Trước Khi Anh Đến
16: Vết Thương Chưa Lành


Tôi chớp mắt, nhìn Hoàng một lượt từ đầu đến chân, sau đó lại quét mắt từ chân đến đầu.

Thôi được rồi, bất kỳ cô gái nào nhìn thấy một người đàn ông cao trên mét tám, mặc đồ đen, để tóc húi cua, bắp tay kín "mực" giữa đêm hôm khuya khoắt thế này cũng sẽ cảnh giác thôi, không thể trách tôi được.
"Nào." Minh Hoàng giơ hai tay lên, hấp háy nhìn tôi, cười cợt, "Bạn đừng nhìn tôi như thế, tôi không phải người xấu đâu."
Tôi vội dời mắt, xấu hổ cười gượng.

Trái ngược với tôi, Ngọc có vẻ rất vui, con bé chạy đến níu tay tôi, quay đầu nhìn Hoàng, đôi mắt sáng long lanh:
"Hoàng với Chi quen nhau à?"
"Bạn của bạn." Tôi trả lời, đưa mắt thoáng liếc khuôn mặt thản nhiên của Hoàng, véo má Ngọc, "Mày cũng quen bạn Hoàng à?"
Hoàng bật cười, trả lời thay Ngọc:
"Bọn tớ quen biết cũng mới đây thôi." Cậu ta dừng lại một chút, đuôi lông mày hơi nhướng lên, "Cách đây khoảng 10 phút."
"..."
Ngọc với Hoàng quen nhau theo cách cũ rích mà tôi có thể tìm thấy trong bất kỳ cuốn tiểu thuyết rẻ tiền nào.

Ngọc ngố không ngồi yên trong quán mà chạy ra ngoài đợi tôi, khu này vốn vắng vẻ ít người qua lại, đèn đường chỗ sáng chỗ tối, con gái đứng ở đây một mình cực kỳ nguy hiểm.

Ngọc bị một đám thanh niên trêu ghẹo, may mắn Hoàng từ quán pub đi ra trông thấy nên tiện tay giúp đỡ, cậu ta còn tốt bụng đứng nán lại chờ bạn của Ngọc (là tôi) đến đón.
Tôi nhìn Hoàng bằng ánh mắt kính nể và ngưỡng mộ, thầm nhủ đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong được, mặc dù trông hơi giống mới ra tù nhưng cậu ta quả là một người đáng tin cậy.

Hoàng liếc tôi, nheo mắt:
"Tôi biết bạn đang nghĩ gì đấy."
Tôi im lặng đảo mắt, quay sang nói chuyện với Ngọc:

"Lên xe đi, tao đưa mày về."
Hoàng sợ hai đứa con gái đi đêm không an toàn nên đề nghị đi cùng chúng tôi, tôi chở Ngọc về trước, sau đó Hoàng cùng tôi về tận cổng chung cư.

"Tớ về nhé, cảm ơn cậu nhiều." Tôi mỉm cười, vẫy tay tạm biệt Hoàng, "Đi đường cẩn thận."
"Không có gì." Khóe miệng Minh Hoàng hơi cong lên, cậu ta nhìn thẳng vào mắt tôi, đột ngột hỏi một câu không liên quan: "Trước đây cậu từng làm booking* ở Midnight** đúng không?"
*booking/booking bar: người làm trong các quán bar/quầy bar ở nhà hàng hạng sang, tính chất công việc gần giống nhân viên phục vụ.
**Quán bar, địa điểm không có thật.
Tôi giật mình, ngẩng lên quan sát Hoàng một lần nữa, nhưng đầu óc hoàn toàn trống rỗng, không thể nào nhớ được mình đã gặp cậu ta ở đâu.

Đột nhiên tôi cảm thấy choáng váng, một vài ký ức kinh khủng ùa về khiến ruột gan tôi cồn cào, máu nóng như bị rút hết khỏi cơ thể.

Tôi ép mình phải bình tĩnh lại, dè dặt trả lời:
"Năm nhất tớ có làm ở Midnight một thời gian, mình từng gặp nhau rồi à?"
"Tớ vào làm trước cậu nửa tháng, mình chưa nói chuyện với nhau bao giờ nên cậu không nhớ cũng phải." Hoàng vẫn giữ nguyên điệu cười mỉm kia, hàng mi dài rủ xuống, che khuất toàn bộ ánh sáng trong mắt, "Nhân viên trong quán ai cũng biết cậu, lúc cậu xin nghỉ làm chị quản lý tiếc mãi, bà ấy than với bọn tớ suốt, bảo là từ khi cậu nghỉ thì cũng không thấy bạn khách VIP hay đến nữa."
Trong khoảnh khắc, tôi có ảo giác mặt đất dưới chân mình chao đảo, chân tay rã rời mất sạch sức lực.
"Thế à..." Tôi cười gượng, đưa mắt nhìn ra chỗ khác, giọng nói lộ rõ vẻ mệt mỏi, "Thôi cũng muộn rồi, tớ vào trước nhé."
Tôi không đợi Hoàng trả lời, vội vàng cúi xuống khởi động xe thì nghe thấy giọng nói lười biếng của cậu ta:
"Cậu với tiểu thư tập đoàn ES vẫn tốt chứ?"
Bàn tay đang cầm chìa khóa của tôi chợt run rẩy, chẳng biết do sợ hãi hay tức giận.

Cơ thể tôi bắt đầu xuất hiện phản ứng bài xích mạnh mẽ khi bị buộc phải nhớ lại những cơn ác mộng từng ám ảnh hằng đêm, tôi thấy lợn cợn buồn nôn, tầm mắt hơi mờ đi, phổi và trái tim như bị thứ gì đó đè chặt không thở nổi.

"Cậu muốn nói gì?"

Hoàng cười cười:
"Đừng căng thẳng thế, tớ chỉ tò mò về một vài tin đồn thôi."
Hơn nửa khuôn mặt cậu ta bị bóng tối che khuất, tôi không nhìn ra được cậu ta có ác ý hay không.

Tôi dằn lại cơn buồn nôn trực trào ra khỏi cổ họng, mỉm cười hỏi ngược lại:
"Mình nói chuyện với nhau mấy lần rồi nhỉ?"
Nếu tôi nhớ không nhầm thì đây là lần thứ hai tôi tiếp xúc với Hoàng, mối quan hệ còn chưa được coi là xã giao.
"Tớ xin lỗi, do tớ nhiều chuyện." Hoàng hiểu ý tôi ngay lập tức.

Cậu ta nhún vai, xin lỗi một cách thiếu thành ý, đôi mắt sắc như dao ghim chặt lấy tôi, "Tớ mới quen biết thằng Trường được hơn hai năm nhưng tớ hiểu rõ tính nó thế nào, nó từng giúp đỡ tớ nhiều lắm, cho nên tớ coi nó như anh em trong nhà vậy."
Cậu ta đang đe dọa tôi ư?
Tôi lạnh lùng nhìn Hoàng:
"Trường không chỉ là bạn của một mình cậu."
Sắc mặt Hoàng hơi tối lại:
"Bạn bè muốn tiếp cận để lợi dụng nó cũng không ít."
Tôi bật cười, mỉa mai:
"Cậu cho rằng tớ tiếp cận Trường vì muốn lợi dụng Trường?"
"Tớ không có ý đó, dù gì thì lúc đầu bọn tớ mới là người chủ động tìm cậu để nhờ vả mà, chỉ là tớ từng nghe được vài lời đồn không hay lắm về cậu nên muốn xác nhận lại." Hoàng cho tay vào túi, đuôi lông mày hơi nhướng lên, "Tớ không biết cậu với thằng Trường có tiến xa hơn không, nhưng nó rất để ý đến cậu, mà nó lại là bạn thân của tớ."
Cơn đau nhói từ lòng bàn tay truyền đến, tôi giật mình nới lỏng tay, đầu óc dần tỉnh táo trở lại.

Đêm về khuya, trời càng lúc càng lạnh.


Đường phố vắng tanh, yên ắng, chỉ còn âm thanh xào xạc khi gió thổi qua tán cây và tiếng rao bán bánh khúc vọng đến từ một con ngõ ra xôi nào đó.

Bỗng nhiên, da đầu tôi tê rần, trái tim đang treo lơ lửng chợt rơi mạnh xuống, nỗi sợ hãi đột ngột dâng lên nuốt chửng lấy tôi.

Trong đầu tôi giờ đây chỉ còn suy nghĩ duy nhất: Không thể để Trường biết những tin đồn đấy được.
Tôi mím chặt môi, ngẩng lên nhìn thẳng vào đôi mắt tối đen của Hoàng:
"Cậu nghe người ta nói gì?"
Hoàng im lặng không đáp, cậu ta cố tình né tránh ánh mắt tôi, thế nhưng trong giây phút, tôi vẫn nhìn ra được cảm xúc rõ mồn một trong đôi mắt ấy.

Là sự thương hại và khinh thường.
Tôi vốn định bình tĩnh giải thích đầu đuôi câu chuyện cho cậu ta, hoặc giả như không cứu vãn được, chí ít tôi cũng phải chửi kẻ đáng ghét trước mặt một trận khi ác ý vạch ra vết thương mà tôi đã cố lờ đi bao lâu nay, nhưng đột nhiên tôi lại chẳng muốn làm gì nữa.

Tôi những tưởng mình có thể chôn chặt quá khứ, tôi tự huyễn hoặc mình tất cả chỉ là một cơn ác mộng, để rồi khi tỉnh giấc, mọi thứ sẽ biến mất.

Hóa ra tôi đã nhầm, chẳng có gì biến mất cả, dù tôi có cố lờ đi thì "nó" vẫn luôn hiện hữu ở đấy, nhăm nhe trực chờ khi tôi buông lỏng phòng bị để nhảy ra mạt sát toàn bộ hy vọng của tôi, để nhắc nhở tôi rằng, cuộc đời tôi sẽ mãi mãi là một vòng luẩn quẩn nhơ nhớp và bi kịch, không bao giờ tìm được lối thoát.

"Tùy cậu muốn nghĩ sao cũng được."
Tôi buông một câu nhẹ bẫng, khởi động xe, đi thẳng vào trong hầm để xe của tòa nhà.

Tôi bước vào nhà, bật điện, thay quần áo, đi vào phòng tắm như một con robot được lập trình sẵn, mãi cho đến khi dòng nước ấm từ vòi hoa sen xối xuống người, tôi mới nhận ra cơ thể mình đang run lẩy bẩy và lạnh băng.

Chân tay tôi bủn rủn như bị ai đó rút cạn sức lực, tôi thở hổn hển chống tay lên tường, từ từ khuỵu xuống sàn nhà lát đá nhám, ngồi co lại một góc, dùng cả hai tay ôm thật chặt lấy đầu gối.

Cánh tay phải đột nhiên đau nhói như bị kim châm, chẳng biết khi nãy tôi vô ý va quệt vào đâu mà cánh tay xước một vệt dài, vết thương bị dính nước nóng nên bắt đầu đau rát, rớm máu.

Tầm mắt của tôi dần mờ đi, hai mắt như cái vòi nước hỏng van, nước mắt thi nhau rơi xuống không làm cách nào kiểm soát được.


Tôi vùi đầu vào giữa hai đầu gối, khóc tới mức không thở nổi.

Tôi không khóa nước mà cứ để dòng nước ấm xối thẳng vào cánh tay đau nhức, hy vọng cơn đau xác thịt có thể khiến tôi quên đi vết thương vốn đã sắp liền sẹo lần nữa bị người ta ác ý rạch nát.

Tôi ở trong phòng tắm hơn nửa tiếng mới ra ngoài, tôi sấy khô tóc, sau đó lúi húi tìm thuốc sát trùng và băng Urgo.

Khi tôi đang ngồi lau oxi già lên vết thương trên cánh tay thì nhận được điện thoại của bà.
Bà là hàng xóm của nhà tôi khi tôi còn ở Nam Định, con cái đều đi làm xa, hai ông bà ngoài 70 tuổi sống nương tựa nhau.

Cả hai ông bà đều có lương hưu và trợ cấp, thi thoảng con cái gửi tiền về nên cuộc sống rất thoải mái dư giả, ông bà biết nhà tôi khó khăn nên có gì cũng mang sang cho, coi mẹ con tôi như con cháu trong nhà.

Tháng trước ông bị trượt chân ngã, từ đợt đó đến giờ ông cứ ốm suốt, ông vốn đã có nhiều bệnh nền từ trước nên sức đề kháng yếu, bà đưa ông lên bệnh viện tỉnh điều trị gần một tháng nay mà không đỡ.

Hôm nay bệnh viện thông báo trả bệnh nhân về nhà tự điều trị, sáng sớm mai bà định một mình đưa ông lên Hà Nội khám nên muốn nhờ tôi ra bến xe đón ông bà.
Cảm xúc bất lực và tuyệt vọng ngay lập tức bị nỗi lo âu xâm chiếm, tôi thuyết phục bà đợi tôi về Nam Định cùng đưa ông lên Bạch Mai khám, sau đó vội vàng gọi điện cho Giang mượn ô tô.

Cũng may Giang dễ tính, tôi còn chưa giải thích xong nó đã đồng ý, bảo tôi qua nhà nó lấy xe luôn.
Tôi khoác thêm áo, lấy túi xách, sạc điện thoại và ví tiền rồi ra ngoài.

Trước khi rời khỏi nhà, tôi thoáng liếc qua đồng hồ treo tường trong phòng khách.

11:32, chỉ còn nửa tiếng nữa là sang ngày mới.
Dân cư trong khu chung cư dùng chung hầm để xe với trung tâm thương mại bên cạnh, vì vậy tôi phải đi bộ một đoạn vài chục mét để lấy xe máy.

Tôi vừa ra khỏi sảnh thì trông thấy chiếc Air Blade quen thuộc đỗ ở dưới gốc hoa sữa ngay trước tòa nhà, chủ nhân chiếc xe đang đứng tựa lưng vào thân cây, lặng lẽ nhìn tôi, giữa hai ngón tay lập lòe đốm sáng màu đỏ cam của điếu thuốc lá cháy dở..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương