Truy Thê: Tô Tổng Yêu Anh Quá Mệt Mỏi
-
Chương 6: Đau đớn
Tôn Thất không thể giấu nổi sự tức giận bóp chặt cằm Hàm Phi để cô đối diện với sự tức giận của anh.
“Tại sao làm như vậy cô muốn làm gì.”
Hàm Phi cố gắng chịu đau không phản kháng chỉ nhìn Tôn Thất hóa ra có con với cô lại khiến anh khó chịu đến vậy.
“Giấu anh là tôi không đúng, nhưng anh thấy đấy suốt thời gian qua chúng tôi không hề vướng bận anh vậy lên anh cứ coi như không biết tiếp tục sống cuộc sống của anh đi.”
Hàm Phi đau đớn nói, từng chữ như kim đâm vào lòng cô đau đớn nhỏ máu, yêu anh giống như đọc một quyển sách đã biết trước kết quả nhưng vẫn đau lòng.
Tôn Thất đang muốn nói gì đó thì có điện thoại, Hàn Như bị ngất.
Lương Hải đứng ngồi không yên bây giờ không thể đưa cô ấy về nước chỉ có thể phẫu thuật tại mỹ, nhưng điều quan trọng là bác sĩ nào có thể thực hiện một lúc hai ca phẫu thuật lớn như vậy.
“Lương Hải người của tôi đã hỏi rồi, bác sĩ Jon được mệnh danh là bàn tay vàng chuyên mổ những ca nguy hiểm giống như Hàn Như.” Tôn Thất nói trong trầm tư người thì phải mổ gấp nhưng bác sĩ đi đâu mà tìm.
Hàm Thắng gật đầu anh biết người tên Jon này quả thật anh ta có tài nhưng tính tình kì quặc, tìm được anh ta chưa chắc anh ta đã đồng ý mổ.
Hàm Phi ngồi ngoài sân để mặc gió lạnh thổi vào người, nếu không có điện thoại báo Hàn Như gặp chuyện Tôn Thất nhất định sẽ bóp chết cô. Nước mắt thi nhau rơi xuống đau đớn bất lực cô thật sự mệt mỏi rồi.
“Này Hàm Phi đúng không?”
Hàm Phi quay lại người đàn ông ngoại quốc cao lớn đang đứng đằng sau cô, một người bạn lâu năm mới gặp còn nhớ lúc mới sang mỹ cô đã từng gặp anh đang khóc Hàm Phi ngồi an ủi anh ta mất cả buổi cuối cùng còn dủ nhau đi uống rượu.
“Jon là anh sao.’”
Jon cười không nói định mệnh đúng là diệu kỳ.
“Có cần người tâm sự cùng cô không.”
Hàm Phì lau nước mắt ngồi cạnh Jon, cô thật không ngờ người bên cạnh cô lại là bác sĩ nổi tiếng khoa ngoại thần kinh, cô kể cho anh nghe chuyện Hàn Như Jon nói sẽ giúp cô giải quyết.
Bệnh Viện D.
Không khi như ngưng đọng Hàn Như đang khám bên trong, Lương Hải không ngờ Jon đồng ý xem qua bệnh án của Hàn Như, sau khi khám qua cho Hàn Như, Jon nói anh ta chắc chắn đến 80% phẫu thuật sẽ thành công chỉ là anh ta có điều kiện.
Tôn Thất nặng nề đi vào công ty anh vừa ở bệnh viện về tên bác sĩ kia quả thật quá đáng điều kiện đó cũng có thể đưa ra, nhưng đây lại là cách chọn lựa cuối cùng bọn họ không thể mạo hiểm tính mạng của Hàn Như.
“Gọi nhà thiết kế Hàm lên đây.”
Hàm Phi bị gọi lên phòng giám đốc, cô cũng đã đoán được phần nào cuộc nói chuyện này rồi.
“Tôn tổng có chuyện gì vậy.”
Tôn Thất nhíu mày nhìn Hàm Phi lời trong miệng nói ra có chút khó khăn.
“Hàm Phi, Hàn Như là bạn của em xin em cứu lấy cô ấy.”
Hàm Phi bình tĩnh lắng nghe thật ra Lương Hải đã gọi điện cho cô trò đùa của Jon có vẻ hơi quá.
“Anh nói gì tôi chưa hiểu.”
“Hàm Phi, Jon sẽ phẫu thuật cho Hàn Như với điều kiện em kết hôn với anh ta, Hàm Phi đây chỉ là kế sách tạm thời tôi sẽ tìm cách giải quyết.”
Hàm Phi không nói gì rơi nước mắt.
“Nếu tôi không đồng ý thì sao.”
“Hàm Phi đừng ép tôi ra tay với bọn nhỏ.”
Hàm Phi xem ra đã nhìn rõ anh rồi cô còn mong điều gì chứ, nếu như có thể cô rất mong mình chưa từng quen biết anh vậy thì cô sẽ không đau lòng đến vậy.
“Được vậy tôi với anh làm một bản cam kết sau này dù có chuyện gì đi chăng nữa thì suri và cherry cũng sẽ không có liên quan đến anh.”
Tôn Thất do dự một lúc nhưng cuối cùng vẫn đồng ý, Hàm Phi sao phải cố chấp như vậy anh đã nói rồi đây chỉ là kế hoãn binh đợi đến khi Hàn Như phẫu thuật song anh sẽ nghĩ cách giải quyết nhưng cô lại cứ cố chấp không nghe.
Luật sư của Tôn Thất làm việc rất nhanh chưa đến hai tiếng mọi thủ tục đã tiến hành song để chắc chắn Hàm Phi quay lại một đoạn video Tôn Thất tự mình từ bỏ quyền giám hộ với hai đứa bé.
“Tôn Thất mẹ con tôi chúc anh sau này tiền đồ rộng mở, cuộc sống luôn vui vẻ hạnh phúc từ nay tôi và anh gặp nhau xin hay coi như người lạ tạm biệt.”
Hàm Phi quay người ra khỏi văn phòng của Tôn Thất trời bắt đầu đổ mưa bước đi trong vô thức, cuối cùng người đầu tiên nhớ đến cô vẫn là Jon anh tìm được Hàm Phi cả người cô đã ướt sũng hai mắt sưng đỏ chật vật đáng thương.
Anh vốn chỉ muốn giúp Hàm Phi và Tôn Thất anh cứ nghĩ anh ta cũng yêu cô nhưng không ngờ lại như vậy.
Ngày phẫu thuật đã được ấn định, Hàm Phi mang cháo vào thăm Hàn Như không ngờ lại gặp Tôn Thất với Tôn Lượng.
Tôn Lương nhìn thấy Hàm Phi vui vẻ chạy lại ôm lấy chân cô.
“Mẹ nuôi con cũng muốn ăn.”
Hàm Phi không nói gì chỉ đưa tay xoa đầu cậu bé Tôn Thất thấy Hàm Phi có vẻ ngượng ngạo.
“Như sắp được gặp bé con rồi cố lên nhé.”
Hàn Như không nói gì mỉm cười gật đầu với Hàm Phi.
Hàn Như nghe Lương Yên nói, ban đầu cô kiên quyết không đồng ý nhưng Hàm Phi lại nói với cô. ( Như mình yêu Tôn Thất cũng như cậu yêu Lương Hải nhưng mình không giống cậu có thể chờ đợi được đến ngày anh ấy yêu mình, mình mệt mỏi rồi Jon là người tốt mình quen anh ấy đã nhiều năm bọn mình quyết định ở bên nhau thế nên cậu đừng nghĩ lung tung.)
Hàn Như thoát ra khỏi hồi ức nhìn Hàm Phi mới mấy ngày nhưng cô quả thật rạng rỡ hơn nhiều.
“Hàm Phi phải thật hạnh phúc nhé.”
Hàm Phi không nói gì chỉ nhìn Hàn Như cười, cô có thể hạnh phúc được sao có lẽ sẽ rất lâu nữa cô cũng sẽ có hạnh phúc thuộc về mình chăng.
“Mẹ nuôi mẹ sẽ lấy chồng sao ạ.” Tôn Lượng ngây thơ hỏi Hàm Phi.
Hàm Phi cười cười gật đầu với cậu bé.
“Tôn Lượng mẹ nuôi sắp lấy chồng rồi, bây giờ con không thể qua nhà mẹ nuôi ở nữa, cũng không thể gọi mẹ nuôi là mẹ nữa biết không.”
Tôn Lượng nước mắt vòng quanh nhìn Hàm Phi vì sao mẹ nuôi lại không cần cậu nữa chứ.
Hàm Phi nhìn Tôn Lượng như vậy trong lòng cũng rất khó chịu nhưng cô không thể dây dưa với Tôn Thất thêm nữa nếu không sau này bọn trẻ cũng sẽ đau lòng.
“Mẹ con không ngoan ạ.”
“Không phải Tôn Lượng là đứa trẻ ngoan nhất trên đời không phải mẹ không cần con mà chúng ta chỉ đổi cách gọi thôi biết không, giống như đổi tên vậy.”
Tôn Lượng gật đầu cuối cùng cũng ngừng khóc Hàm Phi ngồi một lúc rời đi, Tôn Thất đã đứng ngoài đợi cô.
“Tôi đã nói đợi Hàn Như mổ song tôi sẽ nghĩ cách em đang làm cái gì vậy hả.”
Hàm Phi không nói gì bước qua Tôn Thất nhưng anh lại kéo tay cô lại buộc cô phải đối diện với anh.
“Tôn tổng ngày mai tôi đã là vợ người ta xin tôn tổng tự trong.”
Tôn Thất trong lòng có một sự khó chịu vô hình cũng không biết vì sao mấy đêm nay đêm nào anh cũng mơ thấy suri và cherry oán trách anh vô tình, tỉnh dậy anh đều phải lấy ảnh bọn chúng ra để nhìn mới có thể tiếp tục chìm vào giấc ngủ.
“Hàm Phi đây là bất đắc dĩ thôi.”
“Tôn Thất có lẽ anh không biết trước đây tôi đã từng rất yêu anh từ lần đầu tiên gặp đã yêu, nhiều năm chưa từng thay đổi, nhưng bây giờ tôi không còn yêu anh nữa xin anh hãy tránh xa tôi một chút.”
Tôn Thất sững sờ nghe cô nói cảm xúc hỗn độn anh hối hận rồi làm sao bây giờ dù anh không yêu cô nhưng thái độ của cô quá đỗi bi thương làm anh hối hận rồi.
“Tại sao làm như vậy cô muốn làm gì.”
Hàm Phi cố gắng chịu đau không phản kháng chỉ nhìn Tôn Thất hóa ra có con với cô lại khiến anh khó chịu đến vậy.
“Giấu anh là tôi không đúng, nhưng anh thấy đấy suốt thời gian qua chúng tôi không hề vướng bận anh vậy lên anh cứ coi như không biết tiếp tục sống cuộc sống của anh đi.”
Hàm Phi đau đớn nói, từng chữ như kim đâm vào lòng cô đau đớn nhỏ máu, yêu anh giống như đọc một quyển sách đã biết trước kết quả nhưng vẫn đau lòng.
Tôn Thất đang muốn nói gì đó thì có điện thoại, Hàn Như bị ngất.
Lương Hải đứng ngồi không yên bây giờ không thể đưa cô ấy về nước chỉ có thể phẫu thuật tại mỹ, nhưng điều quan trọng là bác sĩ nào có thể thực hiện một lúc hai ca phẫu thuật lớn như vậy.
“Lương Hải người của tôi đã hỏi rồi, bác sĩ Jon được mệnh danh là bàn tay vàng chuyên mổ những ca nguy hiểm giống như Hàn Như.” Tôn Thất nói trong trầm tư người thì phải mổ gấp nhưng bác sĩ đi đâu mà tìm.
Hàm Thắng gật đầu anh biết người tên Jon này quả thật anh ta có tài nhưng tính tình kì quặc, tìm được anh ta chưa chắc anh ta đã đồng ý mổ.
Hàm Phi ngồi ngoài sân để mặc gió lạnh thổi vào người, nếu không có điện thoại báo Hàn Như gặp chuyện Tôn Thất nhất định sẽ bóp chết cô. Nước mắt thi nhau rơi xuống đau đớn bất lực cô thật sự mệt mỏi rồi.
“Này Hàm Phi đúng không?”
Hàm Phi quay lại người đàn ông ngoại quốc cao lớn đang đứng đằng sau cô, một người bạn lâu năm mới gặp còn nhớ lúc mới sang mỹ cô đã từng gặp anh đang khóc Hàm Phi ngồi an ủi anh ta mất cả buổi cuối cùng còn dủ nhau đi uống rượu.
“Jon là anh sao.’”
Jon cười không nói định mệnh đúng là diệu kỳ.
“Có cần người tâm sự cùng cô không.”
Hàm Phì lau nước mắt ngồi cạnh Jon, cô thật không ngờ người bên cạnh cô lại là bác sĩ nổi tiếng khoa ngoại thần kinh, cô kể cho anh nghe chuyện Hàn Như Jon nói sẽ giúp cô giải quyết.
Bệnh Viện D.
Không khi như ngưng đọng Hàn Như đang khám bên trong, Lương Hải không ngờ Jon đồng ý xem qua bệnh án của Hàn Như, sau khi khám qua cho Hàn Như, Jon nói anh ta chắc chắn đến 80% phẫu thuật sẽ thành công chỉ là anh ta có điều kiện.
Tôn Thất nặng nề đi vào công ty anh vừa ở bệnh viện về tên bác sĩ kia quả thật quá đáng điều kiện đó cũng có thể đưa ra, nhưng đây lại là cách chọn lựa cuối cùng bọn họ không thể mạo hiểm tính mạng của Hàn Như.
“Gọi nhà thiết kế Hàm lên đây.”
Hàm Phi bị gọi lên phòng giám đốc, cô cũng đã đoán được phần nào cuộc nói chuyện này rồi.
“Tôn tổng có chuyện gì vậy.”
Tôn Thất nhíu mày nhìn Hàm Phi lời trong miệng nói ra có chút khó khăn.
“Hàm Phi, Hàn Như là bạn của em xin em cứu lấy cô ấy.”
Hàm Phi bình tĩnh lắng nghe thật ra Lương Hải đã gọi điện cho cô trò đùa của Jon có vẻ hơi quá.
“Anh nói gì tôi chưa hiểu.”
“Hàm Phi, Jon sẽ phẫu thuật cho Hàn Như với điều kiện em kết hôn với anh ta, Hàm Phi đây chỉ là kế sách tạm thời tôi sẽ tìm cách giải quyết.”
Hàm Phi không nói gì rơi nước mắt.
“Nếu tôi không đồng ý thì sao.”
“Hàm Phi đừng ép tôi ra tay với bọn nhỏ.”
Hàm Phi xem ra đã nhìn rõ anh rồi cô còn mong điều gì chứ, nếu như có thể cô rất mong mình chưa từng quen biết anh vậy thì cô sẽ không đau lòng đến vậy.
“Được vậy tôi với anh làm một bản cam kết sau này dù có chuyện gì đi chăng nữa thì suri và cherry cũng sẽ không có liên quan đến anh.”
Tôn Thất do dự một lúc nhưng cuối cùng vẫn đồng ý, Hàm Phi sao phải cố chấp như vậy anh đã nói rồi đây chỉ là kế hoãn binh đợi đến khi Hàn Như phẫu thuật song anh sẽ nghĩ cách giải quyết nhưng cô lại cứ cố chấp không nghe.
Luật sư của Tôn Thất làm việc rất nhanh chưa đến hai tiếng mọi thủ tục đã tiến hành song để chắc chắn Hàm Phi quay lại một đoạn video Tôn Thất tự mình từ bỏ quyền giám hộ với hai đứa bé.
“Tôn Thất mẹ con tôi chúc anh sau này tiền đồ rộng mở, cuộc sống luôn vui vẻ hạnh phúc từ nay tôi và anh gặp nhau xin hay coi như người lạ tạm biệt.”
Hàm Phi quay người ra khỏi văn phòng của Tôn Thất trời bắt đầu đổ mưa bước đi trong vô thức, cuối cùng người đầu tiên nhớ đến cô vẫn là Jon anh tìm được Hàm Phi cả người cô đã ướt sũng hai mắt sưng đỏ chật vật đáng thương.
Anh vốn chỉ muốn giúp Hàm Phi và Tôn Thất anh cứ nghĩ anh ta cũng yêu cô nhưng không ngờ lại như vậy.
Ngày phẫu thuật đã được ấn định, Hàm Phi mang cháo vào thăm Hàn Như không ngờ lại gặp Tôn Thất với Tôn Lượng.
Tôn Lương nhìn thấy Hàm Phi vui vẻ chạy lại ôm lấy chân cô.
“Mẹ nuôi con cũng muốn ăn.”
Hàm Phi không nói gì chỉ đưa tay xoa đầu cậu bé Tôn Thất thấy Hàm Phi có vẻ ngượng ngạo.
“Như sắp được gặp bé con rồi cố lên nhé.”
Hàn Như không nói gì mỉm cười gật đầu với Hàm Phi.
Hàn Như nghe Lương Yên nói, ban đầu cô kiên quyết không đồng ý nhưng Hàm Phi lại nói với cô. ( Như mình yêu Tôn Thất cũng như cậu yêu Lương Hải nhưng mình không giống cậu có thể chờ đợi được đến ngày anh ấy yêu mình, mình mệt mỏi rồi Jon là người tốt mình quen anh ấy đã nhiều năm bọn mình quyết định ở bên nhau thế nên cậu đừng nghĩ lung tung.)
Hàn Như thoát ra khỏi hồi ức nhìn Hàm Phi mới mấy ngày nhưng cô quả thật rạng rỡ hơn nhiều.
“Hàm Phi phải thật hạnh phúc nhé.”
Hàm Phi không nói gì chỉ nhìn Hàn Như cười, cô có thể hạnh phúc được sao có lẽ sẽ rất lâu nữa cô cũng sẽ có hạnh phúc thuộc về mình chăng.
“Mẹ nuôi mẹ sẽ lấy chồng sao ạ.” Tôn Lượng ngây thơ hỏi Hàm Phi.
Hàm Phi cười cười gật đầu với cậu bé.
“Tôn Lượng mẹ nuôi sắp lấy chồng rồi, bây giờ con không thể qua nhà mẹ nuôi ở nữa, cũng không thể gọi mẹ nuôi là mẹ nữa biết không.”
Tôn Lượng nước mắt vòng quanh nhìn Hàm Phi vì sao mẹ nuôi lại không cần cậu nữa chứ.
Hàm Phi nhìn Tôn Lượng như vậy trong lòng cũng rất khó chịu nhưng cô không thể dây dưa với Tôn Thất thêm nữa nếu không sau này bọn trẻ cũng sẽ đau lòng.
“Mẹ con không ngoan ạ.”
“Không phải Tôn Lượng là đứa trẻ ngoan nhất trên đời không phải mẹ không cần con mà chúng ta chỉ đổi cách gọi thôi biết không, giống như đổi tên vậy.”
Tôn Lượng gật đầu cuối cùng cũng ngừng khóc Hàm Phi ngồi một lúc rời đi, Tôn Thất đã đứng ngoài đợi cô.
“Tôi đã nói đợi Hàn Như mổ song tôi sẽ nghĩ cách em đang làm cái gì vậy hả.”
Hàm Phi không nói gì bước qua Tôn Thất nhưng anh lại kéo tay cô lại buộc cô phải đối diện với anh.
“Tôn tổng ngày mai tôi đã là vợ người ta xin tôn tổng tự trong.”
Tôn Thất trong lòng có một sự khó chịu vô hình cũng không biết vì sao mấy đêm nay đêm nào anh cũng mơ thấy suri và cherry oán trách anh vô tình, tỉnh dậy anh đều phải lấy ảnh bọn chúng ra để nhìn mới có thể tiếp tục chìm vào giấc ngủ.
“Hàm Phi đây là bất đắc dĩ thôi.”
“Tôn Thất có lẽ anh không biết trước đây tôi đã từng rất yêu anh từ lần đầu tiên gặp đã yêu, nhiều năm chưa từng thay đổi, nhưng bây giờ tôi không còn yêu anh nữa xin anh hãy tránh xa tôi một chút.”
Tôn Thất sững sờ nghe cô nói cảm xúc hỗn độn anh hối hận rồi làm sao bây giờ dù anh không yêu cô nhưng thái độ của cô quá đỗi bi thương làm anh hối hận rồi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook