ạm thời để tống chung* Lục Vương tử

(*) đưa tiễn khi người chết.

Nô Kiền rống xong, bản thân xoay người phóng như điên đến Sí Thư, mới vọt ra hai bước, một người dáng vẻ như quan võ cận kề Nhiếp Chính Vương lại giương cung, bắn tên về phía hắn.

Lại một tên rời cung mà ra, nhanh như chớp, từ mấy chục trượng, chỉ một nháy mắt, vụt tới.

Phụt, đầu tên sắc bén cắm vào đầu gối chân trái hắn, xuyên thủng. Nô Kiền ngã vật ra đất, vùng vẫy mấy lần, rồi lập tức bò dậy, một đao chặt đứt cán tên, lê chân bị thương xông đến cạnh Sí Thư.

Quan võ liên tiếp bắn ngã hai người, chính là tướng quân Cấm quân Lưu Hướng.

Hôm đó, ông nhận lệnh đến Cấm uyển đón Vương phi, dẫn theo người chia ra tìm khắp nơi, đi khắp những chỗ cô có thể đi nhưng mãi không gặp. Ngay lúc ông lo lắng thì nhận được tin hai thị vệ mấy hôm trước đi theo Vương phi.

Thị vệ phi ngựa nước đại trên đường về, nửa đường gặp được người Lưu Hướng phái ra, bảo mấy hôm trước Vương phi theo săn một con hươu, càng đi càng xa, vì ngựa ngài là ngựa tốt khỏe, hôm qua lúc giằng co đã bỏ rơi hai người họ phía sau, chờ đến khi đuổi kịp, đã hoàn toàn không tìm thấy ngài, dùng tiếng còi hươu liên hệ như đã hẹn cũng không thấy đáp lại. Hai người tìm kiếm một vùng, đến một vùng cạnh ngọn đồi thấp phát hiện một chỗ từng có dấu vết đánh nhau, trong lòng biết nhất định đã xảy ra chuyện, không dám chậm trễ bèn chạy về, cuối cùng gặp nhau ở đây, bẩm báo.

Lưu Hướng sợ hãi, đoán Vương phi vô cùng có khả năng gặp nguy hiểm, không biết giờ đây ngài ra sao. Cấm Uyển thật sự quá lớn, nếu phỏng đoán của mình là thật, nếu đi tìm chẳng có mục đích thế này, đừng nói mò kim đáy bể, mà thời gian sẽ không cho phép. Ông đang định phái người quay về đưa tin cho Nhiếp Chính Vương, xin Thiên Môn ti phái thêm vài người biết tìm vết đến giúp đỡ, nào ngờ lúc này Nhiếp Chính Vương đã tự mình từ sau chạy tới, Trần Luân dẫn theo người đi cùng, còn xua cả ưng khuyển săn mồi. Chó là chó săn được cung đình nuôi dưỡng, khứu giác rất nhạy bén. Một đoàn người không ngừng vó đuổi tới chỗ kia, quả thật, như lời thị vệ, trước ngọn đồi thấp kia đã để lại nhiều dấu chân người lộn xộn đánh nhau, hơn nữa, còn có một xác chết bị chôn vùi qua loa. Dưới bụng và ngực bị chủy thủ đâm vào, đoán rằng có lẽ người là bị Vương phi giết chết.

Người chết thân hình cao to, dẫu đã chết mấy ngày, vẫn có thể nhìn ra cả người đầy cơ bắp, khi còn sống tuyệt đối là một người lính hung hãn. Theo dấu chân mà thấy, đối phương ít nhất cũng hơn mười người. Người chết đã vậy, người còn sống, hẳn vũ lực cũng sẽ không kém bao nhiêu.

Mà Vương phi lại chỉ đơn độc một mình.

Ngài ấy chính là tướng quân, lại anh dũng hơn người, bị cường định vây công nhiều đến thế, muốn thoát thân, nói nghe thì dễ?

Tình cảnh thế này, đổi lại bất kỳ là ai, cho dù dũng mãnh phi thường hơn người, lúc này tám chín phần cũng đã rơi vào tay đối phương.

Lúc ấy Lưu Hướng đã được thông báo về nội tình của toán người kia, có thể là Nam Vương Sí Thư nước Địch.

Con gái Khương Đại tướng quân trấn thủ Nhạn Môn đối đầu trực tiếp với Bắc Địch, nữ tướng quân Trường Ninh thanh danh hiển hách triều Đại Ngụy, còn có một thân phận mới, Vương phi Nhiếp Chính Vương đương triều.

Nếu ngài thật rơi vào trong tay Sí Thư, bị nước Địch dùng làm con tin, ngoại trừ an nguy cá nhân ngài, đối với triều Ngụy là nhục nhã khó chịu bực nào, đối diện với lòng quan quân, là đả kích trọng đại bực nào!

Nghĩ đến khả năng này, ông lo sợ không thôi, mồ hôi lạnh túa ra sau lưng, nhìn thấy Nhiếp Chính Vương vẻ mặt âm trầm, chỉ bảo ngự nô xua đàn chó đông đảo ngửi khắp hơi tàn xung quanh, lập tức dẫn đội ngũ đuổi theo.

Phía đầu này đường truy tìm quanh co ngoài ý muốn. Biên giới Cấm Uyển là rừng già, đi vào hoang nguyên chập trùng, cỏ cây cổ thụ mọc um tùm, đất hoang thường có gió táp, đàn chó cũng mấy lần mất phương hướng, dựa vào nhân lực, giữa cỏ dại mênh mang không dấu chân phải tìm vó ngựa và vết bài tiết còn sót lại trên mặt đất mới có thể tiến lên, gian nan lạ thường.

Có điều, nhìn con đường từ đầu đến giờ, lại không giống như lựa chọn bắt được người mà chạy trốn gấp rút, mà như trước trốn sau đuổi hơn. Có lẽ, cũng có lẽ chỉ là suy đoán, Vương phi chưa rơi vào tay đối phương, mà đang trên đường chạy trốn.

Dù là khả năng nào, ngài cũng đang rơi vào nguy hiểm, bất kỳ lúc nào cũng có thể có chuyện ngoài ý muốn. Do đó, cả toán người như dùng hết ngày dài lại đêm thâu, chạng vạng tối hôm nay đuổi mãi tới đây, đang tìm phương hướng thì bỗng thấy một ngọn núi bị cháy kỳ quặc, dồn về một chỗ.

Một tên này Lưu Hướng định bắn ngã đối phương, rồi hỏi tung tích Vương phi. Lúc còn trong quân tiễn pháp của ông xuất chúng có tiếng, trước kia còn từng dạy con gái còn bé của Đại tướng quân. Tự tay phát tên, xuyên chân mà ra, tất nhiên lực đủ làm xương đầu gối vỡ nứt. Điểm này ông không hề nghi ngờ. Song không nghĩ người này mạnh như gấu ngựa, cứng rắn chịu đựng một tên mà chạy trốn.

Sau thoáng bất ngờ, Lưu Hướng càng thêm lo lắng cho Vương phi, lập tức theo Nhiếp Chính Vương, phóng ngựa đuổi theo.

Thúc Thận Huy giục ngựa chạy vội tới miệng thung lũng phía trước cách đó không xa, mang theo người, từ từ dừng ngựa, giương mắt nhìn tới trước.

Một người đàn ông tóc tai bù xù thân hình cao lớn tuổi cỡ xấp xỉ y đứng giữa mười mấy thuộc hạ chen chúc phóng lên lưng ngựa, cũng đang nhìn về toán người đang tìm phương hướng phóng ngựa gấp đến, giống như bên này, hai phe chạm nhau mặt đối mặt.

Đối phương bất ngờ dừng ngựa, kéo cương ngựa cưỡi dưới người ngẩng đầu vén vó, hí một trận hoảng sợ. Gã mới bị trúng gối kia dẫn theo ba tên giống như hắn còn đang xếp hàng dưới ngựa. Không chút dừng lại, liên tiếp bắn vút vút về phía này.

Gã tóc tai bù xù kia cũng trổ tài cỡi ngựa tinh tuyệt, ngựa bị dọa vó chưa chạm đất, đầu ngựa đã bị y giật mạnh đổi hướng giữa không, trong sự che chắn của mấy thủ hạ, nhanh chóng chạy về phía kia chân núi.

Hiển nhiên rằng, mấy người hàng phía trước muốn dùng mạng mình đổi lấy chút ít thời gian chừa cơ hội cho người phía sau chạy thoát.

Lưu Hướng phản ứng cực nhanh, ngay trước một khắc người kia xếp hàng đồng đội ra vẻ muốn bắn, rút đao phi thân xuống ngựa, cùng thủ hạ sau lưng nhanh chóng dàn hàng chắn trước Nhiếp Chính Vương, dùng đao chắn tiễn. Mấy chục thanh đao bản rộng, hợp thành một tấm khiên thiết trắng xóa, kín không kẽ hở, đánh bật tên bắn tới rớt sạch xuống đất.

Cùng lúc đó, một đội khác cũng đuổi theo bảy tám người chạy trốn, đàn chó sủa loạn, như gió cuốn, đuổi tới sau đít ngựa, nhào tới cắn xé đùi ngựa, ngựa kêu thảm, dừng lại cất vó hỗn loạn định đạp bỏ đàn chó, mấy người ngã khỏi lưng ngựa lại bị đàn chó vây công. Tiếng kêu rên lẫn lộn cùng tiếng chó sủa.

Một con chó nhào tới ngựa Sí Thư đớp vào bắp chân y, Sí Thư chịu đựng cơn nhức nhối, đá bay ra, trên đùi một mẩu thịt đẫm máu còn lủng lẳng. Mới hất một con, con khác nhào tới lại đớp chân y. Tiếp đó, lại một con nữa cắn lấy chân kia. Y rút đao, chém chó dữ, ngẩng lên, thấy đại đội người Ngụy đã từ hai bên vây tới, nhanh chóng xếp ngựa trận chặn trước y.

Trong chớp mắt, một cảm giác tuyệt vọng và sợ hãi thoảng như từ sâu trong lòng tràn lên chiếm lấy cả người y.

Cảm giác đó, dù là lúc y một mình xông trận cứu cha giữa thiên quân vạn mã cũng chưa từng có. Y lắc người, đao khựng một nhịp, chó dữ bên kia tranh thủ tấn công cắn vào cổ tay y. Răng nanh sắc bén cắm sâu vào da thịt, đau đến lạnh cả sống lưng, không còn nắm nổi đao, cheng, rớt xuống đất.

“Nam Vương! Nhảy xuống núi!”

Một thủ hạ máu tươi đầm đìa thoát khỏi chó dữ, liều mình vọt tới cạnh y.

Y run lên, tim bỗng chợt nhảy.

Phải, đây là cơ hội duy nhất còn lại của y hôm nay. Hiện giờ dù biết dưới vực vạn kiếp không quay lại được y cũng chỉ có thể nhảy xuống. Cũng như vị nữ tướng quân, nhảy xuống còn có hy vọng sống sót. Nếu chết, thì đó chính là trời muốn diệt y. Y há có thể trở thành tù binh của người Hán, biến mình thành trò cười cho anh em sao.

Nếu thật sự bị bắt, sau này dẫu y có thể quay về, quãng đời còn lại cũng sẽ sống trong sỉ nhục. Sống như thế, không bằng chết đi.

Y bỗng tỉnh táo lại, hất chó dữ đang quấn cắn. Kế đã định, bốn người còn lại vẫn ngồi trên lưng ngựa người lập tức áp sát y xua chó dữ, vây y vào giữa, phóng tới vách núi cách đó không xa.

Tên bắn như mưa, vút vút phóng tới. Rất nhanh người người trúng tên, một bị ngã ngựa, ba người còn lại che chở Sí Thư bỏ ngựa, dùng ngựa làm lá chắn cản tên, tiếp tục vọt tới, như gió lốc vọt tới trước sườn núi, ba người khoác tay chặt vào nhau, ôm chặt Sí Thư vào giữa.

Bọn hắn là quyết ý dùng mình làm khiên thịt, bảo bọc Nam Vương ở giữa, nhảy xuống vách núi.

Thà rằng mình thịt nát xương tan, cũng phải để Nam Vương có thêm một phần hy vọng sống.

Bọn hắn là cánh tay và tâm phúc của Lục Vương tử, chẳng những là vì vinh nhục chính mình, mà toàn bộ gia tộc của họ cũng quấn trên người ngài.

Nếu ngài ấy mất mạng ở đây, hoặc là rơi vào tay người Ngụy, toàn bộ gia tộc bọn họ cũng bị hủy diệt theo.

Không có lựa chọn. Đây tất nhiên là lựa chọn duy nhất.

Lưu Hướng khống chế mấy người vừa cản trở mình, nhìn ra ý đồ phía bên này, quay đầu dẫn người vọt tới. Tay cung lại bắn tên.

Một người xoay về phía này sau lưng trúng tên quá nhiều, không gượng nổi, vừa kết thành khiên thịt với đồng đội, đã chết, trượt ngã xuống đất.

Còn lại hai người cuối cùng, mỗi người cũng dính trên dưới mười mũi tên, sớm bị bắn thành nhím vẫn chưa ngã xuống, mất đi một động đội vẫn như chưa tỉnh, quả quyết xoắn chặt tay, một trước một sau, bảo vệ Sí Thư thật chặt chẽ, tiếp tục một hơi phóng tới vách vực.

Lưu Hướng dẫn người, lúc này đã đuổi đến chỉ còn cách ba người này bảy tám bước.

Khoảng cách này, cung tên đã không thể còn sức bắn người, cùng lắm chỉ cắm vào thịt mấy tấc, còn người vẫn một mực tiến lên. Mấy con chó đuổi kịp, cắn xé mãnh liệt, hai người vẫn như vô tri vô giác. Lưu Hướng trơ mắt nhìn hai tấm khiên bằng thịt che chở Sí Thư ở giữa lao xuống, đến khi mắt trừng đến muốn nứt, Nhiếp Chính Vương nãy giờ trơ miệng dừng ngựa xem chiến bỗng giơ một tay về phía tùy vệ bên cạnh, tùy vệ lập tức dâng cung tên.

Y nhận lấy, cài tên kéo cung thành trăng tròn, nhắm chuẩn, đột ngột bắn tên.

Tên vừa vút rời cung, đuổi theo bánh xe người cách hơn mười trượng phía trước, sức lực bành trướng, như có tiễn hồn gào thét, gió đuổi chớp giật, chớp mắt đuổi tới tâm bánh xe người, phụt, đâm vào tâm của người sau cùng trong tam giác, thủng ngực mà ra, xuyên tiếp ngực Sí Thư được bảo vệ ở giữa, lúc này lực đạo vẫn chưa tiêu giảm, tiếp tục cắm vào người ngoài cùng, mới dừng lạii.

Ba người bị một tên dính cứng lại với nhau, bất ngờ dừng tại chỗ.

Người ngoài cùng của khiên thị, trái tim bị đầu mũi tên phá rách thành một lỗ đen sâu hoắm rộng chừng hai phân, sau mấy hơi gượng hết nổi, từ từ rũ người xuống. Tên kia cũng rũ theo, hai người cuối cùng mang theo Sí Thứ ở giữa không thể chạy thoát, cùng ngã vật xuống đất.

Lưu Hướng lúc này cũng vọt tới gần, xua lũ chó, thấy hai tên khiên thịt trước sau đều sắp chết, Sí Thư ở giữa hai mắt nhắm nghiền, như đã ngất, miệng tuôn máu không ngừng, người không nhúc nhích.

Mặt Sí Thư xoay về khiên thịt ngoài cùng, một tên này của Nhiếp Chính Vương, nhắm vào ngực phải y, chứ không phải là trí mạng. Vốn ý định giữ lại mạng y.

Lưu Hướng lên trước khom người đưa tay thăm dò hơi thở của Sí Thư, quay đầu định gọi người tiến lên, ngay lúc này, Sí Thư đột ngột trợn mắt, gầm lên giận dữ, bộc phát lực mạnh, lăn người mang theo cả hai người dính cứng trước sau với y, lăn xuống vách đá.

Lưu Hướng giật nảy mình, gấp rút phản ứng, đưa cánh tay chộp lấy, bắt được cánh tay trái của Sí Thư.

Ba người rơi xuống vách núi, nặng như hòn đá khổng lồ, tất nhiên lôi theo Lưu Hướng lao xuống, thế nhưng ông vẫn nắm chặt không buông. Phía sau mấy thủ hạ xông tới, kéo ông lại, khó khăn lắm mới ổn định người.

Bàn tay Sí Thư đầy máu trơn, lại đang giãy giụa muốn thoát, rất khó bắt được, vừa trụ vững, Lưu Hướng liền dùng một sợi dây sắt dùng để trói người do thuộc hạ đưa tới, gấp rút quấn chết quanh cánh tay Sí Thư, không cho y cởi ra.

Dưới vách núi, mũi tên liên tiếp xuyên ngực ba người kia không chịu nổi trọng lượng hai khối khiên thịt đã chết, hai người đưa Sí Thư lắc lư trong không trung mấy lần, lần lượt rơi xuống lăn theo vách đá, cuối cùng chỉ còn lại mỗi Sí Thư còn bị Lưu Hướng dùng dây sắt quấn cánh tay.

Lưu Hướng cắn răng, dùng lực kéo dây định tóm tên này về.

Lục Vương tử Bắc Địch Lục, tóc tai rũ rượi, ngực đầm đìa máu, hai mắt đỏ ngầu, nghiến răng rồi bật cười ha hả, “Để ta dạy cho Nhiếp Chính Vương Ngụy quốc các ngươi biết, ta đường đường là Vương tử Đại Địch triều, có chết, cũng tuyệt đối không chết dưới mắt các ngươi.” Dứt lời giơ cánh tay kia, thình lình lôi chủy thủ y vừa lấy từ một khối khiên thịt, một đao chém xuống, một luồng máu phụt ra, chặt đứt cánh tay bị trói bởi dây sắt, người lập tức rơi xuống như hòn đá. Đá vụn theo vách đá dựng đứng lạo xạo rơi xuống theo y, trong nháy mắt, biến mất.

Lưu Hướng quát to một tiếng, tuyệt đối không ngờ Nam Vương nước Địch lại ngoan tuyệt nhường ấy, không hề chớp mắt đã chặt tay trốn thoát.

Ông xách đoạn cánh tay đẫm máu cột bởi dây sắt, người cứng đờ, mãi lâu mới hoàn hồn, quay lại thấy Nhiếp Chính Vương đi tới, bèn quỳ xuống.

“Ti chức vô năng, không thể bắt được người, còn để y… rơi xuống…”

Thúc Thận Huy đưa mắt nhìn bàn tay cụt dưới đất, đi đến trước vách đá, cúi đầu nhìn nói: “Thôi, người ngoan tuyệt như thế cũng là hiếm thấy. Rơi thì rơi. Ông dẫn người xuống xem xét là được, xem rốt cuộc thế nào.”

Lưu Hướng nghe giọng y thật không hề có ý trách cứ bèn lập tức đứng dậy điểm danh toán người. Tạm thời không có dây thừng đủ dài, bèn đích thân dẫn người không dám chần chừ, tìm chỗ dốc thoải hơn gần đấy từ từ trèo xuống.

Thúc Thận Huy đang đứng yên nơi vách núi thì Trần Luân đi tới.

Anh ta vừa ngựa không dừng vó, thẩm tra bốn tên thủ hạ có ý cản đường cho Sí Thư. Hạ giọng nói: “Đám này rất ngoan cố, dù dùng cực hình, một tên cũng không mở miệng, không nói tung tích của Vương phi. Xem ra, trong đám, tên bị trúng tên ở đầu gối là thủ lĩnh.”

Thúc Thận Huy quay lại, dừng trước mặt đám kia.

Chó dữ vây quanh gầm rú, đám người vừa chịu cực hình, ai nấy mặt trắng bệch, nhắm nghiền mắt, không nhúc nhích.

Thúc Thận Huy nhìn người dáng vẻ khôi ngô nhất, chợt nói: “Bản vương biết ngươi, Nô Kiền, ngươi là đệ nhất dũng sĩ thủ hạ của Lục Vương tử Sí Thư. Ta cho ngươi biết, Vương tử Sí Thư cùng đường mạt lộ đã rơi xuống vực, đoán rằng không sống nổi. Bản vương xưa nay kính trọng dũng sĩ, đồng ý giữ lại mạng ngươi. Nếu ngươi bằng lòng bỏ gian tà theo chính nghĩa, chắc chắn bản vương sẽ nghĩ trăm phương ngàn kế đón già trẻ lớn bé cả nhà ngươi về sống yên ổn ở Trường An. Trường An phồn hoa phú quý, hẳn mấy ngày vừa rồi ngươi cũng đã thấy tận mắt. Nước Địch các ngươi có thể để người Hán làm quan, Đại Ngụy ta biển lớn thu trăm sông, lẽ nào không thể chứa nổi nhóm các ngươi? Ý ngươi thế nào?”

Trong mấy tên còn lại, có kẻ trợn mắt, thoáng nhìn Nhiếp Chính Vương Đại Ngụy đối diện đang nói. Khuôn mặt trong trẻo hiền hòa, giọng điệu nhẹ nhàng.

Nô Kiền chẳng thèm nhích mi mắt, nhổ toẹt một ngụm nước bọt đầy máu, lạnh lùng nói: “Hai nước là địch, chúng ta đã rơi vào tay người Hán các ngươi, muốn chém giết muốn róc thịt, cứ tự nhiên!”

Thúc Thận Huy không đổi sắc mặt, nhìn hắn một lát, bỗng xoay mặt bảo Trần Luân, “Nếu vậy, theo ước nguyện của hắn. Cắt đầu hắn, cho chó ăn, xem như tiễn đưa Lục Vương tử.”

Lời buông vẫn giữ nguyên giọng điệu bình thản, không khác gì với lời mới chiêu hàng.

Trần Luân đáp vâng, gọi mấy thủ hạ của mình. Mấy người tiến lên, kéo Nô Kiền bị trói trong đám ra, đè xuống đất. Nô Kiền ra sức giãy giụa, chửi ầm, một võ sĩ chuyên cầm đao rút đao, gác trên cổ hắn, bắt đầu kề cổ, chém như cắt gà, từng đao cứa qua cứa về.

Cực hình thế này, gây áp lực lên người xem còn kinh khủng hơn cả lăng trì.

Máu ồ ạt tuôn từ vết đao. Lúc đầu Nô Kiền còn chửi mắng, dần dần không còn phát ra được tiếng, chỉ còn lại tiếng dày vò đau đớn. Cứ thế, mười mấy đao, cứa qua cứa về, được phân nửa, người đã không còn tiếng động. Cuối cùng cả cái đầu bị cắt, xách búi tóc, ném vào đám chó dữ đang rục rịch muốn động kia. Hơn mười con chó dữ tranh nhau cắn xé, đầu lăn qua lăn lại trên đất, chưa đến mấy lần đã bị xâu xé đến biến dạng hoàn toàn, cực kỳ kinh khủng.

“Sao hả, trong các ngươi, còn có ai bằng lòng theo Lục Vương tử lên đường?”

Thúc Thận Huy đầy bình thản, quay sang ba người còn lại, hỏi.

Ba người kia mặt tái nhợt nhìn nhau, thoạt đầu không ai nói gì. Trần Luân đưa mắt ra hiệu võ sĩ cầm đao, võ sĩ xách cây đao đẫm máu trong tay, bước lên kéo tiếp một người. Kẻ bị lôi ra rốt cuộc không kiềm được, lục tục cung khai, đem việc cách đây mấy ngày toàn bộ kể lại, “… Lục Vương tử vốn định lặng lẽ đi, vô tình biết được Vương phi đang ở hành cung, bèn nảy ý. Thanh Mộc Nguyên trước nay mãi không thể đoạt lại, rất bất lợi với ngài, nên ngài muốn bắt người về tranh công, mới đi theo… Ngài ấy không nghe lời khuyên nhủ, theo sát không buông… Vương phi đã chạy trốn ba ngày, đến hôm nay đuổi tới đây, hẳn cô ta đã lên núi, Lục Vương tử bèn cho phóng hỏa đốt rừng, ép cô ta xuống, nhưng cô ta rất quỷ kế đa đoan…”

Kẻ kia dừng đoạn, đổi giọng, “Thông minh trí tuệ! Bọn tôi cũng không thể bắt được cô ta, trái lại Lục Vương tử còn bị cô ấy bắt cóc, bỗng một con mãnh hổ xuất hiện, Lục Vương tử mượn cơ hội thoát thân, cuối cùng Vương phi bị buộc đến dốc đứng, Lục Vương tử kêu gọi đầu hàng, cô ta không nói một lời, quay đầu sang chỗ khác, trực tiếp tự nhảy xuống, Lục Vương tử muốn kéo lại mà không kịp, không chạm tới… Hẳn lúc này cũng đang ở dưới kia… Nhiếp Chính Vương điện hạ tha mạng…”

Sắc mặt Thúc Thận Huy càng lúc càng nặng nề, không đợi kẻ kia nói xong, quay lại chỗ dốc đá cúi người nhìn xuống.

Bọn Trần Luân vội đuổi theo, thấy thần sắc y đã cứng đờ, cặp mắt chòng chọc nhìn xuống đáy thung lũng đen ngòm lửa chiếu không đến, không khỏi kinh hãi, chần chừ một lúc, khuyên nhủ: “Điện hạ chớ quá lo lắng, Vương phi cát nhân thiên tướng, chắc hẳn…”

“Toàn bộ người xuống dưới đó! Lập tức! Phải tìm ra nàng cho ta!”

Y đột nhiên nghiêm nghị cắt lời Trần Luân, xoay người vội bước.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương