Trưởng Quan Muốn Tin Tức Tố Không
-
2: Ly Hôn
“Hả?” Mạnh Như Tiền không phản ứng kịp, ngơ ngác nhìn bóng lưng Bùi Hành Ngộ, hai người bọn họ từ lúc học trường quân đội đã ở cạnh nhau, sau tốt nghiệp tuy rằng không chung một đơn vị nhưng tốt xấu gì cũng cùng quân đoàn, cớ sao y lại không biết chuyện này?
“Lúc nào?”
Bùi Hành Ngộ nghĩ, “Trước khi tốt nghiệp.”
Mạnh Như Tiền minh bạch.
Lúc ấy Bùi Hành Ngộ với tổng số điểm vô tiền khoáng hậu* 98.5 đã được toàn bộ Liên Bang coi như tổ tông mà đối đãi.
*Vô tiền khoáng hậu: Điều chưa từng xảy ra trong quá khứ và cũng rất khó xảy ra trong tương lai.
Vì muốn thể hiện chất lượng dạy học quân sự ở đế đô, học viện liền cố tình trì hoãn thời gian gia nhập đơn vị tình báo của Bùi Hành Ngộ, yêu cầu hắn ở lại dạy một khóa phụ đạo cho tân sinh.
“Hóa ra năm đó cậu ta là tân sinh hâm mộ ngài nhưng bị từ chối tình cảm phải không?” Mạnh Như Tiền cắt câu lấy nghĩa, vừa cẩn trọng vừa táo bạo liếc Bùi tư lệnh, “Có sao nói vậy, ngài mặc quân trang đẹp đến nỗi giết người không cần dao.”
Bùi Hành Ngộ quay đầu sang: “Hết chuyện để nói rồi à?”
“Được rồi… nhưng Cận Nhiên lại cùng họ với chỉ huy trưởng Cận Thiệu Nguyên của quân đoàn số 7.
Nếu cậu ta là con cháu trong nhà đó thì cớ sao còn bị đưa đến đây để chịu khổ? Đừng nói là do tin tức tố thiếu hụt, với bản lĩnh của cậu ta vẫn có thể tỏa sáng ở Liên Bang thôi”
Bùi Hành Ngộ không trả lời, Mạnh Như Tiền lại nói: “Tại sao ngài lại nghĩ đến việc dạy cậu ta đấu kiếm? Tôi không ngờ ngài còn mặt thân thiện như thế đấy”
“Cũng không có gì đặc biệt…”
Hắn cùng Cận Nhiên quen biết nhau là lúc cậu vừa tròn mười bảy tuổi.
Khi đó hắn được gọi đến gặp chỉ huy trưởng Cận Thiệu Nguyên mới nhậm chức của Quân đoàn tác chiến số 7, và là cha của Cận Nhiên.
“Ta biết em gái cháu cần điều trị bằng thuốc quý, một mình cháu lo không nổi.
Chỉ cần cháu đáp ứng một điều kiện, ta sẽ giúp cháu chăm sóc em gái, sau này nếu muốn tìm ba mẹ thì ta cũng có thể giúp.”
Bùi Hành Ngộ hỏi điều kiện là gì.
Cận Thiệu Nguyên nói: “Gả cho con trai ta”
Mặc dù Bùi Hành Ngộ là Omega nhưng lòng tự trọng lại cao hơn những người khác, lúc nghe thấy từ “gả”, hắn liền hiểu mục đích của việc này chỉ là “Xung hỉ*”.
*cưới con dâu để giải trừ vận xui, tà khí
Hắn lập tức liền cười lạnh: “Không cần.” rồi đưa em gái ra khỏi văn phòng chỉ huy.
Bùi Yên tuổi nhỏ không hiểu thế sự, Bùi Hành Ngộ sờ sờ mặt nàng, nói: “Ca ca dạy em thế nào, em nhắc lại cho ca ca nghe đi”
Bùi Yên nghiêng đầu, thanh âm mềm mại đáng yêu, “Vâng…… Người đụng vào, sẽ chết.”
Bùi Hành Ngộ muốn cười, rồi lại cười không nổi, Bùi Yên từ nhỏ bị mang đi làm thí nghiệm, lúc đưa về thì mắc một căn bệnh quái ác, chỉ cần phát bệnh sẽ tăng sức mạnh cơ thể cô bé lên, dù là cơ giáp nặng nghìn cân hay gỗ mộc ngàn năm, chạm vào một cái liền trở thành phế tích.
Tiền bồi thường cho người ta đã tiêu tốn của hắn rất nhiều, huống chi còn tiền thuốc của Yên Yên.
Cho dù có tiền cũng chưa nhất định mua được dược liệu khan hiếm.
Bùi Hành Ngộ không thể trơ mắt nhìn Yên Yên nhỏ bé dần mất đi ý thức mà biến thành quái vật chỉ biết công kích người khác.
Chưa tới nửa tháng sau, Bùi Hành Ngộ một lần nữa đi vào văn phòng của Cận Thiệu Nguyên.
“Tôi đáp ứng ông.”
Trước đó hắn chưa từng gặp Cận Nhiên, lần đầu tiên thấy là trong “Hôn lễ” của hai người.
Nói là hôn lễ, kỳ thật chỉ có một mình hắn, Cận Thiệu Nguyên đưa một tờ giấy bảo hắn kí tên, toàn bộ những điều đã hứa sẽ được thực hiện.
Bùi Hành Ngộ hỏi: “Còn Cận Nhiên thì sao?”
Cận Thiệu Nguyên chưa kịp mở miệng, cánh cửa liền bị đá văng kêu “rầm”, một thiếu niên mười bảy tuổi ngạo mạn bước vào, châm chọc cười khẽ: “Vợ tôi đâu rồi?”
Bùi Hành Ngộ hơi nhíu mày.
Cậu nhóc đi tới duỗi tay nâng cằm hắn lên, Cận Thiệu Nguyên đập bàn, “Cận Nhiên, không được làm càn!”
Từ lúc bước vào, tầm mắt của Cận Nhiên chưa từng dời lên cha mình, chỉ chằm chằm đánh giá Bùi Hành Ngộ, cười nhạo, “Cái này gọi là gì nhỉ?…Đồng dưỡng phu*? Một alpha như anh mà cũng đồng ý? Ông ta cho anh cái gì rồi?”
*phu quân nuôi từ bé
Bùi Hành Ngộ vẫn luôn dùng thuốc ức chế nên Cận Nhiên cho rằng hắn là Alpha.
Bùi Hành Ngộ quay đầu tránh khỏi sự áp bách, nói với Cận Thiệu Nguyên: “Cận chỉ huy, hy vọng ngài có thể thực hiện lời hứa, cáo từ.”
Đó là lần đầu tiên bọn họ gặp mặt.
Không ngờ sau này cậu ta cũng vào trường quân đội, còn bị đưa tới k7.
Bùi Hành Ngộ cảm thấy có gì đó đang lặng lẽ phá vỡ và sắp bay ra khỏi tầm kiểm soát của hắn.
“Không đúng, rõ ràng tận hai tháng sau ngài mới đến Quân đoàn 8.” Trí nhớ của Mạnh Như Tiền được ca tụng có thể so với trí tuệ nhân tạo, tuyệt đối sẽ không nhớ lầm.
“…Đúng” Bùi Hành Ngộ ngước mắt nhìn khoảng không mênh mông vô tận của vũ trụ bên ngoài khoang thuyền.
Đoạn thời gian sau đó là lúc Cận Nhiên bắt đầu phân hoá, bởi vì tin tức tố thiếu hụt bẩm sinh cho nên không thể tự khống chế giống như alpha bình thường, đồng thời có Dịch Cảm Kỳ* nghiêm trọng.
*thời kì dễ xúc động, khuyết thiếu cảm giác an toàn.
Hắn khi đó mới hiểu tại sao Cận Thiệu Nguyên lại muốn “Xung hỉ”.
Tin tức tố của hắn có tác dụng trấn an Cận Nhiên, giúp cậu ta bình tĩnh trở lại mỗi khi lâm vào trạng thái điên cuồng.
Một lần phát hiện trong nhà Cận chỉ huy có phòng đấu kiếm, hắn tiện tay cầm kiếm chém rớt một bông hoa cắm trong bình, đúng lúc Cận Nhiên nhìn thấy.
“Cậu muốn học không?” Bùi Hành Ngộ hỏi.
Cận Nhiên nói: “Không học.”
Về sau cậu vẫn đồng ý học, tuy rằng hai mắt không phân biệt tốt thế kiếm đâm tới nhưng lỗ tai lại rất nhạy bén, chỉ dựa vào trực giác đã có thể đánh ngang tay với người học vài tháng.
Sau đó, Dịch Cảm Kỳ của Cận Nhiên kết thúc.
Sau đó nữa……
Mạnh Như Tiền thấy Bùi Hành Ngộ trầm tư một lúc lâu, y liền có chút thất vọng mà thở dài.
Bùi Hành Ngộ là cái loại mỹ nhân băng sơn lãnh đạm, hắn chịu kể nhiều với mình mới là có quỷ ấy!
“Còn tưởng rằng sẽ có một màn gương vỡ lại lành để xem, hóa ra lại là tiểu chó săn yêu đơn phương tư lệnh vô tình.
Được rồi, tan cuộc giải tán!”
Bùi Hành Ngộ phớt lờ câu chế giễu của y, nhíu mày nói: “Tôi không liên quan gì đến cậu ta.
Vấn đề này không cho phép nhắc lại nữa”
Mạnh Như Tiền thấy sắc mặt hắn không dễ chịu, vội nói “Được!”
Cánh tay máy đã thu thập xong văn kiện, Bùi Hành Ngộ lật qua folder, trích xuất tư liệu của Cận Nhiên rồi ra lệnh cho Mạnh Như Tiền: “Bên phía Quân đoàn 11 đưa tới một cơ giáp cũ, cậu cố gắng mở khóa nó đi, muộn nhất là nửa tháng đem số liệu truyền cho Chỉ huy trưởng Mai Phổ.”
Mạnh Như Tiền: “Đã rõ, thưa tư lệnh!”
**
Bùi Hành Ngộ ngồi ở bàn làm việc, khoanh tay trước ngực dựa vào ghế, cánh tay máy cẩn thận giúp hắn lật trang màn hình.
“Lật trang.”
Cánh tay máy nghe lời mở trang sau, không bao lâu liền lật tới trang cuối cùng, sau đó lẳng lặng chờ chủ nhân ra mệnh lệnh tiếp theo.
Xét về khả năng chiến đấu, chỉ huy điều khiển tàu chiến hay kĩ thuật sử dụng các loại vũ khí của Cận Nhiên đều nằm trong top đầu, nhưng xếp hạng điểm tổng lại nằm ở cuối, rốt cuộc điểm bị trừ ở đâu?
Bùi Hành Ngộ trầm ngâm một lúc, nói với cánh tay máy: “Kết nối liên lạc với Mạnh Như Tiền.”
Cánh tay máy nghe lệnh xoay tròn, từ trên bụng hiện ra một màn hình giả lập “Đã liên kết với Đại tá Mạnh Như Tiền.”
“Chuyện của Cận Nhiên là như thế nào?”
Mạnh Như Tiền đeo một chiếc kính nhận diện cỡ lớn, cả người nằm ngửa bên dưới giá đỡ cơ giáp cổ với chiếc bút chì ngậm trong miệng, nghe vậy mơ hồ không rõ nói: “Thì thân thể của cậu ta không tốt, trong báo cáo viết hết rồi mà?”
“Không hỏi cậu cái này.” Bùi Hành Ngộ lật tư liệu, nghĩ Mạnh Như Tiền hẳn là không biết Cận Nhiên là con trai của Cận Thiệu Nguyên, liền hỏi theo hướng khác: “Tại sao thành tích tổng hợp của cậu ta lại chuyển về đây?”
“Phía trên an bài.” Mạnh Như Tiền bỏ bút trong miệng xuống rồi bò ra ngoài, nhìn hình ảnh của Bùi Hành Ngộ trên màn hình, nói: “Tôi nghi ngờ quân đoàn số 11 đã gửi cậu ta đến đây.
Với quan hệ giữa chúng ta và Liên Kính Phong…nếu hắn muốn diễn một màn “Vô Gian Đạo*” cũng không có gì lạ”
*Hiểu đơn giản là cài người vào phe đối thủ để làm nội gián
Bùi Hành Ngộ hơi trầm ngâm.
Mạnh Như Tiền nói: “Cậu lật trang cuối cùng xem, cậu ta có nửa năm để trống, còn từng giao dịch một khoản tiền lớn với Liên Kính Phong, khó nói không phải tiền thù lao tới chỗ chúng ta nằm vùng.”
Bùi Hành Ngộ rũ mắt, hắn biết mối quan hệ căng thẳng giữa hai cha con nhà kia, cho nên có lẽ thật sự không phải là do Cận Thiệu Nguyên an bài mà là Liên Kính Phong?
“Tư lệnh, Cận Nhiên đó…cần đề phòng.”
–
Các tân binh khác đã trở về kí túc xá, Chung Quản thấy Cận Nhiên còn đứng tại chỗ phát ngốc, đi tới đẩy cậu một cái, “Cậu đứng đây làm gì? Mọi người về hết rồi”
Cận Nhiên lấy lại tinh thần, tầm mắt đối diện với ánh sáng trên màn hình giữa phòng, dù sao ở trong mắt cậu mọi thứ đều mơ hồ không rõ nên cậu cũng không lại gần để xem.
Chung Quản biết mắt cậu không tốt, chủ động nói: “Hai chúng ta và tiểu Tống chung một phòng.”
Cận Nhiên xoay người ném kiếm về phía góc tường, vừa vặn cắm vào giá treo kiếm, Chung Quản trợn mắt ngạc nhiên: “Ném chuẩn luôn kìa!”
Y tự hỏi có khi nào Cận Nhiên giả vờ mắt kém không?
Chung Quản thu hồi tầm mắt, nhìn Cận Nhiên đã đi trước một đoạn, vội chạy đuổi theo, lải nhải mà nói: “Phải công nhận người lúc nãy mạnh thật đấy! Tuy rằng không nhìn được mặt nhưng tôi cảm thấy anh ta có một sự áp bức không thể tả, chắc là hạm trưởng gì đó nhỉ? Đợi qua đợt sát hạch cảm ứng tin tức tố, tôi mà được phân vào làm thủ hạ của anh ta thì quá tuyệt!”
Cận Nhiên thiếu hứng thú với vấn đề của Chung Quản, hai tay đút túi quần đứng trước cửa nhận diện tròng đen*, không biết có phải do mắt cậu hay không mà chip trí năng không nhận diện được thân phận của cậu.
*con ngươi
Qua hơn mười lần quét thử, Chung Quản cảm giác sự kiên nhẫn của Cận Nhiên sắp báo động rồi.
Cận Nhiên vươn tay ấn vào máy nhận dạng, thấp giọng cười, nói: “Số AS8382 Cận Nhiên, nếu vẫn không phân biệt được thì tao cho mày nổ luôn!”
“Uy hiếp trí tuệ nhân tạo, khóa……”
Cận Nhiên híp mắt, không biết từ đâu lấy ra một chiếc cúc áo rồi dùng đầu ngón tay ấn nó lên máy nhận dạng, Chung Quản hoảng sợ, cái kia là bom tích điện hình cúc áo đó!
Chỉ cần một viên là có thể phá hủy toàn bộ cái khoang này!
“Cận Nhiên cậu đừng hồ……”
Cận Nhiên đứng thẳng thân mình, nói với chip trí năng: “Nào, nhận dạng lần cuối cùng.”
“Nhận dạng tròng đen thành công, tích.”
Chung Quản: “…Con chip nhát chết.”
Cửa khoang mở ra, Cận Nhiên đi vào nhìn một vòng không gian sạch sẽ trong khoang, tuy rằng ba người chung một phòng nhưng có cabin riêng, sẽ không ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của nhau.
Trong cabin sinh thái, trên giường để sẵn một bộ quân trang màu đen, Cận Nhiên duỗi tay xoa nhẹ lên bộ quần áo, mỉm cười, “5 năm, tôi tới đòi lại món nợ”
Chung Quản là một tên lắm mồm.
“Cận Nhiên này, theo cậu thì “Ngôi sao thiên hà” rốt cuộc là cái gì? Tôi nghe nói nó sở hữu một nguồn năng lượng vô tận, có người thì bảo nó là chìa khóa mở ra văn minh tinh tế “Thiên Lang” – nền khoa học kĩ thuật và vũ khí có thể thống trị toàn bộ hệ mặt trời.
Cậu thấy tin được không?”
Cận Nhiên kiên nhẫn nghe y nói nửa ngày, rồi cười nhạo: “Đến sao Thiên Lang còn chẳng có ai dám chắc nó tồn tại hay không kìa.
Ngôi sao thiên hà ấy hả, có khi chỉ là mảnh vỡ của thiên thạch nào đó thôi.
Lại còn văn minh xưng bá hệ mặt trời, cậu nghe mấy người rảnh rỗi sinh nông nổi ấy vẽ chuyện vớ vẩn làm gì.”
“Cậu không tin có ngôi sao thiên hà?”
“Thế cậu tin?”
Chung Quản nghẹn họng, nếu bây giờ mình nói mình tin thì thể nào cậu ta cũng nghĩ mình là thằng ngốc, thôi thì nuốt nghẹn xuống.
Cận Nhiên thuần thục mặc quân trang vào, vai rộng chân dài eo thon, đôi lông mày đen đậm sắc bén, càng làm tăng thêm vẻ chững chạc hơn so với tuổi.
“Gương.”
Trí tuệ nhân tạo phi thường tri kỷ xoay mông biến ra gương cho cậu, Cận Nhiên soi mình trên cái gương không mấy lịch sự, đội mũ lên, hài lòng huýt sáo một cái rồi tự khen: “đẹp trai!”
Chung Quản trầm mặc ngồi trong cabin đối diện, nhìn sang phía Cận Nhiên: “Người ta đồn rằng Bùi tư lệnh là kẻ phản bội của Quân đoàn 17.
Tử Vi Viên ngoài mặt được ca tụng như hạm đội dũng cảm nhất của Liên Bang, nhưng thực tế là đang bị lưu đày trong không gian.
Cậu nghĩ Bùi tư lệnh có phải người rất đáng sợ không?”
Cận Nhiên đứng im không trả lời.
Chung Quản thấy cậu không nói thì cho rằng cậu không muốn tham gia vào mấy chuyện bát quái, nên cũng tự giác không đề cập nữa, nghiêng đầu nhìn tay cậu, lại hỏi: “Cận Nhiên, sao lúc nào cậu cũng đeo găng tay?”
Chiếc găng tay màu đen được Cận Nhiên đeo từ lúc bọn họ lên phi thuyền ở Học viện quân sự bay đến trạm không gian, rồi làm thủ tục trung chuyển đến Tử Vi Hiên, y vẫn chưa thấy Cận Nhiên tháo nó ra.
“Sợ lạnh.” Cận Nhiên xoay người ra cửa.
Chung Quản vội hỏi: “Cậu đi đâu đấy?”
Cận Nhiên vẫy tay một cái rồi đi.
–
Ngả lưng trên ghế, Bùi Hành Ngộ nhắm mắt hồi tưởng lại quãng thời gian tiếp xúc với Cận Nhiên, chợt nhận ra hiểu biết của mình về cậu chỉ vỏn vẹn trong 1 tháng Dịch Cảm Kỳ, nhưng lúc đó ý thức của cậu ta không được ổn định, rất bài xích hắn ở gần, nhưng bản năng lại không ngừng hấp thu tin tức tố của hắn giúp chính mình thoải mái.
Thỉnh thoảng cậu sẽ như phát điên mà hét ầm lên, thậm chí nói những lời khó nghe để phát tiết tâm trạng.
Dù vậy Bùi Hành Ngộ trước những sự “hồ nháo” ấy cũng không có phản cảm gì.
Hắn coi Cận Nhiên là một người bệnh, một thiếu niên có chút điên.
“Tích! Số hiệu AS8382 học viên Cận Nhiên đang tới gần khoang, chỉ số nguy hiểm: 10.”
Mỗi khi có ai đó tiếp cận khoang tàu, con chip trí năng gắn ngoài cửa sẽ xác định mục tiêu từ khoảng cách ba mươi mét rồi thông báo tới người bên trong, chỉ số nguy hiểm được đánh giá theo mức độ từ 0 đến 10.
Bùi Hành Ngộ ấn mở một mục trên màn hình ảo, nhìn Cận Nhiên mặc quân trang đang sải bước về phía cabin của hắn, hình ảnh không hiểu sao có chút dao động nhẹ, như có lực dẫn sóng lan ra thành từng mảng như vây cá.
Giày quân đội đạp lên mặt đất phát ra tiếng vang cứng rắn mà thanh thúy, “người máy quét rác” Độc Uyên cẩn trọng hỏi: “Tư lệnh, chỉ số nguy hiểm của người này vượt quá tiêu chuẩn, có chặn lại hay không?”
“Cứ để cậu ta tiến vào, cậu xếp gọn tài liệu cất đi.” Lông mi Bùi Hành Ngộ hơi rũ xuống.
Với bản tính của tên điên ấy, nếu bị chặn lại nói không chừng sẽ trực tiếp đạp cửa mà vào.
Độc Uyên nhận mệnh thu thập văn kiện đâu ra đấy rồi đi mở cửa, Cận Nhiên băng băng bước vào phòng, đứng nghiêm hành lễ với hắn.
“Trưởng quan.”
5 năm không gặp, Cận Nhiên so với trước kia thay đổi không ít, cơ thể nảy nở cân đối, lông mày trông sắc bén hơn, khí tràng cũng tăng thêm sự áp bách hung hiểm.
Cận Nhiên hành lễ xong, không đợi hắn mở miệng đã rất tự nhiên ngồi xuống ghế sofa tiếp khách, gác đôi chân dài cả thước lên bàn thủy tinh, tiện tay nhặt bút trên bàn xoay một vòng, rồi nghiêng đầu nhìn hắn.
“Bùi tư lệnh, ngày mai chúng ta dành chút thời gian làm thủ tục ly hôn đi”.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook