Truy Đuổi - Cố Hàn Y
-
Quyển 2 - Chương 63: Không thể hiểu hết
Edit: Huyết Mạc Hoàng.Dumbledore đã trầm tư suốt hai giờ rồi.
Chiếc đồng hồ báo thức chưa từng chậm như thế bao giờ, từng giây từng giây trôi qua giống như con rùa đang bò trên kim đồng hồ mà không thể thoát khỏi.
“Albus.” Grindelwald từ ngoài phòng đi vào “Suy nghĩ sao rồi?”
“Gellert?” giống như bị rút hết tất cả sức lực, Dumbledore tháo kính xuống, đôi mắt lam mất đi sự che đậy của cặp kính có vẻ đặc biệt đục ngầu.
Sự đục ngầu của mệt mỏi.
“Gellert, cậu phải hiểu những suy tính của tôi không phải….”
Gellert đưa tay che đi đôi mắt của Dumbledore, thở dài.
Ngón tay thon dài của Dumbledore giữ tay Grindelwald lại: “Gellert, cậu cũng biết tôi không sợ cái chết.” Cụ đặt tay Grindelwald xuống, rồi ngồi dậy nhìn vào mắt đối phương.
Cùng là đôi mắt màu lam.
“Tôi cần phải hiểu…tôi biết…tôi phải nghĩ đến?” Grindelwald không tránh cánh tay của Dumbledore mà triệu đến một chiếc ghế tựa, ngồi xuống: “Albus, cậu luôn nói như thế.”
“Nhưng vì sao chứ, cậu cảm thấy tôi biết đến đâu?” Grindelwald nghiền ngẫm nói “Cậu tin tưởng, rốt cuộc thì cậu tin tưởng tôi đến đâu hả Albus?”
“Tin tưởng?” Dumbledore nhướng mày, thân thể đang thả lỏng khiến động tác này trông có vẻ buồn cười: “Không Gellert, tôi không tin cậu, cho tới bây giờ tôi vẫn không tin tưởng cậu. Chúng ta chẳng phải thiếu niên, hồi trước có lẽ tôi bị mê muội trong phút chốc nên mới lựa chọn không nhìn đến những thứ đấy, nhưng điều đó cũng chẳng có nghĩa là cho tới giờ tôi vẫn không biết gì.”
“Cậu luôn hiểu tôi.” Grindelwald lành lạnh nói một câu “Cậu rất hiểu tôi Albus, cậu luôn làm tôi cảm thấy đáng sợ, dù là năm đó hay bây giờ cũng vậy.”
“Sợ hãi sao?” Dumbledore đeo kính mắt, ngay lập tức biến trở lại thành hiệu trưởng Dumbledore mà mọi người vẫn quen thuộc: “Cậu sợ cái gì, Gellert? Chanh tuyết bảo hay mắt kính của tôi? Không ít người nói tôi là một chính trị gia muốn kiểm soát lòng người đâu, chẳng lẽ cậu sợ tôi nhìn thấu tất cả mọi thứ của cậu sao?”
“Albus, cậu luôn có thể nhìn thấu lòng người.” Grindelwald nói “Nhưng tôi chưa bao giờ e ngại chuyện đó, tôi chỉ sợ khi cậu nhìn thấu tất cả lại không lộ ra bất cứ biểu cảm nào. Như cậu đối mặt với cái chết nhưng vẫn bình tĩnh như thế, như không chuyện gì có thể làm phiền đến cậu, như tôi vĩnh viễn không bắt được cậu.”
“Gellert.” Dumbledore chớp chớp đôi mắt.
“Hửm?”
“Cậu thật sự không cần phải thương xuân bi thu, cái đó không hợp với cậu đâu.”
“A, được rồi.” Grindelwald gật đầu, nhìn ra phía ngoài cửa sổ, xe cộ và dòng người qua lại đông đúc như mắc cửi trên đường phố Washington: “Không biết tiểu cứu thế chủ của cậu sao rồi.”
“Harry à?” Dumbledore lấy lý nước mật ong bên cạnh uống một ngụm: “Tôi tin tưởng trò ấy.”
Nhưng lúc này, cứu thế chủ được Dumbledore cực kỳ tin tưởng đang xoay quanh trong phòng, có vẻ lo sợ bất an.
Cậu không biết phải giải thích với Severus làm sao.
Đúng vậy, chắc chắn là Snape đang tức giận, hơn nữa còn không phải tức giận bình thường. Sau khi trở lại trang viên Voldemort, cậu đã hiểu rõ sâu sắc sự lãnh tĩnh cuối cùng mà Snape thể hiện ra, đó thực sự không phải lãnh tĩnh mà là một loại bình tĩnh sinh ra sau khi quá tức giận.
Anh ấy tức giận đến nỗi không thể biểu đạt sự giận dữ ra ngoài.
Cái đó còn đáng sợ hơn việc không kiềm chế được mà bùng nổ nữa.
Harry thậm chí còn không thể đo đếm được, trong lòng Snape rốt cuộc đã tích góp được bao nhiêu tức giận rồi.
Cậu rất nôn nóng và bất an.
Thậm chí cậu còn có suy nghĩ, bây giờ phải đến Hogwart tìm người nào đó nói rõ ràng.
Nhưng ngay từ đầu chính cậu đã chọn giấu diếm, giờ nói ra thì có tác dụng gì chứ?
Chuyện này vốn không có đúng hay sai, chỉ có nhu cầu và vì mục đích, nên cậu phải……
Harry nằm úp sấp trên giường, nhìn tấm đệm màu nâu mà thở dài.
Giờ cậu xử xự cứ như một thằng nhóc mười lăm tuổi mới biết yêu.
A không, nghiêm túc mà nói thì cậu chỉ mới mười bốn tuổi.
Nhưng nếu cứ để mọi việc vướng mắc như thế thì chẳng phải biện pháp hay, chọn giấu diếm ngay từ đầu cũng là để mọi việc càng thêm chân thật trước mặt Voldemort mà thôi. Cứ nghĩ đến cặp mắt đỏ như máu kia là Harry lại nhịn không được mà rùng mình.
Nhưng nếu giờ không kịp thời nói rõ với Snape, thì hỏng bét nhất là sẽ vì không nắm được tin tức mà nảy sinh nguy hiểm. Một phút bất cẩn ân hận cả đời, cậu không phải chưa từng gặp việc như vậy.
Harry đột nhiên nhảy ra khỏi giường.
Có người đến.
Ra khỏi phòng này là phòng khách, Harry chỉnh lại áo chùng rồi rót một ly rượu vang. Sau khi nhấp một ngụm nhỏ thì cậu cởi bớt một nút thắt trên áo chùng, để lại vài thứ lộn xộn trên mặt đất, ngồi dựa trên sô pha và bắt đầu đếm.
Năm, bốn, ba, hai, một.
“Ngài Harry Potter, Lucius Malfoy xin gặp.”
Là bức tranh trên cửa. Harry nhắm mắt lại, cố gắng xoa xoa để lại một chút sưng đỏ và hơi nước trên mặt, rồi nói: “Để ông ấy vào.”
Lucius không nghĩ đến khi cửa mở ra lại thấy tình cảnh như vậy.
Cứu thế chủ hai mắt sưng đỏ nửa nằm trên sô pha, vẻ mặt suy sút như không hề nghỉ ngơi suốt một đêm, cả phòng đầy mùi rượu.
“Cậu Potter.” Y đứng ở cửa, gõ gậy lên sàn cố gắng thu hút sự chú ý của đối phương.
“A, ngài Malfoy.” Harry có vẻ tỉnh táo hơn một chút mà đứng dậy, tuy vẫn còn hơi lảo đảo “Sao ngài rảnh rỗi đến đây thế này, ô chủ nhân…có việc…ợ…việc gì sao?”
Lucius nhíu mày, y có một cảm giác kỳ quái rằng tuy nhìn như có vẻ là vì chuyện của ông bạn già Severus Snape mà cứu thế chủ đã bị đả kích không nhỏ, nhưng lại có cảm giác như gì đó không đúng.
Đúng vậy, cả nhà Malfoy vẫn luôn biết Snape đứng về phe nào, đó cũng là điều không thể nói ra, nhưng rõ ràng Slytherin là loại người vừa có vẻ có rất nhiều bí mật lại vừa như chẳng có bí mật nào. Bởi vì họ luôn truy đuổi những gì mình muốn mà không hề giấu diếm, nên rất nhiều thứ rất dễ bị đoán ra.
Có lẽ chỉ mỗi Voldemort là không nhận ra.
Từ xưa đến giờ, lợi ích và dục vọng vẫn luôn che mờ đi đôi mắt của một người.
“Không, chủ nhân không có việc gì.” Lucius nói “Là tôi tự mình đến gặp cậu.”
“Vậy thì trở về đi.” Harry mơ mơ màng màng nói “Tôi không có tâm trạng.”
“Nhưng tôi phải hỏi cậu một điều, cậu thật sự muốn đứng về phe chủ nhân sau?” Lucius biết hậu quả khi nói ra những lời này, nhưng y vẫn phải hỏi vì vấn đề đó cứ như mảnh xương cá đang mắc kẹt ở cổ họng, làm y khó chịu muốn nhổ ra.
“Ngài thấy sao?” Harry căng thẳng trong lòng, từ những lời ngắn ngủi của Lucius thật sự có thể đoán ra được rất nhiều thứ.
Khả năng của việc đổi phe, thái độ của nhà Malfoy đối với Chúa tể Hắc ám, và cả quan hệ giữa họ với Snape.
Slytherin thật sự là những người đáng phải suy nghĩ.
Bọn họ không hề điên điên khùng khùng giống Ravenclaw, cũng không nhiệt huyết đến nỗi đôi khi thiếu cẩn trọng giống Gryffindor, lại càng không tùy tiện chẳng hề vạch kế hoạch trước gì như Hufflepuff.
Chính vì nghiêm cẩn và rõ ràng như vậy nên họ mới dễ hiểu.
Những gì họ làm gần như đều theo một khuôn mẫu cố định, tuy không phải ai cũng có thể hiểu hết, nhưng điều này với Harry mà nói chắc chắn là chả thành vấn đề.
“Tôi tất nhiên là tin tưởng cậu.”
Lucius dùng hai chữ tin tưởng.
Nhưng đó là tin tưởng cậu thật sự đứng về phe Voldemort, hay vẫn có tính toán khác…những hàm ý trong đó vẫn không thể hiểu hết được.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Chương tiếp theo nhất định sẽ để bọn họ cãi nhau ầm ĩ lên!
Chiếc đồng hồ báo thức chưa từng chậm như thế bao giờ, từng giây từng giây trôi qua giống như con rùa đang bò trên kim đồng hồ mà không thể thoát khỏi.
“Albus.” Grindelwald từ ngoài phòng đi vào “Suy nghĩ sao rồi?”
“Gellert?” giống như bị rút hết tất cả sức lực, Dumbledore tháo kính xuống, đôi mắt lam mất đi sự che đậy của cặp kính có vẻ đặc biệt đục ngầu.
Sự đục ngầu của mệt mỏi.
“Gellert, cậu phải hiểu những suy tính của tôi không phải….”
Gellert đưa tay che đi đôi mắt của Dumbledore, thở dài.
Ngón tay thon dài của Dumbledore giữ tay Grindelwald lại: “Gellert, cậu cũng biết tôi không sợ cái chết.” Cụ đặt tay Grindelwald xuống, rồi ngồi dậy nhìn vào mắt đối phương.
Cùng là đôi mắt màu lam.
“Tôi cần phải hiểu…tôi biết…tôi phải nghĩ đến?” Grindelwald không tránh cánh tay của Dumbledore mà triệu đến một chiếc ghế tựa, ngồi xuống: “Albus, cậu luôn nói như thế.”
“Nhưng vì sao chứ, cậu cảm thấy tôi biết đến đâu?” Grindelwald nghiền ngẫm nói “Cậu tin tưởng, rốt cuộc thì cậu tin tưởng tôi đến đâu hả Albus?”
“Tin tưởng?” Dumbledore nhướng mày, thân thể đang thả lỏng khiến động tác này trông có vẻ buồn cười: “Không Gellert, tôi không tin cậu, cho tới bây giờ tôi vẫn không tin tưởng cậu. Chúng ta chẳng phải thiếu niên, hồi trước có lẽ tôi bị mê muội trong phút chốc nên mới lựa chọn không nhìn đến những thứ đấy, nhưng điều đó cũng chẳng có nghĩa là cho tới giờ tôi vẫn không biết gì.”
“Cậu luôn hiểu tôi.” Grindelwald lành lạnh nói một câu “Cậu rất hiểu tôi Albus, cậu luôn làm tôi cảm thấy đáng sợ, dù là năm đó hay bây giờ cũng vậy.”
“Sợ hãi sao?” Dumbledore đeo kính mắt, ngay lập tức biến trở lại thành hiệu trưởng Dumbledore mà mọi người vẫn quen thuộc: “Cậu sợ cái gì, Gellert? Chanh tuyết bảo hay mắt kính của tôi? Không ít người nói tôi là một chính trị gia muốn kiểm soát lòng người đâu, chẳng lẽ cậu sợ tôi nhìn thấu tất cả mọi thứ của cậu sao?”
“Albus, cậu luôn có thể nhìn thấu lòng người.” Grindelwald nói “Nhưng tôi chưa bao giờ e ngại chuyện đó, tôi chỉ sợ khi cậu nhìn thấu tất cả lại không lộ ra bất cứ biểu cảm nào. Như cậu đối mặt với cái chết nhưng vẫn bình tĩnh như thế, như không chuyện gì có thể làm phiền đến cậu, như tôi vĩnh viễn không bắt được cậu.”
“Gellert.” Dumbledore chớp chớp đôi mắt.
“Hửm?”
“Cậu thật sự không cần phải thương xuân bi thu, cái đó không hợp với cậu đâu.”
“A, được rồi.” Grindelwald gật đầu, nhìn ra phía ngoài cửa sổ, xe cộ và dòng người qua lại đông đúc như mắc cửi trên đường phố Washington: “Không biết tiểu cứu thế chủ của cậu sao rồi.”
“Harry à?” Dumbledore lấy lý nước mật ong bên cạnh uống một ngụm: “Tôi tin tưởng trò ấy.”
Nhưng lúc này, cứu thế chủ được Dumbledore cực kỳ tin tưởng đang xoay quanh trong phòng, có vẻ lo sợ bất an.
Cậu không biết phải giải thích với Severus làm sao.
Đúng vậy, chắc chắn là Snape đang tức giận, hơn nữa còn không phải tức giận bình thường. Sau khi trở lại trang viên Voldemort, cậu đã hiểu rõ sâu sắc sự lãnh tĩnh cuối cùng mà Snape thể hiện ra, đó thực sự không phải lãnh tĩnh mà là một loại bình tĩnh sinh ra sau khi quá tức giận.
Anh ấy tức giận đến nỗi không thể biểu đạt sự giận dữ ra ngoài.
Cái đó còn đáng sợ hơn việc không kiềm chế được mà bùng nổ nữa.
Harry thậm chí còn không thể đo đếm được, trong lòng Snape rốt cuộc đã tích góp được bao nhiêu tức giận rồi.
Cậu rất nôn nóng và bất an.
Thậm chí cậu còn có suy nghĩ, bây giờ phải đến Hogwart tìm người nào đó nói rõ ràng.
Nhưng ngay từ đầu chính cậu đã chọn giấu diếm, giờ nói ra thì có tác dụng gì chứ?
Chuyện này vốn không có đúng hay sai, chỉ có nhu cầu và vì mục đích, nên cậu phải……
Harry nằm úp sấp trên giường, nhìn tấm đệm màu nâu mà thở dài.
Giờ cậu xử xự cứ như một thằng nhóc mười lăm tuổi mới biết yêu.
A không, nghiêm túc mà nói thì cậu chỉ mới mười bốn tuổi.
Nhưng nếu cứ để mọi việc vướng mắc như thế thì chẳng phải biện pháp hay, chọn giấu diếm ngay từ đầu cũng là để mọi việc càng thêm chân thật trước mặt Voldemort mà thôi. Cứ nghĩ đến cặp mắt đỏ như máu kia là Harry lại nhịn không được mà rùng mình.
Nhưng nếu giờ không kịp thời nói rõ với Snape, thì hỏng bét nhất là sẽ vì không nắm được tin tức mà nảy sinh nguy hiểm. Một phút bất cẩn ân hận cả đời, cậu không phải chưa từng gặp việc như vậy.
Harry đột nhiên nhảy ra khỏi giường.
Có người đến.
Ra khỏi phòng này là phòng khách, Harry chỉnh lại áo chùng rồi rót một ly rượu vang. Sau khi nhấp một ngụm nhỏ thì cậu cởi bớt một nút thắt trên áo chùng, để lại vài thứ lộn xộn trên mặt đất, ngồi dựa trên sô pha và bắt đầu đếm.
Năm, bốn, ba, hai, một.
“Ngài Harry Potter, Lucius Malfoy xin gặp.”
Là bức tranh trên cửa. Harry nhắm mắt lại, cố gắng xoa xoa để lại một chút sưng đỏ và hơi nước trên mặt, rồi nói: “Để ông ấy vào.”
Lucius không nghĩ đến khi cửa mở ra lại thấy tình cảnh như vậy.
Cứu thế chủ hai mắt sưng đỏ nửa nằm trên sô pha, vẻ mặt suy sút như không hề nghỉ ngơi suốt một đêm, cả phòng đầy mùi rượu.
“Cậu Potter.” Y đứng ở cửa, gõ gậy lên sàn cố gắng thu hút sự chú ý của đối phương.
“A, ngài Malfoy.” Harry có vẻ tỉnh táo hơn một chút mà đứng dậy, tuy vẫn còn hơi lảo đảo “Sao ngài rảnh rỗi đến đây thế này, ô chủ nhân…có việc…ợ…việc gì sao?”
Lucius nhíu mày, y có một cảm giác kỳ quái rằng tuy nhìn như có vẻ là vì chuyện của ông bạn già Severus Snape mà cứu thế chủ đã bị đả kích không nhỏ, nhưng lại có cảm giác như gì đó không đúng.
Đúng vậy, cả nhà Malfoy vẫn luôn biết Snape đứng về phe nào, đó cũng là điều không thể nói ra, nhưng rõ ràng Slytherin là loại người vừa có vẻ có rất nhiều bí mật lại vừa như chẳng có bí mật nào. Bởi vì họ luôn truy đuổi những gì mình muốn mà không hề giấu diếm, nên rất nhiều thứ rất dễ bị đoán ra.
Có lẽ chỉ mỗi Voldemort là không nhận ra.
Từ xưa đến giờ, lợi ích và dục vọng vẫn luôn che mờ đi đôi mắt của một người.
“Không, chủ nhân không có việc gì.” Lucius nói “Là tôi tự mình đến gặp cậu.”
“Vậy thì trở về đi.” Harry mơ mơ màng màng nói “Tôi không có tâm trạng.”
“Nhưng tôi phải hỏi cậu một điều, cậu thật sự muốn đứng về phe chủ nhân sau?” Lucius biết hậu quả khi nói ra những lời này, nhưng y vẫn phải hỏi vì vấn đề đó cứ như mảnh xương cá đang mắc kẹt ở cổ họng, làm y khó chịu muốn nhổ ra.
“Ngài thấy sao?” Harry căng thẳng trong lòng, từ những lời ngắn ngủi của Lucius thật sự có thể đoán ra được rất nhiều thứ.
Khả năng của việc đổi phe, thái độ của nhà Malfoy đối với Chúa tể Hắc ám, và cả quan hệ giữa họ với Snape.
Slytherin thật sự là những người đáng phải suy nghĩ.
Bọn họ không hề điên điên khùng khùng giống Ravenclaw, cũng không nhiệt huyết đến nỗi đôi khi thiếu cẩn trọng giống Gryffindor, lại càng không tùy tiện chẳng hề vạch kế hoạch trước gì như Hufflepuff.
Chính vì nghiêm cẩn và rõ ràng như vậy nên họ mới dễ hiểu.
Những gì họ làm gần như đều theo một khuôn mẫu cố định, tuy không phải ai cũng có thể hiểu hết, nhưng điều này với Harry mà nói chắc chắn là chả thành vấn đề.
“Tôi tất nhiên là tin tưởng cậu.”
Lucius dùng hai chữ tin tưởng.
Nhưng đó là tin tưởng cậu thật sự đứng về phe Voldemort, hay vẫn có tính toán khác…những hàm ý trong đó vẫn không thể hiểu hết được.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Chương tiếp theo nhất định sẽ để bọn họ cãi nhau ầm ĩ lên!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook