Trước hôm Hàn Như phẫu thuật Hàm Phi đưa bọn trẻ vào viện.

Lặng lẽ đứng một góc nhìn Hàn Như được người thân vây quanh làm Hàm Phi chạnh lòng, bố mẹ cô mất sớm người thân chỉ có anh trai khi cô mổ sinh hai đưa anh trai cũng không thể qua khi đó không có ai bên cạnh cô chỉ có thể một mình mạnh mẽ.

Nhì hai đứa nhỏ Hàm Phi tự an ủi chính mình, không sao đã qua hết rồi như bây giờ cũng tốt cô có con cuộc sống coi như cũng yên bình.

Mỉm cười đẩy cửa bước ra hai đứa nhỏ chơi mệt vẫn đang ngủ trên xe, chậm rãi đi trên hành lang bệnh viện Hàm Phi miên man nghĩ lại rất nhiều chuyện hoang đường cô đã từng trải qua.

“Hàm Phi chúng ta nói chuyện đi.” Tôn Thất chạy về phía cô.

Hàm Phi đồng ý có những chuyện đã biết là biển lửa nhưng vẫn phải kiên cường đối diện.

Tôn Thất chọn một quán cafe yên tĩnh nằm ngay cạnh bệnh viện, không gian yên tĩnh làm anh cảm thấy căng thẳng.

Hàm Phi từ lúc vào vẫn không nhìn Tôn Thất chỉ nhìn những viên đá nhỏ trong cốc nước ép, lạnh lẽo trong suốt ẩn sâu bên trong trống rỗng.

“Hàm Phi cổ phần của “Lượng.” 20% là của Hàn Như, con lại 40% là của Tôn Lượng tôi không thể cho em và bọn nhỏ cổ phần nhưng có thể cho em một công ty nhỏ.”

Tôn Thất vừa dứt lời Hàm Phi đã đứng dậy muốn rời đi cô không muốn rơi nước mắt trước mặt Tôn Thất, nhưng có bắt đầu thì nhất định phải có kết thúc lần này cô không thể yếu đuối nữa.

“Tôn Thất anh là doanh nhân nhìn mọi thứ bằng con số tôi biết, nhưng có thể tính toán giá trị máu thịt của mình bằng tiền thì tôi đây được mở mang tầm mắt rồi.”

Lau nước mắt, cắn thật mạnh vào lưỡi để chính mình tỉnh táo Hàm Phi nói tiếp.

“Tôi sinh bọn chúng nuôi chúng đến ngày hôm nay chưa từng tìm đến anh cũng không xin anh chu cấp.

Từ trước đến giờ tôi chưa từng dùng tiền của anh, tôi mua sữa bỉm cho con trai anh mấy năm trời đã bao giờ tôi lấy của anh một đồng nào chưa.



Tôn Thất anh có con trai có người trong lòng tôi biết anh không muốn nhận hai đứa nhỏ tôi cũng đã hiểu vậy lên xin anh đừng lo, tài sản của anh gia đình của anh chúng tôi nhất định không tới gần nửa bước.”

Nói một hơi hết những điều trong lòng Hàm Phi đẩy xe ra cửa thuận tiện trả tiền nước của cô, lái xe về nhà hai mắt đã ngập nước uất ức, đau đớn, mệt mỏi nhìn hai đứa trẻ vô tội lòng cô lại càng giằng xé, cuối cùng cũng đưa ra quyết định cho tương lai của mình.

“Jon em đồng ý mình kết hôn đi.”

Jon kinh ngạc anh nhìn người con gái hai mắt sưng đỏ chật vật đứng dưới bầu trời new york.

Jon thở dài ôm lấy Hàm Phi cái ôm của sự đồng cảm, Jon được mệnh danh là thái tử newyork bố mẹ anh lăn lộn trong thế giới ngầm nhiều năm có chút tên tuổi chỉ có một đứa con là anh

Những năm gần đây bố mẹ anh đã có tuổi muốn anh lấy vợ sinh con nhưng Jon không có tình cảm với phụ nữ người anh yêu là một phi công đã hy sinh trong một lần làm nhiệm vụ.

Vì vậy khi Jon nói muốn cưới Hàm Phi bố mẹ anh rất vui mừng còn sẵn lòng phụ Hàm Phi trông hai đứa nhỏ.

Ngày Hàm Phi cươi Hàn Như và mọi người đã về nước chỉ còn lại Hàm Thắng dắt tay Hàm Phi vào lễ đường.

Hôm nay cô mặc váy cưới được thiết kế riêng ôm trọn vòng eo nhỏ nụ cười rạng rỡ luôn nở trên môi trên tay cầm bó hoa Linh Lan.

Buổi lễ kết thúc Hàm Thắng cũng về nước Hàm Phi nhìn theo Hàm Thắng đến khi khuất bóng mới quay vào, trong nhà bố mẹ chồng cô đang vui đùa với hai đứa trẻ từ ngày có ông bà nội Cherry và suri vui vẻ hơn thì phải.

“Hàm Phi con nghĩ có lên đổi tên cho bọn nhỏ không.”

“Mẹ người muốn đặt tên là gì ạ.” Hàm Phi lễ phép hỏi.

“Mẹ nói con nghe trước đây mẹ và ba con từng sống ở thành phố A rất nhiều năm nên bây giờ chúng ta đặt cái tên liên quan đến thành phố A có được không.” Bà vừa nói vừa tỏ ra hào hứng Hàm Phi bật cười gật đầu.

“Hàm An, Hàm Linh đi bọn chúng vẫn mang họ con, cháu nội vẫn là của chúng ta.” Bố Chồng cô nói.



Thời gian vẫn tiếp tục trôi Hàm Phi được sự hậu thuẫn của bố mẹ chồng theo đuổi đam mê thiết kế trang sức năm xưa vì muốn có nhiều thời gian chăm sóc Tôn Lượng lên Hàm Phi mới chọn thiết kế thời trang, nghĩ lại trong mối tình này cô đã đánh đổi khá nhiều.

Jon quyết định sang Nam Phi làm việc ở vùng nội chiến, bố mẹ chồng cô phản đối kịch liệt nhưng vẫn không thay đổi được quyết định của anh.

Hàm Phi đành phải đi theo để tiện chăm sóc Jon lúc đầu bố mẹ chồng kiên quyết không đồng ý nhưng cuối cùng vẫn phải theo cách của Hàm Phi.

“Này sao em lại đứng đây nhớ các con à.”

Hàm Phi hiện giờ đang ở trong một căn biệt thự ở Nam Phi trị an nơi này vô cùng tốt, Biệt thự là bố mẹ chồng cô sợ cô vất vả lên bỏ rất nhiều tiền để xây dựng.

“Sao hôm nay anh lại về đây.” Bình thường Jon sẽ ở nơi khác nhà này chỉ có mình cô và một đội bảo vệ thay phiên canh gác.

“Phi, hôm nay có người nói với anh, năm đó tai nạn máy bay Hưu Từ không tham gia bay.”

Jon gấp gáp nói.

Hàm Phi nhíu mày.

“Jon anh nghe em nói tổ bay ngày hôm ấy không còn ai sống sót, tại sao người ấy có thể biết được.”

Jon ôm mặt gục vào vai Hàm Như “Xin em có thể đừng dập tắt hy vọng của anh có được không nhiều năm như vậy anh đã chấp nhận nhưng hôm nay có người nói với anh có thể anh ấy đang ở Nauy bọn họ sẽ đưa anh đi.”

“Jon nếu chắc chắn em sẽ đi tìm giúp anh nhưng anh không được mạo hiểm, hứa với em.”

Jon gật đầu vẫn khóc nức nở trong lòng Hàm Phi .

Hàm Phi không ngăn cảm Jon để mặc anh khóc hy vọng ngày mai sẽ tốt hơn hôm nay.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương