từ từ bước ra.

Bộ Kinh Vân trước nay chưa từng kinh khiếp chuyện gì lúc nhìn thấy nó cũng phải rùng mình.

Trời ạ! Đây là cái gì?

Bóng đen đó quả thực là hình phạt trời cao giáng xuống thế nhân!

Cái bóng đen đó rõ ràng là … một dị thú toàn thân bốc lửa!

Một con … Hỏa Kỳ Lân!

- -----oOo------

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương