Trưởng Quan Muốn Tin Tức Tố Không
-
3: Đồng Dưỡng Phu
Bùi Hành Ngộ trầm mặc vài giây, rồi lại rũ mi.
“Này!” Cận Nhiên không nhận được câu trả lời liền nỏng nảy đến gần bàn làm việc, giơ tay túm cổ áo quân đội không một nép nhăn của Bùi Hành Ngộ kéo hắn đứng dậy, gằn giọng nói: “Tôi hỏi anh có li hôn không?”
Bùi Hành Ngộ đáp bằng chất giọng lạnh nhạt quen thuộc: “Không li hôn.”
“Cận Thiệu Nguyên rốt cuộc cho anh thứ gì tốt mà bây giờ anh sống chết cũng không đồng ý?” Cận Nhiên giơ nắm đấm để ngay bên má hắn: “Không ly hôn đúng không? Được, tôi sẽ đánh anh đến khi anh chịu li hôn thì thôi.”
Bùi Hành Ngộ nhìn cậu, không tính phản kháng, nhàn nhạt nói: “Muốn đánh thì nhanh lên, đánh xong ra ngoài.”
Cận Nhiên siết chặt nắm đấm khiến các khớp ngón tay kêu lên răng rắc, rồi bỗng nhiên bật cười, “Ai nha Bùi tư lệnh, chẳng nhẽ anh thích tôi ư?”
Bùi Hành Ngộ vẫn rũ mắt nên nhìn không ra cảm xúc gì, dù vậy chẳng cần nhìn cũng biết hắn chắc chắn không thích Cận Nhiên, cũng không bị ảnh hưởng bởi những lời kích tướng của cậu ta, quan hệ giữa hai người không có chút cảm tình nào.
Đã thế, vì sao Bùi Hành Ngộ lại từ chối ly hôn? Cận Nhiên khó hiểu nghĩ.
“Hôn ước còn ba năm, cậu sẽ được tự do ngay khi thời hạn kết thúc.” Bùi Hành Ngộ nhìn thẳng vào cậu: “Trừ phi cậu đánh chết tôi, bằng không thì tôi sẽ không li hôn đâu”
Cận Nhiên tức giận đến nỗi lồng ngực phập phồng, hung tợn nghiến răng, “Tôi xem anh có thể kiên trì bao lâu!!” Nói rồi thả tay đẩy mạnh hắn ra, Bùi Hành Ngộ nhanh chóng vịn tay lên ghế chống đỡ thân mình, yên lặng sửa cổ áo, cố gắng vuốt phẳng những chỗ bị nắm đến nhăn nhúm.
Cận Nhiên nhíu mày: “Ông ta cho anh cái gì, tôi sẽ cho anh gấp đôi chỗ ấy”
Bùi Hành Ngộ vẫn tiếp tục chỉnh lí.
Cận Nhiên đang muốn phát điên lần nữa vì sự thờ ơ của người trước mặt, đột nhiên nhìn thấy một bức ảnh trên bàn, tò mò cầm lên hỏi: ” Em gái anh?”
Bùi Hành Ngộ ngẩng đầu lên, chộp lấy bức ảnh đặt về chỗ cũ “Đây là việc giữa tôi và cậu, không cho phép cậu động vào con bé”
“Anh đã sợ như vậy thì đừng…”
Loảng xoảng!
Chiến hạm đột nhiên rung lắc dữ dội, như thể bị cái gì đó đâm vào.
Bùi Hành Ngộ nhất thời không phòng bị lảo đảo một bước, được Cận Nhiên đỡ lấy, năm ngón tay mang bao tay màu đen dán lên quân trang màu đen cơ hồ hòa hợp thành một thể.
Kỳ thật Bùi Hành Ngộ trông rất tuấn tú, so với vóc dáng cường tráng của alpha bình thường thì hơi gầy một tí, làn da tái nhợt, sắc môi cũng nhạt, vô duyên vô cớ mang lại một cảm giác lãnh đạm vô tình.
Trong không khí thoang thoảng mùi hoa Lan hoàng thảo nhạt đến mức gần như không thể phát hiện, Cận Nhiên cúi đầu nhìn hắn.
Bùi Hành Ngộ phản ứng cực nhanh đứng thẳng thân mình, trầm giọng ra lệnh với cánh tay máy vẫn đang hì hục dọn dẹp “Độc Uyên, báo cáo nguyên nhân dao động.”
“Có một vật thể chưa xác định đang công kích tầng phòng ngự trên vỏ chủ hạm, máy quyét đang kiểm tra đo lường.”
Vật thể?
“Thu lại hình ảnh phản chiếu trên tầng phòng ngự” Bùi Hành Ngộ đứng trước bàn thủy tinh bấm thao tác dữ liệu trên màn hình, vài giây sau hình ảnh đã được truyền tới.
“Vật thể chưa xác định” này không hẳn là vật thể, nó trông giống một đôi cánh phượng hoàng đang bốc cháy phừng phừng, bên trong ánh lửa lấp ló những tia sáng trắng, giống như một khối băng trong suốt bị chùm lửa cuồng nộ bao quanh, kéo theo một cái đuôi lửa cực dài.
Nó va chạm khắp nơi chứ không có mục tiêu cụ thể, ý đồ phá vỡ một lỗ hổng trên tầng phòng ngự để chui vào, tầng phòng ngự không ngừng phát ra tiếng kêu báo động.
Giây tiếp theo, vật thể bùng lên dữ dội rồi đột nhiên biến mất.
Đồng tử của Bùi Hành Ngộ co rụt lại.
Hắn thật sự không ngờ, rõ ràng “Tử Vi Viên” nằm giữa vùng trời phía bắc, được bao quanh bởi 17 tiểu hành tinh, ngoài cùng là 3 tàu bảo vệ.
Thêm nữa, khoang tàu của hắn cũng ở tận trung tâm của mẫu hạm nhưng vẫn cảm nhận được rung chuyển, chứng tỏ sức công phá của nó không hề đơn giản.
Thứ này có thể vượt qua mạng lưới phòng thủ và 9 trạm giám sát sóng âm, trực tiếp va chạm làm chấn động cả mẫu hạm, vậy nhất định phải là một vũ khí hạng nặng, năng lực còn áp đảo những siêu chiến hạm được trang bị hệ thống vũ khí laser.
Cận Nhiên “chậc” một tiếng rồi nói: “Mạng lưới phòng thủ của các anh là mạng nhện à? Chưa gì đã bị phá vỡ, xem ra ngài tư lệnh vẫn nên sớm từ chức đi cho đỡ mất mặt.”
Bùi Hành Ngộ giật mình, lúc này mới phát hiện Cận Nhiên vẫn đứng sau lưng.
“Sao cậu chưa đi?”
Cận Nhiên hừ lạnh, xoay người muốn rời đi, nhưng lại nghĩ gì đó mà tiến tới ngồi lên mép bàn thủy tinh, vươn ngón tay mang găng chạm vào một điểm trên màn ảnh giả lập, hình ảnh lập tức chuyển từ mạng lưới phòng thủ sang bản vẽ mặt phẳng không gian vũ trụ.
“Vị trí của Tử Vi Viên nhìn qua tưởng chừng như được bảo vệ rất chặt chẽ, thực tế thì ở chỗ này, chỗ này…… và cả chỗ này.”
“Chỉ một giây đồng hồ đóng cửa trạm giám sát sóng âm, bốn bề Tử Vi Viên sẽ bị bao vây, thậm chí chưa kịp phóng ra tín hiệu cầu cứu với Liên Bang thì đã thất thủ.”
Bùi Hành Ngộ hơi trầm ngâm, hắn hiểu những điều này hơn ai hết và đã từng nghĩ vô số biện pháp đối phó.
Vị trí hiện tại của Tử Vi Viên không phải do hắn chọn, sau khi tiếp quản hắn đã cố gắng di dời nhiều lần nhưng thủ trưởng trực thuộc quân đoàn tác chiến số 17 – bộ trưởng Chu Hoài Lăng đều từ chối đề nghị này, nên hắn cũng không thể làm gì được.
Bùi Hành Ngộ vừa định giải thích, bỗng nhiên ngẩn ra, “Sao cậu biết nhiều về Tử Vi Viên thế?”
Cận Nhiên vốn định nói trong cabin sinh thái có bản đồ tuyến đường giữa các hành tinh, nhưng cậu nhìn đến mặt Bùi Hành Ngộ thì lại duỗi tay véo lên eo hắn: “Đồng dưỡng phu của tôi ở nơi này, tôi quan tâm Tử Vi Viên của người đó một chút thì có làm sao?”
Bùi Hành Ngộ nhíu mày tránh thoát ngón tay cậu, “Giờ tôi đã là trưởng quan của cậu, yêu cầu cậu cư xử cho đúng mực!”
Cận Nhiên câu khóe miệng, cười nhạo: “Li hôn đi, tôi liền tôn trọng anh, bằng không đừng đòi hỏi tôi phải thế này thế kia.
Cùng trưởng quan có mối quan hệ hôn nhân, nghe tình thú nhể?”
Bùi Hành Ngộ đứng thẳng lưng, biểu tình trên mặt không chút thay đổi.
Cận Nhiên tiến lại gần, cúi đầu ghé vào sau gáy hắn khẽ ngửi, hô hấp nóng bỏng xuyên thấu qua làn da vỗ về mạch máu, “Trưởng quan, một Alpha như anh thật sự cam tâm để một Alpha khác……”.
truyện ngôn tình
“Cận Nhiên!” Bùi Hành Ngộ đẩy mạnh Cận Nhiên ra xa, đôi mắt khẽ run lên vì tức giận.
Cận Nhiên mở to mắt, cười cười: “Dạ?”
Bùi Hành Ngộ nhịn xuống xúc động muốn đánh người, tận lực bình phục tâm tình đem đề tài xoay chuyển, đứng cạnh bàn thủy tinh gõ gõ lên màn hình, hỏi: “Nếu là cậu, cậu sẽ làm thế nào?”
Ngón tay Cận Nhiên lướt nhẹ trên màn hình: “Giết hết những người canh gác ở trạm giám sát và thay thế bằng người bên mình, không gì thích hợp bằng những người máy đáng tin cậy.”
Bùi Hành Ngộ khẽ nhướn lông mày.
Cận Nhiên di chuyển ngón tay, không cảm thấy câu nói của mình có bao nhiêu điên rồ, thản nhiên nhún vai, lại nói: “Nếu anh không muốn giết người thì hãy bố trí một tầng phòng ngự bao phủ bên ngoài trạm giám sát, lắp mạng lưới kiểm soát tinh thần liên kết với tàu tuần tra, và một lưới bảo vệ ở tháp đếm bước nhảy alpha.
Chỉ cần như thế, Tử Vi Hiên của các người sẽ an toàn”
Bùi Hành Ngộ nghe đến câu “Tử Vi Viên của các người” liền hiểu mục đích cậu ta tới đây chỉ có ly hôn, căn bản không tính ở lại lâu.
Trách nhiệm, văn minh nhân loại gì đó trong mắt cậu ta có khi còn không bằng xe huyền phù đậu bên tinh hệ Hoắc Nhĩ.
“Những việc này là vì lợi ích của các người.
Nếu làm được, pháo đài phòng thủ sẽ được điều động linh hoạt, lại có thể dự phòng năng lượng, kể cả không loại trừ được tận gốc thì Tử Vi Viên cũng không đến nỗi bị coi như cái nôi đẩy qua đẩy lại, tự mình nắm bắt mọi thông tin làm chủ cục diện”
Độc Uyên phát ra cảnh báo: “Tích! Tự tiện sửa chữa mạng lưới tinh thần và tháp đếm bước nhảy là vi phạm pháp luật”
Cận Nhiên nghiêng đầu nhìn “Người máy quét rác”, duỗi chân gác lên vai nó.
Trên người Độc Uyên lập tức phát ra một tiếng “Rắc” rất nhỏ lẫn trong tiếng chuông nhắc nhở: “Khu trục hạm* đội trưởng Lâm Khai Tuế thỉnh cầu trò chuyện.”
*Tàu khu trục: là một tàu chiến chạy nhanh và cơ động, có khả năng hoạt động lâu dài bền bỉ dùng cho mục đích hộ tống các tàu chiến lớn hơn trong một hạm đội, đoàn tàu vận tải hoặc một chiến đoàn, và bảo vệ chúng chống lại những đối thủ nhỏ tầm gần nhưng mạnh mẽ.
Khu trục có nghĩa là “đuổi đi”.
“Cận Nhiên, cậu về trước đi, lần sau không có việc quan trọng thì đừng tới”
Cận Nhiên xoay người rời đi, chưa ra đến cửa đã bị Bùi Hành Ngộ gọi lại: “Quan hệ của chúng ta đừng cho kẻ nào biết, nếu không sẽ bị xử lí theo quân pháp”
Cận Nhiên cười lạnh: “Anh tưởng tôi muốn mọi người biết anh là vợ của tôi lắm chắc?”
“Không muốn thì tốt.
Độc Uyên, tiếp tục kết nối cuộc gọi.”
Lâm Khai Tuế đang điều khiển tàu khu trục loại nhỏ, ánh mắt xuyên thấu qua mũ phòng hộ nhìn thẳng vào hình ảnh giả lập của người chỉ huy: “Báo cáo Bùi tư lệnh, chưa phát hiện được vật thể lạ nào trong không gian”
Bùi Hành Ngộ siết chặt nắm tay.
Vật thể kia dù là tự bốc cháy thì đúng ra phải lưu lại “tàn tích”, kể cả có cơn bão quét qua thì cũng không thể thổi bay hết tất cả nhanh đến thế.
Chẳng lẽ thật sự là băng?
Bùi Hành Ngộ sửng sốt trước những suy đoán ngông cuồng của mình, hắn quay đầu lại nói: “Độc Uyên, liên hệ tháp đếm bước nhảy kiểm tra xem có phát hiện được cú nhảy nào không.”
Đèn xanh lam trên thân máy Độc Uyên sáng lên, Bùi Hành Ngộ kiên nhẫn đợi một hồi, Độc Uyên báo cáo: “Tháp đếm bước nhảy không có ghi chép.”
Đầu ngón tay Bùi Hành Ngộ gõ gõ lên bản đồ tuyến đường vũ trụ, hắn chợt nhớ tới câu nói của Cận Nhiên bị Độc Uyên cảnh báo “Vi phạm pháp luật”.
17 tiểu hành tinh không có khả năng cho hắn thấy các báo cáo sóng âm.
Tuy nói Tử Vi Viên được mười bảy tiểu hành tinh vây quanh “Bảo hộ”, kỳ thật cũng là giám sát chặt chẽ.
Liên Bang Tinh Tế sợ hắn làm phản mà đào tẩu đến tinh hệ khác, cho nên ngay cả việc thay đổi vị trí của đơn vị tác chiến cũng bị xem xét từ chối.
Độc Uyên tổng hợp dữ liệu thu từ tháp giám sát Tử Vi Viên rồi chiếu lên màn hình, giây tiếp theo chip chí năng nhận diện vang lên tiếng nhắc nhở “Biên đội* hạm trưởng* Mạnh Như Tiền thỉnh cầu tiến vào khoang, có thông qua hay không?”
*Biên đội: Nhiệm vụ tổ chức người và phương tiện máy bay, tàu chiến tạo thành các đơn vị tác chiến theo một trật tự hoặc hình thức tổ chức nhất định.
*Hạm trưởng: Người chỉ huy một tàu chiến.
Bùi Hành Ngộ tầm mắt không đổi, thuận miệng đáp: “Thông qua.”
Mạnh Như Tiền chạy ào vào như con quay lăn tới, không đợi Bùi Hành Ngộ mở miệng đã thấy y nhấn hai lần vào mặt đồng hồ trên tay, truyền dữ liệu mới lên màn hình.
“Tư lệnh, trong lúc mẫu hạm dao động khi nãy, chiếc cơ giáp cổ đã sinh ra biên độ cộng hưởng hình quạt tròn, đây là dữ liệu thu thập được vào thời điểm đó” Mạnh Như Tiền bịt lại lỗ tai còn kêu ong ong, cười toe toét: “Quỷ khóc sói gào*, đầu tôi sắp nổ tung rồi, rốt cuộc nó là cái quỷ gì không biết.”
*khóc lóc thảm thiết
Bùi Hành Ngộ nhìn số liệu.
Mạnh Như Tiền hỏi: “Quân đoàn 11 kiếm đâu ra một chiếc cơ giáp cổ như vậy, ít ra cũng hàng trăm năm rồi mà vẫn sinh ra cộng hưởng mạnh đến thế?”
Bùi Hành Ngộ trầm ngâm, cơ giáp này không phải do tư lệnh Liên Kính Phong tự mình đưa lại đây, mà là do hắn đề nghị với Liên Bang Tinh Tế rồi bên đó mới phái người chuyển giao.
“Cái lão rảnh rỗi ấy, đang yên đang lành bắt người ta phân tích dữ kiện cơ giáp!” Mạnh Như Tiền xoa lỗ tai, nghiến răng nghiến lợi, thấy Bùi Hành Ngộ không tiếp lời lại hỏi: “Tư lệnh, làm thế nào bây giờ? Gửi lại cho họ nhé?”
“Cứ giữ đi.” Bùi Hành Ngộ thoát màn hình, dặn dò: “Tôi sẽ liên hệ Liên Bang xin số liệu sóng âm, cậu tiếp tục bẻ khóa mật mã cơ giáp cổ kia đi, chú ý an toàn.”
Mạnh Như Tiền gật đầu, xoa lỗ tai đi vài bước, chợt nhớ ra cái gì lại quay đầu.
“Tư lệnh.”
“Làm sao?”
“Tôi vừa thấy Cận Nhiên đi ra từ đây”.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook