Truyền Thuyết Hùng Bá
-
Chương 31
Đoạn Soái bước vào Lăng Vân Quật rồi mãi sau không thấy trở ra, thay vào đó sinh vật chậm rãi bước ra từ hang động lại là Hỏa Kỳ Lân. Bộ Kinh Vân lạnh lòng, biết Đoạn Soái đã gặp nạn.
Hỏa Kỳ Lân mắt sáng như đuốc, giơ nanh múa vuốt, nhỏ dãi thèm thuồng, như thể muốn cắn nuốt vạn vật trong thế gian rồi đốt hết thành tro.
Bộ Kinh Vân không phát ra tiếng động nào, lẳng lặng nhìn Hỏa Kỳ Lân, đứng yên như tượng. Nó biết con dị thú có thể nhanh chóng tiêu diệt hai đại cao thủ này không hề tầm thường! Khi chưa nắm chắc mình có thể thoát thân, nó tuyệt đối không thể hành động thiếu suy nghĩ!
Bộ Kinh Vân chỉ còn cách đứng yên tại đó như một bức tượng bằng băng.
Thực vậy! Nó giống như một tượng băng vô hồn, rồi lại như đống lửa cháy rừng rực.
Người và thú, băng và lửa. Bầu không khí căng thẳng giữa đôi bên vẫn tiếp tục giằng co, giằng co, lại giằng co …
Một khi tiếp xúc, lập tức bùng nổ!
Không ai ngờ tới, giờ phút này, Bộ Kinh Vân lại nhớ đến sư phụ ở ngoài xa trăm dặm. Nó đi lâu không về, nơi này lại xảy ra kịch biến, có thể sư phụ sẽ chạy tới đây. Bộ Kinh Vân không muốn Lăng Ngạo Thiên tới đây. Ngay cả tuyệt đỉnh cao thủ như Bắc Ẩm Cuồng Đao và Nam Lân Kiếm Thủ còn bị đốt thành tro trong khoảnh khắc, dù sư phụ có tới đây cũng chưa chắc đã ngăn được con dị thú này. Phàm nhân có ai ngăn nổi nó đây?
Mà con dị thú vốn không có phản ứng gì trong khoảnh khắc Bộ Kinh Vân thất thần đã cảm ứng được nó. Hỏa Kỳ Lân lấy đà chuẩn bị lao lên!
Trái tim băng đá có kẽ hở. Cuối cùng, vận mệnh đi về hướng không ai biết trước.
Chẳng lẽ Bộ Kinh Vân sẽ chết trong miệng con dị thú này?
Tất nhiên là không rồi.
Bởi vì lúc này, Lăng Ngạo Thiên đang ở đây.
Hắn biết nếu sự việc phát triển đúng theo nguyên tác, Bộ Kinh Vân sẽ an toàn thoát hiểm. Bởi vì, trong nguyên tác viết rằng, Hỏa Kỳ Lân chỉ có thể dùng thính giác và bản năng để nhận biết sự vật xung quanh. Bộ Kinh Vân đứng nguyên một chỗ như một khối đá vô hồn, tỉnh táo đến nỗi ngay cả mồ hôi cũng không đổ một giọt. Cho nên Hỏa Kỳ Lân không có cách nào cảm nhận sự hiện hữu của nó.
Tất cả đều xảy ra như dự đoán. Song Long Kiếm Bích chết. Nhiếp Nhân Vương và Đoạn Soái cũng chết. Nhiếp Phong với Đoạn Lãng rơi xuống dòng nước xiết, rất nhanh thôi sẽ được các đệ tử Lăng Ngạo Thiên phái đi tìm kiếm cứu lên bờ. Chỉ cần Bộ Kinh Vân bình yên rời đi, là sẽ không có gì thay đổi. Nhưng, tình tiết truyện vào giờ phút này lại có biến số.
Lăng Ngạo Thiên không hiểu sao lại xuất hiện biến số. Hắn cũng không định suy xét đến cùng vấn đề này. Bởi vì hắn là người chứ không phải thần thánh, hắn biết mình không thể tính toán chuẩn xác mọi chuyện đến từng chi tiết nhỏ.
Biến cố lớn nhất chính là Hỏa Kỳ Lân.
Không ai biết Bộ Kinh Vân có thể chạy thoát ngay trước mặt Hỏa Kỳ Lân hay không. Lăng Ngạo Thiên không muốn đánh cược. Quan trọng nhất là, hắn đã sớm có ý định của riêng mình. Lăng Ngạo Thiên biết trong thế giới của Phong Vân có rất nhiều điều không tưởng. Mạng lưới tình báo của Thiên Hạ Hội càng lúc càng lớn, tại không ít địa phương đã mơ hồ tiếp cận được các sự vật huyền bí. Lăng Ngạo Thiên phải nhìn thẳng vào những sự tồn tại như truyền thuyết này. Bởi vì lần này chính là biến số lớn nhất để hắn vấn đỉnh thiên hạ!
Hơn nữa, Lăng Ngạo Thiên có một cách nghĩ, phải chăng khi con người đột phá giới hạn cao nhất thì có thể đạt được trường sinh bất tử?
Là người ai chẳng tham lam. Lăng Ngạo Thiên tất nhiên cũng không thể chối từ sự cám dỗ này. Cho nên, hắn bắt đầu lưu ý đến những tình báo không tầm thường. Thiên Hạ Hội đang từng bước xâm chiếm thiên hạ, đồng thời hắn cũng vạch ra cho mình kế hoạch mới: vượt qua tuyệt thế cao thủ, đạt tới một tầng cao mới!
Nhưng Lăng Ngạo Thiên rất cẩn thận, sẽ không đi mạo hiểm một cách tùy ý. Còn lần này, Hỏa Kỳ Lân xuất hiện có thể nói là lần đầu tiên và rõ ràng nhất thế giới thần kỳ bày cơ hội trước mặt hắn. Lăng Ngạo Thiên quyết không bỏ qua.
Lăng Ngạo Thiên không cần suy đoán Hỏa Kỳ Lân rút cuộc có tấn công Bộ Kinh Vân hay không. Bởi vì hắn đã quyết định tấn công Hỏa Kỳ Lân!
Tấn công Hỏa Kỳ Lân, hành động điên rồ biết bao!
Đương nhiên là Lăng Ngạo Thiên có chuẩn bị. Hắn không định đánh bại Hỏa Kỳ Lân, chỉ muốn trải nghiệm thử cảm giác ở tận cùng giới hạn là thế nào. Mấy năm nay võ công của Lăng Ngạo Thiên dần có xu hướng chững lại. Hắn biết đấy là do hắn kết hợp bản thân với tư chất siêu cường của Hùng Bá đạt tới tột đỉnh của tuyệt thế cao thủ. Con đường về sau nên bước tiếp thế nào? Phải do bản thân tự tìm kiếm. Hắn không muốn dừng lại. Kiếp này thêm một lần được sống, vậy thì phải truy đuổi tương lai vô tận, chứ không đơn giản thỏa mãn với hiện tại.
Lại nói, sau khi phân tích kỹ càng, Lăng Ngạo Thiên cho rằng mình có hơn 80% khả năng đào thoát khỏi móng vuốt Hỏa Kỳ Lân, chỉ là xác suất bị thương cũng cao tới quá bán. Nhưng nguy hiểm luôn luôn tồn tại, cứ nấp phía sau tận hưởng cảm giác an toàn nhàn nhã thì rất khó đột phá. Nhiều năm rồi Lăng Ngạo Thiên chưa từng đặt mình vào tình cảnh hiểm nghèo. Lúc này đây, Lăng Ngạo Thiên quyết định liều một phen. Sau cùng Hỏa Kỳ Lân sẽ chết trong tay Nhiếp Phong, không lý nào chuyện đồ đệ làm được mà sư phụ không làm được!
Đừng thấy Lăng Ngạo Thiên luôn tính toán bày mưu mà lầm tưởng rằng hắn là kẻ tiếc mạng. Thật ra Lăng Ngạo Thiên có lúc rất liều lĩnh. Không liều lĩnh thì sao thâu tóm được thiên hạ? Tính toán sắp đặt cả tính mạng của bản thân ấy mới thực sự là cao thủ.
Ngay khoảnh khắc Hỏa Kỳ Lân lao về phía Bộ Kinh Vân, chỉ phong lợi hại vô cùng và ba mươi sáu cây kim mảnh như lông trâu tẩm mười hai loại độc dược bắn về phía mắt trái Hỏa Kỳ Lân.
Đây chính là sự chuẩn bị của Lăng Ngạo Thiên. Mặc kệ thân mình ngưoi cứng chắc như kim cương, chẳng lẽ ngay cả mắt cũng như vậy? Mười hai loại độc dược mỗi loại có hiệu quả kỳ diệu khác nhau, cho dù mười một loại không phát huy tác dụng thì chí ít vẫn còn một loại. Hơn nữa, ba mươi sáu chiếc kim mảnh đủ để công phá mọi loại giáp, cho dù mắt Hỏa Kỳ Lân như giáp sắt thì kim châm của Bạo Vũ Lê Hoa Châm vẫn có thể xuyên thủng được. Chưa kể là còn tuyệt kỹ Đạn Chỉ Phá Thiên của Lăng Ngạo Thiên. Nào có chuyện nương tay ở đây, hắn vừa hành động lập tức b4n ra chiêu thức mạnh nhất!
Hỏa Kỳ Lân không ngờ lại có kẻ hèn hạ như vậy nấp một bên đánh lén, mắt trái tức thì đau đớn vô cùng.
“Grào!” Hỏa Kỳ Lân gầm lên giận dữ, tiếng gào như xuyên thấu trời đất.
Bộ Kinh Vân ngây ra tại chỗ không biết làm gì. Lăng Ngạo Thiên loáng cái đã tới bên cạnh nó, đẩy nó ngã vào trong bụi cây cách xa mấy trăm mét. Hiện giờ chỉ còn Lăng Ngạo Thiên một mình đối mặt với Hỏa Kỳ Lân đang nổi giận.
Không phải Lăng Ngạo Thiên ra vẻ anh hùng hay lừa gạt lòng người gì. Hắn không định lấy mạng mình ra đùa. Chỉ đơn giản là vì với sức của Bộ Kinh Vân bây giờ còn chưa chịu nổi một đập của Hỏa Kỳ Lân. Tốt hơn hết nên tranh thủ lúc này đẩy nó ra xa, tránh khỏi tổn thất một đại tướng đắc lực sau này.
Bộ Kinh Vân còn chưa chạm đất, Hỏa Kỳ Lân đã bổ nhào vào Lăng Ngạo Thiên, đồng thời há miệng phun ra ngọn lửa đỏ nóng rừng rực, tưởng như lửa luyện thép nhoáng cái bao phủ khắp người Lăng Ngạo Thiên.
Nóng! Nóng vô cùng! Lăng Ngạo Thiên tự nhận mình không thể chịu nổi cái nóng này. Nhưng áo trong mặc trên người Lăng Ngạo Thiên lại không tổn hao gì. Đây là chiếc áo dệt từ tơ của băng tằm vùng cực bắc, thép lạnh lấy từ dưới đáy biển sâu và sợi amiăng(1). Cả ba đều là các loại nguyên liệu bền chịu nhiệt tốt, có thể khắc chế ngọn lửa mãnh liệt của Hỏa Kỳ Lân.
Cho nên, mặc dù đang thân trong biển lửa, Lăng Ngạo Thiên vẫn không gặp vấn đề gì quá lớn. Nguy hiểm là ở con Hỏa Kỳ Lân đang lao đến này. Không nên xem thường cú bổ nhào của nó, trông đơn giản vậy thôi chứ nguy hiểm vô cùng, chạy đâu cũng không tránh được. Hỏa Kỳ Lân đã mù mắt trái, đương nhiên là phải trổ hết bản lĩnh ra rồi, không còn chơi đùa như lúc nãy nữa.
Lăng Ngạo Thiên ngưng tụ nội lực toàn thân, tăng khí thế lên đến mức tột cùng, dùng toàn bộ sức mạnh mình có. Hắn liều lĩnh như vậy chính là vì thời khắc này!
“Uỳnh” một tiếng. Hỏa Kỳ Lân đứng yên bất động, chỉ thấy một đống lửa phút chốc rơi tùm xuống dòng sông cuộn sóng rồi mất tăm. Đây không có nghĩa là Lăng Ngạo Thiên hoàn toàn không so được với Hỏa Kỳ Lân, bị phản chấn đánh văng ra. Ngược lại, ngày hôm nay Lăng Ngạo Thiên cực kỳ hưng phấn, vì cuối cùng hắn đã có được lĩnh ngộ quý báu hằng mong ước!
Rơi xuống nước tất nhiên cũng nằm trong kế hoạch của Lăng Ngạo Thiên. Hỏa Kỳ Lân không thể xuống nước, cho nên chỉ cần rơi vào dòng sông là Lăng Ngạo Thiên sẽ an toàn. Quả nhiên, Hỏa Kỳ Lân phẫn nộ đập nát vụn đầu gối tượng phật, không ngừng phun lửa khắp nơi, nhưng rút cuộc vẫn chỉ đành gầm lên giận dữ rồi rút về trong động.
Trong vài giây ngắn ngủi Lăng Ngạo Thiên giao chiến với Hỏa Kỳ Lân, Bộ Kinh Vân có cảm giác cả người bị giội nước đá, lạnh lẽo vô cùng.
Khi đang bay trên không trung, Bộ Kinh Vân nhìn thấy Hỏa Kỳ Lân phun ra một luồng lửa nóng rực, Lăng Ngạo Thiên không tránh kịp bị ngọn lửa ấy thiêu cháy. Đến khi Bộ Kinh Vân đứng vững trên mặt đất, thì đột nhiên nghe có tiếng nổ rầm trời, sau đó nó thấy Lăng Ngạo Thiên sống chết không rõ rơi xuống dòng sông chảy xiết cuộn sóng.
Bộ Kinh Vân cảm giác trong lòng có muôn vàn suy nghĩ nảy lên dồn dập, rồi ngay lập tức trở thành vực đen không đáy, như thể muốn lôi tuột người ta xuống dưới. Nó bỗng dưng không biết nên làm gì và có thể làm được gì.
Nhìn Hỏa Kỳ Lân quay lại Lăng Vân Quật, Bộ Kinh Vân không biết mình có nên liều mạng xông lên cho nó một kiếm không. Tất nhiên là không thể. Nó phải sống. Giống như trận lửa nhiều năm trước, nó phải cố gắng mà sống, vì chỉ khi còn sống mới có thể báo thù, chết rồi thì chẳng làm được gì cả. Bộ Kinh Vân bỗng nghĩ, năm đó Hoắc Bộ Thiên chết rồi có sư phụ đến nhặt nó về, hôm nay sư phụ cũng đi rồi, còn ai tới dẫn nó về nhà đây? Về nhà … rút cuộc đâu mới được coi là nhà? Bộ Kinh Vân chợt suy nghĩ vẩn vơ, mơ hồ nhớ đến rất nhiều năm trước có người nói nó là Thiên Sát Cô Tinh, sẽ gây họa cho những người xung quanh. Nó chưa ra đời, phụ thân đã mất. Mẫu thân tái giá chưa được mấy năm sống suôn sẻ thì qua đời vì bệnh tật. Cha kế được xem như nhân vật làm mưa làm gió một phương vậy mà vẫn phải chết oan uổng. Còn hôm nay, sư phụ uy chấn thiên hạ chung quy chạy không khỏi sát khí Cô Tinh, gặp dị thú Hỏa Kỳ Lân khiến người người thảng thốt hãi hùng, chết một cách không rõ ràng.
Bộ Kinh Vân thấy trước mắt là một màu đen kịt, bên tai vang vọng vô số âm thanh, như là tiếng xì xào bàn tán của láng giềng năm đó, như là lời chất vấn của mẹ trước lúc lâm chung, như là tiếng ngợi khen của Hoắc Bộ Thiên, rồi lại như là câu nói quan tâm của sư phụ … và cả tiếng lòng của bản thân. Họ đều chết cả rồi, bị mày hại chết, sao mày vẫn còn sống? Tại sao không chết đi?
“Vân Nhi … tỉnh lại đi, Vân Nhi …” Có tiếng nói như vọng từ bên kia bầu trời đến, hiền hòa và quen thuộc, kéo lại suy nghĩ trôi nổi của Bộ Kinh Vân.
Bộ Kinh Vân tập trung tinh thần mở mắt nhìn, bắt gặp một gương mặt vô cùng quen thuộc. Gương mặt của sư phụ đang gần trong gang tấc, vẫn nụ cười mỉm nhẹ nhàng, ánh mắt sâu thẳm dịu dàng, khẽ khàng gọi nó – Vân Nhi …
Qua một lúc lâu, Bộ Kinh Vân mới mở miệng gọi một cách khó nhọc: “Sư phụ …”
Lăng Ngạo Thiên vất vả mãi mới thoát khỏi dòng nước xiết, bơi vào bờ. Vừa lên bờ liền thấy Bộ Kinh Vân ngơ ngác đứng đó, hai mắt không có tiêu cự, chẳng biết đã nghĩ đi đâu.
Lăng Ngạo Thiên thầm nghĩ chắc đứa nhỏ này bị dọa sợ rồi. Cũng khó trách, kể cả hắn đã chuẩn bị tâm lý từ trước vẫn bị Hỏa Kỳ Lân như loài thú khổng lồ thời Hồng Hoang làm cho kinh ngạc, huống chi là Bộ Kinh Vân. Nghĩ thế, Lăng Ngạo Thiên không khỏi mềm lòng. Quả nhiên, cho dù là Bộ Kinh Vân ngày thường gặp biến không sợ chung quy vẫn chỉ là đứa trẻ mười mấy tuổi.
Vì vậy, Lăng Ngạo Thiên nhẹ nhàng tiến tới, nắm lấy hai vai Bộ Kinh Vân, dịu dàng gọi suy tư bay tận đẩu đâu của nó về. Thấy hai mắt Bộ Kinh Vân dần có tiêu cự, Lăng Ngạo Thiên nói với vẻ ôn hòa: “Ổn rồi, Vân Nhi, không sao nữa rồi, có sư phụ ở đây.”
Có sư phụ ở đây … Bộ Kinh Vân nhìn Lăng Ngạo Thiên đứng trước mặt. Nó chưa bao giờ thấy sư phụ chật vật như lúc này. Người chú ý giữ hình tượng như Lăng Ngạo Thiên quả thật rất hiếm khi xuất hiện trước mặt mọi người trong tình trạng như hôm nay. Toàn thân ướt sũng, tóc còn đang nhỏ nước, mặt mày xám trắng xem chừng là bị nội thương, áo ngoài màu mận tím thêu rồng vàng đã bị lửa thiêu rụi, chỉ còn lớp áo trong màu xám nhạt, chính là cái áo phòng cháy dệt từ tơ băng tằm vùng cực bắc, sắt lạnh dưới biển sâu và sợi amiăng kia, có mấy chỗ bị thiêu cháy chuyển thành màu đen kịt.
Bộ Kinh Vân lòng rối như tơ vò, không còn sự tỉnh táo và tự chủ ngày thường, mở miệng nói: “Vân Nhi … muốn rời đi một mình.”
Lăng Ngạo Thiên lòng thầm kinh ngạc, biểu cảm hoàn mỹ suýt thì không giữ được, mở trừng mắt ngạc nhiên hỏi: “Sao con lại nói vậy?”
Lăng Ngạo Thiên thầm lo sợ bất an. Không biết vì nguyên nhân gì, chẳng lẽ Bộ Kinh Vân phát hiện ra manh mối gì về chuyện năm đó? Không thể nào, ngày hôm qua vẫn bình thường mà. Chẳng lẽ chuyện ngày hôm nay có sơ hở gì khiến nó sinh nghi? Không, mọi việc đều rất thuận lợi, ngay cả Hỏa Kỳ Lân cũng nằm trong dự tính. Tại sao lại như vậy?
Bộ não vận hành trơn tru bấy lâu nay của Lăng Ngạo Thiên suýt thì rơi vào trạng thái chết máy. Vô vàn suy nghĩ lập tức nảy lên trong đầu. Làm sao bây giờ? Nếu nó thực sự cách lòng với mình … chi bằng nhân lúc này nó còn chưa trưởng thành diệt trừ tận gốc? Nhưng … hôm nay hắn hoàn toàn không có ý định này. Chẳng những hắn có thương trong người, trước đó đã điều Ám Vệ rời xa, mà vận mệnh của nhân vật chính mạnh mẽ vô cùng, một chiêu không chết thì hậu họa khôn lường. Hơn nữa, một khi đã ra tay thì sau này sẽ thành thế đối lập như nước với lửa, tình cảm nhiều năm nay tan thành mây khói. Vậy chẳng phải uổng phí cố gắng bao năm nay hay sao? Lăng Ngạo Thiên kìm nén đau lòng cùng không nỡ, mắt nhìn Bộ Kinh Vân, muốn thấy được chút manh mối trong ánh mắt của nó.
Ai ngờ câu trả lời của Bộ Kinh Vân lại nằm ngoài dự đoán. Nó nói bằng giọng nặng nề, ánh mắt ảm đạm: “Con là người mang điềm xấu …”
Lăng Ngạo Thiên bỗng dưng như bị búa tạ đập vào ngực, kinh ngạc hỏi: “Con … con nói cái gì?”
Bộ Kinh Vân cúi đầu, toàn thân như bị bao phủ bởi bi thương, lặp lại lần nữa: “Vân Nhi là … nguời mang điềm xấu …”
Lăng Ngạo Thiên không biết cảm giác trong lòng lúc này là gì. Hắn thấy trong mắt Bộ Kinh Vân có bi thương và tự trách, thế mới hiểu Bộ Kinh Vân đang đổ mọi tội lỗi lên đầu mình. Nó cho rằng mình vì cứu nó nên mới bị Hỏa Kỳ Lân gây thương tích? Hay là nó nghĩ vừa rồi mình rơi xuống sông đã chết rồi? Lăng Ngạo Thiên muốn bật cười, lại thấy lòng nặng nề. Chân tình và sự tín nhiệm này quá nặng. Tuy đây là kết quả mà lúc đầu Lăng Ngạo Thiên muốn có, khiến người khác sẵn sàng bán mạng vì mình thậm chí cảm động đến rơi nước mắt. Nhưng Lăng Ngạo Thiên không phải quái vật máu lạnh. Hắn cũng là người, cũng có trái tim.
Lăng Ngạo Thiên ôm Bộ Kinh Vân vào lòng, ôm thiếu niên mười bốn tuổi mà đã cao gần bằng mình, ôm thiếu niên mặt ngoài lạnh lùng như băng nội tâm lại ấm áp mà nhạy cảm.
Lăng Ngạo Thiên ôm Bộ Kinh Vân thật chặt, mãi lâu sau mới chậm rãi lên tiếng: “Vân Nhi, sự phụ không biết con nghĩ thế nào, nhưng con không cần phải đổ mọi trách nhiệm lên đầu mình. Chuyện này không liên quan gì đến con, con không cần phải … gọi mình là người mang điềm xấu. Sư phụ chưa từng tin vào những điều này. Cho nên con đừng nghĩ đến mấy điều hư vô mờ ảo khiến thế nhân ngu muội này nữa.”
Bộ Kinh Vân đặt cằm lên vai Lăng Ngạo Thiên, không nhúc nhích, cũng không nói một lời.
Lăng Ngạo Thiên vỗ nhẹ lưng nó, nói tiếp: “Ngốc quá, cho dù con đi xa tới đâu, chẳng phải vẫn là đồ đệ của sư phụ đấy sao? Hay là con quyết định không nhận vị sư phụ này nữa?”
Bộ Kinh Vân hơi giật người. Lăng Ngạo Thiên cười khẽ, đẩy vai nó ra, nhìn vào đôi mắt đen láy của nó, mỉm cười nói: “Đừng tin vào những lời vô căn cứ như thế. Cả đời này ta và con đều là thầy trò, đây là quan hệ không thể dứt bỏ, nghĩ nhiều hơn nữa cũng vô dụng. Hơn nữa, chuyến này vốn là sư phụ bảo con đi, gặp phải dị thú bậc này là hoàn toàn không ngờ tới. Con đừng suy nghĩ linh tinh.”
Bộ Kinh Vân im lặng nhìn vào mắt Lăng ngạo Thiên, thấy trong đó sự yêu thương, an ủi, trìu mến, cuối cùng mới nhẹ gật đầu.
Lăng Ngạo Thiên mỉm cười, nói: “Được rồi, sự phụ bây giờ không có vấn đề gì lớn, các đệ tử còn đang chờ chúng ta. Cũng đến lúc về nhà rồi.
Bộ Kinh Vân nghe hai chữ “về nhà”, hai mắt liền trở nên nhu hòa, khóe môi dường như hơi cong lên.
Nào ngờ Lăng Ngạo Thiên đột nhiên biến sắc, nghiêng đầu hộc ra một ngụm máu. Bộ Kinh Vân thoáng chốc tái mặt, tràn đầy lo lắng và hoảng hốt.
Lăng Ngạo Thiên thấy Bộ Kinh Vân căng thẳng thế không khỏi có chút xấu hổ. Thật là, vừa mới nói không có chuyện gì xong … Mà đúng là không có chuyện gì thật, chỉ là lúc trước trúng đòn bị nội thương, có máu tụ, giờ nôn ra rồi là vết thương đã lành hơn nửa. Nhưng trông Bộ Kinh Vân cứ như thể hắn bị thương sắp chết vậy …
Lăng Ngạo Thiên lúc nãy vốn định kéo tay Bộ Kinh Vân giờ đành rụt lại, vẻ mặt xấu hổ giải thích: “Thực sự không có gì đáng ngại …”
Nhìn vẻ mặt Bộ Kinh Vân rõ là không tin, như thể đang nói “Đừng gượng ép mình nữa”, “Đừng giả vờ, trông sư phụ như sắp gục ngã vậy” …
Lăng Ngạo Thiên bất đắc dĩ nghĩ thầm … tốt nhất là đừng nói gì cả.
___________________________________
(1) Amiăng: hay còn gọi là asbestos, là tên gọi chung của loại sợi khoáng silicat, bắt nguồn từ tiếng Hy Lạp cổ có nghĩa là “không thể bị phá hủy”.
Hỏa Kỳ Lân mắt sáng như đuốc, giơ nanh múa vuốt, nhỏ dãi thèm thuồng, như thể muốn cắn nuốt vạn vật trong thế gian rồi đốt hết thành tro.
Bộ Kinh Vân không phát ra tiếng động nào, lẳng lặng nhìn Hỏa Kỳ Lân, đứng yên như tượng. Nó biết con dị thú có thể nhanh chóng tiêu diệt hai đại cao thủ này không hề tầm thường! Khi chưa nắm chắc mình có thể thoát thân, nó tuyệt đối không thể hành động thiếu suy nghĩ!
Bộ Kinh Vân chỉ còn cách đứng yên tại đó như một bức tượng bằng băng.
Thực vậy! Nó giống như một tượng băng vô hồn, rồi lại như đống lửa cháy rừng rực.
Người và thú, băng và lửa. Bầu không khí căng thẳng giữa đôi bên vẫn tiếp tục giằng co, giằng co, lại giằng co …
Một khi tiếp xúc, lập tức bùng nổ!
Không ai ngờ tới, giờ phút này, Bộ Kinh Vân lại nhớ đến sư phụ ở ngoài xa trăm dặm. Nó đi lâu không về, nơi này lại xảy ra kịch biến, có thể sư phụ sẽ chạy tới đây. Bộ Kinh Vân không muốn Lăng Ngạo Thiên tới đây. Ngay cả tuyệt đỉnh cao thủ như Bắc Ẩm Cuồng Đao và Nam Lân Kiếm Thủ còn bị đốt thành tro trong khoảnh khắc, dù sư phụ có tới đây cũng chưa chắc đã ngăn được con dị thú này. Phàm nhân có ai ngăn nổi nó đây?
Mà con dị thú vốn không có phản ứng gì trong khoảnh khắc Bộ Kinh Vân thất thần đã cảm ứng được nó. Hỏa Kỳ Lân lấy đà chuẩn bị lao lên!
Trái tim băng đá có kẽ hở. Cuối cùng, vận mệnh đi về hướng không ai biết trước.
Chẳng lẽ Bộ Kinh Vân sẽ chết trong miệng con dị thú này?
Tất nhiên là không rồi.
Bởi vì lúc này, Lăng Ngạo Thiên đang ở đây.
Hắn biết nếu sự việc phát triển đúng theo nguyên tác, Bộ Kinh Vân sẽ an toàn thoát hiểm. Bởi vì, trong nguyên tác viết rằng, Hỏa Kỳ Lân chỉ có thể dùng thính giác và bản năng để nhận biết sự vật xung quanh. Bộ Kinh Vân đứng nguyên một chỗ như một khối đá vô hồn, tỉnh táo đến nỗi ngay cả mồ hôi cũng không đổ một giọt. Cho nên Hỏa Kỳ Lân không có cách nào cảm nhận sự hiện hữu của nó.
Tất cả đều xảy ra như dự đoán. Song Long Kiếm Bích chết. Nhiếp Nhân Vương và Đoạn Soái cũng chết. Nhiếp Phong với Đoạn Lãng rơi xuống dòng nước xiết, rất nhanh thôi sẽ được các đệ tử Lăng Ngạo Thiên phái đi tìm kiếm cứu lên bờ. Chỉ cần Bộ Kinh Vân bình yên rời đi, là sẽ không có gì thay đổi. Nhưng, tình tiết truyện vào giờ phút này lại có biến số.
Lăng Ngạo Thiên không hiểu sao lại xuất hiện biến số. Hắn cũng không định suy xét đến cùng vấn đề này. Bởi vì hắn là người chứ không phải thần thánh, hắn biết mình không thể tính toán chuẩn xác mọi chuyện đến từng chi tiết nhỏ.
Biến cố lớn nhất chính là Hỏa Kỳ Lân.
Không ai biết Bộ Kinh Vân có thể chạy thoát ngay trước mặt Hỏa Kỳ Lân hay không. Lăng Ngạo Thiên không muốn đánh cược. Quan trọng nhất là, hắn đã sớm có ý định của riêng mình. Lăng Ngạo Thiên biết trong thế giới của Phong Vân có rất nhiều điều không tưởng. Mạng lưới tình báo của Thiên Hạ Hội càng lúc càng lớn, tại không ít địa phương đã mơ hồ tiếp cận được các sự vật huyền bí. Lăng Ngạo Thiên phải nhìn thẳng vào những sự tồn tại như truyền thuyết này. Bởi vì lần này chính là biến số lớn nhất để hắn vấn đỉnh thiên hạ!
Hơn nữa, Lăng Ngạo Thiên có một cách nghĩ, phải chăng khi con người đột phá giới hạn cao nhất thì có thể đạt được trường sinh bất tử?
Là người ai chẳng tham lam. Lăng Ngạo Thiên tất nhiên cũng không thể chối từ sự cám dỗ này. Cho nên, hắn bắt đầu lưu ý đến những tình báo không tầm thường. Thiên Hạ Hội đang từng bước xâm chiếm thiên hạ, đồng thời hắn cũng vạch ra cho mình kế hoạch mới: vượt qua tuyệt thế cao thủ, đạt tới một tầng cao mới!
Nhưng Lăng Ngạo Thiên rất cẩn thận, sẽ không đi mạo hiểm một cách tùy ý. Còn lần này, Hỏa Kỳ Lân xuất hiện có thể nói là lần đầu tiên và rõ ràng nhất thế giới thần kỳ bày cơ hội trước mặt hắn. Lăng Ngạo Thiên quyết không bỏ qua.
Lăng Ngạo Thiên không cần suy đoán Hỏa Kỳ Lân rút cuộc có tấn công Bộ Kinh Vân hay không. Bởi vì hắn đã quyết định tấn công Hỏa Kỳ Lân!
Tấn công Hỏa Kỳ Lân, hành động điên rồ biết bao!
Đương nhiên là Lăng Ngạo Thiên có chuẩn bị. Hắn không định đánh bại Hỏa Kỳ Lân, chỉ muốn trải nghiệm thử cảm giác ở tận cùng giới hạn là thế nào. Mấy năm nay võ công của Lăng Ngạo Thiên dần có xu hướng chững lại. Hắn biết đấy là do hắn kết hợp bản thân với tư chất siêu cường của Hùng Bá đạt tới tột đỉnh của tuyệt thế cao thủ. Con đường về sau nên bước tiếp thế nào? Phải do bản thân tự tìm kiếm. Hắn không muốn dừng lại. Kiếp này thêm một lần được sống, vậy thì phải truy đuổi tương lai vô tận, chứ không đơn giản thỏa mãn với hiện tại.
Lại nói, sau khi phân tích kỹ càng, Lăng Ngạo Thiên cho rằng mình có hơn 80% khả năng đào thoát khỏi móng vuốt Hỏa Kỳ Lân, chỉ là xác suất bị thương cũng cao tới quá bán. Nhưng nguy hiểm luôn luôn tồn tại, cứ nấp phía sau tận hưởng cảm giác an toàn nhàn nhã thì rất khó đột phá. Nhiều năm rồi Lăng Ngạo Thiên chưa từng đặt mình vào tình cảnh hiểm nghèo. Lúc này đây, Lăng Ngạo Thiên quyết định liều một phen. Sau cùng Hỏa Kỳ Lân sẽ chết trong tay Nhiếp Phong, không lý nào chuyện đồ đệ làm được mà sư phụ không làm được!
Đừng thấy Lăng Ngạo Thiên luôn tính toán bày mưu mà lầm tưởng rằng hắn là kẻ tiếc mạng. Thật ra Lăng Ngạo Thiên có lúc rất liều lĩnh. Không liều lĩnh thì sao thâu tóm được thiên hạ? Tính toán sắp đặt cả tính mạng của bản thân ấy mới thực sự là cao thủ.
Ngay khoảnh khắc Hỏa Kỳ Lân lao về phía Bộ Kinh Vân, chỉ phong lợi hại vô cùng và ba mươi sáu cây kim mảnh như lông trâu tẩm mười hai loại độc dược bắn về phía mắt trái Hỏa Kỳ Lân.
Đây chính là sự chuẩn bị của Lăng Ngạo Thiên. Mặc kệ thân mình ngưoi cứng chắc như kim cương, chẳng lẽ ngay cả mắt cũng như vậy? Mười hai loại độc dược mỗi loại có hiệu quả kỳ diệu khác nhau, cho dù mười một loại không phát huy tác dụng thì chí ít vẫn còn một loại. Hơn nữa, ba mươi sáu chiếc kim mảnh đủ để công phá mọi loại giáp, cho dù mắt Hỏa Kỳ Lân như giáp sắt thì kim châm của Bạo Vũ Lê Hoa Châm vẫn có thể xuyên thủng được. Chưa kể là còn tuyệt kỹ Đạn Chỉ Phá Thiên của Lăng Ngạo Thiên. Nào có chuyện nương tay ở đây, hắn vừa hành động lập tức b4n ra chiêu thức mạnh nhất!
Hỏa Kỳ Lân không ngờ lại có kẻ hèn hạ như vậy nấp một bên đánh lén, mắt trái tức thì đau đớn vô cùng.
“Grào!” Hỏa Kỳ Lân gầm lên giận dữ, tiếng gào như xuyên thấu trời đất.
Bộ Kinh Vân ngây ra tại chỗ không biết làm gì. Lăng Ngạo Thiên loáng cái đã tới bên cạnh nó, đẩy nó ngã vào trong bụi cây cách xa mấy trăm mét. Hiện giờ chỉ còn Lăng Ngạo Thiên một mình đối mặt với Hỏa Kỳ Lân đang nổi giận.
Không phải Lăng Ngạo Thiên ra vẻ anh hùng hay lừa gạt lòng người gì. Hắn không định lấy mạng mình ra đùa. Chỉ đơn giản là vì với sức của Bộ Kinh Vân bây giờ còn chưa chịu nổi một đập của Hỏa Kỳ Lân. Tốt hơn hết nên tranh thủ lúc này đẩy nó ra xa, tránh khỏi tổn thất một đại tướng đắc lực sau này.
Bộ Kinh Vân còn chưa chạm đất, Hỏa Kỳ Lân đã bổ nhào vào Lăng Ngạo Thiên, đồng thời há miệng phun ra ngọn lửa đỏ nóng rừng rực, tưởng như lửa luyện thép nhoáng cái bao phủ khắp người Lăng Ngạo Thiên.
Nóng! Nóng vô cùng! Lăng Ngạo Thiên tự nhận mình không thể chịu nổi cái nóng này. Nhưng áo trong mặc trên người Lăng Ngạo Thiên lại không tổn hao gì. Đây là chiếc áo dệt từ tơ của băng tằm vùng cực bắc, thép lạnh lấy từ dưới đáy biển sâu và sợi amiăng(1). Cả ba đều là các loại nguyên liệu bền chịu nhiệt tốt, có thể khắc chế ngọn lửa mãnh liệt của Hỏa Kỳ Lân.
Cho nên, mặc dù đang thân trong biển lửa, Lăng Ngạo Thiên vẫn không gặp vấn đề gì quá lớn. Nguy hiểm là ở con Hỏa Kỳ Lân đang lao đến này. Không nên xem thường cú bổ nhào của nó, trông đơn giản vậy thôi chứ nguy hiểm vô cùng, chạy đâu cũng không tránh được. Hỏa Kỳ Lân đã mù mắt trái, đương nhiên là phải trổ hết bản lĩnh ra rồi, không còn chơi đùa như lúc nãy nữa.
Lăng Ngạo Thiên ngưng tụ nội lực toàn thân, tăng khí thế lên đến mức tột cùng, dùng toàn bộ sức mạnh mình có. Hắn liều lĩnh như vậy chính là vì thời khắc này!
“Uỳnh” một tiếng. Hỏa Kỳ Lân đứng yên bất động, chỉ thấy một đống lửa phút chốc rơi tùm xuống dòng sông cuộn sóng rồi mất tăm. Đây không có nghĩa là Lăng Ngạo Thiên hoàn toàn không so được với Hỏa Kỳ Lân, bị phản chấn đánh văng ra. Ngược lại, ngày hôm nay Lăng Ngạo Thiên cực kỳ hưng phấn, vì cuối cùng hắn đã có được lĩnh ngộ quý báu hằng mong ước!
Rơi xuống nước tất nhiên cũng nằm trong kế hoạch của Lăng Ngạo Thiên. Hỏa Kỳ Lân không thể xuống nước, cho nên chỉ cần rơi vào dòng sông là Lăng Ngạo Thiên sẽ an toàn. Quả nhiên, Hỏa Kỳ Lân phẫn nộ đập nát vụn đầu gối tượng phật, không ngừng phun lửa khắp nơi, nhưng rút cuộc vẫn chỉ đành gầm lên giận dữ rồi rút về trong động.
Trong vài giây ngắn ngủi Lăng Ngạo Thiên giao chiến với Hỏa Kỳ Lân, Bộ Kinh Vân có cảm giác cả người bị giội nước đá, lạnh lẽo vô cùng.
Khi đang bay trên không trung, Bộ Kinh Vân nhìn thấy Hỏa Kỳ Lân phun ra một luồng lửa nóng rực, Lăng Ngạo Thiên không tránh kịp bị ngọn lửa ấy thiêu cháy. Đến khi Bộ Kinh Vân đứng vững trên mặt đất, thì đột nhiên nghe có tiếng nổ rầm trời, sau đó nó thấy Lăng Ngạo Thiên sống chết không rõ rơi xuống dòng sông chảy xiết cuộn sóng.
Bộ Kinh Vân cảm giác trong lòng có muôn vàn suy nghĩ nảy lên dồn dập, rồi ngay lập tức trở thành vực đen không đáy, như thể muốn lôi tuột người ta xuống dưới. Nó bỗng dưng không biết nên làm gì và có thể làm được gì.
Nhìn Hỏa Kỳ Lân quay lại Lăng Vân Quật, Bộ Kinh Vân không biết mình có nên liều mạng xông lên cho nó một kiếm không. Tất nhiên là không thể. Nó phải sống. Giống như trận lửa nhiều năm trước, nó phải cố gắng mà sống, vì chỉ khi còn sống mới có thể báo thù, chết rồi thì chẳng làm được gì cả. Bộ Kinh Vân bỗng nghĩ, năm đó Hoắc Bộ Thiên chết rồi có sư phụ đến nhặt nó về, hôm nay sư phụ cũng đi rồi, còn ai tới dẫn nó về nhà đây? Về nhà … rút cuộc đâu mới được coi là nhà? Bộ Kinh Vân chợt suy nghĩ vẩn vơ, mơ hồ nhớ đến rất nhiều năm trước có người nói nó là Thiên Sát Cô Tinh, sẽ gây họa cho những người xung quanh. Nó chưa ra đời, phụ thân đã mất. Mẫu thân tái giá chưa được mấy năm sống suôn sẻ thì qua đời vì bệnh tật. Cha kế được xem như nhân vật làm mưa làm gió một phương vậy mà vẫn phải chết oan uổng. Còn hôm nay, sư phụ uy chấn thiên hạ chung quy chạy không khỏi sát khí Cô Tinh, gặp dị thú Hỏa Kỳ Lân khiến người người thảng thốt hãi hùng, chết một cách không rõ ràng.
Bộ Kinh Vân thấy trước mắt là một màu đen kịt, bên tai vang vọng vô số âm thanh, như là tiếng xì xào bàn tán của láng giềng năm đó, như là lời chất vấn của mẹ trước lúc lâm chung, như là tiếng ngợi khen của Hoắc Bộ Thiên, rồi lại như là câu nói quan tâm của sư phụ … và cả tiếng lòng của bản thân. Họ đều chết cả rồi, bị mày hại chết, sao mày vẫn còn sống? Tại sao không chết đi?
“Vân Nhi … tỉnh lại đi, Vân Nhi …” Có tiếng nói như vọng từ bên kia bầu trời đến, hiền hòa và quen thuộc, kéo lại suy nghĩ trôi nổi của Bộ Kinh Vân.
Bộ Kinh Vân tập trung tinh thần mở mắt nhìn, bắt gặp một gương mặt vô cùng quen thuộc. Gương mặt của sư phụ đang gần trong gang tấc, vẫn nụ cười mỉm nhẹ nhàng, ánh mắt sâu thẳm dịu dàng, khẽ khàng gọi nó – Vân Nhi …
Qua một lúc lâu, Bộ Kinh Vân mới mở miệng gọi một cách khó nhọc: “Sư phụ …”
Lăng Ngạo Thiên vất vả mãi mới thoát khỏi dòng nước xiết, bơi vào bờ. Vừa lên bờ liền thấy Bộ Kinh Vân ngơ ngác đứng đó, hai mắt không có tiêu cự, chẳng biết đã nghĩ đi đâu.
Lăng Ngạo Thiên thầm nghĩ chắc đứa nhỏ này bị dọa sợ rồi. Cũng khó trách, kể cả hắn đã chuẩn bị tâm lý từ trước vẫn bị Hỏa Kỳ Lân như loài thú khổng lồ thời Hồng Hoang làm cho kinh ngạc, huống chi là Bộ Kinh Vân. Nghĩ thế, Lăng Ngạo Thiên không khỏi mềm lòng. Quả nhiên, cho dù là Bộ Kinh Vân ngày thường gặp biến không sợ chung quy vẫn chỉ là đứa trẻ mười mấy tuổi.
Vì vậy, Lăng Ngạo Thiên nhẹ nhàng tiến tới, nắm lấy hai vai Bộ Kinh Vân, dịu dàng gọi suy tư bay tận đẩu đâu của nó về. Thấy hai mắt Bộ Kinh Vân dần có tiêu cự, Lăng Ngạo Thiên nói với vẻ ôn hòa: “Ổn rồi, Vân Nhi, không sao nữa rồi, có sư phụ ở đây.”
Có sư phụ ở đây … Bộ Kinh Vân nhìn Lăng Ngạo Thiên đứng trước mặt. Nó chưa bao giờ thấy sư phụ chật vật như lúc này. Người chú ý giữ hình tượng như Lăng Ngạo Thiên quả thật rất hiếm khi xuất hiện trước mặt mọi người trong tình trạng như hôm nay. Toàn thân ướt sũng, tóc còn đang nhỏ nước, mặt mày xám trắng xem chừng là bị nội thương, áo ngoài màu mận tím thêu rồng vàng đã bị lửa thiêu rụi, chỉ còn lớp áo trong màu xám nhạt, chính là cái áo phòng cháy dệt từ tơ băng tằm vùng cực bắc, sắt lạnh dưới biển sâu và sợi amiăng kia, có mấy chỗ bị thiêu cháy chuyển thành màu đen kịt.
Bộ Kinh Vân lòng rối như tơ vò, không còn sự tỉnh táo và tự chủ ngày thường, mở miệng nói: “Vân Nhi … muốn rời đi một mình.”
Lăng Ngạo Thiên lòng thầm kinh ngạc, biểu cảm hoàn mỹ suýt thì không giữ được, mở trừng mắt ngạc nhiên hỏi: “Sao con lại nói vậy?”
Lăng Ngạo Thiên thầm lo sợ bất an. Không biết vì nguyên nhân gì, chẳng lẽ Bộ Kinh Vân phát hiện ra manh mối gì về chuyện năm đó? Không thể nào, ngày hôm qua vẫn bình thường mà. Chẳng lẽ chuyện ngày hôm nay có sơ hở gì khiến nó sinh nghi? Không, mọi việc đều rất thuận lợi, ngay cả Hỏa Kỳ Lân cũng nằm trong dự tính. Tại sao lại như vậy?
Bộ não vận hành trơn tru bấy lâu nay của Lăng Ngạo Thiên suýt thì rơi vào trạng thái chết máy. Vô vàn suy nghĩ lập tức nảy lên trong đầu. Làm sao bây giờ? Nếu nó thực sự cách lòng với mình … chi bằng nhân lúc này nó còn chưa trưởng thành diệt trừ tận gốc? Nhưng … hôm nay hắn hoàn toàn không có ý định này. Chẳng những hắn có thương trong người, trước đó đã điều Ám Vệ rời xa, mà vận mệnh của nhân vật chính mạnh mẽ vô cùng, một chiêu không chết thì hậu họa khôn lường. Hơn nữa, một khi đã ra tay thì sau này sẽ thành thế đối lập như nước với lửa, tình cảm nhiều năm nay tan thành mây khói. Vậy chẳng phải uổng phí cố gắng bao năm nay hay sao? Lăng Ngạo Thiên kìm nén đau lòng cùng không nỡ, mắt nhìn Bộ Kinh Vân, muốn thấy được chút manh mối trong ánh mắt của nó.
Ai ngờ câu trả lời của Bộ Kinh Vân lại nằm ngoài dự đoán. Nó nói bằng giọng nặng nề, ánh mắt ảm đạm: “Con là người mang điềm xấu …”
Lăng Ngạo Thiên bỗng dưng như bị búa tạ đập vào ngực, kinh ngạc hỏi: “Con … con nói cái gì?”
Bộ Kinh Vân cúi đầu, toàn thân như bị bao phủ bởi bi thương, lặp lại lần nữa: “Vân Nhi là … nguời mang điềm xấu …”
Lăng Ngạo Thiên không biết cảm giác trong lòng lúc này là gì. Hắn thấy trong mắt Bộ Kinh Vân có bi thương và tự trách, thế mới hiểu Bộ Kinh Vân đang đổ mọi tội lỗi lên đầu mình. Nó cho rằng mình vì cứu nó nên mới bị Hỏa Kỳ Lân gây thương tích? Hay là nó nghĩ vừa rồi mình rơi xuống sông đã chết rồi? Lăng Ngạo Thiên muốn bật cười, lại thấy lòng nặng nề. Chân tình và sự tín nhiệm này quá nặng. Tuy đây là kết quả mà lúc đầu Lăng Ngạo Thiên muốn có, khiến người khác sẵn sàng bán mạng vì mình thậm chí cảm động đến rơi nước mắt. Nhưng Lăng Ngạo Thiên không phải quái vật máu lạnh. Hắn cũng là người, cũng có trái tim.
Lăng Ngạo Thiên ôm Bộ Kinh Vân vào lòng, ôm thiếu niên mười bốn tuổi mà đã cao gần bằng mình, ôm thiếu niên mặt ngoài lạnh lùng như băng nội tâm lại ấm áp mà nhạy cảm.
Lăng Ngạo Thiên ôm Bộ Kinh Vân thật chặt, mãi lâu sau mới chậm rãi lên tiếng: “Vân Nhi, sự phụ không biết con nghĩ thế nào, nhưng con không cần phải đổ mọi trách nhiệm lên đầu mình. Chuyện này không liên quan gì đến con, con không cần phải … gọi mình là người mang điềm xấu. Sư phụ chưa từng tin vào những điều này. Cho nên con đừng nghĩ đến mấy điều hư vô mờ ảo khiến thế nhân ngu muội này nữa.”
Bộ Kinh Vân đặt cằm lên vai Lăng Ngạo Thiên, không nhúc nhích, cũng không nói một lời.
Lăng Ngạo Thiên vỗ nhẹ lưng nó, nói tiếp: “Ngốc quá, cho dù con đi xa tới đâu, chẳng phải vẫn là đồ đệ của sư phụ đấy sao? Hay là con quyết định không nhận vị sư phụ này nữa?”
Bộ Kinh Vân hơi giật người. Lăng Ngạo Thiên cười khẽ, đẩy vai nó ra, nhìn vào đôi mắt đen láy của nó, mỉm cười nói: “Đừng tin vào những lời vô căn cứ như thế. Cả đời này ta và con đều là thầy trò, đây là quan hệ không thể dứt bỏ, nghĩ nhiều hơn nữa cũng vô dụng. Hơn nữa, chuyến này vốn là sư phụ bảo con đi, gặp phải dị thú bậc này là hoàn toàn không ngờ tới. Con đừng suy nghĩ linh tinh.”
Bộ Kinh Vân im lặng nhìn vào mắt Lăng ngạo Thiên, thấy trong đó sự yêu thương, an ủi, trìu mến, cuối cùng mới nhẹ gật đầu.
Lăng Ngạo Thiên mỉm cười, nói: “Được rồi, sự phụ bây giờ không có vấn đề gì lớn, các đệ tử còn đang chờ chúng ta. Cũng đến lúc về nhà rồi.
Bộ Kinh Vân nghe hai chữ “về nhà”, hai mắt liền trở nên nhu hòa, khóe môi dường như hơi cong lên.
Nào ngờ Lăng Ngạo Thiên đột nhiên biến sắc, nghiêng đầu hộc ra một ngụm máu. Bộ Kinh Vân thoáng chốc tái mặt, tràn đầy lo lắng và hoảng hốt.
Lăng Ngạo Thiên thấy Bộ Kinh Vân căng thẳng thế không khỏi có chút xấu hổ. Thật là, vừa mới nói không có chuyện gì xong … Mà đúng là không có chuyện gì thật, chỉ là lúc trước trúng đòn bị nội thương, có máu tụ, giờ nôn ra rồi là vết thương đã lành hơn nửa. Nhưng trông Bộ Kinh Vân cứ như thể hắn bị thương sắp chết vậy …
Lăng Ngạo Thiên lúc nãy vốn định kéo tay Bộ Kinh Vân giờ đành rụt lại, vẻ mặt xấu hổ giải thích: “Thực sự không có gì đáng ngại …”
Nhìn vẻ mặt Bộ Kinh Vân rõ là không tin, như thể đang nói “Đừng gượng ép mình nữa”, “Đừng giả vờ, trông sư phụ như sắp gục ngã vậy” …
Lăng Ngạo Thiên bất đắc dĩ nghĩ thầm … tốt nhất là đừng nói gì cả.
___________________________________
(1) Amiăng: hay còn gọi là asbestos, là tên gọi chung của loại sợi khoáng silicat, bắt nguồn từ tiếng Hy Lạp cổ có nghĩa là “không thể bị phá hủy”.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook