Truyền Kỳ Ba Vị Tiểu Thư
-
Chương 11: Chém giết
Chương 11:
Cô ngang tàng đứng giữa không trung, mái tóc đen bị gió cuốn bay phấp phới. Đôi mắt lúc này là tia đỏ khát máu quỷ dị, quét qua đám hắc y, tay phải rút ra cây kiếm màu đen lạnh giá. Từng bước, từng bước ngạo nghễ đầy uy áp như cởi bỏ sợi dây trói buộc… quỷ dữ.
Nở một nụ cười chết chóc, cô lao vào đám đen, cây kiếm lúc này chẳng khác gì lưỡi hái tử thần đòi mạng. Một kiếm kết thúc một sinh mạng, máu tươi tanh tưởi hòa vào màn đêm chết chóc. Một chiêu tuyệt mệnh, không cách nào tránh khỏi, cô như điên cuồng mà giết chóc, điên cuồng mà tàn sát, mà đoạt mệnh. Máu tươi vấy lên bộ hồng y rực rỡ, thời gian như ngừng lại, không còn ai cử động trừ cô đang chém giết đám hắc y. Gió lạnh thổi xào xạt khiến lá trúc bay lả tả như những tờ giấy báo tử. Máu tươi vấy ra càng nhiều khiến cô càng điên cuồng, kiếm chiêu càng thêm tàn nhẫn, cô bây giờ như tu la địa ngục tắm máu, hơi thở tanh nồng, ánh mắt bởi vì máu tươi mà thêm kích động, kiếm vung lên không ngừng nghỉ.
Hít! Cả bọn binh lính hít một ngụm khí lạnh, Thiên! Thật kinh khủng nhưng Nguyệt Điệp lộ vẻ hốt hoảng, vẻ mặt trầm tĩnh như nước lúc này đã bị phá vỡ. Ký ức về những cuộc tàn sát đẫm máu hiện về trong trí nhớ, nó giật mình. Nó muốn chốn tránh, chốn tránh quá khứ tàn khốc ấy, nó muốn một cuộc sống yên bình với gia đình mới của mình… nhưng, nó không thể bỏ mặt những người bạn tri kỷ. Hít sâu, nó hét to
- Tiểu Hy hứa sẽ không nổi điên trước mặt Rin_ tiếng hét vang vọng khắp rừng trúc rồi vọng về ba bốn lần khiến cho cô khựng lại, ánh mắt đỏ ngầu lúc này cũng dịu xuống, phải rồi, cô đã hứa với bọn họ sẽ không nổi điên, ít nhất là trước mặt Nguyệt Điệp và Thiên Băng… cô đang làm gì vậy?... tại sao lại mất kiềm chế chứ?... Phải, chính bọn hắn là người khiến Thiên Băng bị thương
- Là bọn hắn làm Thiên Băng bị thương, đáng chết_ cô cắn răng
- Cậu không nghĩ rằng giết chúng như vậy là quá tiện nghi cho chúng rồi sao?_ Nó chống cằm, vẻ mặt xa xăm suy nghĩ nhưng lại khiến không ít người đổ mồ hôi lạnh. ‘ Cô nãi nãi à ~ chúng tôi không nghĩ vậy đâu’
Nam Cung Thần mỉm cười, nàng ấy thật thú vị!
- Chúng ta nên kết thúc rồi nhỉ? _ Âu Dương Hàn Phong lạnh tanh bước ra khiến hắc y nhân hốt hoảng, không phải đội quân của hắn ngày mai mới đến được sao? Chẳng lẽ là thông tin sai?
- À! Nếu các ngươi đang thắc mắc thì ta cũng không ngại trả lời, tên Khang phó tướng kia chắc bây giờ đang ‘ chơi đùa ’ với lũ sói của ta. Nếu các ngươi thắc mắc xong rồi thì cũng nên xuống Minh giới báo danh đi_ Hắn lãnh đạm trả lời khiến cho hắc y nhân rùng mình không hổ danh là Chiến Thần, chỉ vài câu thôi đã có đủ uy áp áp đảo kẻ thù.
Mà tiếng hắn vừa dứt, đội quân mặt giáp trụ màu đen lạnh giá đã phi thân vào bọn sát thủ. Hai màu đen hòa vào nhau nhưng lại tương khắc hoàn toàn khi những bông hoa huyết sắc tanh tưởi nở rộ.
Tên cầm đầu căm hận, kế hoạch đáng ra sẽ vô cùng hoàn hảo, cho dù hắn [ Âu Dương Hàn Phong] đến cứu viện thì cũng chưa chắc sẽ thắng được bọn họ nhưng tại sao lại có thêm ba ả trình giảo kim kia chứ? Tên hắc y bắt đầu cũng trở nên điên cuồng, khinh công vận khí hết mức bay lại phía Nguyệt Điệp đang trị thương cho Thiên Băng nhưng hắn đã quên rằng… cô vẫn luôn ẩn mình thủ hộ hai người bọn họ.
Phập! con dao găm thẳng tắp không sai lệch cắm vào chính giữa tim của tên hắc y nhân. Tử Hy từ trong bóng tối bước ra, khuôn mặt lạnh như băng tuyệt không có một tý biểu cảm, con ngươi đen bóng lạnh lẽo tỏa ra sát khí dày đậm. Họ là bạn của cô, là nghịch lân của cô, dám có ý nghĩ làm hại họ thì trước tiên phải có gan chịu đựng sự phẫn nộ của cô.
Mà Nam Cung Thần cùng Thượng Quan Khương ở gần đó cũng phi thân lại, chưởng phong đánh bay tên hắc y sang một bên mà thủ hộ Nguyệt Điệp cùng Thiên Băng. Âu Dương Hàn Phong chậm rãi bước lại, nói chậm rãi nhưng thật ra mỗi bước của hắn như mười bước bình thường, chẳng mấy chốc đã đứng bên cạnh cô.
- Băng sao rồi?_ Lúc Nguyệt Điệp nhẹ nhàng rút châm thì cùng lúc đó, Thượng Quan Khương sốt ruột hỏi han.
- Không sao, đã cầm máu_ Nó nhẹ lắc đầu, cũng may là chữa trị kịp chứ nếu trễ hơn chút nữa thì sẽ rất phiền phức.
Cả mấy người cùng thở phào nhẹ nhõm nhưng họ biết, họ không thể để yên cho chuyện này được.
- Thường Vân quản lí vô cùng tốt_ Tử Hy mỉm cười lạnh lẽo rồi dìu Thiên Băng cùng kéo Nguyệt Điệp đang có dấu chấm hỏi to đùng trên đầu ra chỗ khác
- Nghỉ ngơi một chút đi, sáng sớm mai sẽ xuất phát_ Âu Dương Hàn Phong ra lệnh. Có lẽ Tể tướng là đang sốt ruột lắm đi? Không sao, họ sẽ cho hắn một cái đại lễ thật lớn.
Ánh tà dương dần dần xâm chiếm bóng tối, những tia nắng đầu tiên nhẹ nhàng nhảy nhót. Tử Hy mở đôi mắt, môi kéo lên một nụ cười lãnh khốc, trò hay… mới bắt đầu.
Cô ngang tàng đứng giữa không trung, mái tóc đen bị gió cuốn bay phấp phới. Đôi mắt lúc này là tia đỏ khát máu quỷ dị, quét qua đám hắc y, tay phải rút ra cây kiếm màu đen lạnh giá. Từng bước, từng bước ngạo nghễ đầy uy áp như cởi bỏ sợi dây trói buộc… quỷ dữ.
Nở một nụ cười chết chóc, cô lao vào đám đen, cây kiếm lúc này chẳng khác gì lưỡi hái tử thần đòi mạng. Một kiếm kết thúc một sinh mạng, máu tươi tanh tưởi hòa vào màn đêm chết chóc. Một chiêu tuyệt mệnh, không cách nào tránh khỏi, cô như điên cuồng mà giết chóc, điên cuồng mà tàn sát, mà đoạt mệnh. Máu tươi vấy lên bộ hồng y rực rỡ, thời gian như ngừng lại, không còn ai cử động trừ cô đang chém giết đám hắc y. Gió lạnh thổi xào xạt khiến lá trúc bay lả tả như những tờ giấy báo tử. Máu tươi vấy ra càng nhiều khiến cô càng điên cuồng, kiếm chiêu càng thêm tàn nhẫn, cô bây giờ như tu la địa ngục tắm máu, hơi thở tanh nồng, ánh mắt bởi vì máu tươi mà thêm kích động, kiếm vung lên không ngừng nghỉ.
Hít! Cả bọn binh lính hít một ngụm khí lạnh, Thiên! Thật kinh khủng nhưng Nguyệt Điệp lộ vẻ hốt hoảng, vẻ mặt trầm tĩnh như nước lúc này đã bị phá vỡ. Ký ức về những cuộc tàn sát đẫm máu hiện về trong trí nhớ, nó giật mình. Nó muốn chốn tránh, chốn tránh quá khứ tàn khốc ấy, nó muốn một cuộc sống yên bình với gia đình mới của mình… nhưng, nó không thể bỏ mặt những người bạn tri kỷ. Hít sâu, nó hét to
- Tiểu Hy hứa sẽ không nổi điên trước mặt Rin_ tiếng hét vang vọng khắp rừng trúc rồi vọng về ba bốn lần khiến cho cô khựng lại, ánh mắt đỏ ngầu lúc này cũng dịu xuống, phải rồi, cô đã hứa với bọn họ sẽ không nổi điên, ít nhất là trước mặt Nguyệt Điệp và Thiên Băng… cô đang làm gì vậy?... tại sao lại mất kiềm chế chứ?... Phải, chính bọn hắn là người khiến Thiên Băng bị thương
- Là bọn hắn làm Thiên Băng bị thương, đáng chết_ cô cắn răng
- Cậu không nghĩ rằng giết chúng như vậy là quá tiện nghi cho chúng rồi sao?_ Nó chống cằm, vẻ mặt xa xăm suy nghĩ nhưng lại khiến không ít người đổ mồ hôi lạnh. ‘ Cô nãi nãi à ~ chúng tôi không nghĩ vậy đâu’
Nam Cung Thần mỉm cười, nàng ấy thật thú vị!
- Chúng ta nên kết thúc rồi nhỉ? _ Âu Dương Hàn Phong lạnh tanh bước ra khiến hắc y nhân hốt hoảng, không phải đội quân của hắn ngày mai mới đến được sao? Chẳng lẽ là thông tin sai?
- À! Nếu các ngươi đang thắc mắc thì ta cũng không ngại trả lời, tên Khang phó tướng kia chắc bây giờ đang ‘ chơi đùa ’ với lũ sói của ta. Nếu các ngươi thắc mắc xong rồi thì cũng nên xuống Minh giới báo danh đi_ Hắn lãnh đạm trả lời khiến cho hắc y nhân rùng mình không hổ danh là Chiến Thần, chỉ vài câu thôi đã có đủ uy áp áp đảo kẻ thù.
Mà tiếng hắn vừa dứt, đội quân mặt giáp trụ màu đen lạnh giá đã phi thân vào bọn sát thủ. Hai màu đen hòa vào nhau nhưng lại tương khắc hoàn toàn khi những bông hoa huyết sắc tanh tưởi nở rộ.
Tên cầm đầu căm hận, kế hoạch đáng ra sẽ vô cùng hoàn hảo, cho dù hắn [ Âu Dương Hàn Phong] đến cứu viện thì cũng chưa chắc sẽ thắng được bọn họ nhưng tại sao lại có thêm ba ả trình giảo kim kia chứ? Tên hắc y bắt đầu cũng trở nên điên cuồng, khinh công vận khí hết mức bay lại phía Nguyệt Điệp đang trị thương cho Thiên Băng nhưng hắn đã quên rằng… cô vẫn luôn ẩn mình thủ hộ hai người bọn họ.
Phập! con dao găm thẳng tắp không sai lệch cắm vào chính giữa tim của tên hắc y nhân. Tử Hy từ trong bóng tối bước ra, khuôn mặt lạnh như băng tuyệt không có một tý biểu cảm, con ngươi đen bóng lạnh lẽo tỏa ra sát khí dày đậm. Họ là bạn của cô, là nghịch lân của cô, dám có ý nghĩ làm hại họ thì trước tiên phải có gan chịu đựng sự phẫn nộ của cô.
Mà Nam Cung Thần cùng Thượng Quan Khương ở gần đó cũng phi thân lại, chưởng phong đánh bay tên hắc y sang một bên mà thủ hộ Nguyệt Điệp cùng Thiên Băng. Âu Dương Hàn Phong chậm rãi bước lại, nói chậm rãi nhưng thật ra mỗi bước của hắn như mười bước bình thường, chẳng mấy chốc đã đứng bên cạnh cô.
- Băng sao rồi?_ Lúc Nguyệt Điệp nhẹ nhàng rút châm thì cùng lúc đó, Thượng Quan Khương sốt ruột hỏi han.
- Không sao, đã cầm máu_ Nó nhẹ lắc đầu, cũng may là chữa trị kịp chứ nếu trễ hơn chút nữa thì sẽ rất phiền phức.
Cả mấy người cùng thở phào nhẹ nhõm nhưng họ biết, họ không thể để yên cho chuyện này được.
- Thường Vân quản lí vô cùng tốt_ Tử Hy mỉm cười lạnh lẽo rồi dìu Thiên Băng cùng kéo Nguyệt Điệp đang có dấu chấm hỏi to đùng trên đầu ra chỗ khác
- Nghỉ ngơi một chút đi, sáng sớm mai sẽ xuất phát_ Âu Dương Hàn Phong ra lệnh. Có lẽ Tể tướng là đang sốt ruột lắm đi? Không sao, họ sẽ cho hắn một cái đại lễ thật lớn.
Ánh tà dương dần dần xâm chiếm bóng tối, những tia nắng đầu tiên nhẹ nhàng nhảy nhót. Tử Hy mở đôi mắt, môi kéo lên một nụ cười lãnh khốc, trò hay… mới bắt đầu.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook