Truy Đuổi - Cố Hàn Y
-
Quyển 2 - Chương 64: Tranh cãi
Hầm ở Hogwart quanh năm âm u, ngoại trừ ánh mặt trời nhân tạo từ cửa sổ pháp thuật, thì chỉ còn lại không khí ẩm ướt.
Snape đang nấu độc dược, tuy Pomfrey nghiêm cấm anh làm vậy nhưng dưới tình huống như thế này, chỉ có nấu độc dược mới có thể khiến lòng anh bình tĩnh lại, mới có thể vứt đi những chuyện anh không muốn nghĩ tới.
Tuy thể lực vẫn chưa dồi dào lại như cũ, nhưng ma lực đã hồi phục lại tình trạng tốt nhất, dược cảm vị hồ tiêu vẫn đang quay cuồng trong vạc.
Ngoài phòng vang lên tiếng gõ cửa.
Để ngừa việc bị quấy rầy khi đang nấu độc dược, Snape không hề dùng bức tranh mà là cửa gỗ đơn giản, cửa chỉ mở ra khi được chủ nhân đồng ý.
Mãi đến sau này, Severus Snape cũng không biết ngày đó chả để ý gì mà chọn mở cửa rốt cuộc là đúng hay sai. Nếu đúng thì sao những ngày sau đó của anh lại đau đớn đến như vậy, còn nếu sai thì sao tới giờ anh vẫn chưa từng hối hận. Nhưng dù thế nào thì anh vẫn nhớ rõ đó là lần duy nhất họ cảm thấy tuyệt vọng trong tình yêu này, không phải vì mất lòng tin đối với nhau, không phải vì hết yêu nhau…mà là vì một sự không chắc chắn.
Một tương lai không chắc chắn.
Hóa ra ngay từ đầu mọi lý tưởng đã đi lệch khỏi quỹ đạo, kẻ thù quá mạnh cùng sự mất kiểm soát của bản thân, sức mạnh trở thành lưỡi dao sắc bén có thể chia cắt những người trong cơn bão này bất cứ lúc nào.
“Severus, anh có khỏe không.” Harry đứng đó với vẻ mặt lo lắng, cánh cửa phía sau cậu đóng lại, che đi tia sáng cuối cùng trong căn hầm.
“Ta không sao.” Snape lấy một chiếc khăn cũ kỹ cạnh đó, lau tay rồi quay đầu lại. Mái tóc đầy dầu bết chặt vào trán làm sắc mặt của anh càng thêm âm trầm.
“Severus, anh vẫn còn giận.” Harry nói một cách chắn chắn.
“Thì sao nào?” Snape nhìn cánh cửa không chớp mắt “Điều này đã không còn liên quan gì đến cậu Potter nữa rồi.”
“Không liên quan?” Harry ngồi lên chiếc ghế tựa gần nhất “Cái gì không liên quan, anh muốn em cho anh thời gian em đã cho, anh muốn suy nghĩ thì cũng đã suy nghĩ xong, anh còn muốn gì nữa? Severus, anh muốn em phải làm sao nữa!”
“Em vào từ cửa chính?” Snape không trực tiếp trả lời.
“Đúng vậy.” Harry nói.
“Xem ra Voldemort đã hoàn toàn tin tưởng em.” Snape nhướng mày cao hơn.
“Em nghĩ là không.” Harry trả lời: “Lupin không nói với anh sao?”
“Con sói kia phải nói gì cho ta?” Lúc này, Snape đột nhiên cảm thấy Harry có thể đã gạt anh rất nhiều việc.
“A đúng rồi, anh không tới quảng trường Grimmauld mà Hermione và Ron cũng không đến trường học.” Harry lắc đầu “Anh không biết.”
“Ta không biết cái gì.” Snape rốt cuộc cũng nhìn thẳng vào Harry, hơn nữa còn tiến lên trước vài bước “Nói cho ta biết Potter, rốt cuộc em còn gạt ta điều gì nữa!”
“Em….” Harry mở miệng nhưng làm sao cũng không thể phát ra chút âm tiết nào, vốn dĩ cậu nghĩ anh tức giận là vì đã phát hiện ra hành vi của cậu. Nhưng thực ra Snape lại không hề biết chuyện này, nếu anh biết thì sẽ có phản ứng gì.
Snape với Ron, Hermione, thậm chí Sirius và cả Remus đều không hề giống nhau. Anh và cậu cùng đến từ một nơi nên không ai hiểu rõ những gì cậu không thể làm hơn người trước mặt, cũng không ai rõ kế hoạch của cậu mạo hiểm và phiêu lưu đến cỡ nào hơn anh.
Harry đột nhiên không dám nói gì.
“Potter, ta đề nghị em nói tất cả những lời đang kẹt trong cổ họng em ra ngay bây giờ, nếu không ta cũng có cả triệu cách để bắt em phải nói ra.” Lúc này Snape đặt cả hai tay lên vai Harry.
Đôi mắt đen nhìn thẳng vào đôi mắt xanh ngọc bích của Harry.
“Giáo sư…… ” Harry kêu lên một tiếng.
Snape đột nhiên như bị bỏng mà buông tay ra.
“Nếu em biết ta đã làm giáo sư của em suốt sáu năm, hơn nữa bây giờ vẫn thế thì nói cho ta biết đi Harry.” Snape nói.
“Em.” Harry vò vò làm mái tóc vốn đã lộn xộn theo di truyền của nhà Potter càng rối loạn thêm: “Thực ra cũng chẳng có gì, chỉ là một di chứng nho nhỏ của Trường Sinh Linh Giá.”
“Trường sinh linh giá.” Giọng Snape rất nhẹ, giống như sợ phá vỡ mất một ảo giác nho nhỏ nào đó “Di chứng nhỏ?”
“Vâng, chỉ là một vấn đề nhỏ thôi.” Harry nở một nụ cười đúng tiêu chuẩn lộ ra tám cái răng.
“Một việc cần phải giả vờ đứng về phe Voldemort mới có thể giải quyết được là nhỏ?” cách Snape nhìn Harry xa lạ như thể chính anh chưa bao giờ quen biết thiếu niên này.
“Em đảm bảo sẽ không có gì xảy ra.” Thấy ánh mắt Snape, Harry vội vàng xua tay.
“Em đảm bảo?” giọng Snape rốt cuộc cũng bắt đầu lớn hơn: “Em có thể đảm bảo điều gì? Em cho rằng mình có thể đảm bảo cái gì hả Potter, đảm bảo khi em đối mặt với Voldemort lần nữa sẽ không bị giết chết sao? Em nghĩ mình vẫn có thể dựa vào sự bảo vệ của Lily, hay em đảm bảo sẽ không tự giết chết mình? Potter, em lấy gì để khiến ta tin tưởng em! Em chẳng hề tin tưởng ta đúng không?” Nói tới đây, giọng Snape có chút chua sót “Đúng vậy, tất nhiên em không cần phải tin tưởng kẻ chết tiệt từng là Tử thần Thực tử như ta? Em lo ta sẽ bán đứng bí mật của em cho Voldemort? Hay lo trái tim yếu ớt của ta không chịu nổi đả kích mà bị em hù chết? Potter, em cứ nói rằng phải tiếp tục tin tưởng, hay nói đúng hơn là kế hoạch và việc thực hiện nó của em đã không còn cần sự hỗ trợ của ta nữa rồi, nên em có thể giải quyết tất cả vấn đề một mình!”
Snape đột nhiên ngừng lại, thở dốc.
“Severus.” Harry vươn tay đặt lên vai Snape nhưng lại bị hất ra
“Potter, ta nghĩ chúng ta nên giữ khoảng cách với nhau.” Ngay cả khi giận tới cực điểm, Snape cũng không dùng từ ngữ lỗ mãng, nhưng động tác đã bộc lộ thái độ của anh lúc này.
Harry lùi lại từng bước một.
Cậu nói: “Severus, chúng ta cần nói chuyện.”
Snape liếc nhìn Harry.
“Severus!”
Snape vẫn không nói lời nào.
“Đủ rồi Severus Snape.” Rốt cuộc Harry cũng nhịn không được mà nói: “Anh nói em không tin tưởng anh, thế chẳng lẽ anh có tin em sao? Anh có chịu nói với em chuyện gì đâu. Vấn đề của nhà Malfoy anh không nói, Voldemort đối xử với anh thế nào cũng không nói, Albus ra lệnh gì cũng không nói, chuyện dù bây giờ anh có vẻ như là hiệu trưởng của Hogwart, nhưng thực ra lại bị anh em Carrow giám sát anh cũng không nói, anh chẳng nói với em chuyện nào thì lấy tư cách gì để nói em chứ? Chúng ta đều là người trưởng thành rồi, đúng vậy, tình yêu cần sự tin tưởng nhưng giờ không gì có thể đặt lên trên việc đánh bại Voldemort được, anh hẳn phải rõ chuyện này chứ!”
“Thế thì sao?” Snape đứng đó, áo chùng đen buông thõng dưới chân, giọng điệu châm biếm và kéo dài: “Thế nên cậu Potter cho rằng việc lấy tính mạng của mình ra mạo hiểm là chuyện chẳng có gì đáng trách sao? Hay cho tới giờ cậu Potter vẫn không biết có người luôn lo lắng cho tính mạng của mình, nên cậu nghĩ mình có thể mạo hiểm mà chẳng kiêng dè gì!” Ở câu cuối cùng Snape gần như là hét lên.
“Anh nghĩ gì mà nói em như vậy.” thân thể Harry run lên “Anh nghĩ em không lo lắng, anh cho là em đã nghĩ như vậy, anh nghĩ em không muốn tiếp tục sống, anh nghĩ em thật sự vui vẻ đi mạo hiểm như vậy sao?” Cậu cảm thấy mũi mình chua xót, có thứ chất lỏng gì đó đang không kiểm soát được mà trào ra nơi khóe mắt: “Severus Snape, anh đã từng thực sự hiểu em bao giờ chưa, anh xem em là gì, hay anh vẫn luôn khư khư cái suy nghĩ Gryffindor là những kẻ hữu dũng vô mưu, anh cho rằng nếu có thể thì ai cũng muốn đi mạo hiểm đặt tính mạng của mình lên sợi thép, đạp sai một bước thì không bao giờ có thể quay lại được sao!”
“Harry Potter.” Snape tê tê nói “Đừng có cố gắng dùng đầu óc ngu ngốc của em đi phỏng đoán người khác.”
“Ai phỏng đoán ai, anh hay em? Snape, vứt sự ngoan cố bảo thủ của anh đi, việc anh chỉ làm theo ý mình chẳng quyết định được gì đâu, nói em giấu diếm anh à, anh nghĩ em thật sự muốn sao? Anh thực sự nghĩ em không muốn nói ra tất cả, anh cho rằng……” Harry bỗng bị sặc nước bọt nên bắt đầu ho khan một cách dữ dội.
Snape vẫn lạnh lùng đứng đó, không hề nhúc nhích.
Harry ngước mắt lên thấy Snape không động đậy, rốt cuộc cũng nhịn không được cười lên.
“Ha ha ha.” Harry vừa cười vừa thở hổn hển: “Đúng vậy, là em ngu ngốc.” cậu lau khóe mắt ẩm ướt.
“Giáo sư, em không nên cáu kỉnh như con nít.” Harry lắc đầu: “Chúng ta còn chuyện quan trọng hơn.”
“Cút.”
Harry trừng mắt nhìn.
“Cái gì?” Cậu nói.
“Ta nói cảm phiền cậu Potter cút khỏi phòng ta.” Snape quát.
“…… ” Harry đột nhiên trợn trừng mắt, cậu vẫn đứng đó không hề nhúc nhích, nhưng giây tiếp theo cậu lại cử động hai chân, không nói lời nào rời khỏi phòng.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Chương này viết mệt chết đi được, viết suốt ba ngày. Cãi nhau hoàn toàn là thế phải không. Mọi người xem thử đi, nếu cảm giác cãi nhau không phải như thế này, thì không nên hỏi tác giả vì tác giả sẽ không cãi nhau……
Snape đang nấu độc dược, tuy Pomfrey nghiêm cấm anh làm vậy nhưng dưới tình huống như thế này, chỉ có nấu độc dược mới có thể khiến lòng anh bình tĩnh lại, mới có thể vứt đi những chuyện anh không muốn nghĩ tới.
Tuy thể lực vẫn chưa dồi dào lại như cũ, nhưng ma lực đã hồi phục lại tình trạng tốt nhất, dược cảm vị hồ tiêu vẫn đang quay cuồng trong vạc.
Ngoài phòng vang lên tiếng gõ cửa.
Để ngừa việc bị quấy rầy khi đang nấu độc dược, Snape không hề dùng bức tranh mà là cửa gỗ đơn giản, cửa chỉ mở ra khi được chủ nhân đồng ý.
Mãi đến sau này, Severus Snape cũng không biết ngày đó chả để ý gì mà chọn mở cửa rốt cuộc là đúng hay sai. Nếu đúng thì sao những ngày sau đó của anh lại đau đớn đến như vậy, còn nếu sai thì sao tới giờ anh vẫn chưa từng hối hận. Nhưng dù thế nào thì anh vẫn nhớ rõ đó là lần duy nhất họ cảm thấy tuyệt vọng trong tình yêu này, không phải vì mất lòng tin đối với nhau, không phải vì hết yêu nhau…mà là vì một sự không chắc chắn.
Một tương lai không chắc chắn.
Hóa ra ngay từ đầu mọi lý tưởng đã đi lệch khỏi quỹ đạo, kẻ thù quá mạnh cùng sự mất kiểm soát của bản thân, sức mạnh trở thành lưỡi dao sắc bén có thể chia cắt những người trong cơn bão này bất cứ lúc nào.
“Severus, anh có khỏe không.” Harry đứng đó với vẻ mặt lo lắng, cánh cửa phía sau cậu đóng lại, che đi tia sáng cuối cùng trong căn hầm.
“Ta không sao.” Snape lấy một chiếc khăn cũ kỹ cạnh đó, lau tay rồi quay đầu lại. Mái tóc đầy dầu bết chặt vào trán làm sắc mặt của anh càng thêm âm trầm.
“Severus, anh vẫn còn giận.” Harry nói một cách chắn chắn.
“Thì sao nào?” Snape nhìn cánh cửa không chớp mắt “Điều này đã không còn liên quan gì đến cậu Potter nữa rồi.”
“Không liên quan?” Harry ngồi lên chiếc ghế tựa gần nhất “Cái gì không liên quan, anh muốn em cho anh thời gian em đã cho, anh muốn suy nghĩ thì cũng đã suy nghĩ xong, anh còn muốn gì nữa? Severus, anh muốn em phải làm sao nữa!”
“Em vào từ cửa chính?” Snape không trực tiếp trả lời.
“Đúng vậy.” Harry nói.
“Xem ra Voldemort đã hoàn toàn tin tưởng em.” Snape nhướng mày cao hơn.
“Em nghĩ là không.” Harry trả lời: “Lupin không nói với anh sao?”
“Con sói kia phải nói gì cho ta?” Lúc này, Snape đột nhiên cảm thấy Harry có thể đã gạt anh rất nhiều việc.
“A đúng rồi, anh không tới quảng trường Grimmauld mà Hermione và Ron cũng không đến trường học.” Harry lắc đầu “Anh không biết.”
“Ta không biết cái gì.” Snape rốt cuộc cũng nhìn thẳng vào Harry, hơn nữa còn tiến lên trước vài bước “Nói cho ta biết Potter, rốt cuộc em còn gạt ta điều gì nữa!”
“Em….” Harry mở miệng nhưng làm sao cũng không thể phát ra chút âm tiết nào, vốn dĩ cậu nghĩ anh tức giận là vì đã phát hiện ra hành vi của cậu. Nhưng thực ra Snape lại không hề biết chuyện này, nếu anh biết thì sẽ có phản ứng gì.
Snape với Ron, Hermione, thậm chí Sirius và cả Remus đều không hề giống nhau. Anh và cậu cùng đến từ một nơi nên không ai hiểu rõ những gì cậu không thể làm hơn người trước mặt, cũng không ai rõ kế hoạch của cậu mạo hiểm và phiêu lưu đến cỡ nào hơn anh.
Harry đột nhiên không dám nói gì.
“Potter, ta đề nghị em nói tất cả những lời đang kẹt trong cổ họng em ra ngay bây giờ, nếu không ta cũng có cả triệu cách để bắt em phải nói ra.” Lúc này Snape đặt cả hai tay lên vai Harry.
Đôi mắt đen nhìn thẳng vào đôi mắt xanh ngọc bích của Harry.
“Giáo sư…… ” Harry kêu lên một tiếng.
Snape đột nhiên như bị bỏng mà buông tay ra.
“Nếu em biết ta đã làm giáo sư của em suốt sáu năm, hơn nữa bây giờ vẫn thế thì nói cho ta biết đi Harry.” Snape nói.
“Em.” Harry vò vò làm mái tóc vốn đã lộn xộn theo di truyền của nhà Potter càng rối loạn thêm: “Thực ra cũng chẳng có gì, chỉ là một di chứng nho nhỏ của Trường Sinh Linh Giá.”
“Trường sinh linh giá.” Giọng Snape rất nhẹ, giống như sợ phá vỡ mất một ảo giác nho nhỏ nào đó “Di chứng nhỏ?”
“Vâng, chỉ là một vấn đề nhỏ thôi.” Harry nở một nụ cười đúng tiêu chuẩn lộ ra tám cái răng.
“Một việc cần phải giả vờ đứng về phe Voldemort mới có thể giải quyết được là nhỏ?” cách Snape nhìn Harry xa lạ như thể chính anh chưa bao giờ quen biết thiếu niên này.
“Em đảm bảo sẽ không có gì xảy ra.” Thấy ánh mắt Snape, Harry vội vàng xua tay.
“Em đảm bảo?” giọng Snape rốt cuộc cũng bắt đầu lớn hơn: “Em có thể đảm bảo điều gì? Em cho rằng mình có thể đảm bảo cái gì hả Potter, đảm bảo khi em đối mặt với Voldemort lần nữa sẽ không bị giết chết sao? Em nghĩ mình vẫn có thể dựa vào sự bảo vệ của Lily, hay em đảm bảo sẽ không tự giết chết mình? Potter, em lấy gì để khiến ta tin tưởng em! Em chẳng hề tin tưởng ta đúng không?” Nói tới đây, giọng Snape có chút chua sót “Đúng vậy, tất nhiên em không cần phải tin tưởng kẻ chết tiệt từng là Tử thần Thực tử như ta? Em lo ta sẽ bán đứng bí mật của em cho Voldemort? Hay lo trái tim yếu ớt của ta không chịu nổi đả kích mà bị em hù chết? Potter, em cứ nói rằng phải tiếp tục tin tưởng, hay nói đúng hơn là kế hoạch và việc thực hiện nó của em đã không còn cần sự hỗ trợ của ta nữa rồi, nên em có thể giải quyết tất cả vấn đề một mình!”
Snape đột nhiên ngừng lại, thở dốc.
“Severus.” Harry vươn tay đặt lên vai Snape nhưng lại bị hất ra
“Potter, ta nghĩ chúng ta nên giữ khoảng cách với nhau.” Ngay cả khi giận tới cực điểm, Snape cũng không dùng từ ngữ lỗ mãng, nhưng động tác đã bộc lộ thái độ của anh lúc này.
Harry lùi lại từng bước một.
Cậu nói: “Severus, chúng ta cần nói chuyện.”
Snape liếc nhìn Harry.
“Severus!”
Snape vẫn không nói lời nào.
“Đủ rồi Severus Snape.” Rốt cuộc Harry cũng nhịn không được mà nói: “Anh nói em không tin tưởng anh, thế chẳng lẽ anh có tin em sao? Anh có chịu nói với em chuyện gì đâu. Vấn đề của nhà Malfoy anh không nói, Voldemort đối xử với anh thế nào cũng không nói, Albus ra lệnh gì cũng không nói, chuyện dù bây giờ anh có vẻ như là hiệu trưởng của Hogwart, nhưng thực ra lại bị anh em Carrow giám sát anh cũng không nói, anh chẳng nói với em chuyện nào thì lấy tư cách gì để nói em chứ? Chúng ta đều là người trưởng thành rồi, đúng vậy, tình yêu cần sự tin tưởng nhưng giờ không gì có thể đặt lên trên việc đánh bại Voldemort được, anh hẳn phải rõ chuyện này chứ!”
“Thế thì sao?” Snape đứng đó, áo chùng đen buông thõng dưới chân, giọng điệu châm biếm và kéo dài: “Thế nên cậu Potter cho rằng việc lấy tính mạng của mình ra mạo hiểm là chuyện chẳng có gì đáng trách sao? Hay cho tới giờ cậu Potter vẫn không biết có người luôn lo lắng cho tính mạng của mình, nên cậu nghĩ mình có thể mạo hiểm mà chẳng kiêng dè gì!” Ở câu cuối cùng Snape gần như là hét lên.
“Anh nghĩ gì mà nói em như vậy.” thân thể Harry run lên “Anh nghĩ em không lo lắng, anh cho là em đã nghĩ như vậy, anh nghĩ em không muốn tiếp tục sống, anh nghĩ em thật sự vui vẻ đi mạo hiểm như vậy sao?” Cậu cảm thấy mũi mình chua xót, có thứ chất lỏng gì đó đang không kiểm soát được mà trào ra nơi khóe mắt: “Severus Snape, anh đã từng thực sự hiểu em bao giờ chưa, anh xem em là gì, hay anh vẫn luôn khư khư cái suy nghĩ Gryffindor là những kẻ hữu dũng vô mưu, anh cho rằng nếu có thể thì ai cũng muốn đi mạo hiểm đặt tính mạng của mình lên sợi thép, đạp sai một bước thì không bao giờ có thể quay lại được sao!”
“Harry Potter.” Snape tê tê nói “Đừng có cố gắng dùng đầu óc ngu ngốc của em đi phỏng đoán người khác.”
“Ai phỏng đoán ai, anh hay em? Snape, vứt sự ngoan cố bảo thủ của anh đi, việc anh chỉ làm theo ý mình chẳng quyết định được gì đâu, nói em giấu diếm anh à, anh nghĩ em thật sự muốn sao? Anh thực sự nghĩ em không muốn nói ra tất cả, anh cho rằng……” Harry bỗng bị sặc nước bọt nên bắt đầu ho khan một cách dữ dội.
Snape vẫn lạnh lùng đứng đó, không hề nhúc nhích.
Harry ngước mắt lên thấy Snape không động đậy, rốt cuộc cũng nhịn không được cười lên.
“Ha ha ha.” Harry vừa cười vừa thở hổn hển: “Đúng vậy, là em ngu ngốc.” cậu lau khóe mắt ẩm ướt.
“Giáo sư, em không nên cáu kỉnh như con nít.” Harry lắc đầu: “Chúng ta còn chuyện quan trọng hơn.”
“Cút.”
Harry trừng mắt nhìn.
“Cái gì?” Cậu nói.
“Ta nói cảm phiền cậu Potter cút khỏi phòng ta.” Snape quát.
“…… ” Harry đột nhiên trợn trừng mắt, cậu vẫn đứng đó không hề nhúc nhích, nhưng giây tiếp theo cậu lại cử động hai chân, không nói lời nào rời khỏi phòng.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Chương này viết mệt chết đi được, viết suốt ba ngày. Cãi nhau hoàn toàn là thế phải không. Mọi người xem thử đi, nếu cảm giác cãi nhau không phải như thế này, thì không nên hỏi tác giả vì tác giả sẽ không cãi nhau……
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook