gậm miệng

Trần Luân theo Thúc Thận Huy nhiều năm, nhìn y từ An Nhạc Vương đến Kỳ Vương rồi Nhiếp Chính Vương, bình thường dù gặp tình cảnh trái ngang hay bất ngờ cỡ nào đều có thái độ bỏ nặng làm nhẹ. Như chuyện Nam Vương Bắc Địch, nếu bắt sống tới tay được, sẽ là chuyện phấn khích cỡ nào, song cuối cùng vuột mất, y cũng chỉ bảo Lưu Hướng dẫn người xuống lục soát, trong ngôn từ cảm xúc không thấy oán giận hay tiếc nuối mảy may.

Nói thật, là lần đầu tiên trong đời Trần Luân thấy y thất thố bực này, dùng giọng cáu kỉnh nói với mình.

Có điều, Trần Luân cũng hoàn toàn lý giải được. Thông gia với nữ tướng quân là chuyện lớn, mới cưới chẳng lâu, người đã hao tổn trong tay y, bảo y ăn nói với Khương Tổ Vọng thế nào?

Y đã vội vàng đi, Trần Luân biết y muốn đích thân xuống đáy thung lũng sâu, không dám ngăn cản, chỉ lập tức triệu đủ người đem theo, để lại một toán trông chừng, hẹn xong tín hiệu, lệnh tùy thời nghe lệnh mà động, cho toàn bộ đuổi theo, âm thầm chọn mấy người giỏi theo mình, theo sát.

Sắp xếp thế cũng chả phải anh ta không tin Nhiếp Chính Vương không có năng lực một mình đối phó với biến cố. Mà ngược lại, Trần Luân biết rõ, từ nhỏ ngài ấy văn võ song toàn, như vừa rồi kéo căng trường cung một tên xuyên ba người kia, cho dù là lính chuyên bắn cung trong doanh trại, người có thể làm được cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay.

Nếu trước kia y được toại nguyện đi biên quận, hẳn giờ đây cũng là một tướng quân huyết chiến sa trường. Chỉ là vận mệnh đưa đẩy y vào vị trí khác. Y đã theo số mệnh làm Nhiếp Chính Vương Đại Ngụy, thân phận càng tăng gánh nặng, có nói liên quan đến vận tướng của Đại Ngụy cũng không quá. Y tuyệt đối không thể có sai lầm. Vốn dĩ chuyện mạo hiểm thế này quyết không thể để y tự mình làm. Trần Luân không dám ngăn trở, chỉ đành cố hết sức sắp xếp. Dầu gì đến cùng tình cảnh dưới kia thế nào, chưa xuống đến, cũng chẳng ai rõ.

Toán người Lưu Hướng dẫn đầu đã mở thông một phần đường, phía trước mấy dặm, dốc núi thoải dần, dần xuống được. Một toán khác cũng tạm gom được rất nhiều dây mây già trong núi, bện thành dây thừng, cứng cáp dai mềm, đủ chịu được sức nặng nhiều người trưởng.

Dù dốc núi đã thoải, song bên trên lại bám một lớp rêu nhiều năm trơn trượt, cỏ dại cây gai chen nhau, cao không quá đầu. Hơn trăm người chia thành mấy cánh quân, giơ đuốc chiếu sáng, dùng dây cột nhau trước sau phòng trượt té, tìm nơi đặt chân, từng bước một, gian nan đi xuống. Mất hết một đêm, gần sáng, cuối cùng mới xuống đến thung lũng, lòng vòng tìm được khu vực chỗ vách núi kia đổ xuống.

Trần Luân theo sát Thúc Thận Huy, đứng dưới thung lũng, giơ đuốc soi chung quanh.

Lửa vẫn chưa nguôi trên đỉnh núi đối diện, khói lửa đầy trời. Xuống tới mới biết vách núi này rất hiểm trở, từ chỗ dốc xuống, đột nhiên hõm vào trong, nhìn nghiêng như một cung rẽ, vách cao vạn trượng, dưới bầu trời mù khói lượn lờ, nhìn như chạm trời, uy nghiêm áp đảo. Dưới đáy thung lũng ắt là xưa nay hiếm có dấu chân người, cây cỏ cao lớn che trời, dây leo bò quanh leo lên vách đá dựng đứng, vô cùng tĩnh mịch.

Lưu Hướng đã dẫn người bắt đầu sàng lọc rà soát, bắt đầu từ chỗ có khả năng nhất dưới chân vách núi, đào ba thước. Sau đó mở rộng phạm vi. Qua nửa ngày đến gần trưa, cuối cùng chỉ phát hiện ở một gốc cây cực lớn dưới đáy vực ở gần đấy dấu vết cành thân bị hao tổn và vài vết máu lưu lại chung quanh. Tiếp đó, cách đó hơn chục trượng, tìm được một góc áo màu xanh nhiễm máu đã xác minh bị gió thổi qua. Ngoài ra, không thu hoạch được gì.

Theo lời hai thị vệ, màu áo trùng hợp với y phục lúc Vương phi xuất hành đi săn mặc trên người. Nhưng không gặp người. Tìm không thấy Vương phi cũng không thấy bóng dáng Sí Thư, không biết vết máu là của ai để lại, Vương phi hay là Sí Thư?

Đến trưa, khói đặc trên đỉnh vách đá vẫn chưa tan, mây mù lại dần dâng, che đá cản vách, tia nắng rọi xuống vẫn tù mù, trên không trung tro tàn than vụn còn sót lại hơi nóng không ngừng theo gió rì rào rơi xuống, như mưa.

Thúc Thận Huy nắm mảnh áo vụn trong tay, sắc mặt siết căng, cực kỳ khó coi.

Trần Luân nén bất an trong lòng, chần chừ một lúc rồi mở miệng khuyên, “Điện hạ chớ quá lo lắng, xem tình hình này, lúc rơi xuống đúng là đã vướng phải nhánh cây, người hẳn sẽ không đáng ngại, đây là chuyện tốt. Vương phi mạnh mẽ dũng cảm hơn người, lại rất nhạy bén, còn nếu là tên Sí Thư may mắn không ngã chết, cũng không xảy ra chuyện gì…”

Nghe như là đang khuyên Nhiếp Chính Vương, thật ra chẳng phải đang an ủi chính mình sao. Cao thế kia mà rơi xuống, nửa đường chỉ cần bất cứ thay đổi tư thế người hay có hướng gió, đều thay đổi địa điểm rời.

Nói thật, người vương phải tán cây cổ thụ kia chỉ là trùng hợp. Hơn nữa, người đó cũng chưa chắc là Vương phi…

Thúc Thận Huy không hé môi.

“Điện hạ! Lưu tướng quân có phát hiện mới phía trước!” Bỗng một tên lính chạy tới bẩm báo. Thúc Thận Huy lập tức bỏ rơi Trần Luân, gấp gáp chạy đến.

Phát hiện giữa thung lũng có một khe đất nứt, mạch nước ngầm chầm chậm chảy, mặt nước rộng tầm mười trượng đổ lại, nhìn thì thấy nước sâu không cạn, lặng lẽ không tiếng động. Thảo nào ban nãy ngoài kia không nghe thấy bất kì tiếng động gì.

Ngay gần mặt nước, mấy con chó dẫn theo ngửi được mấy vệt máu sót lại, nhìn dòng nước sủa gọi một trận.

Lưu Hướng chia người thành hai nhóm. Một nhóm lần theo hướng lối ra của dòng nước lục soát ven bờ, nhóm kia biết bơi, bao gồm bản thân ông, tổng cộng tầm mười người, từ chỗ phát hiện vết máu xuống dưới nước, cùng với nhóm trên bờ, tiến hành lục soát đồng bộ dưới nước, phòng ngộ nhỡ bỏ sót.

Ông dẫn tầm mười người bỏ giày và áo ngoài, xuống nước, chậm rãi dọc theo dòng nước đi tới, chìm chìm nổi nổi. Đáy nước cuồn cuộn sóng ngầm, ánh sáng âm u, quá trình lục soát gian nan, sau chốc lát, vài người hơi kém dưới nước có phần không chịu nổi. Trên bờ cũng không có thu hoạch. Trần Luân chỉ hơi biết lội nước, đứng trên bờ lo việc, nhìn sang Nhiếp Chính Vương, thấy ánh mắt y dán vào mặt nước xanh âm u, bỗng đưa tay tháo mũ, cởi đai. Anh ta biết Nhiếp Chính Vương rất thạo bơi lội, lúc còn thiếu niên đi chơi bên ngoài thường lội qua sông Vị, thấy thế, liền biết ý.

Anh nhào tới quỳ xuống, ôm chặt chân y: “Điện hạ, tuyệt đối không thể! Ở đây không phải là sông Vị! Điện hạ thân thể ngàn vàng, sao lại đưa mình vào mạo hiểm thế này được? Hôm nay điện hạ ngài có chặt đầu thần, Trần Luân tôi cũng không dám buông để điện hạ đi xuống!”

Thúc Thận Huy tránh không thoát, mắt lộ vẻ tàn khốc, một cước đá văng Trần Luân, Trần Luân lăn lộn, ngã ngồi ra đất.

“Anh muốn ép ta vào chỗ bất nghĩa à? Sống phải thấy người, chết phải thấy xác, là chuyện bàn giao tối thiểu nhất. Nếu không, ta lấy mặt mũi nào đi gặp Khương Tổ Vọng?” Lời còn chưa dứt, một bước cởi phăng áo ngoài, phóng người lên, biến mất vào trong vùng nước.

Trần Luân lo lắng như lửa đốt, ước gì mình cũng xuống theo. Bật dậy từ dưới đất, khẩn trương chạy đến bên bờ quan sát. Thấy y và mấy người kia dọc theo dòng nước từ từ lặn xuống, rồi trồi lên nghỉ đôi chút, lại xuống, lại lên, lặp lại cả chục lần, nửa ngày tiếp theo lại qua nhanh, trời sắp hoàng hôn, ánh sáng nơi thung lũng càng thêm âm u, bao gồm cả y, ai nấy đều kiệt sức, cộng thêm chịu ngâm lạnh lẽo khó nhịn, không thể kéo dài đành lần lượt dừng lục soát, lên bờ.

Y đi lên sau cùng, ngồi trên một hòn đá hoang bên bờ, cả người từ đầu đến chân ướt chèm nhẹp, mặt tái nhợt, răng hơi lập cập vì rét. Trần Luân nhóm lửa sưởi ấm bên cạnh y, lại nhanh chóng đưa áo qua cho y và bọn Lưu Hướng. Lúc này, toán người trên bờ đi ra xa đằng trước cũng đưa tin về, là không thu hoạch được gì.

Ai nấy tâm tình nặng nề, nín thở không dám phát ra tiếng động.

Y không nói gì, ánh mắt nhìn đống lửa nhảy nhót không rời, bất động.

Trần Luân thấy bóng lưng y nặng nề như tảng đá, không dám khuyên gì, chỉ đưa một bình rượu ấm qua, thấp giọng: “Điện hạ uống mấy ngụm tạm sưởi ấm…”

Bỗng nhiên một tiếng rít nhọt mơ hồ lọt vào tai y. Tiếng rít cực kỳ ngắn ngủi, lại cực kỳ yếu ớt, chỉ một tiếng rồi biến mất. Mới đầu y tưởng mình nghe lầm. Đưa mắt nhìn Lưu Hướng đối diện. Thấy ông cũng đột nhiên giương mắt nhìn mình, ánh mắt do dự như không dám xác định, đang nhìn mình xác nhận. Lúc hai người bốn mắt nhìn nhau thì tiếng động biến mất kia lại lọt vào tai lần nữa.

Lần này, tiếng động dù vẫn xa xôi, song trở nên rõ mà dài, dường như một dài một ngắn, lặp đi lặp lại. Nghe như là từ phía vách đá sau lưng bọn họ truyền đến.

Không chỉ thế, Trần Luân cũng nghe ra, đúng là…

“Còi gọi hươu!” Anh bật thốt.

Đây là vật thiết yếu người người cần khi đi săn, dùng để ra lệnh hoặc định vị nhau. Tiếng một dài một ngắn chính là tín hiệu thường dùng để cầu viện khi đi săn trong Hoàng gia.

Thúc Thận Huy đang ngồi trên tảng đá bỗng bật dậy, nghiêng tai nghe ngóng, quay đầu cất bước chạy về hướng tiếng còi. Đám người chạy theo y về chỗ thung lũng ban đầu, nửa đường tiếng còi đứt quãng rồi phát mấy lần, rồi lập tức biến mất, cuối cùng không còn nghe được.

Mặt Thúc Thận Huy lộ vẻ vẻ lo lắng, quyết tâm, tăng tốc, nhảy vọt qua những vách đá đầy khe rãnh ngang dọc trong thung lững hết đường đi, bước như bay, bỏ lại bọn Trần Luân sau lưng, chạy về phía dưới vách núi.

Y dừng đoạn, thở dốc vài hơi rồi ngẩng mặt, nhìn đỉnh núi chung quanh một vòng. Mây mù vẫn quấn quanh, không thấy ánh mặt trời, y hô to: “Khương thị!”

Tiếng hô của y vang lên giữa thung lũng và vách núi, ong ong quanh quẩn, chấn động đến lũ chim vừa tránh lửa chạy trốn đến đây lao nhao bay ra từ những tán cây, vỗ cánh bay quanh trên đỉnh cây cổ thụ, xao động một trận.

“Vương phi!” Y lại hô.

“Khương Hàm Nguyên — “

Lần thứ ba y lấy hơi cao giọng gọi. Sau tiếng vang vọng một lát, tựa như bỗng có tiếng còi hươu đáp lại, song rất nhỏ yếu, như không đủ sức, phảng phất khí lực không đủ, rồi im bặt.

Đám Trần Luân Lưu Hướng cũng đuổi tới, nghe được một tiếng này, hai mắt tỏa sáng.

Có thể xác định, âm thanh đang ngay trên đầu, phát ra từ chỗ nào chưa biết trên vách núi dựng đứng.

“Có lẽ Vương phi ở trên đó! Cho người lập tức thả dây thừng, tôi lên xem sao!” Lưu Hướng lập tức nói.

“Để ta lên! Lưu tướng quân cứ ở dưới trông chừng. “

Trần Luân nhỏ tuổi hơn, cũng biết trên người ông còn vết thương cũ năm xưa, chuyện thế này đương nhiên sẽ không để ông đi làm. Liền phát còi, những người đêm qua canh giữ phía trên nghe thấy, dùng còi huýt trả lời, tiếp đó từ từ thảo sợi dây thừng dài bện từ mới dây mây. Trần Luân đang chuẩn bị, chợt nghe tiếng mấy thủ hạ bên cạnh hô to “Điện hạ không thể”, quay đầu nhìn sang, Nhiếp Chính Vương đã buộc vạt áo, bước lên nắm dây leo, thử chịu lực một chút rồi, hai tay kéo lấy thả người nhảy lên, bóng người lơ lửng bay lên không, hai chân vững vàng giẫm lên vách núi, mượn thừng leo lên.

Lúc trước Trần Luân vì ngăn y xuống nước mà ăn một đá cũng đúng là mới gặp lần đầu trong đời. Giờ thấy y tự trèo lên, nào dám nói thêm câu nào, đành phải cùng bọn Lưu Hướng canh giữ chặt chẽ bên dưới, ngửa đầu nhìn. Y trèo càng cao, bóng người chui vào giữa đám mây mù, dần dần biến mất. Lưu Hướng sau đó dừng lại bên dưới, Trần Luân thì vội vàng lần theo đường trèo xuống, chuẩn bị tiếp ứng.

Khương Hàm Nguyên đúng là đang ở trong một khe trên vách núi dựng đứng khó khăn lắm mới chứa được hai người đứng thẳng.

Trong tích tắc cô quay đầu không chút do dự nhảy xuống, cô đã ôm lòng quyết tuyệt, bỗng cô nghĩ đến tình cảnh mẹ mình ngày đó. Vì sao bà thà rằng ôm mình nhảy xuống vực cũng không chịu sống qua ngày. Nếu đổi lại là cô, cũng tuyệt đối không mong mình trở thành công cụ để kẻ địch dùng để uy hiếp nhục nhã. Trong lúc rơi xuống nhanh chóng, đầu cô va mạnh vào một khối nham thạch, suýt ngất ngay tại chỗ, nhưng thân thể thì vẫn cảm thấy rõ ràng đau đớn bị núi đá bén nhọn và gai leo sắc bén cào rách. Khát vọng muốn sống trào dâng, cô mau chóng tỉnh lại.

Mẹ đã hết sức bảo vệ cô, hết sức ném đi, chính là tìm một mong đợi để cô may mắn sống tiếp. Cô cũng đã đồng ý với bộ hạ ở Thanh Mộc Doanh, phải quay về, cùng họ đồng y đồng bào, cộng sinh cộng tử. Còn có…

Trong nháy mắt lửa văng chớp giật, trong đầu cô chợt hiện lên cảnh đêm hôm ấy, trước đình rực rỡ sáng như ban ngày, cửa xe chậm rãi mở ra, khuôn mặt chàng trai đưa tay về phía cô, dìu cô xuống xe ngựa.

Y đại biểu cho Đại Ngụy, cô là gả cho Đại Ngụy.

Cô tuyệt đối không thể cứ thế chết đi, sẽ khiến cho cuộc thông gia mà cô cam tâm thành toàn biến thành một chuyện oán nghiệt.

Kinh nghiệm vô số lần cô thả người nhảy từ Thiết Kiếm nhai trước kia đã trợ sức cho lần câu sinh này. Cơ thể đang nhanh chóng rơi xuống dọc theo vách núi, cô cố hết sức khống chế nó, cố gắng làm chậm tốc độ, không để nó hoàn toàn văng đi. Cánh tay thăm dò, vung chưởng, chụp lấy bất cứ gì mình có thể bám vào, ngang qua chỗ lồi trên vách đá, còn có cây cỏ và dây leo trên đó. Liên tiếp mấy lần thất bại, đến lúc cô cảm thấy mình bỗng lơ lửng muốn rơi thẳng xuống, dục vọng cầu sinh bộc phát một sức mạnh cực lớn làm cô thành công bắt được một khối đá lồi ra, kéo được sợi mây già. Sợi dây bị cô kéo muốn đứt bất kỳ lúc nào, cũng may thế rơi đã tạm ngừng, cô nhanh chóng vịn lấy, cuối cùng bò lên dán người vào vách đá, giẫm lên chỗ có thể đặt chân, chậm rãi di chuyển, cuối cùng, tìm được khe đã có thể giúp mình trú đỡ.

Nguy hiểm qua đi, cô mới phát hiện mình bị thương khắp cả người, ngay cả đôi bàn tay dày những vết chai cũng máu thịt be bét. Nhất là chân trái, bị một mảnh đá cắt một vết rất dài, đang chảy máu rất nhiều khiến cô bị mất máu. Cô xé quần áo, tự băng bó, tay run run dữ dội đến góc áo cũng nắm không vững, bị gió lớn trên vách núi dựng đứng cuốn đi. Cuối cùng cô cũng băng bó xong chân bị thương, dùng hết sức ép, chờ đến khi nó từ từ ngừng chảy máu, người đã lâm hẳn vào tình trạng kiệt sức, vốn là đã mấy ngày ăn không bao nhiêu, cộng thêm mất máu quá nhiều, gượng không nổi. Cô vốn chỉ định dựa vào nghỉ một chút để chờ thể lực mau chóng khôi phục, ai dè vừa nhắm mắt lại đã hôn mê hoàn toàn.

Cũng có thể là từng trải qua đoạn được sói mẹ cho bú, cũng có thể là do ý niệm muốn sống của cô quá mức mãnh liệt. Cô như một gốc hồ dương nhỏ ương ngạnh cắm rễ sâu trong lòng đất biên cương, tuyệt đối không thể tuỳ tiện chết. Cô vừa từ từ tỉnh lại. Vết thương trên đùi cũng đã cầm, không chảy máu nữa.

Cô đoán hiện giờ đã là ngày hôm sau, đám Sí Thư kia, chỉ cần còn nửa phần lý trí, sẽ không có khả năng còn chờ lại đây.

Cô đang kẹt giữa vách đá, bị thương không nhẹ, tay chân không có lực, muốn tự mình trèo lên hay xuống đều không khác người si nói mộng.

Cô lại nhớ đến khuôn mặt người đàn ông tươi cười dắt cô xuống xe ngựa.

Đừng chỉ nhìn đêm đó y thẹn quá hoá giận, buông lời lạnh nhạt với mình rồi bỏ mặc mà đi. Chỉ cần biết cô đã nhiều ngày không về, y sẽ không thể nào bỏ mặc. Hiện giờ toàn bộ triều Đại Ngụy này, người không muốn cô chết nhất hẳn là vị Nhiếp Chính Vương này. Nếu mình chết rồi, lẽ nào không phải y đã mưu tính thất bại, biết ăn nói với cha thế nào? Tất nhiên y sẽ phái người đến đây tìm kiếm.

Cô nhớ đến chiếc còi hươu đem theo bên mình, thế là mò mẫm móc ra, dùng hết toàn lực phát tín hiệu xin giúp đỡ. Đây là lần săn cùng Trần Luân Vĩnh Thái công chúa họ kể cho cô biết.

Cô vốn định thổi luôn một mạch, song mấy lần mới phát hiện mình yếu đến mức sức lực phồng quai hàm thổi còi cũng bị mất. Thổi chưa mấy cái cô đã thấy choáng váng, cái cổ như không còn đỡ nổi sức nặng cái đầu, đành bỏ dở, tiếp tục nuôi tinh thần.

Cô nhắm mắt, hơi ngả đầu tựa vào khe núi, từ từ, một cơn mệt mỏi đánh tới, lại thấy buồn ngủ, trong mông lung, dường như cô nghe một giọng nói vọng vào bên tai.

Khương thị?

Cô lơ mơ nghĩ, là ai nhỉ?

Sau đấy, hình như tiếng đấy lại biến thành Vương phi?

Vương phi… là ai…

“Khương Hàm Nguyên —”

Đến khi âm thanh này đập vào tai cô, cô chợt giật mình.

Phải rồi, ra là chính mình!

Cô cũng hoàn toàn tỉnh táo lại, nhận ra giọng này. Không ai khác, chính là người cô đã lấy, Nhiếp Chính Vương Đại Ngụy, Thúc Thận Huy.

Y tự mình đến tìm mình sao?

Cho dù Khương Hàm Nguyên biết, vì sao y lại coi trọng mình đến mức bất ngờ đó, song ngay phút này, nghe tên mình từ miệng y phát ra, giọng hùng hậu vang giữa cốc sâu trong vách núi, vang vọng về trận trận, cô vẫn kìm lòng không đặng bỗng thấy lòng chua chua, suýt nữa thì mắt phát nhiệt.

Cô rất nhanh ổn định lại tinh thần, thổi còi hươu lần nữa đáp lại, rồi nghiêng tai nghe động tĩnh ngoài vách núi.

Cùng với một tràng tiếng đá vụn bị đạp rơi lạo xạo, cô thổi còi hươu lần nữa để nhắc đối phương vị trí của mình.

Cũng gần như cùng tích tắc đó, phía trước một bóng người nhoáng qua, một người đu dây qua, hai chân vững vàng đặt vào khe đá trước mặt cô, người tới, dừng trước mặt cô.

Là chính y trèo lên.

Cô nhìn y, vịn vách tường đá hẹp hai bên, nhịn đau, dùng hết sức mình đứng lên, cố gắng duy trì bộ dáng tỉnh táo.

Dù trong lúc bị ép rơi vào đường cùng cần người giúp đỡ, cô vẫn theo thói quen hy vọng mình có thể ở trạng thái tốt nhất đến gặp người.

Cũng như lúc trong quân, cô bị thương, dù có đau mấy cũng cũng tuyệt đối không lộ ra dáng vẻ đau đớn nửa phần trước mặt bọn Dương Hổ.

Cô rốt cuộc đứng thẳng người, nhìn người đàn ông đối diện, dùng giọng hết mực bình thường nói, “Đa tạ điện hạ mạo hiểm đón ta. Mấy hôm nay chắc chắn các người đã phí sức tìm ta. Là lỗi của ta. Sau này ta sẽ cẩn thận gấp bội, nhất ịnh sẽ không gây thêm phiền toái thế này cho điện hạ.”

Thúc Thận Huy bám lấy vách đá, ổn định lại người bị gió lớn tạt đong đưa, hai chân đứng chỗ khe hẹp khó khăn lắm mới có thể để y và cô đối mặt, nhìn cô gái đối diện, Vương phi y cưới.

Trên tóc và khuôn mặt cô bị bám một lớp tro bụi cỏ cây, trên môi chẳng thấy chút máu, y phục rách tươm, trên dưới cả người máu nhuộm khắp nơi, chỉ còn lại một cặp mắt đang nhìn y, vẫn thanh tịnh rõ ràng, còn có thể khiến y liên tưởng được mấy phần bộ dáng cô trước đây.

Y vừa thoáng thở phào, ai ngờ nghe câu đầu tiên cô hỏi lại là xưng tội với mình, chả hiểu sao, bỗng khiến y thấy có phần bực dọc.

“Nàng thế nào rồi?” Y nén ý buồn bực trong lòng, ngoài mặt hờ hững gật đầu, hỏi.

“Ta không có gì đáng ngại…”

Lời còn chưa dứt, bỗng nhiên cô thấy hơi choáng váng, dựa vào vách núi sau lưng một chút. Choáng váng qua đi, giương mắt, thấy y nhích lại gần, dùng dây thừng buộc hông cô. Cô biết đây là định kéo mình lên, bèn đứng im, yên lặng theo động tác của y. Y cột xong, thử đã chắc chắn, bèn cởi áo ngoài, quấn trên người nàng, rồi một tay dò tới, ôm chặt eo cô.

Khương Hàm Nguyên cảm giác y định ôm mình lên, theo bản năng uốn người qua tránh, “Ta thật không sao. Có dây thừng cột hông là đủ…”

“Ngậm miệng!” Y quát, giọng điệu chẳng hiền từ tẹo nào.

Khương Hàm Nguyên yên lặng.

Thúc Thận Huy lại lấy dây cột chặt eo mình, cùng với cô, một tay quấn chặt dây leo, cánh tay khác ôm chặt lấy cô, gõ vỏ đao lên vách đá mấy lần, nghe tiếng truyền lên, người bên trên chờ lấy cùng nhau ra lực, dùng một khúc gỗ tròn chặt xuống tạm thời làm trục xoắn chậm rãi thu dây, trợ giúp y tiếp tục leo lên. Cuối cùng, y đã đưa Khương Hàm Nguyên thuận lợi lên tới đỉnh, hai người cùng được kéo lên.

Thể lực y tiêu hao rất lớn, sau khi lên, trong phút chốc không thể đứng dậy, nằm trên đất một lát, đợi hơi thở vững vàng hơn mới nhổm người dậy, triệu người mang một bình nước, đút cô uống mấy hớp, lập tức dùng đao cắt dây cột cả hai người, thấp giọng nói: “Nàng mất máu quá nhiều, trời cũng đã sắp tối, tìm chỗ qua đêm trước, xử lý vết thương, nghỉ ngơi một đêm mai mới về.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương