Trùng Sinh Thế Gia Tử
-
Chương 525: Bên ngoài tỉnh táo, bên trong u mê
Triệu Tinh Long và Lý Quốc Hoa đều ở nước ngoài về nhưng tính cách hai người hoàn toàn khác nhau. Lý Quốc Hoa ăn trên ngồi chốc tỏ ra chuyện gì cũng coi thường không thèm để ý, nhưng cùng hắn hợp tác Nhiếp Chấn Bang cũng hiểu loại người như Lý Quốc Hoa chính là loại người chỉ biết lợi cho mình.
Triệu Tinh Long khác hoàn toàn, có cao ngạo của con cháu quý tộc nhưng đối với bạn bè rất chân thành, hơn nữa lại hoàn toàn không có hứng thú với chính trị.
Nhưng đó cũng chỉ là vấn đề thích, sinh ra và lớn lên trong gia tộc như này, trong số con ông cháu cha ở Bắc Kinh rất ít người không có đầu óc chính trị, điển hình như Chu Thần, che tai nhắm mắt nhưng thật ra ít nhiều tất cả mọi người đều có một ít giác ngộ.
Câu nói của Triệu Tinh Long làm Nhiếp Chấn Bang có thể khẳng định, chắc chắn không nói tùy tiện, chuyện này nhất định có vấn đề, lập tức nói:
- Tinh Long, cậu có chuyện à? Chỗ thành phố Tân Lê xảy ra chuyện rồi hả?
- Chuyện thì chưa có, tuy nhiên, Anh ba, có câu nói không biết em có nên nói hay không.
Triệu Tinh Long có chút do dự, tuy rằng quan hệ rất tốt nhưng chuyện này dù sao cũng là chuyện của người ta, mình nói ra nếu có thể tiếp nhận thì tốt, nếu không tiếp nhận được lại hỏng, đây là chuyện đắc tội với người ta.
Nhiếp Chấn Bang cười, đấm Triệu Tinh Long một cái:
- Nhóc con cậu cũng học chiêu thức ấy từ khi nào, ở đây có cái gì không thể nói, tuy nhiên nhìn điệu bộ của cậu hay là cơm nước xong rồi đến lúc đó chúng ta nói chuyện một chút.
Ở trong một phòng ăn riêng của bộ phận ẩm thực khách sạn Vọng Hải, đồ ăn về cơ bản coi như là tiệc hải sản đặc sắc, ngồi ăn cũng không phải là những người xa lạ nên không lo chuyện thức ăn, nâng ly cạn chén, tuy là một bữa cơm nhưng thật ra có được là sự vui sướng.
Trong phòng Tổng thống của Triệu Tinh Long chỉ có Triệu Tinh Long và Nhiếp Chấn Bang, những người khác được Nhiếp Gia Dân đưa đi chơi.
Trên bàn để một hộp Gấu mèo nhỏ màu vàng nhạt, Triệu Tinh Long châm một điếu hút một hơi, lập tức nói:
- Anh ba, nếu anh không cảm thấy thân thiết với người quen sơ thì em nói.
Những lời này làm Nhiếp Chấn Bang cau mày, thằng nhãi Triệu Tinh Long này sao bây giờ lại lòng vòng như vậy, lập tức nói:
- Nói đi, huynh đệ nhà mình còn có cái gì không thể nói.
- Anh ba, nói thật, anh bây giờ ở tuổi này đi đến cấp bậc bây giờ là một chữ “Giỏi”, xem chừng mục tiêu cuối cùng của Anh ba là vị trí kia.
Triệu Tinh Long bây giờ nói thẳng.
Đây không phải tâng bốc, ngay cả là con ông cháu cha, ngay cả là chỗ dựa lớn bằng trời nhưng ở trong nước cũng có một quy củ bất thành văn: việc lên chức của con cháu thế gia trong các bộ và uỷ ban trung ương tương đối phải nhanh một chút, thường ở cơ sở thì làm từng bước mà thôi.
Mặt này liên lụy đến một loại ảnh hưởng, dẫu sao nhân dân quần chúng nghe được đều sinh ra một loại hiểu lầm, người này lên nhanh như vậy, chỉ ba mươi mấy năm đã đi được đoạn người khác đi cả đời cũng không được, có phải nhờ vào gia thế.
Cho nên con cháu thế gia đều có loại e dè này, nói chung trong số con cháu thế gia ở Bắc Kinh thăng chức nhanh nhất bây giờ là Kiều Dịch Nhân, là ba mươi tám tuổi mới lên cấp Thứ trưởng.
Nhưng ngược lại là cán bộ xuất thân bình dân, tốc độ thăng chức lại cũng có loại làm cho người ta có cảm giác líu lưỡi, xa không nói chỉ nói Phó chủ tịch Thẩm , ba mươi bảy tuổi đảm nhiệm cán bộ cấp Thứ trưởng, Bí thư Mộc năm còn trẻ hơn tuổi ấy đã là cấp Thứ trưởng rồi.
Cho nên, Triệu Tinh Long mới có thể nói Nhiếp Chấn Bang thật sự “ Giỏi”, ba mươi tuổi đảm nhiệm cấp cán bộ Thứ trưởng, lại có được chỗ dựa thế gia hùng hậu, chỉ điều này cũng đủ để chứng minh tất cả.
Dừng một chút, Triệu Tinh Long tiếp tục nói:
- Anh ba, ở bối cảnh thế gia, ở năng lực làm việc, ở độ tuổi tất cả những điều này ưu thế của anh đều rất rõ ràng, nhưng em cảm thấy ở việc xây dựng thành viên tổ chức của bản thân anh dường như còn kém điêu luyện một chút.
Những lời này giống như là tiếng sét giữa trời quang, làm cho Nhiếp Chấn Bang có cảm giác thực sự tỉnh ngộ, không hổ là “Bên ngoài tỉnh táo, bên trong u mê”, người trong cuộc luôn mê muội.
Cho tới nay, trong suy nghĩ của Nhiếp Chấn Bang, tài nguyên phe phái Nhiếp hệ chính là tài nguyên của mình, có thể vận dụng, nhưng Nhiếp Chấn Bang lại không để ý đến một điểm là đi tới hàng ngũ cán bộ cấp Bộ thì trên thực tế bản thân mình đã tạo ra một hệ thống rồi, ở phía dưới mỗi cán bộ cấp Bộ có bao nhiêu bộ hạ tâm phúc, tài nguyên này lại không phải mình có thể sử dụng, hơn nữa cán bộ cấp Bộ, cũng không nhất định hoàn toàn nghe theo sự sắp xếp của anh, thậm chí trong tình huống cực đoan cũng có khả năng bỏ anh làm một mình.
Thành viên tổ chức thực sự phải giống với thế hệ trước cách mạng trong nước, từng bước tự tay mình tạo dựng lên mới được gọi là thành viên tổ chức.
Trầm mặc một chút, Nhiếp Chấn Bang nói:
- Tinh Long, hiện giờ tình hình ở thành phố Tân Lê như thế nào?
Nghe những lời này, trên mặt Triệu Tinh Long thoáng hiện ra chút khâm phục, Anh ba không hổ là Anh ba, năng lực chính trị nhạy bén thực sự không phải nói quá, sự huy hoàng của Anh ba năm đó Triệu Tinh Long cũng nghe qua. Nhiếp gia dưới thế cục lúc ấy mà có thể dựa vào hành động của Anh ba xoay ngược tình thế, chẳng những không xuống dốc mà ngược lại đã trở thành một trong những gia tộc cao nhất, loại bản lĩnh này Triệu Tinh Long tự nhận là không có, trước kia nghe tìn đồn này Triệu Tinh Long cũng cho rằng đây chẳng qua là Nhiếp gia cố ý tạo ra và bồi dưỡng Nhiếp Chấn Bang mới được vậy.
Nhưng, theo từng bước tiến lên của Nhiếp Chấn Bang thì Triệu Tinh Long đã tin, đây là điều cơ bản tại sao Triệu Tinh Long phải nói với Nhiếp Chấn Bang chuyện này.
Triệu gia là gia tộc phe phái quân đội nhưng thế hệ này của Triệu gia năng lực có hạn, bản thân Triệu Tinh Long hiểu rõ là mình có khả năng thế nào, lăn lộn trong thể chế, dựa vào sự nhanh nhẹn của mình và tính cách không bị ràng buộc.
Sợ là cũng rất khó có được chỗ sáng sủa gì, như vậy tương lai Triệu gia nhất định phải dựa vào một gia tộc hoặc là một người để đảm bảo giữ vững, đảm bảo Triệu gia có thể có khả năng bật lên.
Mà Nhiếp Chấn Bang chính là người Triệu Tinh Long lựa chọn, lúc này mình chỉ nói về một chút thành viên tổ chức mà Nhiếp Chấn Bang có thể đoán được chỗ thành phố Tân Lê có chuyện, loại năng lực này càng khẳng định suy nghĩ trong lòng Triệu Tinh Long, hết sức ủng hộ Nhiếp Chấn Bang về sau Triệu gia nhất định được chiếu cố.
Lập tức, Triệu Tinh Long gật đầu nói:
- Anh ba, sao em lại cảm thấy anh giống như thần tiên.
Những lời này làm Nhiếp Chấn Bang mỉm cười, cùng với việc năng lực của mình mạnh lên thì một số chuyện của cái gọi là ký ức sợ cũng dùng một chút nào đó trong tình hình chung, còn những chi tiết nhỏ đều đã thay đổi hoàn toàn. Tuy nhiên lúc này Nhiếp Chấn Bang cũng chẳng sợ hãi gì, đã tôi luyện trong thể chế mười năm nên tin rằng cho dù không có những ký ức này cũng có thể nắm bắt được cục diện.
- Được rồi, nhóc con cậu càng tâng bốc càng chối, nói xem thành phố Tân Lê có chuyện gì?
Nhiếp Chấn Bang vừa cười vừa mắng.
Vẻ mặt Triệu Tinh Long trở nên nghiêm túc, nói:
- Anh ba, em nghe nói bên thành phố Tân Lê Bí thư Quận ủy Lý Dật Phong mới nhậm chức khu tự trị Tây bắc quyết định muốn sát nhập thành phố Tân Lê và thành phố Bá Châu, thành lập ra một đơn vị hành chính mới là thành phố Lê Châu, đã xin trung ương đưa thành phố Lê Châu lên thành phố cấp phó tỉnh.
Những lời này làm Nhiếp Chấn Bang chấn động, không ngờ Lý Dật Phong cuối cùng đã vượt qua được ngưỡng này, xem ra Lý Dật Phong được chọn lần này sợ vẫn là có quan hệ với động tác của Nhiếp hệ ở Bắc Kinh, bác Cả nhập cục, đảm nhiệm chức phó trong quân ủy, đây chính là một loại thái độ.
Sát nhập thành phố Tân Lê và thành phố Bá Châu? Bước này mới nhìn có vẻ mạo hiểm nhưng không phải là không được. Thứ nhất nhìn từ sự hiểu biết tình hình của Triệu Tinh Long, hiện nay nội thành thành phố Tân Lê và thành phố Bá Châu đã hoàn toàn nối liền, cũng có nghĩa là đã hợp nhất trở thành trở thành một thành phố siêu lớn, về diện tích dù là thành phố Ô cũng khó có thể bằng được, đó chính là điều kiện đầu tiên để sát nhập
Thứ hai, tốc độ tăng trưởng kinh tế và giá trị sản lượng kinh tế của thành phố Bá Châu và thành phố Tân Lê ở khu tự trị tây bắc cũng đứng thứ nhất thứ hai, thành phố Tân Lê lại nổi tiếng cả nước, kỳ tích Tân Lê không phải là nói chơi mà là vinh quang hiển hách, là một điều hiếm thấy của vùng Tây Bộ xa xôi nghèo khó, quốc gia cũng tuyên truyền và khen ngợi rất nhiều.
Bây giờ thành phố Bá Châu là thành phố cấp địa, thành phố Tân Lê là cấp phó địa, sát nhập lại tăng nửa cấp thành thành phố cấp phó tỉnh cũng không sao, quan trọng hơn là nếu thăng cấp được thì thành phố Lê Châu mới sẽ trở thành một thành phố cấp phó tỉnh đầu tiên ở địa khu Tây bắc vượt qua Ba Thục và các địa khu phía Tây. Đây đối với hành động bước tiếp theo của đất nước lại là ý nghĩa có tính dấu hiệu, bởi vì dựa vào suy nghĩ của ký ức dường như bộ máy lãnh đạo mới nhậm chức sau khi nhiệm kỳ mới bắt đầu cũng có chiến lược tìm cách tiến hành mở rộng Tây Bộ, nhân cơ hội này thành phố Lê Châu có hy vọng rất lớn được trung ương phê chuẩn.
Chiến lược khu tự trị Tây bắc này nếu có thể thành công thì bản thân mình nhất định cũng phải triển khai, bây giờ Tạ Dật đang là Chủ tịch thành phố thành phố Bá Châu, nếu thăng cấp sẽ có cơ hội rất lớn theo đó tiến thêm một bước trở thành cán bộ cấp phó tỉnh, còn những thành viên tổ chức ở thành phố Tân Lê trước kia cũng đồng thời thăng nửa cấp, chính thức vào hàng ngũ cán bộ cấp Giám đốc Sở và cán bộ cấp Phó giám đốc Sở, triển khai một chút, phân tán đến những thành phố trực thuộc khác trong khu tự trị Tây bắc, sau vài năm những người này có thể là trợ lực lớn nhất của mình.
Hiện nay chỗ thiếu nhất của mình là người dưới tay có thể dùng quá ít, dường như trừ người bên thành phố Tân Lê, Ủy ban Kỷ luật Trung ương, thành phố Lương Khê đều không tiến cử người nào vào bộ máy của mình, xem ra đây là lúc ở thành phố Vọng Hải phát triển một chút.
Triệu Tinh Long khác hoàn toàn, có cao ngạo của con cháu quý tộc nhưng đối với bạn bè rất chân thành, hơn nữa lại hoàn toàn không có hứng thú với chính trị.
Nhưng đó cũng chỉ là vấn đề thích, sinh ra và lớn lên trong gia tộc như này, trong số con ông cháu cha ở Bắc Kinh rất ít người không có đầu óc chính trị, điển hình như Chu Thần, che tai nhắm mắt nhưng thật ra ít nhiều tất cả mọi người đều có một ít giác ngộ.
Câu nói của Triệu Tinh Long làm Nhiếp Chấn Bang có thể khẳng định, chắc chắn không nói tùy tiện, chuyện này nhất định có vấn đề, lập tức nói:
- Tinh Long, cậu có chuyện à? Chỗ thành phố Tân Lê xảy ra chuyện rồi hả?
- Chuyện thì chưa có, tuy nhiên, Anh ba, có câu nói không biết em có nên nói hay không.
Triệu Tinh Long có chút do dự, tuy rằng quan hệ rất tốt nhưng chuyện này dù sao cũng là chuyện của người ta, mình nói ra nếu có thể tiếp nhận thì tốt, nếu không tiếp nhận được lại hỏng, đây là chuyện đắc tội với người ta.
Nhiếp Chấn Bang cười, đấm Triệu Tinh Long một cái:
- Nhóc con cậu cũng học chiêu thức ấy từ khi nào, ở đây có cái gì không thể nói, tuy nhiên nhìn điệu bộ của cậu hay là cơm nước xong rồi đến lúc đó chúng ta nói chuyện một chút.
Ở trong một phòng ăn riêng của bộ phận ẩm thực khách sạn Vọng Hải, đồ ăn về cơ bản coi như là tiệc hải sản đặc sắc, ngồi ăn cũng không phải là những người xa lạ nên không lo chuyện thức ăn, nâng ly cạn chén, tuy là một bữa cơm nhưng thật ra có được là sự vui sướng.
Trong phòng Tổng thống của Triệu Tinh Long chỉ có Triệu Tinh Long và Nhiếp Chấn Bang, những người khác được Nhiếp Gia Dân đưa đi chơi.
Trên bàn để một hộp Gấu mèo nhỏ màu vàng nhạt, Triệu Tinh Long châm một điếu hút một hơi, lập tức nói:
- Anh ba, nếu anh không cảm thấy thân thiết với người quen sơ thì em nói.
Những lời này làm Nhiếp Chấn Bang cau mày, thằng nhãi Triệu Tinh Long này sao bây giờ lại lòng vòng như vậy, lập tức nói:
- Nói đi, huynh đệ nhà mình còn có cái gì không thể nói.
- Anh ba, nói thật, anh bây giờ ở tuổi này đi đến cấp bậc bây giờ là một chữ “Giỏi”, xem chừng mục tiêu cuối cùng của Anh ba là vị trí kia.
Triệu Tinh Long bây giờ nói thẳng.
Đây không phải tâng bốc, ngay cả là con ông cháu cha, ngay cả là chỗ dựa lớn bằng trời nhưng ở trong nước cũng có một quy củ bất thành văn: việc lên chức của con cháu thế gia trong các bộ và uỷ ban trung ương tương đối phải nhanh một chút, thường ở cơ sở thì làm từng bước mà thôi.
Mặt này liên lụy đến một loại ảnh hưởng, dẫu sao nhân dân quần chúng nghe được đều sinh ra một loại hiểu lầm, người này lên nhanh như vậy, chỉ ba mươi mấy năm đã đi được đoạn người khác đi cả đời cũng không được, có phải nhờ vào gia thế.
Cho nên con cháu thế gia đều có loại e dè này, nói chung trong số con cháu thế gia ở Bắc Kinh thăng chức nhanh nhất bây giờ là Kiều Dịch Nhân, là ba mươi tám tuổi mới lên cấp Thứ trưởng.
Nhưng ngược lại là cán bộ xuất thân bình dân, tốc độ thăng chức lại cũng có loại làm cho người ta có cảm giác líu lưỡi, xa không nói chỉ nói Phó chủ tịch Thẩm , ba mươi bảy tuổi đảm nhiệm cán bộ cấp Thứ trưởng, Bí thư Mộc năm còn trẻ hơn tuổi ấy đã là cấp Thứ trưởng rồi.
Cho nên, Triệu Tinh Long mới có thể nói Nhiếp Chấn Bang thật sự “ Giỏi”, ba mươi tuổi đảm nhiệm cấp cán bộ Thứ trưởng, lại có được chỗ dựa thế gia hùng hậu, chỉ điều này cũng đủ để chứng minh tất cả.
Dừng một chút, Triệu Tinh Long tiếp tục nói:
- Anh ba, ở bối cảnh thế gia, ở năng lực làm việc, ở độ tuổi tất cả những điều này ưu thế của anh đều rất rõ ràng, nhưng em cảm thấy ở việc xây dựng thành viên tổ chức của bản thân anh dường như còn kém điêu luyện một chút.
Những lời này giống như là tiếng sét giữa trời quang, làm cho Nhiếp Chấn Bang có cảm giác thực sự tỉnh ngộ, không hổ là “Bên ngoài tỉnh táo, bên trong u mê”, người trong cuộc luôn mê muội.
Cho tới nay, trong suy nghĩ của Nhiếp Chấn Bang, tài nguyên phe phái Nhiếp hệ chính là tài nguyên của mình, có thể vận dụng, nhưng Nhiếp Chấn Bang lại không để ý đến một điểm là đi tới hàng ngũ cán bộ cấp Bộ thì trên thực tế bản thân mình đã tạo ra một hệ thống rồi, ở phía dưới mỗi cán bộ cấp Bộ có bao nhiêu bộ hạ tâm phúc, tài nguyên này lại không phải mình có thể sử dụng, hơn nữa cán bộ cấp Bộ, cũng không nhất định hoàn toàn nghe theo sự sắp xếp của anh, thậm chí trong tình huống cực đoan cũng có khả năng bỏ anh làm một mình.
Thành viên tổ chức thực sự phải giống với thế hệ trước cách mạng trong nước, từng bước tự tay mình tạo dựng lên mới được gọi là thành viên tổ chức.
Trầm mặc một chút, Nhiếp Chấn Bang nói:
- Tinh Long, hiện giờ tình hình ở thành phố Tân Lê như thế nào?
Nghe những lời này, trên mặt Triệu Tinh Long thoáng hiện ra chút khâm phục, Anh ba không hổ là Anh ba, năng lực chính trị nhạy bén thực sự không phải nói quá, sự huy hoàng của Anh ba năm đó Triệu Tinh Long cũng nghe qua. Nhiếp gia dưới thế cục lúc ấy mà có thể dựa vào hành động của Anh ba xoay ngược tình thế, chẳng những không xuống dốc mà ngược lại đã trở thành một trong những gia tộc cao nhất, loại bản lĩnh này Triệu Tinh Long tự nhận là không có, trước kia nghe tìn đồn này Triệu Tinh Long cũng cho rằng đây chẳng qua là Nhiếp gia cố ý tạo ra và bồi dưỡng Nhiếp Chấn Bang mới được vậy.
Nhưng, theo từng bước tiến lên của Nhiếp Chấn Bang thì Triệu Tinh Long đã tin, đây là điều cơ bản tại sao Triệu Tinh Long phải nói với Nhiếp Chấn Bang chuyện này.
Triệu gia là gia tộc phe phái quân đội nhưng thế hệ này của Triệu gia năng lực có hạn, bản thân Triệu Tinh Long hiểu rõ là mình có khả năng thế nào, lăn lộn trong thể chế, dựa vào sự nhanh nhẹn của mình và tính cách không bị ràng buộc.
Sợ là cũng rất khó có được chỗ sáng sủa gì, như vậy tương lai Triệu gia nhất định phải dựa vào một gia tộc hoặc là một người để đảm bảo giữ vững, đảm bảo Triệu gia có thể có khả năng bật lên.
Mà Nhiếp Chấn Bang chính là người Triệu Tinh Long lựa chọn, lúc này mình chỉ nói về một chút thành viên tổ chức mà Nhiếp Chấn Bang có thể đoán được chỗ thành phố Tân Lê có chuyện, loại năng lực này càng khẳng định suy nghĩ trong lòng Triệu Tinh Long, hết sức ủng hộ Nhiếp Chấn Bang về sau Triệu gia nhất định được chiếu cố.
Lập tức, Triệu Tinh Long gật đầu nói:
- Anh ba, sao em lại cảm thấy anh giống như thần tiên.
Những lời này làm Nhiếp Chấn Bang mỉm cười, cùng với việc năng lực của mình mạnh lên thì một số chuyện của cái gọi là ký ức sợ cũng dùng một chút nào đó trong tình hình chung, còn những chi tiết nhỏ đều đã thay đổi hoàn toàn. Tuy nhiên lúc này Nhiếp Chấn Bang cũng chẳng sợ hãi gì, đã tôi luyện trong thể chế mười năm nên tin rằng cho dù không có những ký ức này cũng có thể nắm bắt được cục diện.
- Được rồi, nhóc con cậu càng tâng bốc càng chối, nói xem thành phố Tân Lê có chuyện gì?
Nhiếp Chấn Bang vừa cười vừa mắng.
Vẻ mặt Triệu Tinh Long trở nên nghiêm túc, nói:
- Anh ba, em nghe nói bên thành phố Tân Lê Bí thư Quận ủy Lý Dật Phong mới nhậm chức khu tự trị Tây bắc quyết định muốn sát nhập thành phố Tân Lê và thành phố Bá Châu, thành lập ra một đơn vị hành chính mới là thành phố Lê Châu, đã xin trung ương đưa thành phố Lê Châu lên thành phố cấp phó tỉnh.
Những lời này làm Nhiếp Chấn Bang chấn động, không ngờ Lý Dật Phong cuối cùng đã vượt qua được ngưỡng này, xem ra Lý Dật Phong được chọn lần này sợ vẫn là có quan hệ với động tác của Nhiếp hệ ở Bắc Kinh, bác Cả nhập cục, đảm nhiệm chức phó trong quân ủy, đây chính là một loại thái độ.
Sát nhập thành phố Tân Lê và thành phố Bá Châu? Bước này mới nhìn có vẻ mạo hiểm nhưng không phải là không được. Thứ nhất nhìn từ sự hiểu biết tình hình của Triệu Tinh Long, hiện nay nội thành thành phố Tân Lê và thành phố Bá Châu đã hoàn toàn nối liền, cũng có nghĩa là đã hợp nhất trở thành trở thành một thành phố siêu lớn, về diện tích dù là thành phố Ô cũng khó có thể bằng được, đó chính là điều kiện đầu tiên để sát nhập
Thứ hai, tốc độ tăng trưởng kinh tế và giá trị sản lượng kinh tế của thành phố Bá Châu và thành phố Tân Lê ở khu tự trị tây bắc cũng đứng thứ nhất thứ hai, thành phố Tân Lê lại nổi tiếng cả nước, kỳ tích Tân Lê không phải là nói chơi mà là vinh quang hiển hách, là một điều hiếm thấy của vùng Tây Bộ xa xôi nghèo khó, quốc gia cũng tuyên truyền và khen ngợi rất nhiều.
Bây giờ thành phố Bá Châu là thành phố cấp địa, thành phố Tân Lê là cấp phó địa, sát nhập lại tăng nửa cấp thành thành phố cấp phó tỉnh cũng không sao, quan trọng hơn là nếu thăng cấp được thì thành phố Lê Châu mới sẽ trở thành một thành phố cấp phó tỉnh đầu tiên ở địa khu Tây bắc vượt qua Ba Thục và các địa khu phía Tây. Đây đối với hành động bước tiếp theo của đất nước lại là ý nghĩa có tính dấu hiệu, bởi vì dựa vào suy nghĩ của ký ức dường như bộ máy lãnh đạo mới nhậm chức sau khi nhiệm kỳ mới bắt đầu cũng có chiến lược tìm cách tiến hành mở rộng Tây Bộ, nhân cơ hội này thành phố Lê Châu có hy vọng rất lớn được trung ương phê chuẩn.
Chiến lược khu tự trị Tây bắc này nếu có thể thành công thì bản thân mình nhất định cũng phải triển khai, bây giờ Tạ Dật đang là Chủ tịch thành phố thành phố Bá Châu, nếu thăng cấp sẽ có cơ hội rất lớn theo đó tiến thêm một bước trở thành cán bộ cấp phó tỉnh, còn những thành viên tổ chức ở thành phố Tân Lê trước kia cũng đồng thời thăng nửa cấp, chính thức vào hàng ngũ cán bộ cấp Giám đốc Sở và cán bộ cấp Phó giám đốc Sở, triển khai một chút, phân tán đến những thành phố trực thuộc khác trong khu tự trị Tây bắc, sau vài năm những người này có thể là trợ lực lớn nhất của mình.
Hiện nay chỗ thiếu nhất của mình là người dưới tay có thể dùng quá ít, dường như trừ người bên thành phố Tân Lê, Ủy ban Kỷ luật Trung ương, thành phố Lương Khê đều không tiến cử người nào vào bộ máy của mình, xem ra đây là lúc ở thành phố Vọng Hải phát triển một chút.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook