Truyền Kỳ Ba Vị Tiểu Thư
-
Chương 10: Ám sát (2)
Chương 10:
Đêm tối yên tĩnh bị phá tan bởi tiếng lọc cọc của xe ngựa, tiếng côn trùng réo rắt cũng bị áp đi.
- Dừng chân nghỉ ngơi ở chỗ này đi_ tiếng nói đầy tà mị của Nam Cung Thần vang lên, đây là chỗ gặp nhau mà Hàn Phong đã nói với hắn
- Tiểu thư, cẩn thận_ Liên nhi nhảy xuống ngựa, đỡ lấy nó đi xuống xe ngựa
- Ta không sao_ nó mỉm cười nhẹ, nhưng cũng phải công nhận rằng đi như vậy thật khủng khiếp, lắc qua lắc lại đến chóng cả mặt
Binh lính xung quanh bắt đầu tìm những chỗ trống để dựng trại, một số khác thì lấy lương khô ra để ăn.
- Tiểu thư, uống tý nước đi_ Liên nhi lo lắng nhìn nó, sắc mặt của tiểu thư vô cùng không tốt
- Liên nhi, ta không sao mà_ nó mỉm cười nhẹ, chỉ là hơi mệt một chút thôi
- Nhị tiểu thư, người không sao chứ?_ Nam Cung Thần bước lại, khi thấy vẻ mặt trắng bệch của nàng thì hơi hoảng hốt
- Thừa tướng, ta…_ Nó cười yếu ớt nhưng lập tức nghiêm chỉnh lại.
Nam Cung Thần cũng lập tức đứng thẳng người, bọn họ đều là người luyện võ, đương nhiên thính giác luôn tốt hơn so với người khác. Ngay cả Liên Nhi cũng rút kiếm chắn trước nó. Tiếng loạt xoạt ngày càng gần, binh lính cũng lập tức rút kiếm đứng lên. Họ biết, trong trận chiến này, họ vào thế bị động.
- SÁT!!!_ tiếng hô trầm thấp của hắc y nhân vang lên. Bóng đêm bị phá vỡ bởi sát khí ngập trời
- Giết!_ bên này, một tên phó tướng bên cạnh hô to, đám binh lính cũng lao ngay vào tàn sát
Máu tươi không ngừng vang lên, thi thể chất đầy nhưng cứ một người ngã xuống là lại có một tên hắc y nhân thay vào. Đáng kinh ngạc nhất là Liên Nhi, hình ảnh một cô bé 15 tuổi giết người tàn nhẫn mà không chớp mắt khác sâu vào tâm trí của những binh lính ở đây. Một nhát, lại một nhát nữa, máu tươi không ngừng vung vẩy trên khuôn mặt trắng nõn tạo ra một hình ảnh đối lập vô cùng bắt mắt. Đường kiếm lưu loát chém vào chỗ hiểm, rõ ràng là đã được huấn luyện vô cùng kỹ lưỡng.
Nhưng bên hắc y nhân cũng không yếu thế, một tên ngã lại một tên thay thế, lấy số lượng áp đảo lại binh lính.
- Tiểu thư_ Liên nhi kêu to.
Chỉ thấy một tên hắc y bay về phía nó, mà Nam Cung Thần cũng cách quá xa, không thể tới kịp.
Tang!!! Một đạo âm thanh vang lên, không chau chuốt, không thanh mĩ, chỉ có sát khí ngút trời – dây chủ sát thứ ba. Phong nhận vô hình ào ào tiến tới khiến cho tên sát thủ sửng sốt, chưa kịp làm gì chỉ nghe thấy tiếng Phập! vang lên liên tục, da thịt bị cắt nát đến ghê người, máu tươi bắn ra liên tục.
Gương mặt nó vẫn tuyệt nhiên bình thản cứ như hồi nảy nó giết … một con kiến. Binh lính xung quanh cùng hắc y nhân lạnh run, người này… tuyệt đối không thể chọc.
Lộp…cộp…lộp cộp… tiếng vó ngựa dồn dập vang lên ở phía đông bìa rừng, Nam Cung Thần thở phảo, viện binh cuối cùng cũng đến.
Thượng Quan Khương một thân giáp bạc phi ngựa đến, cả người là uy áp chấn nghiêm khiến cho người khác không tự chủ được mà lùi về sau. Tử Hy và Thiên Băng cũng đến, gương mặt không tự giác mà kinh ngạc khi thấy bóng hình của nó, cả hai nhìn nhau, đôi mắt không giấu được vẻ vui mừng.
Thân hình của ba người lao vút vào trận chiến, máu tươi lại không ngừng tung tóe, tình thế lúc này lại bị đảo ngược, người nắm giữ phần thắng chính là bọn nó.
Tử Hy chợt dừng lại, ánh mắt thâm sâu nhìn ra phía Tây cách đó không xa, ở đó…có người. Nhưng mà cô không biết, họ là địch hay là thù?
Âu Dương Hàn Phong thưởng thức ánh mắt đầy nghiên cứu nhìn về phía mình, trong lòng nở một nụ cười xấu xa, vật nhỏ đã phát hiện rồi a ~ không tệ, nhanh hơn dự đoán của hắn.
Thật sự là hắn đến đây trước cả Thượng Quan Khương nhưng mà vẫn không ra tay, hắn muốn biết sau mấy năm không gặp thì năng lực của Nam Cung Thần phát triển đến đâu, quả nhiên là rất vừa ý hắn.
- Thiên Băng !!! _ Thượng Quan Khương hét lên
Phập! một mũi tên bén nhọn xuyên qua vai phải của nhỏ, máu tươi không ngừng chảy ra ướt đẫm cả một bờ áo. Cô và nó giật mình, nhìn lại vết thương của nhỏ
- Hea Mi_ nó vội vàng chạy lại đỡ lấy bả vai của nhỏ. Nam Cung Thần giật mình, họ quen nhau???
- Rin… không sao mà…_ nhỏ đổ mồ hôi lạnh, mũi tên này thật sự quá sâu, xuyên gần hết qua bả vai của nhỏ
- Cậu im đi! Ngồi xuông cho mình_ nó hét toáng lên, chết tiệt! con nhỏ này sao lại vẫn cứng đầu như trước nhỉ?
- Hy…Hy_ Thiên Băng yếu ớt lên tiếng, nó giật mình quay đầu lại nhìn Tử Hy
- Hy…Đừng, không được, dừng lạiiiiiiiiiii !!!!!!
Đêm tối yên tĩnh bị phá tan bởi tiếng lọc cọc của xe ngựa, tiếng côn trùng réo rắt cũng bị áp đi.
- Dừng chân nghỉ ngơi ở chỗ này đi_ tiếng nói đầy tà mị của Nam Cung Thần vang lên, đây là chỗ gặp nhau mà Hàn Phong đã nói với hắn
- Tiểu thư, cẩn thận_ Liên nhi nhảy xuống ngựa, đỡ lấy nó đi xuống xe ngựa
- Ta không sao_ nó mỉm cười nhẹ, nhưng cũng phải công nhận rằng đi như vậy thật khủng khiếp, lắc qua lắc lại đến chóng cả mặt
Binh lính xung quanh bắt đầu tìm những chỗ trống để dựng trại, một số khác thì lấy lương khô ra để ăn.
- Tiểu thư, uống tý nước đi_ Liên nhi lo lắng nhìn nó, sắc mặt của tiểu thư vô cùng không tốt
- Liên nhi, ta không sao mà_ nó mỉm cười nhẹ, chỉ là hơi mệt một chút thôi
- Nhị tiểu thư, người không sao chứ?_ Nam Cung Thần bước lại, khi thấy vẻ mặt trắng bệch của nàng thì hơi hoảng hốt
- Thừa tướng, ta…_ Nó cười yếu ớt nhưng lập tức nghiêm chỉnh lại.
Nam Cung Thần cũng lập tức đứng thẳng người, bọn họ đều là người luyện võ, đương nhiên thính giác luôn tốt hơn so với người khác. Ngay cả Liên Nhi cũng rút kiếm chắn trước nó. Tiếng loạt xoạt ngày càng gần, binh lính cũng lập tức rút kiếm đứng lên. Họ biết, trong trận chiến này, họ vào thế bị động.
- SÁT!!!_ tiếng hô trầm thấp của hắc y nhân vang lên. Bóng đêm bị phá vỡ bởi sát khí ngập trời
- Giết!_ bên này, một tên phó tướng bên cạnh hô to, đám binh lính cũng lao ngay vào tàn sát
Máu tươi không ngừng vang lên, thi thể chất đầy nhưng cứ một người ngã xuống là lại có một tên hắc y nhân thay vào. Đáng kinh ngạc nhất là Liên Nhi, hình ảnh một cô bé 15 tuổi giết người tàn nhẫn mà không chớp mắt khác sâu vào tâm trí của những binh lính ở đây. Một nhát, lại một nhát nữa, máu tươi không ngừng vung vẩy trên khuôn mặt trắng nõn tạo ra một hình ảnh đối lập vô cùng bắt mắt. Đường kiếm lưu loát chém vào chỗ hiểm, rõ ràng là đã được huấn luyện vô cùng kỹ lưỡng.
Nhưng bên hắc y nhân cũng không yếu thế, một tên ngã lại một tên thay thế, lấy số lượng áp đảo lại binh lính.
- Tiểu thư_ Liên nhi kêu to.
Chỉ thấy một tên hắc y bay về phía nó, mà Nam Cung Thần cũng cách quá xa, không thể tới kịp.
Tang!!! Một đạo âm thanh vang lên, không chau chuốt, không thanh mĩ, chỉ có sát khí ngút trời – dây chủ sát thứ ba. Phong nhận vô hình ào ào tiến tới khiến cho tên sát thủ sửng sốt, chưa kịp làm gì chỉ nghe thấy tiếng Phập! vang lên liên tục, da thịt bị cắt nát đến ghê người, máu tươi bắn ra liên tục.
Gương mặt nó vẫn tuyệt nhiên bình thản cứ như hồi nảy nó giết … một con kiến. Binh lính xung quanh cùng hắc y nhân lạnh run, người này… tuyệt đối không thể chọc.
Lộp…cộp…lộp cộp… tiếng vó ngựa dồn dập vang lên ở phía đông bìa rừng, Nam Cung Thần thở phảo, viện binh cuối cùng cũng đến.
Thượng Quan Khương một thân giáp bạc phi ngựa đến, cả người là uy áp chấn nghiêm khiến cho người khác không tự chủ được mà lùi về sau. Tử Hy và Thiên Băng cũng đến, gương mặt không tự giác mà kinh ngạc khi thấy bóng hình của nó, cả hai nhìn nhau, đôi mắt không giấu được vẻ vui mừng.
Thân hình của ba người lao vút vào trận chiến, máu tươi lại không ngừng tung tóe, tình thế lúc này lại bị đảo ngược, người nắm giữ phần thắng chính là bọn nó.
Tử Hy chợt dừng lại, ánh mắt thâm sâu nhìn ra phía Tây cách đó không xa, ở đó…có người. Nhưng mà cô không biết, họ là địch hay là thù?
Âu Dương Hàn Phong thưởng thức ánh mắt đầy nghiên cứu nhìn về phía mình, trong lòng nở một nụ cười xấu xa, vật nhỏ đã phát hiện rồi a ~ không tệ, nhanh hơn dự đoán của hắn.
Thật sự là hắn đến đây trước cả Thượng Quan Khương nhưng mà vẫn không ra tay, hắn muốn biết sau mấy năm không gặp thì năng lực của Nam Cung Thần phát triển đến đâu, quả nhiên là rất vừa ý hắn.
- Thiên Băng !!! _ Thượng Quan Khương hét lên
Phập! một mũi tên bén nhọn xuyên qua vai phải của nhỏ, máu tươi không ngừng chảy ra ướt đẫm cả một bờ áo. Cô và nó giật mình, nhìn lại vết thương của nhỏ
- Hea Mi_ nó vội vàng chạy lại đỡ lấy bả vai của nhỏ. Nam Cung Thần giật mình, họ quen nhau???
- Rin… không sao mà…_ nhỏ đổ mồ hôi lạnh, mũi tên này thật sự quá sâu, xuyên gần hết qua bả vai của nhỏ
- Cậu im đi! Ngồi xuông cho mình_ nó hét toáng lên, chết tiệt! con nhỏ này sao lại vẫn cứng đầu như trước nhỉ?
- Hy…Hy_ Thiên Băng yếu ớt lên tiếng, nó giật mình quay đầu lại nhìn Tử Hy
- Hy…Đừng, không được, dừng lạiiiiiiiiiii !!!!!!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook